Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 2

Trần lão thái thái đau lòng đại tôn tử, ghi hận Trần Tiểu Mễ phá hư chuyện tốt của nàng, lúc phân gia, không phân cho y một đồng nào.
Trần Tiểu Mễ cũng là người kiên cường, chỉ mang theo hai đệ đệ ra ngoài tự lập môn hộ, cái gì cũng không muốn.
Người trong thôn đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ điên rồi, cư nhiên mang theo hai đệ đệ ly khai Trần gia, chính y còn lo không xong, còn muốn nuôi thêm hai đệ đệ.
Rất nhiều người cảm thấy Trần Tiểu Mễ ly khai Trần gia sẽ sống không nổi, lại không biết, Trần Tiểu Mễ đều đã có tính toán, trước khi rời khỏi Trần gia, Trần Tiểu Mễ dựa vào săn thú cũng trộm tích cóp được một chút, miễn cưỡng cũng đủ nuôi sống hai đệ đệ.
Đầu năm nay, mọi người vẫn thực xem trọng hiếu đạo, Trần Tiểu Mễ ly khai như vậy là hành vi phản đạo, vì thế rất nhiều lão nhân trong thôn đều căm thù y đến tận xương tuỷ.
Mấy tộc lão Trần gia, bị Trần lão thái thái thổi gió đều rất bất mãn với Trần Tiểu Mễ, muốn mở từ đường, xét xử Trần Tiểu Mễ.
Hai tộc lão làm ầm ĩ nhất, một kẻ buổi tối đi đường bị người ta đánh gãy chân, một kẻ khác, không biết ăn trúng cái gì, tiêu chảy xuýt chút nữa mất nửa cái mạng.
Cũng có kẻ nhiều chuyện, nữa đêm sẽ có một con chuột chết bị người ta chia năm xẻ bảy ném ở trên giường, máu của chuột chết nhiễm đỏ cả khăn trải giường.
Người trong thôn đều hoài nghi là do Trần Tiểu Mễ làm, nhưng lại không có chứng cứ.
Đầu năm nay, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống, thôn dân vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, hiện tại phát hiện Trần Tiểu Mễ lợi hại, không oán không thù cũng sẽ không nghĩ đối đầu với cái người điên Trần Tiểu Mễ, gặp được Trần Tiểu Mễ liền trốn hết.
Tuy rằng mấy tộc lão kia đã bị ngăn chặn, nhưng thanh danh Trần Tiểu Mễ cũng ngày càng kém.
Đại khái Trần Tiểu Mễ đã bất chấp tất cả, cũng không để ý cái gì nữa, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Một năm trước, Trần Tiểu Mễ kéo một con hổ từ trong núi ra, đã làm thôn dân chấn kinh.
Thợ săn trong thôn nếu gặp được lão hổ, đều phải trốn đi, một con hổ như vậy lại bị Trần Tiểu Mễ giết chết.
Sự kiện đó truyền ra, hung danh của Trần Tiểu Mễ là độc nhất vô nhị.
Trần Tiểu Mễ mang lão hổ đi bán, đổi được ba mươi lượng bạc, vốn dĩ Trần Tiểu Mễ mang theo hai đệ đệ ở trong một sơn động, sau khi kiếm được số tiền này, liền tiêu mười lượng bạc mua một phong ở nhỏ của một góa phụ trong thôn.
Trần gia biết Trần Tiểu Mễ có số tiền này, liền muốn tới cửa nháo, lại bị Trần Tiểu Mễ đánh cho một trận.
Lão hổ mà Trần Tiểu Mễ còn giết được, nói chi là đánh vài người, thôn dân đều cảm thấy hết sức bình thường.
Người Trần gia thấy áp chế Trần Tiểu Mễ không được, lại thấy y đã từng thấy máu, cũng không dám đối đầu với Trần Tiểu Mễ.
Trần lão đại không chiếm được chỗ tốt, liền không cam lòng, thừa dịp Trần Tiểu Mễ không có ở nhà, bắt Trần Tiểu Thái đi, vẫn muốn đem nó đi bán.
Trần Tiểu Mễ phát hiện đệ đệ mất tích, liền biết là xảy ra chuyện gì.
Trần Tiểu Mễ bắt Trần Cảnh vào trong núi, gióng trống khua chiêng ở trong thôn tuyên bố là một ngày không thấy đệ đệ y, sẽ chặt một cánh tay của kẻ 'bắt đệ đệ y' cho dã thú ăn, hai ngày không thấy, sẽ chém một chân.
Trần lão đại sợ hãi, đem Trần Tiểu Thái trả về.
Trần Tiểu Mễ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, người khác nghe mà như lọt vào trong sương mù, Trần lão đại lại minh bạch, Trần lão đại có thể nhẫn tâm đem nhi tử đệ đệ mình bán cho một tiểu thiếu gia có khuynh hướng bạo lực, lại luyến tiếc thương tổn nhi tử chính mình, Trần lão đại đem Trần Tiểu Thái trả về, không lâu sau Trần Cảnh cũng về Trần gia.
Việc này là ngầm tiến hành, nhưng lại lộ ra tiếng gió, làm đề tài bàn tán của thôn dân.
Có người cảm thấy Trần lão đại quá tàn nhẫn, cũng có người cảm thấy Trần Tiểu Mễ là một con sói con, chọc không được.
Nam tử trong thôn, biết Trần Tiểu Mễ lợi hại, đều trốn tránh Trần Tiểu Mễ.
Thấy hành vi không thể tưởng tượng được của Trần Tiểu Mễ, ở trong mắt thôn dân, Trần Tiểu Mễ đã trở thành tai họa lớn nhất thôn.
Trần Tiểu Mễ cũng sắp mười tám, sau khi tin tức chinh thuế truyền vào thôn, mấy nam nhân, nữ nhân tới tuổi mà vẫn còn độc thân trong thôn, đều thực sốt ruột, trong vòng một tháng, đã có sáu thanh niên lớn tuổi nói lời chia tay với cô đơn.
Trong thôn đều đang chờ xem Trần Tiểu Mễ sẽ thế nào, một năm ba lượng bạc cũng không ít, không ít người đều chờ xem Trần Tiểu Mễ trở thành trò cười.
Có nhiều người đều rất tò mò xem Trần Tiểu Mễ có phải là sẽ tìm người gả ra ngoài hay không, không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ lại muốn tìm người ở rể.
Người trong thôn, đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ là đang nằm mơ, ai sẽ ở rể cho y chứ!
Trần Tiểu Mễ cũng không thèm để ý, lấy ra mười lượng bạc sính lễ.
Trần Tiểu Mễ vừa ra giá, mọi người đều sôi nổi cảm thán bản lĩnh Trần Tiểu Mễ thực sự không tồi, lúc tiểu tam Trần Tiểu Mạch sinh ra là sinh non nên thân thể vẫn rất yếu ớt, Trần Tiểu Mễ vì xem bệnh cho Trần Tiểu Mạch cũng đã tiêu không ít tiền, lúc này, Trần Tiểu Mễ cư nhiên còn có thể lấy ra mười lượng bạc.
Mười lượng bạc đối với không ít nông hộ mà nói không phải là một con số nhỏ, nhưng mà thanh danh Trần Tiểu Mễ thật sự quá hung hãn, ra đến cái giá này mà vẫn không có ai nguyện ý.
Người Lục gia lại động tâm, bởi vì Lục Lâm mang tiếng khắc thân, trong chốc lát cũng không thể cưới tức phụ, cho dù thế cũng phải lấy ra một cọc sính lễ, nhưng mà mang người ra ngoài ở rể, lại có một chút lợi nhuận.
Tính tới tính lui lại chênh lệch hơn mười lượng bạc a.
Nguyên chủ Lục Lâm là một nam nhân phi thường truyền thống, đầu năm nay nam tử ở rể đều bị người ta khinh thường, biết người nhà muốn để mình ở rể cho Trần Tiểu Mễ đáng sợ kia, nguyên chủ nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền tự sát.
Lục gia đã lấy sính lễ của Trần Tiểu Mễ, đương nhiên sẽ không để cho Lục Lâm dễ dàng chết như vậy, cho nên, đã hào phóng chi một lượng bạc xem bệnh cho nguyên chủ, kết quả nguyên chủ đã chết, lại bị một Lục Lâm đến từ thế giới khác chiếm cứ thân thể. 

Bình Luận (0)
Comment