Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 54

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ tiêu 250 lượng mua một cái cửa hàng, vị địa chủ kia cũng vội vã dọn đi, thấy Lục Lâm sảng khoái trả bạc, liền đem tất cả đồ dùng gia cụ trong cửa hàng cho Lục Lâm.
Trần Tiểu Mễ dạo một vòng quanh cửa hàng, tràn đầy hưng phấn. "Nhà này thật là lớn a!" Trên thực tế tòa nhà này chỉ có hai gian phòng, đối với người nhà giàu mà nói, cũng không tính là lớn, sở dĩ trước kia tòa nhà này không bán ra được cũng có chút quan hệ với độ lớn nhỏ của mấy gian phòng.
Tỷ như nhà Dương viên ngoại trước kia Trần Tiểu Mễ hay đưa đồ, cả nhà bốn thế hệ, thê thiếp thành đàn, không tính hạ nhân, cũng có hơn hai mươi người, nhị gian phòng ở, căn bản là không đủ ở, bất quá, hắn cùng Tiểu Mễ còn có Tiểu Thái, Tiểu Mạch chỉ có bốn người, đương nhiên là đủ ở.
Trần Tiểu Mễ đi đến trước cửa hàng, bên trong cửa hàng còn dư lại một ít vải vóc, lương thực, dầu mỡ, tính toán một chút cũng đáng giá 11 lượng bạc, Trần Tiểu Mễ nhìn đến thập phần hưng phấn.
Sau khi mua cửa hàng, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ thương lượng chuyện khi nào thì chuyển nhà.
Đột nhiên mua một tòa nhà lớn như vậy, thật sự rất gây chú ý, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ thương lượng một chút, nếu như có người hỏi tới bọn họ liền nói, chủ nhân tòa nhà này tạm thời rời đi, nhờ hai người bọn họ trông nhà giúp.
Hôn sự của Lục Trình Ngọc cùng Lý Phương Nguyệt, rốt cuộc cũng diễn ra.
Có không ít thôn dân chú ý đến hôn sự của Lục Trình Ngọc, mọi người đều rất tò mò, thê tử mà Lục Trình Ngọc ngàn chọn vạn tuyển rốt cuộc là người như thế nào.
Lục gia cực kỳ phô trương, Lục Trình Ngọc thuê mời mấy kiệu phu, còn thuê một cổ kiệu xinh đẹp.
Thanh thế Lục gia lớn như vậy, làm không ít thiếu nữ chưa gả trong thôn khát khao không thôi.
Người thân quen thì cực kỳ tò mò chuyện này.
Từ sớm Thang thị đã nói với mọi người là, lần này Lục Trình Ngọc cưới con gái quan gia, nhưng Lục Lâm cũng không có cân nhắc nhà gái như mọi người, hắn sẽ không tham gia hôn lễ của Lục Trình Ngọc.
Thứ nhất, lúc trước hắn ra khỏi Lục gia, nửa thước vải cũng không có mang theo, hai bên gần như đoạn tuyệt quan hệ.
Thứ hai, Lục Trình Ngọc thành hôn, người Lục gia cũng không có mời hắn, Lục gia không mời hắn, hắn cũng không cần thiết phải vội vàng tặng lễ cho người ta.
Chỉ là chuyện quan trọng như vậy, hắn không lộ mặt, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lên án, nhưng thanh danh của Trần Tiểu Mễ đã kém tới cực điểm, cho nên nhiều thêm một chút cũng không sao.
Hôn lễ của Lục gia vô cùng náo nhiệt, trong thôn ai có chút quan hệ với Lục gia đều được mời.
Lục Trình Ngọc vội vàng thu xếp hôn sự, Lục Lâm thì đang suy xét công việc cụ thể của cửa hàng.
Lục Lâm cảm thấy với tình hình trước mắt, nhân thủ không đủ, phải suy xét mua mấy hạ nhân.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Mua người?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Phải."
Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: "Chúng ta còn tiền sao?"
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, vừa mua đất, vừa mua cửa hàng, bạc chảy ra giống như thủy triều, làm Trần Tiểu Mễ rất là không thích ứng được.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Còn, còn khoảng 50 lượng, nếu bán thêm một đám rượu, thì cũng được thêm khoảng 10 lượng nữa.
Trần Tiểu Mễ nhấp môi, nói: "Chỉ còn 50 lượng a!" Kỳ thật 50 lượng đã là không ít, nhưng trước kia Trần Tiểu Mễ có tới hơn 300 lượng, lần này dùng một phát đã gần hết, làm Trần Tiểu Mễ có chút mất mát.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Tuy rằng dư ít bạc một chút, nhưng không phải còn có cửa hàng sao?"
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Phải a!" Bất quá, nếu như cửa hàng không kiếm được tiền, có cũng vô dụng. Hiểu biết của Trần Tiểu Mễ có hạn, trước sau vẫn luôn cảm thấy ở trấn trên không có cơm ăn, nếu như ở nông thôn còn có thể đi vào rừng tìm cái gì đó ăn.
Lục Lâm cười cười, nói: "Không có việc gì, nếu không kiếm được tiền, thì có thể bán cửa hàng, về quê sống."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Kia cũng tốt."
Lục Lâm nhìn biểu tình của Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, thầm cảm thấy, hình như Trần Tiểu Mễ căn bản không nghĩ tới cửa hàng của bọn họ có thể kiếm được tiền.
Trần Tiểu Thái nhảy nhót chạy vào, "Đại ca, Lâm ca."
"Ngươi chạy đi đâu a?"
Trần Tiểu Thái gãi gãi đầu, nói: "Hôm nay Lục gia đón dâu, ta qua đi qua xem náo nhiệt."
Trần Tiểu Mễ rất hứng thú nói: "Hẳn là phô trương rất lớn đi."
Thời đại này không có gì tiêu khiển, có lẽ là vì vậy mà chuyện làng chuyện xóm, truyền đi rất mau, chuyện của Lục Trình Ngọc nháo đến ồn ào huyên náo, Trần Tiểu Mễ cũng mơ hồ cảm thấy tò mò.
"Phô trương rất lớn a, nhưng lại không thấy vị chủ bộ đại nhân kia."
Trần Tiểu Mễ chống cằm, mơ hồ có chút vui sướng khi người gặp họa, "Vị chủ bộ đại nhân kia không có tới sao?"
Lục Lâm cười cười, nói: "Vị kia không lộ mặt, cũng là bình thường."
Lục Trình Ngọc cưới Lý Phương Nguyệt, chủ bộ đại nhân chính là tỷ phu của Lục Trình Ngọc, theo lý mà nói, chủ bộ đại nhân phải lộ diện mới đúng, nhưng đáng tiếc, tỷ tỷ của Lý Phương Nguyệt chỉ là tiểu thiếp của vị chủ bộ kia. Địa vị của thiếp thị cực kỳ thấp, con nhà giàu cũng sẽ thường tặng thị thiếp cho nhau, cho rằng đó là việc phong nhã.
Tuy rằng Lý Như rất được sủng ái, nhưng cuối cùng thiếp thị cũng chỉ là thiếp thị mà thôi, ở cái nới quy củ nghiêm ngặt cổ quái này, chung quy thị thiếp cũng không lên được mặt bàn, muội muội nhà tiểu thiếp thành hôn, chủ bộ đại nhân không muốn lộ diện, cũng là chuyện bình thường.
Lục Lâm cười cười, nói: "Nếu là vậy, Lục Trình Ngọc đã uổng phí tâm cơ rồi."
Lục gia tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ là vì muốn đáp lên chủ bộ đại nhân, bất quá, Lục gia thành hôn, chủ bộ đại nhân cư nhiên cái mặt cũng không muốn lộ, hiển nhiên chuyện hôn nhân này, cũng không có tốt như trong tưởng tượng. Chuyện này xảy ra, hẳn là thôn dân sẽ có cái để bàn luận một phen.
Lục Lâm híp mắt, thầm nghĩ: Lục Trình Ngọc muốn đậu tú tài, chỉ sợ muốn đến điên rồi, hôn sự này cũng có chút hấp tấp, theo hắn biết, Lý gia kia có hai tử hai nữ, đại nữ nhi là thiếp của chủ bộ, con thứ hai cũng là một người đọc sách, ỷ vào chuyện có tỷ phu là chủ bộ mà làm việc gì cũng rất lỗ mãng, tam nữ nhi chính là Lý Phương Nguyệt.
Lục Trình Ngọc bỏ ra 30 lượng sính lễ, hẳn là trông cậy Lý Phương Nguyệt có thể đem số tiền này, làm của hồi môn mang về Lục gia, nhưng nếu hắn đoán không sai, tiền hồi môn mà Lý Phương Nguyệt có thể mang về cũng có hạn, được sủng ái nhất Lý gia là Lý Hồng, Lý hồng dùng tiền rất nhiều, hơn nữa cũng cần chuẩn bị quà cho chủ bộ đại nhân.
Thang thị cũng là một người khôn khéo, nhưng chắc là bị cái danh chủ bộ dọa sợ, thế nên mới vội vội vàng vàng định ra hôn sự này cho Lục Trình Ngọc, Vương thị cùng Thang thị ở trong phòng bếp, sắc mặt hai người cũng không tốt lắm.
Vương thị rầu rĩ nói: "Không phải nói tỷ tỷ của nha đầu kia là phu nhân của chủ bộ đại nhân sao? Sao chủ bộ đại nhân lại không đến, tỷ tỷ của nha đầu kia cũng không tới."
Thang thị có chút xấu hổ nói: "Hẳn là bận việc gì rồi."
Vương thị có chút buồn bực nói: "Bận cái gì, muội muội thành thân, chuyện lớn như vậy cũng phải nên lộ mặt chứ!" Cũng không phải là ngày cuối năm, có thể bận cái gì chứ!
Thang thị cắn chặt răng, có chút xấu hổ, có vài vị khách tới hôm nay hỏi bà, người nào là chủ bộ đại nhân, làm bà xấu hổ đến muốn hỏng.
Thang thị thở dài, nói: "Để lát nữa xem sao."
"Của hồi môn của nha đầu kia là thứ gì a?" Vương thị hỏi.
Thang thị cũng rất tò mò về của hồi môn của Lý Phương Nguyệt, nhưng Lý Phương nguyệt vừa mới gả qua, bà cũng không thể hỏi về của hồi môn của con dâu mới. Tuy rằng chủ bộ đại nhân không đến, làm Thang thị có chút thất vọng, nhưng Thang thị vẫn có chút kiêng kị người con dâu mới này.
"Con cũng không biết." Thang thị nghe nói, thời điểm nữ tử trấn trên xuất giá đều là thập lí hồng trang*, phong quang đại gả, Thang thị cũng chờ mong con dâu này có thể mang nhiều bạc một chút.
*Thập lý hồng trang: 10 dặm hồng trang.
Thang thị còn nghe nói, hồi môn xuất giá của mấy tiểu thư trấn trên có khi còn có cả một cái cửa hàng, Thang thị cũng từng đoán hồi môn của con dâu mới có cửa hàng. Lại thấy nhà gái không có bao nhiêu người đến, hình như không để việc hôn nhân này vào mắt, Thang thị cảm thấy mất mát rất lớn.
Vương thị có chút rầu rĩ, Vương thị rất coi trọng đại tôn tử Lục Trình Ngọc này, trong mắt Vương thị, đại tôn tử ngàn tốt vạn tốt, có thể xứng với hoàng thân quốc thích. Tốn một số tiền lớn cưới tức phụ, ngẫm lại cũng không quá tốt, làm Vương thị có chút không cam tâm.
"Tiểu tử Lục Lâm kia không có tới a, cái thằng nhóc chết tiệt này, thật đúng là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lục gia mà." Vương thị rầu rĩ nói.
Chỗ Trần Tiểu Mễ, Thang thị cố ý không mời, kết quả, bà ta không mời, Lục Lâm cũng không có tới, lễ vật gì cũng không có đưa, làm Thang thị có chút buồn bực, vốn dĩ Thang thị cho rằng, bà ta không mời, Lục Lâm cũng sẽ đến đây tặng lễ, đến lúc đó, bà ta sẽ đắn đo làm giá một chút, kết quả, Lục Lâm dứt khoát không thèm lộ mặt.
"Cái tên Lục Lâm này, sau khi ở rể cho Trần Tiểu Mễ, tác phong hành sự liền giống Trần Tiểu Mễ như đúc." Thang thị rầu rĩ nói.
"Lục gia này cũng phô trương quá lớn, phải tốn bao nhiêu tiền a!"
"Hẳn là không ít, ta nghe nói, sính lễ đã tới ba mươi lượng, so với thôn chúng ta thì là đứng đầu."
"Nhiều bạc như vậy a!"
"Người nhà gái có tới không? Ai là chủ bộ đại nhân thế!"
"Đừng tìm nữa, chủ bộ đại nhân không có tới." Trương Tiến nói.
Trương Tiến ngồi trên ghế, nhân duyên của Trương Tiến cũng không tồi, mấy thôn dân xung quanh rất thích tán gẫu với hắn.
"Sao chủ bộ đại nhân lại không đến a?" Một thôn dân nói.
"Không nghĩ tới của cải của Lục gia nhiều như vậy a! Trước kia không thấy lấy ra a, lúc trưng binh lão thái thái lúc nào cũng gào khóc là nhà không có lương thực, phải bức tử lão nhị, này không phải quá tồi tệ sao?" Một cái thôn dân nói.
Vì Lục lão nhị quá thành thật, cho nên mới bồi mạng trên chiến trường.
Một thôn dân nhìn trái nhìn phải, nói: "Lục Lâm không đến a?"
Không thấy hắn, hình như là không có tới.
"Lâm tiểu tử thật đúng là muốn chặt đứt quan hệ với Lục gia a! Trước kia, không thấy quyết tuyệt như vậy." Đoạn thân ở trong mắt thôn dân là một chuyện rất nghiêm trọng. Trong mắt thôn dân, nguyên chủ không hơn không kém là một người thành thật, bọn họ thật không nghĩ đến, tính tình Lục Lâm lại lớn như vậy, thật sự đoạn tuyệt quan hệ với Lục gia.
Này cũng không có biện pháp, cha hắn chết trận, nương cũng bệnh chết, lại còn ra ngoài ở rể mà không mang theo cái gì, khó tránh khỏi trong lòng sinh ra vướng mắc.
Mặc kệ nói thế nào cũng là thân thích, đánh gãy xương cốt còn dính gân a.
Trương Tiến cười cười, nói: "Thời điểm Lục Lâm đi ở rể, chỉ bằng một tấm ván cửa nâng hắn ra ngoài, hiện giờ thấy Lục Trình Ngọc lại phong quang nghênh thú*, đại khái trong lòng cũng không dễ chịu đi."
*Phong quang nghênh thú: long trọng cưới vợ
Mấy thôn dân hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều cảm thấy lão gia tử, lão thái thái quá bất công, đều là tôn tử, đãi ngộ lại hơn kém quá nhiều.

Bình Luận (0)
Comment