Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 41

Cụ Lịch lắc đầu: “Không, bọn họ vẫn chưa biết người luyện thuốc là cháu, Tiểu Mãnh nói với Hàn tướng quân và những quân y kia rằng những linh dược này do một vị cao nhân luyện chế, tạm thời thân phận của cháu vẫn chưa bị lộ.”

“Tiểu Du Nhi, nếu như cháu không muốn đi thì ông bảo đảm, có ông ở đây, không ai dám ép buộc cháu.”

“Đương nhiên, nếu như cháu bằng lòng xuống núi, góp một chút sức trợ giúp quốc gia và quân đội thì ông cũng sẽ ủng hộ hết mình, hơn nữa ông sẽ cố gắng tranh thủ lợi ích và sự bảo vệ lớn nhất cho cháu.”

Trong lòng Dung Thanh Du cũng biết rõ người ở thời đại này ai cũng có tinh thần hiến dâng.

Cũng giống như cụ Lịch cả đời tòng quân, trong lòng ông chứa quốc gia, chứa quân đội, chứa nghĩa lớn, cuối cùng mới là người nhà.

Cũng giống như ông cụ ủng hộ Lịch Mãnh dẫn đội xuất chinh, dù là cháu trai ruột, nếu như có một ngày anh thật sự ch*t ở trên chiến trường thì ông cũng sẽ cảm thấy đó là vinh dự tối cao của một người quân nhân.

Đương nhiên, ông càng hy vọng nhìn thấy tất cả mọi quân nhân có thể sống sót ở trên chiến trường, đây mới là kết quả tốt nhất.

Chỉ là chiến tranh tàn khốc, không hề có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, càng không phải bạn muốn thế nào là có thể thế đó.

Những lúc quốc gia và quân đội cần, chắc chắn trong lòng cụ Lịch hy vọng Thanh Du có thể ra tay trợ giúp.

Chỉ cần Thanh Du chịu ra tay là có thể giúp các chiến sĩ bị thương nặng ở trên chiến trường có thêm một tia hy vọng và cơ hội tiếp tục sống sót.

Mà điều khiến Dung Thanh Du cảm thấy vui mừng đó là, cụ Lịch chưa bao giờ cậy thế hiếp người, cũng sẽ không dùng đạo đức và nghĩa lớn để lừa dối và ép buộc cô.

Ông để cô tự lựa chọn, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, ông cụ đều sẽ ủng hộ hết mình.

Dung Thanh Du cụp mắt suy nghĩ.

Cô may mắn có được truyền thừa của Huyền Nữ nương nương, còn có được Tiên phủ tùy thân quý báu như vậy, nói thật, nếu như chỉ có cô và người nhà dùng thì thật sự hơi phung phí của trời.

Huyền Nữ nương nương là nữ thần chính nghĩa trong truyền thuyết, chắc hẳn bà cũng hy vọng người kế thừa mình là một người lòng mang chính nghĩa nhỉ?

Bây giờ cô có năng lực cứu người như vậy, nếu như cô không biết chuyện này thì cũng thôi.

Nhưng bây giờ Hàn tướng quân đã gửi lời mời đến cô, hy vọng cô có thể ra tay cứu những chiến sĩ bị thương nặng này, nếu như cô không ra tay, trong lòng Dung Thanh Du cũng không thể yên được.

Trước đó khi cô đưa những linh dược kia cho Lịch Mãnh mang đi, thật ra cũng đã dự đoán được tình cảnh ngày hôm nay.

Cô hiểu cách làm người của Lịch Mãnh, nếu như anh nhìn thấy đồng đội bị thương, chắc chắn sẽ lấy ra linh dược mà cô đưa để cứu người.

Mà một khi anh ra tay cứu người, chuyện trong tay anh có linh dược sẽ bị rất nhiều người biết.

Một khi có nhiều người biết có linh dược, đương nhiên bọn họ sẽ tìm Lịch Mãnh, để anh giúp đỡ tìm kiếm tung tích của người chế thuốc là cô.

Nếu như tướng quân Hàn Chấn sử dụng sức mạnh của quốc gia và quân đội để tìm kiếm cô, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm được cô.

Đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, Dung Thanh Du cũng đã suy nghĩ rõ ràng các loại hậu quả có khả năng xảy ra.

Cô vẫn dùng giọng điệu chắc chắn để nói với cụ Lịch: “Ông Lịch, cháu bằng lòng xông lên tiền tuyến, kề vai chiến đấu cùng Lịch Mãnh!”

Cụ Lịch nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt ngập tràn vui mừng mà nhìn cô và nói: “Tiểu Du Nhi, ông không nhìn lầm người, cháu thật sự là một đứa trẻ rất tốt, có trách nhiệm, có dũng khí, có can đảm, còn có quyết đoán, ông rất khâm phục cháu!”

Dung Thanh Du thấy cụ Lịch ra sức khích lệ cô như vậy thì cũng có chút ngại: “Ông Lịch, ông quá khen rồi.”

Cụ Lịch cười một tiếng, lại nói với cô: “Tiểu Du Nhi, cháu đi chuẩn bị đồ đạc để ra tiền tuyến trước, bên này ông sẽ thay mặt cháu đi thương lượng với cấp trên, giành lấy một chút lợi ích cho cháu, cũng không thể để cháu cố gắng nhiều như vậy mà lại không cho cháu chút lợi ích nào được, ông cũng không cho phép bọn họ bắt nạt cháu như thế!”

Dung Thanh Du cảm động vì cụ Lịch đối xử tốt với cô, bèn chắp tay khom lưng với ông cụ: “Cảm ơn ông Lịch, vậy cháu đi chuẩn bị trước đây.”

“Ông cũng đi Bộ đại đội gọi điện thoại.”

Dung Thanh Du thu lại kết giới, đi theo sau cụ Lịch ra khỏi thư phòng.

Cô trở về phòng chuẩn bị đồ đạc.

Còn cụ Lịch thì đi thẳng đến Bộ đại đội, gọi điện thoại cho tướng quân Hàn Chấn.

Điện thoại bên kia vừa đổ chuông, tướng quân Hàn Chấn ngồi ở bên cạnh điện thoại đã lập tức nhấc máy: “Alo, ai vậy?”

“Tiểu Hàn, là tôi, lão Lịch.”

Cụ Lịch lớn hơn Hàn Chấn mười mấy tuổi, có thể nói, Hàn Chấn cũng là người đi theo cụ Lịch cùng thăng chức, thế nên ông cụ luôn xưng hô thân thiết với Hàn Chấn là “Tiểu Hàn”.

Bằng không, cụ Lịch cũng sẽ không yên tâm để Lịch Mãnh đi theo Hàn Chấn lên chiến trường.

Là Tổng chỉ huy, đương nhiên Hàn Chấn đang đóng giữ ở Bộ chỉ huy, sẽ không lên tuyến đầu đánh trận.

Hàn Chấn vừa nghe thấy là giọng của cụ Lịch thì lập tức chấn động tinh thần.

Ông ấy đoán là chuyện cao nhân chế thuốc rời núi có kết quả rồi.

Ông ấy biết ngay, chuyện này tìm Lịch Mãnh, Lịch Mãnh lại tìm lão thủ trưởng ra tay, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm!

Hàn Chấn lập tức vui mừng đáp: “Hóa ra là lão thủ trưởng, lão thủ trưởng, chào anh! Dạo này sức khỏe của anh vẫn tốt chứ!”

Cụ Lịch cười trả lời: “Cái cậu Tiểu Hàn này, vẫn thông minh xảo quyệt như vậy, tôi vốn đang rất tốt, nhưng bây giờ bị thằng nhóc nhà cậu tính kế, trong lòng ông già tôi đây lại không thoải mái rồi, cậu nói xem phải làm sao bây giờ đây?”

Bình Luận (0)
Comment