Nhìn thấy cụ Lịch và Dung Thanh Du tới, các chiến sĩ cùng nhau đứng thẳng người, chào kiểu quân đội với bọn bằng động tác rất đều: “Chào thủ trưởng! Chào chị dâu!”
Cụ Lịch và Dung Thanh Du đều vẫy tay với bọn họ: “Chào các cậu!”
Dung Thanh Du hỏi bọn họ: “Các cậu đã ăn sáng chưa? Tôi có mang theo chút bánh ngọt và nước trái cây cùng nước trà, các cậu có thể ăn một chút trước để lót dạ.”
“Không cần, không cần, lát nữa chúng tôi sẽ ăn.”
Mặc dù các chiến sĩ đều nghe nói đồ ăn và bánh ngọt do Dung Thanh Du làm đều rất ngon, nhưng bây giờ bọn họ còn chưa làm việc cho người ta, sao dám ăn uống trước chứ?
Dung Thanh Du thấy bọn họ đều ngại thì cũng không miễn cưỡng bọn họ: “Vậy lát nữa các cậu mệt mỏi khát nước thì nhớ nghỉ ngơi và uống nước nhé.”
Cô lấy chìa khóa ra mở cổng, mời bọn họ đi vào.
Dung Thanh Du lại nhanh chóng sắp xếp công việc cho bọn họ, một nhóm đi đến xung quanh hồ sen trồng mầm cây ăn quả, một nhóm đi trồng mầm rau hoặc ươm hạt giống.
Một nhóm khác thì trồng hoa ở ngay vườn trước.
Sau khi chia ra ba nhóm, tất cả mọi người đều nổi lòng nhiệt tình, cố gắng làm việc.
Trong những chiến sĩ này có rất nhiều người đều là người nông thôn, phần lớn đều biết trồng trọt.
Có người không biết trồng trọt thì đi trồng cây ăn quả.
Dung Thanh Du ở bên cạnh hướng dẫn cho bọn họ.
Cô thấy mỗi người bọn họ đều làm việc vô cùng nhanh nhẹn, tiến độ cũng nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của cô.
Trong lòng Dung Thanh Du nghĩ, buổi trưa phải làm thêm mấy món để đãi những chiến sĩ này một bữa.
Thấy bọn họ đã làm việc được một giờ, Dung Thanh Du bèn mời bọn họ tới ăn bánh ngọt và uống trà.
Lần này các chiến sĩ đều không từ chối, cuối cùng bọn họ cũng được ăn bánh ngọt và nước trái cây ngon nghe danh đã lâu.
Vừa cho vào miệng, bọn họ đã khen: “Chị dâu, bánh ngọt chị làm ăn ngon thật!”
“Nước trái cây này cũng rất ngon, ngọt thanh dễ chịu, uống vào cảm thấy toàn thân thoải mái.”
“Trà bạc hà này cũng rất ngon, uống vào rất tỉnh táo, cảm thấy toàn thân mát lạnh, vô cùng phấn chấn.”
“Thật sao? Vậy tôi cũng uống thử.”
Các chiến sĩ đều không lười biếng, bọn họ bỏ ra tầm mười phút để ăn uống rồi nhanh chóng ra trận làm việc lại.
Dung Thanh Du bận bịu cùng bọn họ đến mười một giờ trưa mới nói với bọn họ: “Các anh em, các cậu làm việc trước đã nhé, tôi trở về làm cơm trưa cho các cậu, hôm nay tôi làm thêm mấy món để các cậu ăn cho đã.”
Các chiến sĩ nghe vậy thì vui mừng, cùng nhau hô to: “Cảm ơn chị dâu!”
Dung Thanh Du vẫy tay với bọn họ rồi trở về nhà họ Dung.
Lúc này, Tống Huệ Trân đã nhặt rau ở trong nhà, chuẩn bị cơm trưa.
Bà nhìn thấy con gái trở về thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Du Nhi, không phải con đang ở bên nhà họ Lịch giúp đỡ sao? Tại sao lại về sớm như vậy?”
Dung Thanh Du đáp: “Hôm nay có không ít chiến sĩ tới giúp đỡ, tận hai mươi mấy người, con về làm thêm mấy món để các chiến sĩ vất vả giúp đỡ được ăn ngon một chút.”
Tống Huệ Trân khẽ gật đầu: “Đây là điều nên làm, con muốn nấu món gì? Để mẹ giúp con.”
Dung Thanh Du nghĩ ngợi: “Làm món thịt kho tàu mà mọi người đều thích ăn, rồi đến cá kho, gà xào sả ớt, dưa chuột dập, nộm, xào thêm món rau xanh nữa, ba món mặn ba món chay, chắc là đủ rồi nhỉ?”
Tống Huệ Trân trả lời: “Được rồi, nấu những món này đi, con nấu nhiều một chút, khẩu vị của lính đều lớn.”
Dung Thanh Du cười nói: “Con biết mà, vậy con đi lấy nguyên liệu nấu ăn đây ạ.”
Sau khi mang nguyên liệu nấu ăn đến, hai mẹ con cùng nhau bắt tay vào làm, lúc sắp đến mười hai giờ, ba món mặn ba món chay đã được làm xong.
Đồ ăn cho các chiến sĩ được cô chia vào các âu sứ chuyên dùng cho tiệc tùng.
Dung Thanh Du còn nấu một nồi canh cà chua trứng lớn nữa.
Hai mẹ con xếp gọn những thức ăn và canh này vào trong cái sọt, mỗi người một gánh cùng nhau đưa qua cho bọn họ.
Cụ Lịch cũng không nhàn rỗi, còn cả mấy ông cụ đến sau xem náo nhiệt nữa, tất cả đều bận bịu cùng các chiến sĩ ở vườn sau.
Dung Thanh Du bày cơm nước xong bèn đi gọi bọn họ vào trong nhà ăn cơm.
Lúc Dung Thanh Du tới, mọi người đã ngửi được một mùi thức ăn và thịt ngào ngạt.
Lúc này vừa nghe thấy Dung Thanh Du gọi, cụ Lịch cũng nói một tiếng: “Mọi người mau vào nhà ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lát, cũng không còn bao nhiêu việc, muộn một chút rồi làm tiếp.”
Nhiều người sức lớn, lời này không ngoa, vườn trước vườn sau ở đây cũng chỉ khoảng hai ba mẫu đất, hơn hai mươi người, chỉ một buổi sáng đã trồng gần xong, buổi chiều làm nốt một chút nữa là xong.
Mấy ông cụ thấy Dung Thanh Du làm sáu món ăn một món canh thì cũng cười nói muốn ăn cùng các chiến sĩ.
Dung Thanh Du nhìn thấy biểu cảm áp lực cực lớn đó của các chiến sĩ, bèn cười nói với bọn họ: “Các ông ơi, các ông hãy trở về ăn cùng chúng cháu đi, cháu đã chuẩn bị xong phần cơm của các ông, có điều, đồ ăn cũng giống như các chiến sĩ thôi, các ông đừng chê ạ.”
Mấy ông cụ vội cười nói: “Không chê, không chê.”
Các chiến sĩ nhìn thấy Dung Thanh Du dẫn mấy ông cụ đi thì cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như mấy ông lớn này mà ở lại ăn cơm cùng bọn họ, bọn họ đâu còn dám tranh ăn chứ?
Ông lớn đã đi, bọn họ mới nhẹ nhõm tự tại, bây giờ có thể mở rộng bụng tranh ăn thoải mái rồi.
Sau ngày hôm nay, vườn trước vườn sau của nhà họ Lịch đều đã được sửa sang gọn gàng.
Cụ Lịch nhìn mà vô cùng hài lòng, còn bảo Dung Thanh Du chuẩn bị cho các chiến sĩ mỗi người một món quà, để bọn họ mang về.
Mặc dù không đưa tiền công cho bọn họ nhưng quà mà Dung Thanh Du chuẩn bị cho bọn họ còn có giá trị hơn cả tiền công.
Lúc các chiến sĩ đi còn nói với Dung Thanh Du: “Chị dâu sau này còn có chuyện gì cần giúp một tay thì chị cứ nói một tiếng, chúng tôi đều sẽ tới.”
Dung Thanh Du nhìn từng gương mặt tươi cười chân thành của các chiến sĩ này, cũng cười đáp bọn họ: “Được, sau này có việc lại tìm các cậu, hôm nay mọi người vất vả rồi, cảm ơn các cậu!”
Các chiến sĩ cùng nhau cười nói: “Chị dâu không cần khách khí đâu.”
Sau khi tiễn các chiến sĩ giúp đỡ đi, Dung Thanh Du lại sử dụng pháp thuật hệ Mộc cho hoa cỏ và rau quả trái cây ở vườn trước vườn sau một lượt, thúc đẩy những thực vật này nhanh chóng sinh trưởng.
Ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, Tống Huệ Trân bèn kéo Dung Thanh Du đi đến cao ốc bách hóa ở Tứ Cửu Thành, mua các loại đồ vật mà cô cần dùng khi kết hôn như chậu rửa mặt, siêu nước, chăn lông vân vân.
Dung Thanh Du liếc nhìn danh sách trong tay Tống Huệ Trân, nhìn thấy đồ cần mua cũng không ít, cô bèn xin cụ Lịch xem có thể mượn một chiếc xe Jeep cho cô và mẹ dùng hay không?
Cụ Lịch lập tức đồng ý, cũng nhanh chóng điều xe Jeep và tài xế đến cho cô.
Ông cụ còn căn dặn Dung Thanh Du rằng đến lúc đó ông sẽ thanh toán tiền xăng xe Jeep, bảo cô đừng lo lắng khi dùng xe sẽ bị người ta bàn tán.
Dung Thanh Du cảm ơn sự chu đáo của ông cụ, ngoan ngoãn cười đáp: “Thưa ông, cháu biết rồi ạ.”
Tài xế lái xe lao vun v*t trên đường, chở Tống Huệ Trân và Dung Thanh Du đi thẳng đến cao ốc bách hóa.
Sau khi dừng xe, tài xế nói với Dung Thanh Du: “Chị dâu, để tôi đi vào cùng hai người nhé, cũng có thể giúp hai người xách đồ.”
Dung Thanh Du cười nói: “Vậy thì cảm ơn nhé, lát nữa sẽ mua hơi nhiều đồ, đúng là cần người giúp một tay, chờ mua đồ xong tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
Tài xế cũng không khách khí: “Được, cảm ơn chị dâu.”
Dòng người ở cao ốc bách hóa ít hơn trước đây một chút, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu, có một số thứ bán đắt hàng thì vẫn phải xếp hàng tranh nhau.
Đến khi mua xong hết những đồ trên danh sách của Tống Huệ Trân thì đã đến mười hai giờ trưa.
Hai mẹ con và tài xế đều đói bụng đến nỗi kêu ục ục, Dung Thanh Du đề nghị: “Mẹ, chúng ta đi quán cơm quốc doanh ở bên cạnh ăn chút gì đó rồi về.”
Tống Huệ Trần gật đầu cười nói: “Được, đi cả buổi trời, mẹ cũng đói rồi.”
Đến quán cơm quốc doanh, đúng lúc đang là thời gian ăn cơm nên cũng rất đông người.
Dung Thanh Du nhìn thấy ở góc còn có một cái bàn nhỏ bèn đi đến bên đó ngồi xuống.
Cô gọi ba món ăn, gọi thêm cho mỗi người một suất bánh sủi cảo.
Ba người đang ăn ngon lành thì bỗng nghe thấy bên ngoài cãi nhau.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy có một đám học sinh trung học mang phù hiệu đỏ đang áp tải một người trung niên trông như là giáo viên đi ngang qua ngoài cửa, bắt ông ấy đeo bảng dạo phố.
Dung Thanh Du thấy cảnh này, bỗng cảm thấy khẩu vị biến mất, tâm trạng cũng chìm xuống.
Cô đã đi ra ngoài ba tháng, cũng không biết mấy người thầy Cát, thầy Tiền, thầy Tề bây giờ thế nào rồi?
Chờ sau khi trở về cô phải mở thiên nhãn để xem tình hình của bọn họ.
Lúc Dung Thanh Du và Tống Huệ Trân về đến cửa nhà, liếc mắt đã nhìn thấy Lịch Mãnh đứng ở cổng nhà.
Dung Thanh Du ngạc nhiên hỏi anh: “Anh Lật, sao anh lại về sớm hơn một ngày thế?”
Lịch Mãnh cười nhìn cô, trả lời: “Lòng anh chỉ muốn về nhà, có thể về sớm một ngày thì về trước thôi.”
Dung Thanh Du lại hỏi anh: “Đại bộ đội cũng về rồi à?”
Lịch Mãnh lắc đầu: “Ngày mai đại bộ đội mới về, hôm nay anh đi máy bay Thuận Phong về đó, tướng quân đồng ý rồi.”
Dung Thanh Du cười một tiếng: “Không trái với kỷ luật là được, vậy mau tới giúp xách đồ đi, hôm nay mua rất nhiều đồ dùng cho kết hôn.”
Nói đến đây, Dung Thanh Du lại hỏi anh: “Đã quyết định hai mươi tám tháng mười chúng ta sẽ kết hôn, anh biết rồi chứ?”
Lịch Mãnh cười đến mặt mày cong cong, vui vẻ đáp: “Ông nội nói với anh rồi, Tiểu Du Nhi, cảm ơn em chịu làm vợ anh, sau này nhất định anh sẽ đối xử tốt với em!”
Dung Thanh Du quay đầu liếc nhìn mẹ đang mím môi cười, liếc mắt trách anh: “Mẹ còn ở đây đó.”
Tống Huệ Trân vội vàng xách đồ đi vào nhà: “Hai đứa trò chuyện đi, trò chuyện đi.”
Lịch Mãnh chớp mắt với Dung Thanh Du: “Em xem, mẹ hiểu tâm trạng muốn ở cùng em của anh nhỉ?”
Dung Thanh Du liếc anh một cái: “Đừng lắm lời nữa, mau giúp em xách đồ vào đi, còn để tài xế mang xe đi trả nữa, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”
Lịch Mãnh chào nghiêm với cô: “Tuân lệnh, phu nhân!”
Dung Thanh Du lườm anh một cái, lại không nhịn được mà bật cười.