Xong rồi!
Không thấy bùa hộ thân của ông ấy đâu nữa rồi!
Hạ Bác Lâm vội vàng lấy cái túi ra rồi mở ra xem.
Chỉ thấy cái túi nhỏ đựng bùa bình an đã hóa thành một đống tro trắng.
Hạ Bác Lâm lập tức hỏi Hạ Lâm: “Lâm Nhi, mau xem xem của con có còn hay không?”
Hạ Lâm vừa nhìn thấy bố giơ cái túi nhỏ đựng bùa bình an lên, cũng nhanh chóng lấy của mình ra xem.
Sau khi xem xong, sắc mặt của anh ấy cũng không còn tốt nữa.
Anh ấy cúi gằm mặt rồi nói với Hạ Bác Lâm: “Bố, của con cũng không còn nữa!”
Bùa bình an hộ mệnh Thanh Du tặng cho anh ấy không còn nữa! Đã biến thành tro rồi!
Đầu mũi Hạ Lâm cay xè, trong mắt như có thứ gì đó muốn trào ra.
Anh ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên, ra sức nhắm mắt để thu giọt nước mắt lại.
Bà nội Hạ nhìn thấy vẻ mặt bi thương đau khổ của cháu trai, muốn nói gì đó với Hạ Lâm thì bị ông nội Hạ cản lại, rồi lắc đầu với bà ấy.
Bây giờ sự chú ý của mọi người đều ở trên người nhà bọn họ, dưới đáy khoang tàu này nhiều người như vậy, chỉ có một nhà năm người bọn họ vẹn toàn không chút tổn hại, sợ rằng trong lòng những người khác sớm đã cảm thấy bất công rồi.
Nếu như lúc này, bọn họ nói trên người mình vẫn còn bùa bình an có thể hộ mệnh, còn muốn nhường cho cháu trai lớn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù muốn để cho Lâm Nhi đeo, cũng phải đợi đến lúc mọi người không còn để ý đến bọn họ nữa mới âm thầm đưa.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy bùa hộ thân trên người Hạ Lâm và Hạ Bác Lâm đã hóa thành tro, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ hỏi thêm hai câu: “Đồng chí, vậy những bùa hộ mệnh này, bây giờ còn có thể thỉnh được không?”
Những linh vật huyền học như bùa hộ mệnh này, nói “thỉnh” là có ý tôn trọng.
Những bùa chú này, chính là vũ khí sắc bén để hộ mệnh cho người bình thường.
Nếu ông ta có thể mua được, vậy thì tốt quá rồi.
Sau này nếu gặp phải kiếp nạn giống như hôm nay, ông ta cũng có thể an tâm một chút.
Hạ Bác Lâm lắc đầu: “Bây giờ không thỉnh được nữa, cái này của tôi cũng là của một vị cao nhân ở kinh đô tặng, đợi sau này hoàn cảnh tốt hơn, nếu chúng ta còn có cơ hội trở về, có lẽ sẽ có cơ hội có thể gặp lại được cao nhân.”
Người đàn ông trung niên cũng nghe ra nỗi phiền muộn trong lời Hạ Bác Lâm, ông ta khẽ than thở một tiếng: “Vậy thì hết cách rồi, hy vọng sau này tôi cũng có thể có cơ hội gặp cao nhân một lần vậy!”
Lời xưa có nói: Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.
Trải qua kiếp nạn sinh tử này, thuyền của bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đến được Hương Giang.
Sau khi Hạ Bác Lâm và người đàn ông trung niên cùng mọi người bàn bạc xong, quyết định đưa những đồng bào gặp nạn trong lần đồng hành này tạm thời an táng ở trên núi hoang cạnh biển, đợi sau này bọn họ trở nên yên ổn, sẽ di chuyển mộ phần cho những người đó.
Chi phí cho việc di chuyển mộ phần và những việc liên quan, Hạ Bác Lâm cũng chủ động đảm đương rồi.
Còn di vật bọn họ để lại, sau khi bàn bạc với mọi người thì cũng do Hạ Bác Lâm phụ trách quản lý, xem xem sau này còn có cơ hội tìm thấy người thân của những đồng bào gặp nạn này hay không, đến lúc đó sẽ chuyển giao lại cho bọn họ.
Trước khi Hạ Bác Lâm và bọn họ xuống thuyền, họ còn đánh gãy hai chân của thuyền trưởng Kim Dương, còn có Hà Quốc Trụ và La Bưu, để bọn họ trở nên tàn phế, sau này muốn tạo nghiệp cũng khó.
Còn về ba tên du côn đã ch*t kia, cũng để tên thuyền trưởng ác độc đó xử lý.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Hạ Bác Lâm và nhóm người đàn ông trung niên nói với nhau câu bảo trọng, rồi từng người rời đi, chạy về phía mục đích của chính mình.
Hạ Bác Lâm cũng thuận lợi gặp được người thân của mình khi đến đây đón bọn họ từ sớm, người một nhà thuận lợi thu xếp ổn thỏa ở Hương Giang.
Dựa vào số tài sản bọn họ mang đến từ kinh đô, nhà họ Hạ cũng nhanh chóng có chỗ đứng ở Hương Giang.
Nhưng trong lòng bọn họ, lúc nào cũng đang nhớ đến Thanh Du, nhớ đến bùa bình an của cô.
Kinh đô.
Dung Học Uyên và Dung Thanh Du cũng đang chuẩn bị một nhà già trẻ dời về quê nhà ở.
Vừa bắt đầu, những người khác trong nhà họ Dung đều không hiểu được quyết định này của Dung Học Uyên.
Ở đây là kinh đô đó, là ước mơ cả đời của phần lớn người, chính là muốn dốc hết sức để chuyển đến sống trong kinh đô.
Cả nhà bọn họ đang ở kinh đô sống ngon lành, tại sao còn muốn chuyển về quê sống.
Không hiểu! Bọn họ thật sự không hiểu!
Dung Học Uyên cũng kiên nhẫn nói rõ cho vợ, con trai và con dâu biết tình thế trước mắt, cũng nói tình thế rất bất lợi đối với những người có quan hệ bà con với người nước ngoài như bọn họ, còn là người xuất thân từ nhà tư bản.
Nếu như bọn họ không rời khỏi kinh đô càng sớm càng tốt, e là sẽ bị cuốn vào trong đó, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không nói trước được.
Tống Huệ Trân, ba người con trai và hai đứa con dâu sau khi nghe xong thì đã hiểu.
Cách khoảng thời gian đó của năm tới, thời gian chỉ còn hơn nửa năm.
Bọn họ vẫn còn ba tháng để có thể chuẩn bị.
Sau ba tháng, bọn họ nhất định phải đi.
Dưới sự chỉ huy của Dung Học Uyên, Dung Thanh Du đem những bảo vật dưới tầng hầm tứ hợp viện toàn bộ thu vào Tiên phủ tùy thân, đợi sau này có cơ hội sẽ lấy ra.
Dung Thanh Du cũng bắt đầu đi loanh quanh khắp kinh đô.
Cô mua một lượng lớn hạt giống rau cải, trái cây và hoa cỏ, còn có con non của gà, vịt, ngỗng, bồ câu, thỏ, heo, trâu, dê.
Còn đặc biệt đi đến phía Tân Cảng một chuyến, tìm ngư dân ở cạnh biển để mua hoặc dùng vật tư đổi không ít giống cá, tôm, cua và các loại sản phẩm hải sản khác.
Đối với những món đồ thu gom được này thì toàn bộ cô đều nuôi dưỡng trong Tiên phủ tùy thân.
Có vài thứ bản thân không thu gom được, Dung Thanh Du sẽ kêu Dung Học Uyên giúp cô, hoặc là sai người tới nơi khác tìm.
Đợi sau khi bọn họ tới nông thôn, sẽ lấy ra những hạt giống và gia cầm đã ưu hóa từ Tiên phủ tùy thân, rồi ra sức phát triển nông nghiệp và trồng trọt.
Bất kể là ở thời đại nào, đồ ăn đều được xếp ở vị trí đầu tiên.
Càng đừng nói, ở thời đại vật tư hết sức thiếu thốn, mọi người còn ăn không đủ no này.
Điều khiến Dung Thanh Du cảm thấy kinh ngạc chính là những rau dưa và trái cây sau khi trồng ở Tiên phủ tùy thân, tốc độ sinh trưởng vô cùng kinh người, cứ như bị người ta dùng phép thuật giục sanh vậy, nhanh đến nỗi khiến cho cô không dám tin.
Ví dụ: Thời kỳ sinh trưởng của cải thìa phải khoảng ba mươi ngày, vậy mà mới ba ngày đã chín muồi rồi.
Hơn nữa rau cải trong Tiên phủ tùy thân trồng ra đều chứa linh khí nhàn nhạt, mùi vị còn cực kỳ ngon, cảm giác ăn vào cũng đặc biệt thơm ngon dễ chịu.
Ngay cả ba thằng nhóc bình thường không thích ăn rau xanh, bây giờ cũng bắt đầu mỗi ngày đều giành rau xanh ăn rồi.
Những gia súc gia cầm như gà, vịt, ngỗng, heo trâu, dê và thỏ,.. Tốc độ sinh trưởng tương tự cũng vô cùng lạ thường.
Như gà, vịt, ngỗng vốn dĩ thả nuôi năm sáu tháng mới có thể làm thịt, bây giờ nuôi hơn một tháng là đã nặng đến năm, sáu cân, cũng có thể trực tiếp làm thịt rồi.
Những loại rau cải đó sinh trưởng quá nhanh, ăn cũng ăn không hết, nên Dung Thanh Du đem ra cho gia cầm và gia súc ăn.
Gia cầm được nuôi như vậy, mùi vị đương nhiên không cần phải nói.
Dung Thanh Du lần đầu gi*t gà để nấu súp, nước canh và thịt đều rất thơm ngon khiến cho người nhà họ Dung đều không dừng đũa được.
Khoảng thời gian này, ban ngày thì Dung Thanh Du đi ra ngoài thu thập hạt giống và con non của những động thực vật để bỏ vào Tiên phủ tùy thân, làm phong phú thêm giống loài bên trong.
Buổi tối thì cô đi vào phòng tu luyện của Tiên phủ tùy thân, ở bên trong chăm chỉ luyện tập [Huyền nữ chân kinh].
Cấp bậc tu luyện của [Huyền nữ chân kinh] chia làm sáu cảnh giới: Ngưng Khí, Kết Đan, Thành Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp, Phi Thăng.
Bước đầu tiên, chính là dẫn khí nhập thể.
Dung Thanh Du dùng thời gian một tuần, mới có thể dẫn linh khí vào trong cơ thể.
Sau khi linh khí vào cơ thể, Dung Thanh Du lại bắt đầu dùng linh khí phối hợp với thối thể đan trong nhà kho, tôi luyện cơ thể và gân cốt của cô.
Đợi cô tôi luyện cơ thể và gân cốt xong, lại tốn hết hơn nửa tháng.
Cơ thể của cô cũng nhanh chóng đạt đến trạng thái thanh khiết, như vậy mới có thể tu luyện càng nhanh, càng tốt.
Tu vi của cô cũng đã tiến đến giai đoạn giữa của cảnh giới Ngưng Khí rồi.
Nếu như dựa vào tiêu chuẩn của giới võ thuật, cô bây giờ đã là một cao thủ võ lâm rồi, mấy người đàn ông bình thường đều không phải là đối thủ của cô.
Tiến độ tu luyện của cô nhanh là bởi vì cô được thừa hưởng từ thượng cổ Tiên nhân để lại, cộng thêm linh khí và đan dược trong Tiên phủ tùy thân, đương nhiên không thể dùng tiêu chuẩn tu luyện bình thường của giới thế tục để so sánh được.
Cơ thể và gân cốt của cô sau khi trải qua tôi luyện, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, da dẻ của cơ thể đó vốn đã tốt bây giờ càng thêm hoàn hảo không tì vết, trắng như tuyết, trơn như mỡ, trơn bóng lại trắng sáng.
Đôi mắt như thu thủy đó của cô, cũng càng đen càng sáng, lộng lẫy mê người.
Cả người đều toát lên một loại Tiên khí tuyệt mỹ, linh hoạt kỳ ảo, ngay cả quần áo thô sơ cũng không che đậy được.
Mỗi lần cô ra khỏi cửa, đều sẽ có không ít người nhìn len lén cô.
Kiếp trước, Tần Nguyên Đào từng đắc ý nói với cô, vào trước mười năm bấp bênh, người xuất thân từ đại tạp viện như anh ta chính là một tên sống lăn lộn.
Khi đó anh ta so với Dung Thanh Du, cứ như bùn dưới đất và trăng trên trời.
Lúc đó, anh ta liền âm thầm thề trong lòng, sẽ có một ngày, anh ta sẽ hái trăng trên trời này xuống, để cô thuần phục dưới thân anh ta, để cô vui vì anh ta, buồn vì anh ta.
Kiếp trước, anh ta đạt được rồi.
Kiếp này trọng sinh trở lại, Dung Thanh Du cũng ở trong bóng tối âm thầm quan sát những người xung quanh.
Trong những người nhìn trộm cô, quả nhiên phát hiện tên súc sinh Tần Nguyên Đào cũng ở trong đó.
Kiếp này, anh ta sẽ không còn cơ hội tiếp tục làm tổn thương cô và người nhà cô được nữa.