Đôi tay Triệu mẫu run rẩy, lấy tấm thẻ từ trong hộp lấy ra, chăm chú nhìn tên trên thẻ thật lâu.
Lúc lâu sau, nàng đặt tấm thẻ lên ngực, thấp giọng nói: "Hài tử này từ nhỏ đã muốn bảo vệ quốc gia, như triều đình lúc trước, mà hắn vẫn ở lại trong quân doanh là vì bá tánh an cư lạc nghiệp. Sau này, ngày cả nhà ta đến thành Thần Linh an cư, hắn đã nói với ta “Nương, sau này đất nước của chúng ta chính là thành Thần Linh, lần này ta sẽ thật sự bảo vệ quốc gia, cũng sẽ bảo vệ gia đình thật tốt”, hắn đã làm được, hơn nữa còn làm rất tốt..."
Nói đến đoạn sau, giọng Triệu mẫu dần dần nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn ôm tấm thẻ không buông tay.
Điền Đường đột ngột xoay người, nhắm hai mắt lại.
Ứng Liên cũng đã nhắm mắt lại từ sớm, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà mà chảy xuống.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc nức nở không còn thanh âm nào khác.
Lại một lúc lâu sau, Triệu mẫu mới lên tiếng lần nữa: "Thần sứ đại nhân, đa tạ ngươi, đây là món quà tốt nhất ta nhận được, nếu Sơn Thủy biết hắn là liệt sĩ, ta tin rằng linh hồn hắn ở trên trời nhất định cũng rất vui, đa tạ ngươi, thật sự đa tạ ngươi.”
Điền Đường muốn nói gì đó, nhưng luôn cảm thấy mấy lời này có hơi không đúng thời điểm.
Nhưng dù sao sự xuất hiện của nàng cũng mang đến cho Triệu mẫu một chút hoài niệm và an ủi, như vậy là đủ rồi.
Lúc rời đi, Điền Đường đặt một rương bạc nhỏ đã chuẩn bị từ sớm xuống, đồng thời còn đặt một phong thư lên rương.
Bạc trong rương là lương hưu của Triệu Sơn Thủy qua đời lần này, tổng cộng có một trăm lượng, mà nội dung trong thư là về tiền dưỡng lão của phụ mẫu Triệu Sơn Thủy sau này.
Xét thấy thọ mệnh thời này khá ngắn, hơn nữa Triệu Sơn Thủy qua đời là vì nhiệm vụ của thành Thần Linh, cho nên ấn định thời gian phụ mẫu Triệu Sơn Thủy nhận lương hưu năm 40 tuổi. Chỉ cần hai người đến 40 tuổi, mỗi tháng đều có thể nhận được một khoản lương hưu dùng làm chi phí hàng ngày, mặc dù tuổi già không thể làm việc, hai người lớn tuổi cũng có thể dùng khoản lương này sinh hoạt.
Lúc đi ra khỏi Triệu gia, Điền Đường nhìn thấy một nam nhân trung niên đứng ở một bên cổng lớn, nắm chặt khung cửa khóc lớn.
Thấy Điền Đường xuất hiện, hắn lập tức khom người chín mươi độ hành lễ, mãi mà không đứng lên.
Ứng Liên đứng bên cạnh Điền Đường, thấp giọng nói: "Hắn là phụ thân của Triệu Sơn Thủy.”
Điền Đường hơi sửng sốt, lúc trước nàng đã muốn hỏi phụ thân Triệu Sơn Thủy đi đâu, thật không ngờ hắn lại ở chỗ này, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ đã đứng một hồi lâu, hẳn là sợ sau khi đi vào thì càng khiến Triệu mẫu thêm bi thương, cho nên hắn lựa chọn một mực đứng ở ngoài cửa chịu đựng một mình.
Bất kể là Triệu Sơn Thủy, hay là Triệu phụ, cách gánh vác đối nhân xử thế của họ khá giống nhau.
Lúc Triệu phụ đứng thẳng dậy, Điền Đường đứng đối mặt với hắn, khẽ cúi đầu.
Triệu phụ có chút bối rối, hốc mắt lại càng đẫm lệ, nhưng trong ánh mắt cũng có thêm vài cảm xúc đặc biệt.
Điền Đường không muốn tổn thương bọn họ thêm nữa, vì vậy nàng chỉ chào hỏi Triệu phụ rồi rời đi.
Thạch Hùng chờ ở ngoài cửa từ sớm, nhưng lúc này ngoại trừ Thạch Hùng còn có thêm Ngô Tu Kiệt, thần thái của hai người cũng rất nghiêm túc, thấy Điền Đường đi ra cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm mặc đưa Điền Đường ngồi lên xe ngựa.
Trước khi xe ngựa rời đi, hai người đều quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Người qua đời ngoài ý muốn lần này là Triệu Sơn Thủy, người còn lại là Thẩm Hoa, sau khi Điền Đường rời khỏi Triệu gia lại đến Thẩm gia, nàng cũng mang đồ mà Thẩm Hoa để lại trong quân doanh cùng với huân chương liệt sĩ của hắn giao cho người nhà.
Lúc từ Thẩm gia đi ra, vẻ mặt Điền Đường lại nghiêm túc thêm vài phần.
Mãi đến bây giờ Thạch Hùng mới tiến lên nói chuyện với Điền Đường: "Đa tạ thần sứ đại nhân.”
"Đây vốn là chuyện ta nên làm." Điền Đường nghiêm túc nói: "Ta muốn nhờ Thạch tướng quân ghi chép một chút, sau đó… tuy rằng ta cũng không hy vọng xuất hiện thêm thương vong, nhưng nếu phát sinh chuyện như vậy, tiền bồi thường và lương hưu cứ dựa theo tiêu chuẩn lần này mà làm, chuyện khác không nói, ít nhất thành Thần Linh sẽ chiếu cố tốt tất cả người nhà binh lính.”
"Viết trong quy định của thành Thần Linh sao?" Thạch Hùng hỏi.