Sau chữ ‘Nếu’ rốt cuộc cất giấu cái gì, mấy người ngồi đây đều rất rõ ràng.
Thân phận của Nhân vương ở phủ Quảng Cừ chính là hoàng đế, hắn bị bắt, phủ Quảng Cừ quần long vô thủ, mà các hoàng tử phía dưới khi nghe được tin tức trong nháy mắt phản ứng đầu tiên cũng không phải lo lắng an nguy của Nhân vương, mà là để ý người kế nghiệp hoàng đế là ai.
Mà hôm nay trong phủ Quảng Cừ, người có thể dùng sức một mình nâng đỡ vị hoàng tử nào đó thượng vị, không phải Hạ Tùng Dương thì còn ai khác.
Mà Hạ Tùng Dương nghe hắn nói như thế thì ngẩng đầu lên.
“Tướng quân.” Người ngồi bên cạnh Hạ Tùng Dương hạ giọng, “Tiểu hoàng tôn là con trai của Lục hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, từ sau khi Lục hoàng tử qua đời, bệ hạ gần như đem hết sự sủng ái đối với Lục hoàng tử chuyển dời đến trên người vị tiểu hoàng tôn này, vị tiểu hoàng tôn này năm nay mới năm tuổi.”
“Tuổi tiểu hoàng tôn còn quá nhỏ, không thích hợp chứ?” Hạ Tùng Dương nói, lại đem cành cây trong tay thiêu đốt đâm trên mặt đất, chậm rãi đem cành cây dập tắt.
Mấy người ngồi bên cạnh liếc nhau, người nói trước đó tiếp tục mở miệng: “Tướng quân, trạng thái thân thể bệ hạ mấy năm nay vốn đã dần dần yếu đi, hiện giờ hắn bị phủ Lâm Xuân bắt được, không biết sẽ bị tra tấn cỡ nào, chúng ta muốn đem bệ hạ cứu ra, thế nhưng phủ Lâm Xuân có thần linh tương trợ, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, nhưng quốc gia không thể một ngày không có vua, tướng quân cũng là bất đắc dĩ mới không thể không nâng đỡ tiểu hoàng tôn, hôm nay bệ hạ sủng ái nhất chính là tiểu hoàng tôn, mặc dù có một ngày chúng ta cứu bệ hạ ra, liền để tiểu hoàng tôn thoái vị là được.”
“Tướng quân, Hưng Văn nói rất có lý, tướng quân làm như vậy cũng là suy nghĩ đại kế cho quốc gia, thuộc hạ cầu xin tướng quân lấy đại cục làm trọng, nâng đỡ tiểu hoàng tôn đăng cơ, do tướng quân làm nhiếp chính vương, phụ tá quản lý triều chính.”
“Thuộc hạ phục nghị.”
“Cầu tướng quân lấy đại cục làm trọng.”
Đám thân tín một người tiếp một người đứng dậy lại quỳ xuống, trong lời nói biểu đạt cùng một ý tứ.
“Nhiếp chính vương, phụ tá quản lý triều chính” mấy chữ này cũng vờn quanh bên tai Hạ Tùng Dương, tâm trạng của hắn từ sau khi rời khỏi phủ Lâm Xuân vẫn rất trầm trọng, cho đến giờ khắc này, tim của hắn đột nhiên đập nhanh hơn.
Từ xưa đến nay, nhiếp chính vương đều có ý nghĩa khống chế triều chính, cái gọi là nâng đỡ tiểu hoàng đế, thì cũng chỉ là thiết lập một con rối, để nhiếp chính vương có thể quang minh chính đại chưởng quản triều chính.
Tiểu hoàng tôn chỉ mới năm tuổi, lại là con trai của Lục hoàng tử mà Nhân vương sủng ái nhất, không ai thích hợp được nâng lên ngôi vị hoàng đế hơn hắn, cũng không ai thích hợp làm con rối hơn hắn.
Lông mày Hạ Tùng Dương đều giương lên, nhìn mấy người trước mắt: “Các ngươi thật sự cho rằng bổn tướng quân thích hợp làm nhiếp chính vương sao?”
“Không phải tướng quân thì còn ai khác chứ, cho tới nay tướng quân đều trung thành và tận tâm với bệ hạ, hôm nay nâng đỡ tiểu hoàng tôn đăng cơ, cũng là vì đem bệ hạ chiến thắng trở về lần nữa, nếu như không phải tiểu hoàng tôn đăng cơ, chờ bệ hạ trở về, vị hoàng tử đăng cơ chỉ sợ cũng không nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế nhường lại.”
“Tướng quân làm như vậy cũng là vì bệ hạ, trung thành như vậy, ông trời có thể chứng kiến, không thẹn với lương tâm.”
“Trời cao có thể chứng kiến, không thẹn với lương tâm!”
Mọi người đồng loạt hô.
Trên mặt Hạ Tùng Dương dần dần lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía phủ Lâm Xuân xa xa, khẽ cười nói: “Đúng vậy, bản tướng quân làm như vậy cũng là vì bệ hạ mà thôi, cũng chỉ có tiểu hoàng tôn, mới có thể sau khi bệ hạ trở về, cam tâm tình nguyện nhường ngôi vị hoàng đế, nếu là các hoàng tử khác, chỉ sợ vẫn chiếm ngôi vị hoàng đế, bản tướng quân làm như vậy không thẹn với lương tâm, không thẹn với trời, cũng không thẹn với bệ hạ.”
Lời này vừa nói ra, chuyện sau đó cũng đã có kết cục đã định.
Mọi người quỳ trên mặt đất nhìn nhau, đồng thời chắp tay về phía Hạ Tùng Dương: “Vương gia.”
Hạ Tùng Dương giơ tay ngăn lại, cười nói: “Hiện tại gọi một tiếng này vẫn còn sớm, chờ sau khi trở về phủ Quảng Cừ, tất cả bụi bậm kết thúc rồi gọi cũng không muộn, tuy nhiên vì tránh cho người có tâm động thủ sớm, phải lập tức tập kết nhân thủ, cần phải không thể để cho các hoàng tử trong phủ Quảng Cừ đi trước một bước.”
Mấy người vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, trăm miệng một lời trả lời: “Vâng!”
Trong mắt Hạ Tùng Dương hiện lên vài phần sáng sắc, ném cành cây vẫn nắm trong tay vào trong đống lửa, lúc này đây, cả cành cây trong nháy mắt đã bị ngọn lửa cắn nuốt.
Hắn nhìn cành cây hoàn toàn bị thiêu đốt hầu như không còn, cho đến khi tầm mắt chỉ còn lại một chút dấu vết màu đen, hắn ngẩng đầu: “Bệ hạ hiện giờ sống chết không rõ, chuyện trong triều lại không thể loạn, chúng tướng nghe lệnh, lập tức nhổ trại, chúng ta phải ngày đêm kiên trì chạy về phủ Quảng Cừ.”
“Vâng, tướng quân!”
……