Điền Đường "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Bùi Phong Bình: “Lấy kinh nghiệm làm quan nhiều năm của Bùi lão, ngươi thấy hành vi của Cát Nguyên thế nào?”
“Tích lũy nhiều tiền tài như thế, tâm tư cũng không cạn.” Bùi Phong Bình nói, nhìn về phía Lý Nhị Trụ, “Cát Nguyên đề cập qua ‘Lấy quan phủ ra mặt vay tiền’?”
Lý Nhị Trụ lập tức gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi.” Bùi Phong Bình xác nhận lại một lần nữa, “Lấy quan phủ ra mặt, trong một khoảng thời gian ngắn có thể tụ lại được không ít tài phú, hiện giờ Lâm Kim Tự ở trong tay Hồ Phỉ, những nơi vàng bạc này đó đi đến cũng có công đạo, nhưng chỉ cần trong đó có thay xà đổi cột, cuối cùng những tài phú tụ lại trong khoảng thời gian này đến trong tay ai, cũng chỉ có người qua tay mới biết được.”
Ánh mắt Lý Nhị Trụ chậm rãi mở to: “Lá gan của Cát Nguyên này lớn như vậy sao?”
“Chỉ cần có đủ hấp dẫn, cho dù là quan viên tốt, cũng rất khó một mực kiên trì bản tâm.” Bùi Phong Bình nói, trong lời nói mang theo vài phần buồn bã, “Tình thế thiên hạ hiện nay, sợ là có càng nhiều người lấy tự vệ làm chủ.”
Bùi Phong Bình đã từng là Lại bộ thượng thư của triều đình, chưởng quản việc bổ nhiệm miễn chức của quan lại, có thể xưng là nắm đại quyền trong tay, nhưng cho dù là hắn của khi đó, cũng cảm thấy bất lực đối với tình thế triều đình.
Hắn có thể thay đổi một số người, một số chuyện, nhưng hắn không thể thay đổi được tình thế thiên hạ hiện giờ, cũng không thể thay đổi quan trường hỗn loạn.
Hắn đã từng cố gắng rất nhiều, cũng từng cho rằng chỉ cần bản thân kiên trì, rồi cũng sẽ có một ngày có thể nhìn thấy quan trường thanh minh, nhưng cuối cùng người bị thua ở trong đó ngược lại là hắn, hắn thua, thua ở tình thế thiên hạ, thua ở lòng người ích kỷ, cũng thua ở hắn không cách nào tiếp tục kiên trì.
Cuối cùng, hắn thua thảm hại.
“Cát Nguyên này không được, liền đổi người khác.” Điền Đường bình tĩnh nói, “Cúc Hoa tỷ không phải nói huyện lệnh của huyện Du Thủy này không tệ sao, sau đó chỉ cần thả Lâm Kim Tự trở về, hắn và Cát Nguyên tự nhiên sẽ cắn xé lẫn nhau, đến lúc đó Dương Mộc lại nâng đỡ một chút, Dương Mộc tự nhiên cũng có thể thượng vị, nhưng mà cũng chỉ là một vị trí tri phủ, cũng không phải không có Cát Nguyên là không thể.”
Điền Đường nói xong, Lý Nhị Trụ và Bùi Phong Bình đều nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo sự rung động không nói nên lời.
“Phương pháp này không tốt sao?” Điền Đường thấy hai người lộ ra biểu tình như vậy, giải thích: “Phủ Tuyên Hồ này sớm muộn gì cũng có một ngày biến thành thành thị thứ cấp của thành Thần Linh, khi đó quan viên ở nơi này cũng cần được thay thế, vị trí của Cát Nguyên này sớm hay muộn gì cũng đều phải đổi thành một người khác, đổi sớm hay đổi muộn cũng đều giống nhau, hắn đã có hành động tham ô ngân lượng, mặc kệ hắn làm như vậy vì mục đích gì, cũng không thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí này nữa.”
Bùi Phong Bình sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, sau đó là nhẹ nhàng vui vẻ cười to: “Tốt, tốt lắm, phương pháp mà thần sứ đại nhân nói quả thật vô cùng tốt, không có phương pháp nào tốt hơn phương pháp này, quả thật, nếu Cát Nguyên không thích hợp, đổi đi là được, cần gì để ý đến vị trí của hắn.”
Lý Nhị Trụ cũng nở nụ cười: “Vẫn là thần sứ đại nhân thông minh, vừa đến đã có thể giải quyết vấn đề lớn, trước đó chúng ta còn đang không biết nên xử lý chuyện phủ Tuyên Hồ như thế nào, nếu Cát Nguyên và Lâm Kim Tự có thể gây trở ngại cho nhau, vậy đương nhiên là không thể tốt hơn, thuộc hạ đi phân phó, mang Cúc Hoa trở về, sau đó kêu người thả Lâm Kim Tự ra.”
“Lấy tiền trước đi.” Điền Đường đột nhiên nói, “Cát Nguyên cố ý gọi người gom góp nhiều ngân lượng như vậy, cũng không tiện không lấy, tuy nhiên có thể tiết lộ một ít tin tức cho Lâm Kim Tự, tin tức không cần quá nhiều, chỉ cần có thể làm cho hắn nghi ngờ là được.”
Trên mặt Lý Nhị Trụ tràn đầy ý cười, lập tức khom người: “Vâng, thần sứ đại nhân, thuộc hạ đi làm ngay.”
Không lâu sau đó, bọn họ ngồi thuyền đi đến đảo nhỏ ở trung tâm hồ, sau khi dừng ở bờ, Điền Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nếu như không phải nàng biết rõ hiện tại bản thân mình không ở trong thành Thần Linh, lúc này đứng ở chỗ này, nàng sẽ cho là bản thân mình về tới thành Thần Linh.
Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, các dấu vết thuộc về Hồ Phỉ trên đảo nhỏ vào trước kia càng ngày càng ít đi, ít nhất là khi Điền Đường quan sát thì không nhìn ra nơi này đã từng có dấu vết của Hồ Phỉ, ở trong mắt nàng, một mảnh trước mắt này lại càng giống là sản phẩm phục chế của thành Thần Linh hơn.