Tiểu hài tử hấp tấp chạy vào nhà, ở của cũng chỉ còn lại hai người Điền Đường và Bạch Phục Linh, đứng trước cửa nhà người khác, hai người tiến không được mà lùi không xong, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Cũng may rất nhanh sau đó đã có động tĩnh, có một nam nhân chừng 40 tuổi được tiểu hài tử đỡ phía trước đi ra, hầu như mỗi bước chân hắn đều thở hổn hển, nhưng vẫn kiên trì đi tới cửa chính.
Bạch Phục Linh tiến lên đỡ lấy: “Lý Chính.”
“Thật sự là Bạch đại phu.”
Lý Chính nói, đột nhiên hắn ho khan hai tiếng, gắt gao nắm lấy tay Bạch Phục Linh run run rẩy rẩy nói: “Bạch đại phu, ngươi đến rồi thì tốt quá, ta xin ngươi, xin ngươi cứu phu nhân của ta một mạng, nàng bị thổ phỉ làm bị thương, thương… khụ khụ khụ… thương rất nghiêm trọng, ngươi… ngươi có thể…. Khụ khụ…..”
Bạch Phục Linh không đành lòng nhìn hắn nói thêm gì nữa, vội vàng nói: “Lý Chính, ngươi không cần nói nữa, để ta lập tức đi xem.”
Nói xong hắn không đợi Lý Chính trả lời, lập tức đi về phía phòng.
Điền Đường nhìn rồi đi theo Bạch Phục Linh đi về phía trong phòng.
Dựa theo cách nói của Bạch Phục Linh, Lý Chính họ Chu, bởi vì mọi người đều gọi hắn là Lý Chính nên rất ít người biết tên thật của hắn, người bị thương ở bên trong là Chu phu nhân.
Điền Đường vừa mới bước vào nhà đã nghe thấy một cỗ mùi máu tươi nồng nặc.
Bạch Phục Linh đang xem kỹ vết thương trên người Chu phu nhân.
Điền Đường đến gần mới thấy rõ thương thế trên người Chu phu nhân, Chu phu nhân bị thương ở phần lưng, có một vết sẹo dài do đao chém, đến bây giờ tuy máu đã ngừng chảy nhưng chung quanh miệng vết thương đã thối rữa, hẳn là miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Cho dù là ở hiện đại thì miệng viết thương bị nhiễm trùng cũng là một chuyện rất phiền phức, huống chi là ở cổ đại không có thuốc hạ sốt.
Điền Đường nhíu mày, thấp giọng nói với Bạch Phục Linh: “Thế nào?”
“Rất khó.”
Bạch Phục Linh nhíu mày: “Nếu có thể trị liệu ngay từ đầu có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút, nhưng hiện tại miệng vết thương của Chu phu nhân đã tới tình trạng này, chỉ sợ…”
Hắn mới nói được đến đây Lý Chính đã nâng người đi đến: “Bạch đại phu, xin ngươi, xin ngươi cứu phu nhân của ta một mạng, đại ân đại đức kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi, xin ngươi, phu nhân ta là vì ta cho nên mới bị thương, xin ngươi cứu nàng.”
Hai đầu gối Lý Chính hạ xuống, quỳ xuống trước mặt Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh vội vàng tiến đến nâng lên, chỉ mới vừa thở dài một hơi muốn nói chút lời nói đã bị nước mắt rơi đầy mặt của Lý Chính làm nghẹn lại, lời tới bên miệng cũng không thể nào nói ra được.
Trong phòng vốn là toàn mùi máu tươi làm người ta thở không nổi, Lý Chính quỳ thế này cùng với bộ dáng mặt đầy nước mắt, coi như là Điền Đường đang đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được sự tuyệt vọng ở trong đó.
Nàng quay đầu lại, nhìn kỹ tình huống miệng vết thương của Chu phu nhân, duỗi tay ra sờ trán Chu phu nhân một cái, lại sờ lại trán của mình.
Điều duy nhất đáng để mừng chính là hiện tại Chu phu nhân không phát sốt, chỉ cần không phát sốt đã nói rõ thương thế của Chu phu nhân ở trong phạm vi có thể cứu được.
Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Phục Linh: “Đừng khóc vội, tình huống hiện tại còn chưa tới đường cùng, ngươi không thử làm sao biết mạng của Chu phu nhân nhất định không cứu được?”
Nàng vừa nói ra, Lý Chính liền ngẩng đầu lên, Bạch Phục Linh sau đó mới hoàn hồn.
Điền Đường nhíu mày: “Ngươi là đại phu, không thể dễ dàng từ bỏ một mạng sống như vậy, trước tiên chúng ta nghĩ cách loại bỏ những phần thối rữa trên người Chu phu nhân, nếu không nơi thối rữa đó rất dễ làm thương thế nặng thêm.”
“Loại bỏ?” Bạch Phục Linh theo bản năng hỏi lại.
Điền Đường nhìn hắn một cái, không có thời gian giải thích quá nhiều, trực tiếp nói với Lý Chính: “Chuẩn bị dao, nước muối, còn có những loại thuốc có tác dụng với miệng vết thương, chủ yếu là thứ thuốc có thể thanh nhiệt giải độc, mau chóng chuẩn bị tốt tất cả những thứ đó, thời gian càng dài thương thế của Chu phu nhân sẽ trở nên càng nghiêm trọng.”