Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại (Dịch Full)

Chương 1401

Chương 1401 -
Chương 1401 -

Điền mẫu lẳng lặng nhìn nàng.

"Nương, đời này ta đều sẽ là tiểu nữ nhi của người, hoặc là, nương có thể gọi ta là Đường Đường a." Điền Đường cười khẽ nói.

Điền Mẫu hoàn hồn: "Đường ngọt ngào?"

Điền Đường cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Đường Đường."

"Ừm."

"Tiểu niếp niếp."

"Ừm."

Hai người nhìn nhau cười, giống như một ít ngăn cách giữa mẫu tử đang chậm rãi tiêu tán.

Ba năm xa cách, khoảng cách nhận thức lẫn nhau không phải một sớm một chiều là có thể loại bỏ, nhưng chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, bọn họ khẳng định có thể tìm được cách ở chung chính xác.

Lúc trở về, Điền Đường thấp giọng nói chuyện với Điền mẫu.

"Nương, ta muốn ăn rau muối, rau muối được ăn khi còn bé."

"Nương làm cho ngươi, sau này nương lại đi học thử xem làm thức ăn như thế nào, nương nhớ rõ đại tỷ ngươi khi còn bé đã thích gặm thịt khoai lang bị cháy, nhị tỷ ngươi rất dễ nuôi, không kén ăn, trong tay hơi có chút đồ ăn, thứ tốt nhất đều ở trong miệng ngươi, nàng liền ăn phần còn lại của ngươi."

"Nương... Khi còn bé ta không kén ăn, là nhị tỷ luôn phải đem đồ ăn ngon nhét vào miệng ta, đại tỷ cũng vậy, là các nàng luôn nhường cho ta ăn. ”

"Được rồi, Đường Đường nhà ta không kén ăn, không kén ăn."

Hai người nắm tay nhau tươi cười đi về phía nhà, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cao cao thấp thấp, giống như đang tranh luận, lại giống như là đối thoại bình thường nhất.

Sau khi nói chuyện đơn giản cùng với Điền mẫu, cảm xúc khẩn trương của nàng được giảm đi rất nhiều, thậm chí những người Điền gia khác cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.

Tuy rằng sau này lúc ở chung, khi bọn họ tiếp xúc với nhau vẫn sẽ có một số cái không thích ứng được, nhưng bọn họ đều đang nỗ lực làm quen gần gũi với nhau hơn.

Nhận ra được điểm này, lúc sau Điền Đường ở cùng với người nhà sẽ tùy ý thoải mái hơn nhiều, không cần cố gắng gợi ra đề tài nói chuyện, cũng không cần phải đặc biệt về nhà ăn cơm, lúc bận rộn có khả năng vài ngày nàng sẽ về nhà một chuyến.

Nhưng đây là hình thức ở chung bình thường, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày giữa bọn họ cần phải thích ứng.

Nàng biết, sự xa lạ hiện giờ chỉ là tạm thời, dù sao đối với những trưởng bối của Điền gia bọn họ không chỉ cần phải thích ứng sự thay đổi của thôn Điền gia mà còn cần tiếp nhận sự trưởng thành của nhóm nhi nữ.

So sánh với cái trước, hình như cái sau mới là cái làm cho bọn họ cảm thấy không thể làm quen được.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ sớm đã hình thành thói quen trở thành trụ cột cho nữ nhi, lại ở thôn Điền Gia sinh ra bảy nữ nhi, thậm chí bọn họ đã nghĩ kỹ cả đời này sẽ làm chỗ dựa cho nữ nhi.

Nhưng hiện tại mọi người lại nói cho bọn họ biết nữ nhi của bọn họ có tiền đồ, hơn nữa là tiền đồ lớn, nếu là ở lúc có hoàng đế, bọn họ đều là “Hoàng thân quốc thích”.

Bốn chữ “Hoàng thân quốc thích” này làm cho bọn họ rất khó thích ứng, đặc biệt là đoạn thời gian ban đầu, bọn họ đều cả đêm thao thức, cũng may trong cuộc sống sau đó bọn họ phát hiện cái gọi là “Hoàng thân quốc thích” hình như chỉ là lời nói mà thôi, mọi người nhìn thấy bọn họ quả thật sẽ có sự khác biệt, nhưng cũng không giống như kiểu hoàng thân quốc thích mà bọn họ từng nhận biết, mỗi lần ra cửa đều sẽ tiền hô hậu ủng.

Không chỉ là bọn họ, ngay cả Điền Đường lúc đi lại ở thành Thần Linh mọi người đều cười chào hỏi với nàng, coi nàng trở thành một người thân cận đáng tin cậy mà không phải sự tồn tại cao cao tại thượng xa xôi không thể với tới.

Thời gian dần trôi qua, bọn họ phát hiện cho dù là Điền Cúc Hoa, Điền Đào Hoa hay là những đứa con còn lại, các nàng có thể đi đến địa vị hiện giờ tất cả đều dựa vào chính sự nỗ lực của bọn họ rất nhiều, mà không phải do Điền Đường tự mình duy trì.

Nhận ra được điểm này, đại bá cùng nhị bá thật sự nhẹ nhàng thở ra.

Bá tánh của thành Thần Linh ngay từ ban đầu còn đặc biệt chú ý đến bọn họ, nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người vẫn để ý đến cuộc sống của chính mình hơn, cũng dần giảm bớt sự quan tâm chú ý đối với người của Điền gia.

Ngày tháng sau đó đối với người của Điền gia mà nói thật yên bình.

Bọn họ cũng giống như những bá tánh bình thường vừa tới thành Thần Linh không lâu, trải qua cuộc sống giống như bá tánh bình thường, đi học đọc sách, làm việc kiếm tiền, mặc dù kiếm cũng không nhiều, nhưng ngày tháng như vậy đối với bọn họ mà nói là giàu có.

Đặc biệt là mỗi ngày mệt nhọc qua đi, nghĩ đến bản thân đã về tới thôn Điền gia, nghĩ đến đám nữ nhi đang ở bên cạnh mình, nghĩ đến việc bọn họ không cần phải lo lắng vấn đề ăn không đủ no mặc không đủ ấm nữa, cho dù mỗi ngày làm việc mệt một chút, nhưng buổi tối cũng có thể ngủ một giấc thật an tâm yên ổn.

Bình Luận (0)
Comment