"Trước đây chúng ta không học nhiều, nhưng cũng biết việc học của thôn Điền gia khác với thế giới bên ngoài, ở thôn Điền gia, bọn họ học số, thuật toán, còn có chữ viết đơn giản hơn, hơn nữa tất cả thôn dân đều phải nhập học, cho dù là già yếu, cũng đều phải chú tâm học tập."
"Đúng vậy, trước khi chúng ta đến thôn Điền gia, thôn Điền gia vừa vặn kết thúc một kỳ thi tuyển , người đứng đầu là một nữ hài tử chỉ mới 15, 16 tuổi, mấy ngày chúng ta ở đây, nàng đã bắt đầu đi làm kiếm tiền, nghe nói tiền công mỗi tháng đến 900 đồng."
"Nhà gỗ mới của thôn Điền gia đều là do thần tích biến hóa, thần nữ rất chiếu cố thôn dân, liền để cho các thôn dân đốn gỗ để kiếm thêm tiền, những người nghèo khổ kia, lúc đầu không có tiền cũng có thể vào ở, sau nửa năm mỗi tháng chỉ cần đóng 30 đồng là có thể được ở lại."
"Nhà gỗ của thôn Điền gia, một căn chỉ có giá 3 lượng, nữ hài thi đậu quản sự nghe nói chính là người chính gốc của thôn Điền gia, sau khi thần nữ hiển linh vẫn luôn cố gắng học tập, hôm nay mỗi tháng nàng đã kiếm được 900 đồng, chỉ cần hơn 3 tháng, liền có thể mua được một căn nhà gỗ, đừng nói đến những thôn dân kia, ngay cả cha nương ta đều hâm mộ những vẫn không có được."
"Cha nương của ta cũng giống như vậy, khi biết thôn Điền gia nhập học không cần tiền, không chỉ có thể cho tiểu hài tử nhập học, mà ngay cả bọn họ cũng đều có thể đến nghe giảng, nói là muốn học nhiều thêm một chút, mới có thể thật sự đặt chân ở thôn Điền gia."
...
Chỉ cần nghe những người này kể lại, nội tâm của Chu Lý Viễn cũng đã nổi lên không ít gợn sóng, thậm chí hắn lại muốn đi đến thôn Điền gia nhìn xem, thể có thể kiểm tra những lời nói của họ rốt cuộc có phải là sự thật hay không.
Hắn nhìn mấy người trước mắt.
Lúc trước rời khỏi trấn Phong Thu, trên mặt mấy người này ít nhiều đều có chút không cam lòng, nhưng hôm nay trên mặt bọn họ lại tràn đầy sự vui mừng, có thể thấy được cuộc sống ở thôn Điền gia thật sự đã làm cho bọn họ có thêm rất nhiều niềm tin, mặc dù bọn họ đều phải ở trấn Phong Thu để làm việc, nhưng bọn họ cũng vui vẻ chịu đựng.
Trong lòng của Chu Lý Viễn đã hiểu rất rõ ràng, sau một đoạn thời gian dài, những người đang đứng trước mặt hắn đều được xem là những người trung thành nhất.
“Hôm nay quả thật có một số việc cần các ngươi làm."
Chu Lý Viễn nói, "Lúc trước còn không có người tới thôn Điền gia, bao gồm cả các ngươi đều không tin bên trong thôn thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh, thế mà hôm nay các ngươi từ thôn Điền gia đi ra, ta nghĩ là các ngươi có thể hỗ trợ đi thuyết phục, đưa một số người đi đến thôn Điền gia."
Chu Lý Viễn không biết Điền Đường vì sao lại cần nhiều người như vậy, nhưng nếu Điền Đường đã cố ý muốn Lâm Thành Phúc đề cập tới việc này, chứng tỏ chuyện này quả thật rất quan trọng.
Hơn nữa, sẽ tốt hơn cho những người đang ở trấn Phong Thu, nếu như bọn họ di dời đến thôn Điền gia. Có thể cuộc sống của họ cũng sẽ tốt hơn.
Lúc trước trấn Phong Thu xảy ra chuyện, dân chúng trên trấn phần lớn đều cảm thấy thấp thỏm, mặc dù thổ phỉ đã bị tiêu diệt, nhưng trong lòng một số người sẽ không tránh được việc lo sợ, bất an, nếu như không phải bên ngoài trấn Phong Thu đều có nguy hiểm rình rập, có lẽ lúc này đã có không ít người rời khỏi trấn Phong Thu.
Chu Lý Viễn là một người chính trực, hắn không thèm quan tâm người đứng đầu là ai, hắn chỉ quan tâm đến an nguy của dân chúng, trong mắt hắn, chỉ cần dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, đó chính là chuyện tốt nhất, về việc làm như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng đối với chính quyền bên ngoài hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Thậm chí có mấy lần Chu Lý Viễn đang đàm phán cùng với Lâm Thành Phúc, đã nhắc đến việc này, hai người họ đều nhất trí với nhau, ai có thể giúp cho dân chúng trải qua những ngày tháng tốt lành, người đó liền có thể trở thành chủ nhân của thiên hạ.
Về phần người này là ai, bọn họ cũng không thèm để ý.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy tạm thời cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng bọn họ, trước mắt còn chưa đạt đến mức độ đó.