Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại (Dịch Full)

Chương 178

Chương 178 -
Chương 178 -

Gần đến trưa, học sinh ngồi ở cửa hô to một tiếng: "Lão sư đến rồi."

Thời gian buổi sáng rõ ràng đều thuộc về thời gian tự học, mọi người có thể muốn làm gì thì làm, nhưng học sinh trong phòng học sau khi nghe nói có lão sư đến, đều lập tức ngồi nghiêm chỉnh, gần như đã trở thành phản xạ vô điều kiện.

Ngay cả phụ tử của Bạch gia, tư thế ngồi của bọn họ cũng đã trở nên đoan chính hơn lúc trước một chút.

Phụ tử Bạch gia nghe được những lời này, đều không có ngẩng đầu, cho đến khi ở ngoài phòng học có người tiến vào.

Bạch Phục Linh tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ vừa mới liếc mắt liền cảm thấy kinh ngạc: "Nương."

Bạch Quán Chúng nghe được hắn hô như vậy, theo bản năng ngẩng đầu: "Phu nhân?"

Điền Đường mang theo Lữ Ôn Dung đi vào phòng học, đứng ở trên bục giảng.

Đặt bài thi trong tay xuống: "Kết quả lần thi ngày hôm qua cũng đã có, lần này học sinh thi đậu lớp lá tổng cộng có 10 người, theo thứ tự là Bạch Quán Chúng, Bạch Phục Linh, Điền Kim Hoa, Lý Nhị Trụ, Mai Kỳ, Điền Cúc Hoa, Điền Thanh Thảo, Điền Hồng Thảo, Điền Đại Nữ, còn có thêm một học sinh mới, người đó là Lữ Ôn Dung, 10 học sinh ta vừa gọi tên hãy chờ một lát rồi theo ta cùng đi tới phòng học của lớp lá, còn những học sinh khác vẫn sẽ theo học lớp này, dựa theo quy định, 10 ngày sau sẽ tiến hành kỳ thi tiếp theo để lớp chồi thăng lên lớp lá."

Lữ Ôn Dung ôm đồng phục vừa mới được phát, nhìn tất cả các học sinh, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu.

Lúc trước hai phụ tử Bạch Quán Chúng là trực tiếp thăng từ lớp mầm lên lớp chồi, mà lần này Lữ Ôn Dung, thậm chí cũng không có đi qua bất cứ lớp nào, liền trực tiếp thi đậu lớp lá.

Đổi phòng học sinh hoạt, Bạch Phục Linh nhanh chóng đi tới trước mặt Lữ Ôn Dung: "Nương, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Bạch Quán Chúng nhíu mày đi qua: "Phu nhân, ngươi đây là?"

"Đến học đường."

Lữ Ôn Dung trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn như như cũ, "Ta muốn trải nghiệm một ít lối sinh hoạt cùng với cuộc sống mới, nếu như ngươi không muốn..."

Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh đang muốn mở miệng để nói gì đó, Lữ Ôn Dung tiếp tục nói tiếp, nàng vẫn để lộ ra vẻ mặt ôn nhu: "Chúng ta có thể tách ra ."

Bạch Phục Linh trong nháy mắt liền phản ứng lại, ôm cánh tay của Lữ Ôn Dung: "Không, không thể, cha sẽ không muốn, nương có thể đi theo chúng ta học, chúng ta đều thật cao hứng, đúng không, đúng không cha?"

Bạch Quán Chúng sờ sờ mũi: "Phu nhân thích là được."

Lữ Ôn Dung mỉm cười nhìn hai phụ tử: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi học.”

"Lý Chính."

"Cha!"

"Phong Mộc?"

Chu Lý Viễn mừng rỡ nhìn Chu Phong Mộc, xoa xoa đầu nhi tử, nói: "Phong Mộc, ngươi sao lại đi theo hắn?"

Chu Phong Mộc ôm tay Chu Lý Viễn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cha, ta đi cùng Phục Linh ca ca, ta nhớ người."

"Cha cũng nhớ ngươi." Chu Lý Viễn khom lưng ôm nhi tử, lại nhìn người đi theo Chu Phong Mộc cùng đi ra, "Bạch tiểu đại phu, nhi tử ta làm phiền ngươi rồi."

"Không phiền toái." Bạch Phục Linh lắc đầu, "Phong Mộc rất nghe lời, lần này cũng rất ngoan, kỳ thật lần này là Chu phu nhân cùng Chu lão thái thái muốn hắn tới đây, bọn họ ở thôn Điền gia đều rất tốt, chỉ lo lắng cuộc sống của ngươi ở trên trấn, cho nên cố ý bao Phong Mộc tới thăm ngươi thế nào."

"Ta ở trên trấn sẽ có chuyện gì chứ." Chu Lý Viễn nói, tay vẫn nắm chặt Chu Phong Mộc, "Ta biết các ngươi sống ở thôn Điền gia rất tốt, ta cũng yên tâm rồi, đi, chúng ta về nhà."

Chu Phong Mộc đi theo bên cạnh Chu Lý Viễn, líu ríu nói chuyện với hắn: "Cha, ta thi đậu lớp chồi rồi."

"Ngươi đã thi đậu lớp chồi rồi, lợi hại như vậy sao?" Chu Lý Viễn khiếp sợ nói, tuy rằng trong lòng hắn căn bản cũng không biết lớp chồi là có ý gì.

Lúc trước hắn đã nghe Lâm Thành Phúc nói qua chuyện học đường ở thôn Điền gia, nhưng trong khái niệm của hắn, danh hiệu thành quả thi cử vẫn có liên quan đến khoa thi như cũ, cái gì mà nhà trẻ, cái gì mà lớp mầm lớp chồi, trong đầu hắn căn bản không có tồn tại tương tự.

Bình Luận (0)
Comment