"Thư của Thành Phúc."
"A? Tình huống của bọn họ ở thôn Điền gia như thế nào?"
Chu Lý Viễn đưa bức thư trong tay cho người đối diện: "Ta chỉ xem nội dung trong thư, hình như cuộc sống bọn họ ở thôn Điền gia không tệ, hắn còn cố ý nhắc tới Nguyên Minh, nói là mấy ngày nay Nguyên Minh thay đổi rất nhiều."
Đối phương nhận lấy thư, cúi đầu xem nội dung trong thư, sau khi xem xong nhịn không được nở nụ cười: "Ban đầu lúc Nguyên Minh đi theo Thành Phúc lên trấn trên, ta đã nói hắn nóng nảy, hiện tại vừa nhìn, hình như hắn đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia đã tốt hơn không ít."
Chu Lý Viễn lắc đầu cười khẽ: "Ở trong thư Thành Phúc không viết rõ, nhưng chắc Nguyên Minh đã gặp một ít chuyện, nếu không hắn cũng không có khả năng thay đổi nhiều như vậy, ta thấy hắn cũng nên chịu khổ một chút, nếu cứ giống như trước như kia, sớm muộn gì Nguyên Minh cũng kéo chân Thành Phúc."
"Xem ra quyết định tới thôn Điền gia lần này rất đúng." Đối phương phụ họa theo, rồi lại cẩn thận xem nội dung trong thư, lắc lắc đầu nói: "Có phải mấy ngày nay Thành Phúc không chuyên tâm học hay không, trong thư này có vài chữ thôi mà đã sai gần hết, xem ra dạo này hắn rất lười."
"Có chữ sai sao?"
Chu Lý Viễn nghi hoặc mà lấy lại thư, cúi đầu nhìn một lần rồi lại ngẩng đầu lên: "Chữ nào sai?"
"Không có sao?"
Đối phương đi đến trước mặt Chu Lý Viễn, chỉ vào nội dung trong thư nói: "Là chữ này, chữ này, còn có chữ này, đây không phải là chữ sai sao?"
Chu Lý Viễn lắc đầu cười: "Không phải, đây là chữ của thôn Điền gia, trách không được ta không nhận ra, lúc trước Phong Mộc trở về đã cố ý dạy qua cho ta vài chữ, hắn còn cho ta một quyển từ điển, mấy ngày nay ta cũng đang học chữ."
Nghe vậy đối phương nhíu mày lại nói: "Lý Viễn, việc này không đơn giản."
Chu Lý Viễn thu hồi nụ cười trên mặt: "Tu Vĩnh, có lẽ ngươi cũng nên đến thôn Điền gia xem thử."
Tô Tu Vĩnh và Chu Lý Viễn cùng tuổi.
Lúc nhỏ cũng từng học cùng nhau, sau đó hai người đều có thành tưuj riêng, Chu Lý Viễn trở thành Lý Chính của trấn Phong Thu, mà Tô Tu Vĩnh thì lại đảm nhiệm phu tử ở trấn Phong Thu.
Học thức của Tô Tu Vĩnh hơn người, hắn từng thi đậu tú tài, đang chuẩn bị thi cử nhân thì thiên hạ đại loạn, hơn nữa hoàng thất bất ổn, hắn không muốn tham dự vào, đồng thời cũng suy nghĩ vì người nhà nên đã lựa chọn lui một bước trở lại trấn Phong Thu.
Trấn Phong Thu không lớn, người đọc sách vốn ít, người có học thức hơn người như Tô Tu Vĩnh càng thêm ít.
Hắn lấy thân là tú tài trở về trấn Phong Thu sống qua ngày, không lâu sau liền mở học đường rồi trở thành phu tử.
Mấy năm nay, Tô Tu Vĩnh vẫn luôn chú ý tới tình hình bên ngoài, vì muốn xác nhận tình huống hiện tại mà trước đó không lâu hắn đã đi một chuyến ra ngoài huyện, thuận tiện cũng để cho người nhà của hắn ra ngoài du lịch.
Khi sắp trở về lại nghe nói trấn Phong Thu gặp thổ phỉ, không dám khởi hành, cho nên bọn họ đã ở lại bên ngoài trấn một thời gian, mãi đến gần đây mới trở về.
Vừa trở về, bọn họ liền chú ý tới trong trấn Phong Thu yên tĩnh dị thường, hắn lập tức đi tìm Chu Lý Viễn, một mặt là để xác nhận an nguy của Chu Lý Viễn, mặt khác để hỏi thăm một chút về tình huống của trấn Phong Thu.
Từ chỗ Chu Lý Viễn, Tô Tu Vĩnh đã biết tình huống của thôn Điền gia, chuyện này khiến cho hắn có thêm vài phần tò mò đối với thôn Điền gia.
Sau đó Chu Lý Viễn đã vài lần nói muốn hắn đi thôn Điền gia, Tô Tu Vĩnh đều từ chối, mặc dù thôn Điền gia tốt, nhưng vốn dĩ trấn Phong Thu còn có không ít người đang xếp hàng, bọn họ mới trở về, thật sự không tiện mượn mặt mũi của Chu Lý Viễn để chen ngang.
Sau đó khi Mai Kỳ tới trấn để tạm thời thay mặt đám người Lâm Thành Phúc làm việc, hắn đã gặp và nói chuyện cùng Mai Kỳ thật lâu.