Theo như lời Chu Phong Mộc nói hắn kém hơn Bạch Phục Linh cũng không phải thuận miệng, chỉ sợ bản thân Bạch Quán Chúng cũng hiểu rõ điểm này.
Chỉ là hiện tại bây giờ hắn chỉ có một người giống như Bạch Phục Linh có thể kế thừa y bát, thấy cái mình thích là thèm, thấy Chu Phong Mộc có thiên phú không tệ, muốn bồi dưỡng nhiều hơn mấy người có y thuật xuất chúng cũng là hợp tình hợp lý.
Đương nhiên, bản thân Điền Đường cũng có tư tâm, tất cả nhân tài mà thôn Điền gia bồi dưỡng vào hiện tại, đều là vì sự phát triển của thôn Điền gia trong tương lai mà tính toán, người giống như Chu Phong Mộc, để cho hắn đi học y thuật, trừ phi hắn thật sự có thiên phú trời ban có thể thông tuệ y học, nếu không thì thật sự là lãng phí một nhân tài như vậy.
Bạch Quán Chúng nghe Điền Đường nói thì có chút dao động.
Kỳ thật thiên phú của Bạch Phục Linh không tính là kém, điểm này có thể thấy được từ việc hắn nhanh như vậy đã có thể học hiểu tri thức mới của thôn Điền gia, nhưng ở chỗ Bạch Quán Chúng, Bạch Phục Linh vẫn có chút kém, không phải nói hắn không đủ thông minh, mà là hắn còn thiếu sự nhạy bén khi học y.
Tuy rằng chỉ có một khuyết điểm như vậy nhưng ở trong mắt Bạch Quán Chúng đã rất nghiêm trọng rồi.
Hắn đã dạy Bạch Phục Linh nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ dạy dỗ một người còn được tính là có chút thông minh nhưng cũng không phải cực kỳ có thiên phú thì sẽ ra cái kết quả gì, nhiều lắm thì lại dạy ra một người như Bạch Phục Linh.
Nhưng nếu có thể tìm được một người thiên tư thông minh, lại cực kỳ có thiên phú học y, có lẽ sẽ có kết quả sẽ khác.
Bạch Quán Chúng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhìn về phía Điền Đường nói: "Chúng ta đã nói rõ rồi, đến lúc đó ta có thể lựa chọn những học sinh thích hợp có thể cùng ta học y ở thôn Điền gia.”
"Đương nhiên," Điền Đường thấy Bạch Quán chúng nhả ra, lập tức gật đầu nói: "Chỉ cần Bạch đại phu nguyện ý, đối phương cũng không có ý kiến gì, ta tuyệt đối sẽ không phản đối, hơn nữa đến lúc đó nếu Bạch đại phu cần trợ giúp gì, ta cũng nhất định sẽ hỗ trợ.”
“Được!" Bạch Quán Chúng nhanh chóng đáp ứng nói: " Đến lúc đó những người kia sẽ là học sinh của ta, cho dù là ngươi cũng không có khả năng cướp đi.”
Điền Đường bật cười nói: "Được rồi, Bạch đại phu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cướp người với ngươi.”
Hai người xác nhận ước định, đồng thời quay đầu nói: "Cười trộm?"
Chu Phong Mộc ôm đầu đầu hàng: "Thật xin lỗi, ta không dám."
Trong xe nhất thời vang lên tiếng cười, cả Lỗ Anh và Ứng Liên cũng lộ ra nụ cười.
Trong lúc bất tri bất giác, mấy người đã đi đến phủ Lâm Xuân, càng đi vào trong, thần sắc của Lỗ Anh lại càng khẩn trương, lúc sắp tới nơi, hắn quay đầu nhìn Điền Đường nói: "Thần Sứ đại nhân, phía trước chính là nhà ta, cái kia… ta…”
“Không có việc gì, cùng đi xem thử đi, ngươi đi tìm nương của ngươi, chuyện khác tạm thời không cần quan tâm." Điền Đường nhìn tình huống bên ngoài cửa sổ xe, bộ dáng của nơi này, giống như thời điểm trấn Phong Thu bị thổ phỉ tập kích vào lúc trước, tựa hồ mang theo khí tức tương tự.”
Nhưng mà ai cũng biết, thổ phỉ không có khả năng cũng không dám tới phủ Lâm Xuân lỗ mãng, mọi thứ hiện tại của nơi này, đều không tránh khỏi có liên quan tới tên tri phủ kia.
Xe ngựa càng ngày càng gần, Lỗ Anh nghiêng người hướng ra ngoài xe ngựa, cơ hồ nửa người đều lộ ra ngoài xe ngựa, dưới chân hơi kiễng lên, tùy thời vẫn duy trì tư thế chạy vội.
Thấy hắn như vậy, mấy người Điền Đường đều không nói gì.
Đột nhiên, Lỗ Anh chạy ra khỏi xe ngựa mà không để lại một tiếng động nào.
Cho đến khi Lỗ Anh biến mất, xa phu mới kéo dây cương, để xe ngựa chậm rãi dừng lại.
"Chúng ta cũng xuống xem." Điền Đường vén rèm xe lên nhìn thử, xác nhận bên ngoài không có gì dị thường, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.
Xa phu chỉ một phương hướng, là phương hướng lúc trước Lỗ Anh chạy tới.