“…… Nhìn không hiểu.”
“Ta nhìn cũng không hiểu.”
“Những người có thể hiểu thì đều đi hết rồi, chúng ta còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Cũng đúng, đi thôi, ai về nhà nấy.”
“Ừm, ta cũng muốn về nhà.”
Hai người nói rồi đồng thời xoay người vào trong nhà, nhưng mà chưa được bao lâu, bọn họ lại gặp nhau lần nữa.
“Tại sao lại là người?”
“Không phải ngươi đã nói về nhà rồi sao?”
“Không phải ngươi cũng về nhà rồi… sao?”
“Hai người các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Muốn báo danh sao? Dạo này người báo danh cũng tương đối nhiều, chia ban cũng rất phiền phức, các ngươi muốn báo danh thì nói nhanh lên.”
“Muốn!” Hai người đồng thanh nói, nhìn nhau một lúc rồi lại đồng thời quay lại nhìn người đăng ký báo danh.
Cách đó không xa, có người nghe thấy câu chuyện vừa rồi cười ra tiếng.
“Ta nói rồi, khi thông báo tuyển dụng nhân công chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới báo danh đi học, dùng phương pháp như vậy để khích lệ bá tánh trấn Thần Linh tiến lên, quả nhiên có tác dụng.” Tô Tu Vĩnh ở trấn Thần Linh cũng được nửa năm. Từ lúc ban đầu còn không ủng hộ cho tới bây giờ cũng dần chấp nhận, cảm tình của hắn đối với trấn Thần Linh cũng ngày càng sâu sắc.
Đứng ở bên cạnh Tô Tu Vĩnh chính là Bùi Phong Bình.
“Thứ mà bá tánh muốn chỉ là cơm áo vô ưu, lúc trước là do ta bất công.” Bùi Phong Bình nói, nhìn bá tánh tranh nhau báo danh, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Bùi lão đã làm rất tốt,” Tô Tu Vĩnh nói, nghiêm túc nhìn Bùi Phong Bình, “Nếu ta ở vị trí của Bùi lão, tất không thể làm được giống như Bùi lão, cẩn thận ngẫm đến, ‘đọc sách thức lễ’ cũng không phải hoàn toàn vô lý, chúng ta chỉ thường nghĩ tới người thông minh thích đọc sách có thể làm ít công to, mà lại xem nhẹ bá tánh bình thường, cho rằng bọn họ không cần đọc sách, nhưng hôm nay nhận ra bọn họ đọc sách cũng có chỗ lợi.”
“Phải”, Bùi Phong Bình vô cùng tán thành việc này, trịnh trọng gật đầu, “Cũng bởi vì do trước đây quá hạn hẹp, cho rằng trong nhóm sĩ công nông thương thì chỉ có học sĩ mới cần đọc thơ văn, bọn họ khinh thường những bá tánh bình thường không biết lễ nghĩa, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ chưa đọc sách bao giờ, làm sao có thể hiểu được lễ nghi?”
Hai người đứng ở chỗ này, cũng không có cố tình ẩn nấp gì. Thi thoảng có người đi qua đều trịnh trọng hành lễ, chào một tiếng “Chào lão sư”.
Bùi Phong Bình mỉm cười gật đầu.
Sau vài lần, ý cười trên mặt hắn lại càng tăng: “Thật muốn cho đám thế gia quý tộc kia đến đây xem. Bá tánh không hiểu lễ nghĩa là do không có ai dạy bọn họ, bây giờ bá tánh ở trấn Thần Linh, dù cho họ không tới trường đọc sách, chỉ cần nhìn thấy ta và ngươi vẫn sẽ hành lễ, cũng không phải vì thân phận quan lớn, mà là tôn sư trọng đạo.”
Tô Tu Vĩnh cũng cười: “Bùi lão nói rất đúng.”
Bùi Phong Bình híp híp mắt: “Thật ra vị thần sứ đại nhân kia lại là một người có tâm.”
“Hả?” Tô Tu Vĩnh tò mò ngẩng đầu.
Bùi Phong Bình vẫn là cười: “Tuy nói trấn Thần Linh là do có thần nữ che chở, nhưng kỳ thật việc phụ trách hàng ngày đều do thần sứ đại nhân quản lý. Theo ta được biết, nàng mới 11 tuổi đúng không? Nữ hài ở độ tuổi này mà có thể nhìn xa trông rộng và quyết đoán như vậy, ở thời này đúng là hiếm thấy.”
Trực giác nói cho Tô Tu Vĩnh biết rằng Bùi Phong Bình còn chưa nói hết.
Hắn nghiêm túc nhìn Bùi Phong Bình, chờ hắn tiếp tục nói.
Một lúc sau, Bùi Phong Bình chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên lâu đài trên không: “Có lẽ sự xuất hiện của nàng mới chính là thiên mệnh sở quy.”
Lòng Tô Tu Vĩnh run lên.
Nếu mà người khác nói như vậy, khả năng hắn sẽ không có quá nhiều cảm xúc. nhưng Bùi Phong Bình chính là trọng quan triều đình, từng là Lại Bộ Thượng Thư. Người như vậy, ở địa vị như vậy, có thể chấp nhận ở trấn Thần Linh làm lão sư, đã xem như là sự tôn trọng lớn nhất của hắn đối với trấn Thần Linh.
Từ trong miệng Bùi Phong Bình nói ra bốn chữ “Thiên mệnh sở quy”, chắc chắn là có thâm ý.