“Hoàng Thượng vẫn ... tín nhiệm lão sư.” Có người căng da đầu mở miệng.
“Vậy sao?” Bùi Phong Bình ngước mắt, lẳng lặng mà hỏi một tiếng, ánh mắt đảo qua trên người mấy người, thấy một số trong đó lộ ra biểu tình chột dạ trên mặt, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: “Các ngươi chẳng qua đang trong tuyệt vọng nên cái gì cũng dám thử, ta nếu như thực sự có bản lĩnh như vậy, lại há có thể rơi vào nông nỗi này? Các ngươi... Tốt nhất là nên làm tốt việc của mình, không cần nghĩ tới chuyện khác, đây là lời khuyên duy nhất ta dành cho các ngươi.”
Bùi Phong Bình vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng: “Lão sư, chúng ta có thể mang ngài đi gặp... Vị trong cung.”
Có thể khiến những người này hưng sư động chúng tiến lại đây, còn cố ý nhắc tới “vị trong cung”, cũng chỉ có vị đang ngồi ở trên long ỷ kia.
Điền Đường đứng ở phía sau bên phải Bùi Phong Bình, nghe đến đó, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, nếu chỉ xem biểu tình đối phương, hắn tựa hồ thật sự lo lắng đến tình huống của triều đình, nhưng rốt cuộc suy nghĩ trong lòng hắn như thế nào, có lẽ chỉ có hắn mới rõ.
Nhưng khiến nàng tò mò nhất chính là nguyên nhân vì sao đối phương lại nói như vậy.
Bùi Phong Bình đã từng là Lại Bộ Thượng Thư, chưởng quản quyền hành thăng đoạt chức quan, nhưng đây đều là chuyện đã từng, vị ở trong cung kia nếu cam chịu Bùi Phong Bình từ quan, thậm chí làm cho Bùi Phong Bình ở tại hoàn cảnh như vậy, như vậy có nghĩa là vị đã từng là Lại Bộ Thượng Thư này đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Lúc này vị bị tức đến hôn mê trong cung kia mới vừa tỉnh lại, những người này vậy mà lại tới cầu vị Lại Bộ Thượng Thư bị vứt bỏ Bùi Phong Bình này tiến cung, nghĩ sao cũng đều cảm thấy kỳ lạ.
“Không đi.” Bùi Phong Bình lắc đầu cự tuyệt, trên mặt cũng có nhiều thêm vài phần bất mãn: “Ta cũng đã rơi xuống tình trạng này, các ngươi còn muốn ta tiến cung, là chê mạng ta chưa đủ dài sao?”
Lời này nói có hơi nặng một chút.
Cũng bởi vậy, hắn vừa mới vừa nói xong, tên học trò lúc trước đề nghị lập tức đứng lên, chắp tay tạ lỗi: “Đệ tử không dám!”
Bùi Phong Bình xoay người, vô lực mà vẫy vẫy tay: “Các ngươi về đi, về sau cũng không cần lại đến gặp ta, xem như ta không có học trò như các ngươi.”
Lúc này đây, toàn bộ mấy người học trò kia đều đứng dậy: “Lão sư!”
“Đi thôi, đừng để ta phải đuổi các ngươi, các ngươi đều biết nguyên nhân ta từ quan lúc trước, hiện giờ lại bởi vì chuyện như vậy mà tìm tới cửa...” Bùi Phong Bình than một tiếng, không có tiếp tục nói nữa: “Lời đã nói đến nước này, ta cũng không muốn nhiều lời nữa, sau này không gặp lại.”
Mấy người thấy Bùi Phong Bình bày ra thái độ như vậy, trên mặt ảo não không thôi, có mấy người há mồm muốn nói chuyện, nhưng vẫn không mở miệng, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Sau khi sáu người rời khỏi, Bùi Phong Bình xoay người, đang muốn cùng Điền Đường nói chuyện, lại có một người vội vã đi vào cửa, bước nhanh đi đến trước mặt Bùi Phong Bình, ôm quyền chắp tay nói: “Lão sư, sau khi hoàng thượng tỉnh lại, có nhắc tới tên lão sư vài lần, còn nói là hối hận khi để cho lão sư từ quan rời đi, sau này chỉ sợ còn có người sẽ tiếp xúc với lão sư, mong lão sư ngàn vạn cẩn thận.”
Nói xong, hắn bước nhanh xoay người rời đi.
Lúc này đây, hắn còn tri kỷ đóng cửa lại sau khi ra ngoài.
Sau khi ba người Lâm Thành Phúc xác nhận sẽ không có người quay lại, mới từ căn phòng cách vách đi ra.
Âm thanh nhắc nhở cuối cùng trước đó cũng không nhỏ, ba người cho dù ở trong phòng cách vách, cũng đều nghe được.
Lý Nhị Trụ nhịn không được mắng: “Cái tên hoàng thường này thật nhiều chuyện, kêu người từ quan chính là hắn, bây giờ lại hối hận, hắn cho rằng mình là bánh trái thơm hay sao?”
Lâm Thành Phúc lắc lắc đầu: “Ở kinh thành, hắn đúng thật là bánh trái thơm.”
Khuôn mặt Bùi Phong Bình lộ ra vẻ bất đắc dĩ, xoay người đối mặt với Điền Đường: “Thần sứ đại nhân, không nghĩ tới kinh thành sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu không phải ta...”
“Không có việc gì,” Điền Đường lắc đầu: “Ta ngược lại cảm thấy hoàng thượng nhớ tới Bùi lão, nghĩa là đầu óc hắn có chút thanh tỉnh, nhưng chút thanh tỉnh này cũng không nhất định là chuyện tốt, chúng ta phải mau chóng xử lý hết mọi việc ở kinh thành, sau đó xuất phát về trấn Thần Linh.”