Mang Theo Túi Thần Kỳ, Xuyên Qua Mạt Thế

Chương 3.2



Liền phát hiện ở góc tường phía xa có một đoàn nho nhỏ màu xám ngồi co rút lại thành một đoàn. Ẩn ẩn run rẩy dùng ánh mắt to tròn trong suốt vô hạn đáng thương thuần huyết nhìn cô?Chờ chút là thuần huyết vẫn không phải màu đen đặc trưng của Phương Đông nhân sao?

Bạch Ngưng Lam cứng đờ lại, nhìn hắn rồi lại nhìn khúc xương gà trên tay không khỏi có chút rối rắm.Trong lòng một trận buồn phiền, đến vẫn là không đến?Theo cô nhìn ra ngốc chích tang thi này dị năng đã lên đến trung cấp tứ giai còn không phải là tang thi vương cao cấp nhất đó sao?

Nhưng theo lí thuyết , tang thi khi đã lên đến trung cấp liền có suy nghĩ tư duy riêng giống với nhân loại.Nhưng là nhìn cái tên ngốc manh phía kia đem so ra với đứa bé vài tuổi cũng không sai biệt a.

Tang thi này giả vờ? Vẫn là ngốc thật sự? Bạch Ngưng Lam thần sắc lạnh bạc nhưng bên trong loạn thành một đoàn, lại nhìn chương kia tinh khiết đơn thuần gia hỏa vẫn trông theo cô tâm sắp mềm thành một đoàn.

Liền giống như làm ra chuyện gì đại sự, Bạch Ngưng Lam xốc lên tinh thần.Lùi ra sau vài bước lấy đà sau đó dùng tốc độ nhanh như tên bắn khỏi dây lao nhanh đến nơi kia.Nhìn qua ắt hẳn phải gây ra một trận tiếng động không nhỏ nhưng khi đáp xuống lại nhẹ tựa lông vũ.

Sở hữu lực lượng siêu cấp dị năng sau nhượng cô  có được tố chất thân thể tầm nhìn cùng sở hữu giác quan vượt xa người thường nhưng cô có cảm giác phần năng lượng này vẫn chưa bộc phát hết tựa như một dã thú đang vị giam cầm dường như.Thân thể cô hiện tại chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ mà thôi.

Nghĩ đến Bạch Ngưng Lam cũng không khỏi cười khổ, này cũng không phải là do cô quá tham lam rồi sao?Tuy lúc trước luyện qua một chút công phu nhưng chỉ đủ phòng thân không hơn.

Tiềm chất cơ thể quá yếu kém lại gian lận mới có được dị năng.Rốt cuộc cô cũng chỉ là một người bình thường, không phải là nữ cường nhân vạn người mê như trong tiểu thuyết đã viết."Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" cũng là không thể quên.

Tạm thời gác việc này sang một bên nhìn tên ngố kia vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ ,mắt to tròn như tiểu ấu thú vẫn là nhìn cô đăm đăm.Liền không khỏi từ trên trán trượt xuống ba vệt hắc tuyến.Này dù trang cũng không phải là quá giống rồi di.

Nếu trang cũng được thành như vậy thì thằng này khi còn là người chắc chắn là một diễn viên trời sinh.Chỉ thấy trước mặt cô là một thiếu niên tầm mười bốn đến mười lăm tuổi.Thân hình đơn bạc lại gầy yếu.Vận trên người một bộ vải vóc thô sơ, rẻ tiền màu xám trang phục.

Trên mặt dính thượng một ít tro bụi, đôi môi tái nhợt không một tia huyết sắc.Một bên tay chân còn có xiềng xích bằng kim loại màu đen.Hắn ngồi rút thành một đoàn nhỏ bên cạnh góc tường xung quanh vài ba thùng rác ngổn ngang vài ba tạp vật.

Nhưng duy đôi mắt kia rõ ràng tiêm nhiễm huyết sắc lại như không vướng lấy một hạt bụi trần, tựa vì sao tinh tú trên bầu trời đêm.Vẫn sáng ngời nhìn ngóng theo cô.Không khỏi khiến tim Bạch Ngưng Lam lạc mất một nhịp.

Cô nhịn xuống xúc động trong lòng thầm mắng bản thân đúng là đồ không có tiền đồ khi không đi nhìn  một tên ngốc đến mức xuấtthần.Rõ ràng ở thời đại của cô cũng không lại hiếm lạ gì, mỹ nam mỹ nữ như mây bay.Nói đi ra còn không phải là không còn mặt gặp nhân?

Bạch Ngưng Lam quỷ thần không hay từ túi dự phòng lấy đi ra một con gà nướng cỡ lớn thơm ngào ngạt.Bên ngoài lớp mỡ vàng óng, khiến người muốn cắn vào để thưởng thức cảm giác giòn rụm lại béo ngon của nó.Bạch Ngưng Lam ai cũng biết là một cái cật hóa.

Đã là cật hóa thì làm sao có thể thiếu chút thực vật mang theo bên mình đâu.Không vài chục cũng là tầm trăm món được Bạch Ngưng Lam tích trữ mỗi khi đi đâu xa.Cũng chính là nhờ thói quen này, mà tạ trời trong thời gian ngắn cô không lo bản thân bị đói chết.

Mặt vô cảm đưa tới trước mặt ngốc chích tang thi.Ngốc tang thi quả không hổ thẹn biệt danh mà Bạch Ngưng Lam đặt cho.Chương kia mặt muốn có bao nhiêu ngốc manh liền có bấy nhiêu.Cũng không vươn tay tiếp nhận con gà mà là mở hai mắt to tròn xuẩn manh nhìn lại.

Tích tắt....tích tắt.... mười lăm phút trôi qua!

Xung quanh khung cảnh như bị phủ lấy bởi một lớp tro bụi dính thượng màu xám chết chóc.Bóng hình nhỏ nhắn vận hồng y đỏ rực tựa tinh linh dường nổi bật lấn át hết mọi thứ hướng thiếu niên ngồi dưới đất nhìn xuống.Thiếu niên cũng là thanh tú, không hé một lời dõi lại.

Rõ ràng tình cảnh thập phần cảnh đẹp ý vui, cố tình Bạch Ngưng Lam lại cho rằng bản thân sắp biến thành một thằng ngu đến nơi rồi.Hiện tại thời gian cô rất quý báu được không? Nơi này cũng không phải thời bình xung quanh đầy rẫy nguy hiểm khắp mọi nơi được không?

Người ta lúc này đánh quái thăng cấp!Nha nha!Người ta đi đoạt vật tư khắp nơi!Nha nha!Người ta tiến căn cứ lấy danh hiệu dị năng giả cùng mua sắm nhà cùng đủ thứ loạn thất bát tao!Nha nha!Người ta thu mĩ nam, lập hậu cung!Nha nha!

Cô đâu?Nha nha!Còn không phải ngốc chết ở đây cùng cái tên thi ngốc này mắt to trừng mắt nhỏ?Bạch Ngưng Lam mặt than cũng không đỡ nổi có dấu hiệu tan vỡ đến nới.Cô nhận ra từ khi tiếp xúc với cái thằng này liền không có chuyện gì tốt lành sự.

Bản thân cũng không phải thánh mẫu , hắn lại chả có họ hàng thân thích kiểu gì quan hệ.Mắc mớ gì phải đi tìm phiền phức đâu?Nghĩ như thế Bạch Ngưng Lam liền không nhịn được vui vẻ chút.Nhẹ nhàng đặt con gà nướng được gói cẩn thận trong giấy báo xuống, sau đó lắc eo nhỏ nhẹ nhàng không chút vướng bận tiêu sái xoay người đi.

Kia coi như vì hắn ngốc cấp ngươi điểm thực vật coi như tích đức đi.Thêm vào với chỉ số võ lực của tên kia trừ người không có mắt đi trêu trọc hắn hoặc là không muốn sống nhân thôi! Nhưng là tâm tình hảo không duy trì được bao lâu liền có cảm giác bị nhân đeo bám.

Chầm chậm xoay người lại, liền không có ngoài dự đoán đi theo cô kia là chích ngốc tang thi.Tay cầm kê nhe hai khỏa răng nanh trắng tinh cắn gặm, chân bước đều theo sau cô. Này ngốc thi làm sao lạitheo đuôi rồi?





Bình Luận (0)
Comment