Mạng Xem Mặt Vũ Trụ

Chương 25

Số 3 không gọi, vậy tôi sẽ chủ động gọi!

Làm thế có táo bạo quá không nhỉ? Thôi mặc kệ, dù sao số 3 là người ngoài hành tinh, không cần chơi trò lạt mềm buộc chặt làm gì. Nếu bởi vì quá lâu không liên hệ mà đánh mất anh ta, tôi sẽ hối hận cả đời.

Vì thế thời gian ăn cơm trưa, tôi ra ngoài gọi điện, đợi hồi lâu cũng không có ai tiếp máy. Không tiếp thì gọi tiếp, gọi đến khi giọng nữ máy móc vang lên: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", tôi mới ủ rũ trở về văn phòng.

Toàn bộ buổi chiều tôi buồn bã ỉu xìu. Hầu như thứ sáu nào cũng phải tăng ca, nhưng chính vào cái ngày tôi cần sự bận rộn nhất để quên đi buồn sầu, công ty lại không cần tăng ca! Ngay cả phó trưởng phòng ba mươi lăm tuổi cũng đã trang điểm xinh xắn đẹp đẽ đi ra ngoài. Vừa đến thời gian tan tầm, trong văn phòng gần như không còn người, có vẻ trống trơn mà hiu quạnh.

Tôi chán nản cầm túi xách, thất hồn lạc phách đi trên đường. Rốt cuộc hôm nay là ngày nào, sao đi đâu cũng thấy tình nhân như vậy? Định chọc tức tôi phải không?

Di động chợt vang, lại là anh chàng Lâm Tuấn Kiệt chăng? Tôi cáu kỉnh mở túi ra, lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng nghe máy.

Giọng nói dịu dàng đặc trưng của số 3 truyền tới: "Xin lỗi em, tôi có ca phẫu thuật, hiện tại mới gọi cho em được."

Thì ra là vậy, tôi yên tâm thở phào một hơi, cảnh xuân tươi đẹp lại trở về. Nhanh chóng trả lời: "Không sao."

"Từ tối qua tôi đã nghĩ về chuyện của chúng ta!" Cách số 3 nói làm tôi hơi hồi hộp, chẳng lẽ anh ta do dự?

Tôi run run hỏi: "Anh không thích tôi?"

"Tôi rất thích em, nhưng chúng ta chia tay thì hơn."

Nhất thời sấm chớp đùng đùng, mưa to gió giật! Chỉ ngắn ngủn mấy câu, lại làm tim tôi lúc nhanh lúc chậm, giống như lái xe lên dốc xuống dốc.

"Tại sao?" Nước mắt tôi sắp không nhịn được rơi xuống, không nghĩ mình lại bị đá trước, nếu thích tôi, sao còn muốn chia tay?

Số 3 có vẻ bất đắc dĩ: "Bởi vì em không hiểu tôi."

Tôi tức giận ngút trời, rống to với số 3: "Vậy anh làm tôi hiểu đi, không thích thì nói không thích, đừng dùng lí do vớ vẩn để qua loa tắc trách!"

Một lát sau, số 3 mới lên tiếng: "Em chờ tôi ở chỗ chúng ta gặp nhau lần thứ hai, tôi sẽ đến ngay."

Chiếc xe cũ của số 3 đến, tôi đi lên, nghiêm mặt nhìn anh ta. Anh ta cũng không giải thích, mà lập tức lái xe đến một khách sạn có biển quảng cáo vĩ đại màu đỏ, sau đó ngừng lại.

"Lâm Lâm, em muốn hiểu tôi đúng không?" Số 3 ôm tôi vào lòng, giọng nói tràn đầy thâm tình và do dự: "Nhưng tôi không muốn em hiểu, chỉ mong hình dáng hiện giờ sẽ in vào lòng em. Nhưng nhìn thấy điện thoại của em, tôi sẽ không tự chủ suy nghĩ, có lẽ nên thử một lần chăng, biết đâu còn hi vọng."

"Rốt cuộc là thế nào?" Tôi mờ mịt khó hiểu thì thào: "Chẳng lẽ anh là tội phạm bị vũ trụ truy nã? Hay anh giết người cướp của trên trái đất?"

"Đi theo tôi!" Số 3 buông tôi ra, mở cửa dẫn tôi vào khách sạn, đưa chứng minh thư và ba trăm tệ tiền thế chấp cho nhân viên tiếp tân, sau đó nhận lại thẻ phòng từ đôi tay run run của cô ta.

Số 3 ôm tôi đi tìm phòng, tôi cảm giác hơi hơi bất an.

Đứng trước cửa phòng rộng mở, tôi nhắm lui thẳng về sau, Chiếc giường đôi bên trong rất giống đầm rồng hang hổ, tôi vừa vào sẽ há miệng rộng nuốt chửng tôi.

Số 3 hiểu tâm tư của tôi, xoay người nhìn tôi bằng cặp mắt xanh biếc: "Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em. Tôi chỉ muốn cho em biết hình dạng thật của mình là gì thôi!"

Từng xem một bộ phim, đàn ông trong phim cũng dùng mấy lời này để bạn gái thả lỏng cảnh giác, dễ dàng tin tưởng mình, sau đó vào phòng rồi anh ta sẽ chậm rãi tán tỉnh khiêu khích, nửa mời nửa ép, cuối cùng dẫn bạn gái lên giường. Có mấy tên vô lương tâm còn đặt máy quay lén, để sau này có đồ tống tiền tống tình.

Thấy tôi lắc đầu quầy quậy, số 3 thở dài, giọng nói tràn đầy đau thương: "Nếu bề ngoài của tôi là giả, em còn nguyện ý ở cùng tôi không? Tôi muốn em thấy hình dáng chân thật của mình, nếu em có thể chấp nhận, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, còn nếu không, tôi sẽ đưa em về nhà."

"Giả?" Tôi sợ ngây người, nhìn số 3 xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt hoàn mỹ, làn da nhẵn nhụi, vừa trắng vừa hồng, dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn khách sạn còn có thể nhìn rõ mạch máu.

"Đúng vậy." Số 3 nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm: "Hầu như lúc nào cũng phải mặc áo khoác ngụy trang mới có thể thuận lợi hòa nhập xã hội loài người."

Áo khoác ngụy trang? Có loại áo đẹp như vậy sao, nếu có tôi cũng muốn mua một cái.

Suy nghĩ xong, tôi bước thẳng vào phòng. Tôi muốn làm rõ ràng hết thảy, dù số 3 có gạt tôi vào phòng rồi "ăn" tôi, tôi cũng không sợ. Hiện tại thất thân tính cái gì, bị quay trộm tính cái gì, xã hội hiện đại tư tưởng thoáng, không sợ thiếu vải, chỉ sợ không nổi danh. Huống chi cơ quan công an cũng không phải ngồi không, đã vậy còn có hệ thống pháp luật vũ trụ gì gì đó.

Số 3 đóng cửa lại, đi vào phòng, mỉm cười với tôi đang ngồi trên sofa, nụ cười chua xót mà tuyệt mỹ: "Cảm ơn em đã tin tưởng tôi."

Anh ta xoay người tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ cạnh giường, nhưng cũng chỉnh ánh sáng xuống tối nhất. Căn phòng bị bóng tối bao trùm, hết thảy trở nên mờ ảo mà mông lung.

Số 3 ngồi xuống trước mặt tôi, giọng nói dịu dàng đến kì lạ: "Lát nữa em đừng sợ, nếu không muốn nhìn thì nhắm mắt lại, tôi sẽ không làm hại em, tôi thích em, Lâm Lâm!"

Chẳng lẽ dưới lớp áo ngụy trang là một khuôn mặt vô cùng khủng bố? Tôi mang theo nghi hoặc gật gật đầu, hơn nữa hít sâu một hơi.

Số 3 tới một góc, cởi chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ phẳng phiu ra. Tôi không thấy thứ gì khủng bố, chỉ thấy mĩ nam cởi trần, tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống. Lại còn cơ ngực và cơ bụng nữa, hoàn mỹ tinh xảo giống như khuôn mặt và dáng người anh ta, dưới ánh đèn mờ ảo như ẩn như hiện kích thích hai mắt tôi.

Lúc số 3 cởi dây lưng, tôi thật sự không nhìn tiếp được, nếu nhìn tiếp, có khả năng tôi sẽ không chịu nổi mà bổ nhào lên mất.

Nhưng chuyện kế tiếp làm tôi trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của số 3 chậm rãi biến hình, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt bị lột từ sau ra trước, rơi xuống đất. Trong bóng tối mơ hồ, dường như tôi có thể thấy sinh vật màu đen gì đó gần giống côn trùng, chui ra khỏi lớp vỏ con người. Cái miệng rộng ngoác, đôi mắt xám trắng nhưng lóe ra ánh sáng màu lam, bốn cái chân mọc ra từ trước ngực, khua trái khua phải, chậm rãi lột bỏ bộ da xinh đẹp nhưng đã mềm nhũn vì không còn vật chống đỡ.

Sau đó thế nào tôi không biết, hai mắt bị bóng tối bao phủ... Tôi hôn mê bất tỉnh!
Bình Luận (0)
Comment