Mạnh Bà Truyền

Chương 6

Sau ngày hôm đó, lại qua hai trăm năm.

Mạnh Bà vẫn là Mạnh Bà. Nàng vẫn như cũ ở cạnh cầu Nại Hà, vì vong hồn nấu canh. Những thứ khác vẫn cứ như vậy, cho dù qua bao nhiêu ngàn năm, dù bụi bặm phủ mờ, vẫn luôn ở đó.

Năm ấy, địa phủ phát sinh đại sự, tai ương ngập tràn.

Có một con yêu hầu xông vào địa phủ, đả thương chúng quỷ soa, đá đổ canh Mạnh Bà, xé sổ sinh tử, sửa chữa vận mệnh vô số người, không ai có thể khống chế hắn, cũng không ai có biện pháp trừng trị hắn. Đối phó hắn, cho dù dùng núi đao biển lửa vây quanh cũng vô dụng, thậm chí khiến hắn càng điên tiết đả thương địa phủ quỷ soa. Một số xông vào ngăn cản, nhưng năng lực yếu kém, đều bị đánh cho hồn phi phách tán.

Diêm Vương không còn cách nào, đành lên thiên đình bẩm báo Ngọc Hoàng Đại Đế. Hiện tại, không có ai cai quản địa phủ.

Yêu hầu điên cuồng đá cho nồi chảo ngả nghiêng, lại dùng biển lửa thiêu cháy toàn bộ địa phủ. Lửa cháy ngập trời, lửa kia, lại là Tam Muội Chân Hỏa [1], không thể dập tắt. Ánh lửa chiếu đến tận trời, rọi sáng ánh mắt cuồng vọng của yêu hầu đang cuồng sát bừa bãi. Lửa lớn lan tràn, từng chút từng chút nuốt chửng địa phủ. Vô số hồn phách giãy dụa trong biển lửa. La lối, kêu khóc, nhưng không ai cứu được chúng nó, chỉ có thể giương mắt nhìn chúng hóa thành tro tàn.

Yêu hầu kia tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ngồi ở cầu Nại Hà xoay xoay Kim Cô Bổng trong tay, nói lớn: “Xem các ngươi còn dám bắt lão Tôn không! Ta còn không thiêu cháy cả địa phủ!”

Lửa cháy lớn một ngày một đêm. Trăm quỷ cũng tê tâm liệt phế kêu khóc một ngày một đêm, hóa thành vô số tro tàn. Tôn Ngộ Không náo loạn, toàn bộ địa phủ cơ hồ vỡ nát, nhưng vẫn chưa ngừng lại.

Cuối cùng, ngay cả Địa Tạng Bồ Tát [2] cũng không thể không xuất hiện.

Mạnh Bà ở địa phủ mấy ngàn năm, cũng chưa từng thấy qua Địa Tạng Bồ Tát. Chỉ nghe nói ngài vô sắc vô tướng, không ở nơi nào, thân giấu trong khôn cùng vô tận bóng đêm. Ngươi cảm thấy ngài tồn tại, thì ngài tồn tại. Ngươi cảm thấy ngài không có, thì ngài cũng là hư vô. Không thể tưởng tượng được chỉ một con yêu hầu lại có thể bức Địa Tạng Bồ Tát xuất hiện.

Thật ra, Tôn Ngộ Không cũng không nhìn thấy mặt Địa Tạng Bồ Tát. Bởi vì lúc hắn còn mải vui đùa ầm ĩ trên bàn Diêm Vương, thì lửa lớn chớp mắt bị triệt tiêu, toàn bộ địa phủ cũng đột nhiên vắng lặng, không có chút âm thanh nào. Ngay cả âm thanh kêu rên không ngừng kia cũng không còn nữa, hoàn toàn tĩnh mịch. Chỉ có bóng tối vô biên vô hạn.

Sự thay đổi bất ngờ này làm cho Tôn Ngộ Không có chút kinh ngạc, tức giận nghiến răng. Hắn chẳng nhìn thấy gì, thậm chí đem cả người đầy lông lá phóng tới trước cũng không nhìn thấy. Tôn Ngộ Không buồn bực rống to: “Là ai! Đi ra cho ta!”

Không ai trả lời hắn, cũng không có tiếng vang vọng. Thanh âm tựa như bị bóng đêm nuốt chửng, trống rỗng không thể lấp đầy.

“Nếu không ra thì đừng trách lão Tôn!”

Vẫn như cũ không ai trả lời hắn.

Tôn Ngộ Không tức giận đập mạnh một gậy, đáng tiếc không đánh trúng cái gì, thậm chí một chút lực phản hồi cũng không có.

Hắn bắt đầu vội vàng chạy loạn, chạy lung tung, nhưng chạy thật lâu, hắn vẫn như cũ không ra khỏi được bóng đêm. Lông khỉ trên mặt hắn dựng đứng, la hét: “Có bản lĩnh thì đánh chết ta! Bằng không lão Tôn thoát ra được thì địa phủ các ngươi ngay một mẩu vụn ta cũng không chừa! Ai cũng tin tưởng Tôn Ngộ Không dám nói dám làm, cũng có năng lực làm như vậy.

Lúc này, trong bóng đêm truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

“Là ai?” Tôn Ngộ Không kêu to.

“Ta là Địa Tạng Bồ Tát.”

“Lão Tôn bất kể ngươi là ai! Đi ra cho ta!”

“Ta vẫn ở đây.”

“Lão Tôn không nhìn thấy ngươi!”

“Bởi vì ta căn bản vô tướng, ngươi làm sao thấy được?”

“Thả lão Tôn ra!”

“Vây khốn ngươi, là dục vọng của ngươi. Dục vọng ngươi lớn bao nhiêu, thì bóng đêm rộng bấy nhiêu. Ngay cả ngươi cũng trốn không thoát, ta làm sao có biện pháp thả ngươi ra ngoài?”

“Chết tiệt! Lão Tôn muốn đi ra ngoài!”

Không có tiếng trả lời. Giống như thanh âm vừa nãy là hắn tưởng tượng ra. Tôn Ngộ Không lại bắt đầu la hét ầm ĩ. Cố tình trả lời hắn, lại là bóng đêm vô biên vô tận.

Hắn không tin, không tin chính mình không thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Tôn Ngộ Không chạy tới phía trước, nhưng chạy lâu thật lâu, có thể là một ngày, cũng có thể là vài ngày. Mãi tới lúc hắn mệt là nằm xuống cũng không thể thoát được.

“Ngươi muốn cái gì?” Thanh âm kia rốt cục cũng xuất hiện.

“Lão Tôn muốn đi ra ngoài!”

“Ta là nói, ngươi đến địa phủ là muốn gì?”

Tôn Ngộ Không đứng dậy, rồi xếp bằng ngồi xuống, suy nghĩ một chút. “Ta muốn trường sinh bất tử.”

“Vậy ngươi làm được không?”

“Ta làm được.”

“Vậy ngươi còn cái gì chưa đủ?”

Tôn Ngộ Không suy nghĩ một chút, nói: “Thời điểm ta phát hiện mình vĩnh viễn sẽ không chết, hầu tử hầu tôn của ta đều đã chết.”

“Sinh lão bệnh tử. Đây là quy luật của vạn vật trong trời đất, không có gì không đúng.”

“Không đúng! Ta muốn hầu tử hầu tôn của ta đều còn sống! Ta muốn chúng nó đều giống như ta được trường sinh bất tử!”

“Bất tử rồi thì thế nào?”

“Không biết.”

“Vì sao không biết?”

“Lão Tôn ta cũng không biết! Chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại có nghĩ cũng vô dụng!”

“Trên đời có thể trường sinh bất tử, chỉ có tiên hoặc yêu. Ngươi muốn hầu tử hầu tôn của ngươi cũng biến thành yêu quái sao? Ngươi muốn chúng nó biến thành kẻ chỉ biết ăn thịt người, làm yêu quái bị người người căm hận sao?”

“Không muốn.”

“Nếu không muốn, vì sao còn muốn trường sinh bất tử? Ngươi như vậy không phải là hại chúng nó sao? Vạn vật đều có quy luật, sinh lão bệnh tử, chỉ có như vậy, mới có thể sinh sôi mãi mãi.”

“Chúng nó có thể giống với lão Tôn.”

“Vậy ngươi chính là yêu. Có thể ngươi tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng có thể thành tiên. Nhưng hiện tại, ngươi chính là yêu.”

“Lão Tôn không ăn thịt người!”

“Nhưng ngươi thiêu chết nhiều quỷ hồn như vậy, chúng nó đầu thai rồi cũng là ngươi. Như vậy với việc ngươi giết người, có gì khác nhau? Ngươi quả là nghiệp chướng nặng nề!”

“Lão Tôn không có tội!” Tôn Ngộ Không kêu to, sau đó lại đứng lên, lắc lắc đầu, khẩn trương nói lớn: “Không đúng không đúng! Sai rồi sai rồi!”

“Thế nào là sai rồi?”

“Lão Tôn nói sai rồi thì tức là sai rồi!”

“Sai thế nào?”

“Không biết! Đừng hỏi lão Tôn! Ta muốn ra ngoài!” Tôn Ngộ Không bắt đầu táo bạo cầm gậy đánh loạn xạ, nhưng chỉ đánh vào bóng đêm vô hình.

Cho đến khi có một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tôn Ngộ Không, ngươi muốn ra ngoài sao?” Không phải là Địa Tạng Bồ Tát, mà là thanh âm của một nữ tử.

“Mau thả lão Tôn ra ngoài!”

“Tôn Ngộ Không, đừng bấn loạn. Càng bấn loạn càng không ra được. Ngươi ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhớ lại khi nào là lúc ngươi vui vẻ nhất.”

Tôn Ngộ Không do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhắm mắt lại, nghĩ tới Hoa Quả Sơn cùng bọn hầu tử hầu tôn. Hắn nhìn chúng nó vui đùa ầm ĩ, bắt chấy rận, lại gọi mình Đại Vương. Hắn thấy mình nằm ngủ trên cành một cái cây cổ thụ, có con sóc ở nơi nào chạy tới chạy lui. Gió rất nhẹ, thật dễ chịu. Lá cây rớt xuống quẹt qua mũi hắn, nhịn không được hắt xì. Nhưng không biết là ngủ bao lâu, thời điểm hắn mở mắt, lá cây cổ thụ đã rụng hết, sóc cũng không thấy, hầu tử hầu tôn của hắn cũng đã chết…

“Tôn Ngộ Không, ngươi nhìn thấy gì?” Âm thanh kia lại vang lên.

“Lá cây rụng hết, cũng không thấy sóc, hầu tử hầu tôn của ta đều đã chết…”

“Vậy Tôn Ngộ Không, ngươi muốn làm gì?”

“Ta nghe người ta nói, chỉ cần đem sổ sinh tử xé đi, hầu tử hầu tôn của ta sẽ không phải chết.”

“Vậy hiện tại ngươi đang ở đâu?”

Tôn Ngộ Không bừng tỉnh. “Ta ở địa phủ.”

“Vậy ngươi mở to mắt đi.”

Tôn Ngộ Không mở to mắt, phát hiện mình đã không còn ở trong bóng đêm vô tận. Hắn hiện tại đang đứng cạnh cầu Nại Hà, bên dưới là mênh mông cuồn cuộn bùn nước sông Vong Xuyên.

Biển lửa đã tắt, mặt đất cháy đen, chỉ còn khói không ngừng bốc lên, mùi khét phiêu đãng nơi nơi, quỷ hồn dữ tợn không ngừng khóc thét. Quả thực không khác gì Tu La địa ngục.

“Tôn Ngộ Không.”

Tôn Ngộ Không nghe được là thanh âm của nữ tử kia. Quay đầu đi lại, liền thấy hai người con gái. Một người ngồi trên cầu Nại Hà, hai chân đung đưa. Một người khác đang nâng dậy Vong Xuyên Đỉnh đã bị hắn đá ngã lăn. Người vừa nói là nữ tử đang ngồi trên cầu.

“Ngươi là ai?”

“Ta tên là Mạnh Qua.”

“Là ngươi cứu lão Tôn?”

“Không phải, ta chỉ giúp ngươi một phen mà thôi. Ngươi biết chính mình ở đâu, thì ngươi ở đó. Ngươi đã biết mình đang ở địa phủ, vậy tự nhiên ngươi cũng trở lại địa phủ. Ngươi nói ngươi muốn hầu tử hầu tôn của ngươi đều trở nên trường sinh bất tử sao?”

“Nhưng ta không muốn chúng thành yêu quái.”

“Không thành yêu, thành tiên là được rồi.”

“Chẳng lẽ ngươi có cách?”

“Trên Cửu Trùng Thiên, có một vườn đào rất lớn. Trên cây có trái bàn đào, ngươi đem bàn đào hái được cho đám hầu tử hầu tôn của ngươi ăn, chúng nó cũng có thể thành tiên. Còn có lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, nếu ăn được tiên đan bên trong, cũng có thể trường sinh bất tử. Chỉ là…” Mạnh Qua cố ý kéo dài thanh âm, khiêu khích nhìn Tôn Ngộ Không, nói: “Ngươi dám đi lấy sao?”

“Lão Tôn vì sao không dám! Lên trời xuống đất, không có gì lão tôn không làm được! Không phải chỉ mấy trái đào cùng tiên đan sao? Lão Tôn nhắm mắt cũng có thể lấy được!”

“Thần tiên trên thiên đình, đều rất thông minh. Ta sợ ngươi đấu không lại họ, đến cuối cùng có thể lại bị họ biến thành khỉ mang ra đùa giỡn. Ngươi không sợ sao?”

“Hừ! Lão Tôn trước giờ chưa từng sợ bất kỳ điều gì! Thần tiên gì, dám đùa giỡn lão Tôn, ta nhất định một gậy đánh chết bọn họ!” Tôn Ngộ Không không chút sợ hãi.

Mạnh Qua bật cười. “Tôn Ngộ Không, ngươi là yêu quái dũng cảm nhất ta từng thấy. Chúc ngươi thành công.”

“Lão Tôn bây giờ đi thiên đình lấy bàn đào cùng tiên đan!”

Nói xong, Tôn Ngộ Không liền cầm Kim Cô Bổng, bay vội lên thiên đình, bỏ lại địa phủ vỡ nát tan hoang.

Mạnh Qua quay lại nhìn địa phủ, lại nhìn theo bóng dáng chẳng chút sợ hãi của Tôn Ngộ Không, thở dài một hơi. “Tôn Ngộ Không, ngươi rất mạnh. Hy vọng ngươi sẽ không bị họ khuất phục.”

“Vì sao phải làm như vậy? Ngươi lại mang phiền toái cho thiên đình.” Là thanh âm của Địa Tạng Bồ Tát.

Mạnh Qua cười cười nói: “Nghe nói Ngọc Hoàng Đại Đế và thần tiên trên trời gần đây rất buồn chán, cho họ chút việc để làm không tốt sao? Hơn nữa, Bồ Tát, ngài có bản lĩnh thu phục Tôn Ngộ Không sao? Vẫn chờ xem thì hay hơn.”

Không có trả lời, chỉ nghe một tiếng thở dài.

Sau khi nâng đỉnh lên, Mạnh Bà lướt mắt nhìn Mạnh Qua một cái. Rốt cuộc cũng không nói gì, mà cũng chẳng hỏi thêm.
Bình Luận (0)
Comment