Manh Bảo Thiên Tài: Mommy Đợi Con Với!

Chương 67


Trời vừa bừng sáng, mặt trời vừa chiếu vài tia nắng thì trong căn biệt thự của Hàn Dương Phong vang lên tiếng báo thức.
“Dạy thôi Bảo Bảo, hôm nay ba con mình cùng đến trường mới nào.”
“Con dậy rồi.

Bữa sáng cũng đã xong hết rồi ba ba.

Mau dùng bữa.”
“Bình thường con dậy sớm vậy à?”
“Mẹ dặn là phải luôn dậy sớm để nếu có quên gì thì chúng ta còn thời gian để quay về lấy.”
“Mẹ con thật là chu đáo và khắt khe với con nhỉ?”
“Dạ không sao ạ.

Chỉ có mẹ là hay quên thôi.

Chứ Bảo Bảo luôn đầy đủ.”
“Bước chân ra khỏi nhà chúng ta hạn chế nói đến mẹ nhé.”
“Bảo Bảo hiểu mà.”
Hàn Dương Phong phải nói trước để cả hai ba con cùng diễn trước mọi tai mắt của Hàn Thương Mạnh.
Cả hai cùng nhau đến ngôi trường mới của Bảo Bảo.

Từ xa nhìn thấy là một ngôi trường rất to lớn, phía trước trường là những siêu xe khủng.
Thoát nhìn đây là một ngôi trường không tầm thường.

Những học sinh trong trường này nhà phải thật giàu hoặc địa vị trong xã hội phải rất lớn.
“Bảo Bảo đến trường rồi.

Đợi ba vô cùng nhé.”
“Bảo Bảo tự vô được ạ.”
“Trường mới mà con biết đường đi không mà tự đi.”
“Bảo Bảo có tìm hiểu trước rồi ba ba.”
“Thôi cứ đợi ba cùng vào.”
Hàn Dương Phong dắt Bảo Bảo vào trong trường, đích thân anh ta giao tận tay cô giáo thì anh mới yên tâm ra về.

“Chào cô, tôi là ba của Bảo Bảo.”
“Cháu của ông Hàn đây à? Dễ thương và đẹp trai nhỉ?”
Bảo Bảo cười mỉm trước lời khen của cô giáo mới.
“Tên đầy đủ của Bảo Bảo là gì vậy cậu Phong?”
“À à.

Bảo Bảo tên đầy đủ là Hàn Thiên Bảo.”
“Thiên Bảo vào đây cùng với cô.”
“Cô gọi con là Bảo Bảo được rồi ạ.

Con thích cái tên này hơn ạ.”
“Được rồi.

Theo cô.

Cô sẽ dẫn con đi làm bài test trước khi phân lớp nhé.”
“Mọi việc nhờ cô nhé.”
“Được rồi.

Anh có thể về rồi anh Phong.”
Hàn Dương Phong từ trường bước ra, anh liếc nhìn xung quanh xem có ai khác thường không.

Quả thật mọi hành tung của anh đều có người giám sát.
Anh quay trở về căn biệt thự nhà họ Hàn để gặp ba mình.
“Thưa ba con về rồi.”
“Sáng nay thằng bé nhập học thấy nó vui hơn hôm qua rồi nhỉ?”
“Dạ nhờ ba mà Bảo Bảo mới vui như vậy.”
“Ta đã chuẩn bị giấy tờ giành quyền nuôi dưỡng Bảo Bảo rồi.

Con đọc qua và điền tên Bảo Bảo vào.

Hay để ta điền luôn.”
Hàn Dương Phong đọc qua tất cả những giấy tờ mà ba anh ta đã chuẩn bị.

Và điền tên của Bảo Bảo vào giấy tờ đó.
“Hàn Thiên Bảo à.”
“Cái tên hay đó.

Từ lần đầu gặp thằng bé ta đã có cảm giác thật gần gũi rồi.”
“Hôm nay nó học về thì chở nó sang chơi nhé.”
Ở trường thì Bảo Bảo được cô giáo dẫn đến phòng giám thị để làm bài kiểm tra phân lớp.
Trước mặt Bảo Bảo là bài test IQ cơ bản.

Đối với Bảo Bảo thì điều này quá dễ dàng để vượt qua.

Nhưng vì che dấu IQ của mình nên Bảo Bảo đã cố tình làm sai một vài câu để có kết quả IQ bình thường.
“Con làm xong rồi ạ.”
“Nhanh thế Bảo Bảo.

Con có cần kiểm tra lại không?”
“Dạ xong rồi ạ.

Bây giờ mình có thể về lớp được chưa ạ?”
“Đợi tí có kết quả rồi cô sẽ cùng con về lớp nhé.”
Bảo Bảo ngồi đợi kết quả để được về lớp và bắt đầu tiết học đầu tiên ở ngôi trường quốc tế này.
Ở dưới sân nhà Vũ Nhi thì Trần Vương đã đợi sẵn cô ấy ở đây.

Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô ở công ty Trần Vương với vị trí là trợ lý riêng của anh ta.

Vừa đến nơi thứ cô nhận được toàn là những lời bàn tán xì xầm không hay về cô ấy.
“Này là người con gái của giám đốc Hàn mà.

Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”
“Giám đốc Hàn thì làm sao quen cô ta được.

Chỉ là chơi qua đường thôi.”
“Biết bao nhiêu người muốn được như cô ta.

Chỉ cần qua đêm với giám đốc Hàn thì cái giá phải trả như thế nào cũng đáng.”
Vũ Nhi bỏ ngoài tai trước những lời bàn tán này giữa cô và Hàn Dương Phong.
“Nghe bảo cô ta có con riêng với giám đốc Hàn.

Không biết là thật hay không?”
“Hay cô ta cố tình làm vậy để được vào nhà họ Hàn.”
Nghe đến câu này cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và đi thẳng đến cô gái đã nói câu đấy.
“Cô có biết chuyện gì không mà đặt điều nói bậy?”
“Cô hơn ai mà được quyền nói vậy với Bảo Bảo.”
“Bảo Bảo là con tôi chứ không phải là đồ vật mà dùng Bảo Bảo để vào cái nhà khốn nạn đó.”
Trần Vương tiến lại can ngăn để sự việc không đi quá xa.
“Thôi được rồi Vũ Nhi.”
“Còn cô mau về làm việc đi.”
Vũ Nhi vào phòng của Trần Vương để nhận công việc ở công ty mới.

Để tránh thêm nhiều điều không tốt đến với Vũ Nhi thì Trần Vương cố tình để cửa mở nhằm mục đích mọi người có thể nhìn thấy được bên trong hai người đang làm gì.
Cùng lúc đó bên Công ty của Hàn Dương Phong thì Minh Nguyệt đang cùng với Thiên Vương ký hợp đồng.
Thiên Vương đi đến công ty của Hàn Dương Phong với vẻ mặt kiêu ngạo.

Nhưng khi gặp Minh Nguyệt thì luôn cúi đầu.
Sợ mọi người và tai mắt của ba mình phát hiện nên Mình Nguyệt ghé vào tai của Thiên Vương và nói nhỏ.
“Anh không cần làm vậy ở chỗ đông người.”
Thiên Vương hiểu được ý của Minh Nguyệt nên trở lại trạng thái bình thường.
“Hợp đồng đã được ký xong.

Điều anh hứa với tôi anh cũng nên thực hiện.”
“Thưa cô tôi hiểu rồi.”
Những chuyện vừa qua đối với Vũ Nhi đã là quá tồi tệ.

Rất khó khăn với cô để mà luôn phải thể hiện mình mạnh mẽ ở bên ngoài để chống chọi lại mọi thứ.
Để thực hiện được điều mà cô đã nói với Hàn Thương Mạnh quả thật là một điều rất khó.


Đối với ông ta cô chỉ là một hạt cát nhỏ, ông ta hất tay một cái là cô sẽ biến mất.
Đang giờ làm việc thì Vũ Nhi nhận được điện thoại từ ba mình.
“Vũ Nhi… Vũ Nhi… Vũ Nhi….”
“Có chuyện gì à ba.”
“Bọn chúng lại đến tìm rồi.

Bọn chúng bảo không tìm thấy Thiên Hà thì số nợ đó lãi đã đẻ thêm lãi, bây giờ phải trả cho bọn chúng.

Không thì sẽ không yên với bọn chúng đâu.”
“Ba cứ nghĩ chúng cũng chỉ hâm dọa như mọi khi nên không nói con biết.

Nhưng hôm nay thì chúng treo cái đầu chó ở trước cửa nhà và dùng sơn đỏ ghi đầy nhà mình rồi.”
“Ba có bị làm sao không.

Ở yên đó.

Con sẽ về liền trong hôm nay.”
Hết chuyện này đến chuyện khác.

Lần lượt đều xảy ra xung quanh cô.

Cô cảm giác bất lực với thế giới này.
“Trần Vương.

Em có chuyện phải về quê gấp.

Em xin phép về trước.”
“Chuyện gì mà gấp.

Anh có thể giúp em mà.

Anh sẽ cùng đi với em.”.

Bình Luận (0)
Comment