Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Chương 5

Mạnh Diên Châu cùng Hàn Tiệp ra ngoài cũng chưa quay lại, một mình cô mang theo ánh mắt của bạn học Mạnh Diên Châu tiếp tục ngồi. Người ta đều có lòng thương hại, gặp thì hăm hở muốn xem kịch hay, nhưng thấy người ta bộ dạng đáng thương, thì trong lòng lại tỏ ra thương xót. Bạn trai công khai cùng bạn gái trước cùng nhau đi ra ngoài, chắc hẳn trong lòng cũng không còn dễ chịu hơn.

Có một nữ sinh chủ đọng ngồi bên cạnh Nghê Thiên Ngữ, vỗ vỗ sau lưng cô, “Cô đừng quá để ý, bọn họ đều là người có chừng mực”

Nghê Thiên Ngữ cười cười, dáng vẻ không sao cả, chỉ là vẻ mặt này cho người khác xem thì cô đang ngụy trang, vì để giữ mặt mũi, cũng không sửa ý nghĩ của người khác, cô ở chỗ đó nghe.

Năm ấy Mạnh Diên Châu học lớp 12, chuyển đến trường chuyên cấp 3 của bọn họ, thành tích của anh không tệ, vừa vào trường thì chuyện lớn nhất làm chính là theo đuổi nữ sinh xinh đẹp nhất của trường – Hàn Tiệp. Nghe nói thì Mạnh Diên Châu hồi học cấp 3 trường kia, đã thầm mến Hàn Tiệp lâu rồi, vì một lần Mạnh Diên Châu bị tai nạn giao thông, mà lần đó trên tay anh vẫn còn cầm tấm hình Hàn Tiệp, vì vậy có người phỏng đoán Mạnh Diên Châu đã sớm có ý định với Hàn Tiệp, hơn nữa vì Hàn Tiệp nên mới chuyển trường tới đây.

Nghe thật là lãng mạn.

Nam sinh đẹp trai tuấn tú, vì một nữ sinh mà chuyển trường, sau đó bọn họ quen nhau. Mỗi ngày nữ sinh đều giúp nam sinh học thêm, nam sinh vì muốn học cùng trường đại học với nữ sinh mà cố gắng, người đứng xem nghe, đều là hình ảnh tốt đẹp.

Hiện tại, bức tranh này bể nát, không nói người trong cuộc, ngay cả những kẻ ngoài cuộc nghe đều khó chịu. Chỗ sâu nội tâm của con người, luôn thiên hướng về cái tốt đẹp.

Nghê Thiên Ngữ lẳng lặng lắng nghe những thứ tốt đẹp về Mạnh Diên Châu.

Lúc buổi họp mặt kết thúc, cũng có nam sinh chủ động đưa cô về, dù sao chỉ có một mình cô, cô cười tiếp nhận ý tốt của đối phương.

Cô chui vào trong xe, không có nghĩ tới Mạnh Diên Châu cùng Hàn Tiệp đi đâu, tối nay cô hiểu rõ Hàn Tiệp, nữ sinh kia sẽ dùng cách thức khác, nhất định sẽ khiến Mạnh Diên Châu ở lại, mà Nghê Thiên Ngữ tin rằng, Hàn Tiệp tuyệt đối làm được.

Cô xoa xoa trán của mình, tối hôm nay uống hơi nhiều, trong bụng như có nước đi đi lại lại suốt, cả người không thoải mái.

Người đàn ông lái xe từ gương chiếu hậu thấy cô cau mày, lập tức hỏi ân cần, “Cô không thoải mái sao?”

Cô lắc đầu một cái, “Anh là bạn học cao trung của Mạnh Diên Châu?”

Người đàn ông cười cười, “Ừ, ban đầu quan hệ bạn học của lớp bọn tôi rất tốt, trong lớp hết sức đoàn kết, dù là học đại học khác, tình cảm vẫn không đổi”.

Cuộc sống đại học và cao trung hoàn toàn bất đồng, trong đại học tìm được bạn bè đã rất khó, tình cảm nhiều đến lúc tốt nghiệp là hết, có người vẫn nhớ tình bạn cũ, thời gian học trung học là dài, về sau vẫn có thể đối tốt với nhau

Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, “Tình cảm của bọn họ vẫn luôn tốt sao?”

Người đàn ông lập tức sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, lại làm cho anh không tiện mở miệng, ở trước mặt cô nói chuyện bạn trai cô và bạn gái trước, cảm giác hết sưc quái dị.

Nghê Thiên Ngữ thấy anh lúng túng, tăng thêm một câu, “Nói thật là được rồi, tôi chỉ muốn hiểu rõ thêm mấy phần”.

Người đàn ông có chút hiểu, biết người biết ta mới có thể chiến thắng đối phương, cô phải là biết nhiều tới chuyện về Hàn Tiệp, mới có thể nghĩ ra phương pháp đoạt lại Mạnh Diên Châu.

“Tình cảm của bọn họ quả thật rất tốt, làm cho người ta cũng hâm mộ, nam tuấn mỹ nữ nơi đó vừa đứng, sẽ không ai nói bọn họ không xứng cả, hơn nữa thành tích của hai người vô cùng nổi trội. Vốn Mạnh Diên Châu không phải ở lớp chúng tôi, nhưng vì có thể gặp mặt Hàn Tiệp nhiều hơn một chút, dám nhờ quan hệ để vào lớp chúng tôi. Hai người bọn họ, khi đi học cũng rất nghiêm túc, coi như Mạnh Diên Châu muốn trốn học, cũng sẽ bị Hàn Tiệp nhắc nhở. Thầy giáo với bọn họ rất cảm kích, cũng thấy bọn họ yêu nhau, nhưng lại làm như không có gì”.

Nghê Thiên Ngữ có thể hiểu, chỉ cần thành tích tốt, tất cả đều dễ nói chuyện.

“Vậy bọn họ vẫn lui tới từ lớp 12 cho đến khi tốt nghiệp đại học?”

Người đàn ông gật đầu một cái, “Ừ, tôi học cùng đại học với bọn họ, thỉnh thoảng gặp. Ban đầu bọn tôi nghĩ được chỉ có một đôi, hi vọng bọn họ vẫn tốt…..”

Nói tới chỗ này. Người đàn ông lúng túng dừng lại.

Nghê Thiên Ngữ cũng rõ ràng, không hề làm khó đối phương.

------------------

Nghê Thiên Ngữ về đến nhà, cởi giầy xuống, cũng không có đi duỗi thẳng ra.

Muốn trở về giường ưa thích của mình, nhưng lại nghĩ tới trên mặt mình vẫn còn trang điểm chưa xóa đi. Cô soi gương, dùng nước tẩy trang lau đi, cuối cùng lại dùng nước rửa mặt mình, cho đến khong còn vật gì dính ở trên mặt cô.

Trên gương dính vài giọt nước, giờ phút này đang rơi xuống, tạo thành dấu vết dài. Cô lấy tay sờ lên, trên tay vẫn còn vài giọt nước, một tầng mỏng, soi gương thấy mình có chút biến hình, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không nhìn ra.

Mình trong gương, trẻ tuổi như thế, coi gần như vậy, cũng nhìn không ra nếp nhăn.

Cô trẻ tuổi như cũ, cũng xinh đẹp như cũ, lại có điểm mất đi kích tình như vậy. Suy nghĩ một chút, lại thấy mình đặc biệt nhàm chán. Một người suy nghĩ vớ vẩn.

Cô tỉnh táo chút, chưa muốn ngủ, ra ngoài lên máy tính tìm một bộ phim để xem, “Thiêu đốt bình nguyên” được khen ngợi nhiều. Nhưng cô chỉ xem đoạn kết phía sau, không thể không nói, đây là một bộ phim có tình tiết khoa trương nhưng lại giả tạo, chỉ vì tình tiết đánh nhau thành rất nhiều đoạn ngắn, lỗi đổi phiên thứ tự chiếu hình, vốn chuyện mở đầu phát triển đặt ở cuối cùng, rốt cuộc khiến cho người ta cảm thấy một câu “Thì ra là như vậy” giải thích nghi hoặc.

Xem phim xong, cô nghĩ, cuộc sống có phải như vậy không, đánh loạn thành vô số đoạn ngắn, trình tự điên đảo truyền ra, nhưng cuối cùng lại biết gặt hái cái gì?

Cô không nghĩ ra đáp án, cô cảm giác cuộc sống của mình có điểm giống bộ phim này rồi, chỉ là cô xem không phải là kịch buồn còn là kịch vui.

-----------------------

Nghê Thiên Ngữ ngủ mơ màng, hình như có tiếng gõ cửa, âm thành càng rõ ràng. Cô mở mắt, phát hiện cũng không phải là nằm mơ, xác thực có người gõ cửa, ở nơi này trong đêm tối có vẻ đột ngột lo sợ.

Bật đèn lên, khoác thêm một cái áo, cô ra khỏi phòng.

Chính xác có người gõ cửa, cô có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi tới, từ cửa mắt thấy người, mở cửa ra.

Mạnh Diên Châu cũng không thèm nhìn tới cô, cầm rượu trong tay trực tiếp vòa cửa, giống như chính là nhà của anh vậy. Cả người có mùi rượu, giống như vừa ngâm mình trong vò rượu vậy.

Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, trợn mắt một cái, lúc này mới đóng cửa lại, may mắn hàng xóm chưa tới rống mình. Cô lười biếng nhìn salon nghiêng lệch ở bên trong, Mạnh Diên Châu vẫn còn tiếp tục uống rượu, bởi vì nằm, rượu trong bình dọc theo khóe miệng anh chảy vào trong cổ.

Mỗi lần anh tới đây, cũng sẽ gọi điện thoại trước, lần này đặc biệt như vậy, chắc hẳn cũng là vì người khác.

Cô muốn thu hồi lời khích lệ anh thành thục trước kia, bộ dạng này, khác với người thanh niên thất tình ở chỗ nào đây?

Mạnh Diên Châu cùng nhau đi ra ngoài với Hàn Tiệp, anh không muốn cô mất mặt, nhất là tại chỗ biết bao nhiều bạn học như vậy. Nhìn thấy Hàn Tiệp, anh phát hiện nội tâm của mình không còn việc nghĩ tới sẽ tha thứ cho cô nữa, mà là rất đau lòng, bởi vì thời gian anh thất tình cũng rất ít, cùng cô gây gổ, thoát khỏi tai nạn xe cộ, sau anh liền sa vào trong vòng xoáy với một người phụ nữ khác, thất tình khó chịu cũng biến thành u ám.

Thực tế như vậy, để cho anh càng áy náy.

Thời gian quen nhau không phải một ngày cũng chả phải một vòng và không phải là một tháng, làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà quên hết được? Anh vẫn nhớ hồi lớp 12, anh và Hàn Tiệp cùng nhau ngồi ở trong phòng học, giải đáp vấn đề của nhau, anh rất thích lúc đó, trong lòng chưa từng ấm áp như vậy.

Sau khi học đại học, bọn họ vẫn quen nhau như cũ, người ta đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh, chính anh cũng trải qua rất tốt. Có bạn gái xinh đẹp, thông minh.

Dù là thỉnh thoảng anh cảm giác tim mình có chút buồn bã, so sánh với lúc đại học, thì anh vẫn thích lúc ở trường cấp 3 với Hàn Tiệp hơn, dù là Hàn Tiệp của thời điểm đó với Hàn Tiệp học đại học, cũng không thay đổi nhiều, nhưng cảm giác trong lòng anh lại kém đi mấy phần.

Nếu như không có ngoài ý muốn, anh sẽ cùng Hàn Tiệp ở chung một chỗ, bởi vì anh biết rõ nội tâm của mình, rất thích Hàn Tiệp, nhưng chỉ phần thích này, thường có lúc ở bên cạnh người này lại tìm không ra chút nào.

Sau khi chia tay, trừ thời gian ban đầu đó, số lần anh nhớ tới Hàn Tiệp không nhiều lắm, chỉ là mỗi lần nhớ tôi, đều khó chịu nói không ra.

Loại cảm giác phản bội đó, giống như phản bội nơi đáy lòng thuần túy nhất của mình.

Hàn Tiệp dẫn anh đi ra quầy rượu, cô vẫn mấy phần hiểu rõ anh, nếu chia tay, anh sẽ không lại như xưa cùng cô có hành động thân mật.

Uống mấy ly rượu, cô rất nhớ tới thời gian xưa kia.

Cô từng điểm nói xong, từ lúc học cao trung đến đại học, mỗi phút mỗi giây quan hệ của bọn họ.

Theo Hàn Tiệp kể chuyện, những hình ảnh kia một lần lại một lần thoáng hiện trong đầu Mạnh Diên Châu, anh có chút muốn bắt được. Anh biết rõ, chỉ cần mình nói một câu, chuyện cũ sẽ bỏ qua, bọn họ liền có thể trở về lúc ban đầu.

Nhưng anh không nói ra miệng, trong lòng có điểm kháng cự.

Cuối cùng vẫn nói tạm biệt với Hàn Tiệp, anh nhìn thấy cô khóc.

Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Hàn Tiệp khóc.

Anh có chút rung động muốn đi lên lau sạch nước mắt cho cô, giống như anh trước kia nói với cô: Có anh ở đây, anh sẽ không để cho em khóc.

Cố tình. Người khiến cô khóc, là chính bản thân anh.

Anh cảm thấy mình rất xấu xa, tâm tình của anh xuống thấp. Lập tức muốn mấy bình rượu, một đường uống. Đi trên đường cái, anh cảm giác toàn thân mình trừ y phục chói lọi sáng ngời, không có gì cả.

Nên chạy về chỗ đó?

Anh sớm biết, mình là đứa trẻ không có nhà.

Người cuối cùng anh nghĩ tới là Nghê Thiên Ngữ.

Anh biết anh không thương người phụ nữ này, cô cũng không thích, nhiều nhất thích thân thể của anh, nhưng anh muốn chìm đắm trong dịu dàng của cô, dù chỉ vì tạm thời muốn quên đi thế giới bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment