Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 1.2

Editor: Melodysoyani.

Gần đây Vương Miêu thật đau đầu, mẹ cô thật sự như bị hạ bùa mệ vậy,  vừa gặp người ta đã hỏi: “Nhà bà có con trai không?”.

Thật ra thời gian mà bà bắt đầu thúc giục cô kết hôn cũng không dài lắm, chính xác mà nói, kể từ khi vừa qua sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi của cô thì ác mộng đã bắt đầu.

Dựa vào cách nói của mẹ Vương Miêu, thì đàn ông càng lớn tuổi càng lịch lãm và hiểu biết rộng, người cũng càng thành thục; nhưng phụ nữ thì không giống vậy, phụ nữ càng lớn tuổi, thật sự chỉ đơn giản là lớn tuổi, tiêu chuẩn chọn đối tượng cũng bị hạ xuống thấp hơn.

Còn có một câu, cũng là câu mà mẹ Vương Miêu thường treo bên miệng: “Nào có cô gái nào  trong dòng họ Nữu Hỗ Lộc* chúng ta đến 25 tuổi còn chưa gả đi chứ?”

*Nữu Hỗ Lộc: là dọng họ tộc Mãn trong thời kì Thanh triều

Lúc ăn cơm tối mẹ Vương Miêu nhắc lại lần nữa, Vương Miêu còn chưa nói câu nào,  cháu gái nhỏ của Vương Miêu đã oán giận thay cô rồi: “Bà nội ạ, sáng sớm tinh mơ hết vong rồi! Người mau tỉnh táo lại đi ạ!”

Vương Miêu phụt cười ra tiếng, nhanh chóng xụ mặt dạy dỗ cháu gái: “Văn Văn à, sao lại nói chuyện với bà như thế hả!”

Nhưng vừa quay đầu lại đã giơ ngón tay cái lên với Vương Hi Văn.

Cơm nước xong, Vương Hi Văn về phòng làm bài tập, Vương Miêu gọt trái bỏ vào mâm rồi đưa đến tay cháu gái theo lời của mẹ cô, vừa vào cửa đã thấy Vương Hi Văn nhanh chóng cất lá thư gì đó vào trong túi xách.

“Là cô, đừng sợ.” Vương Miêu đặt mâm trái cây lên trên bàn, gõ gõ đầu cháu gái: “Là thư của đứa nhóc nào vậy?”

Vương Hi Văn cười ha hả, cằm lấy quả táo trên bàn cắn một ngụm: “Có phải bà  nội đã đến thời kì mãn kinh rồi hay không ạ, tính tình thật nóng nảy.”

“Đừng nói sang chuyện khác, con đã sắp lên cấp ba rồi, nên tập trung vào việc học hành đi.” Vương Miêu nghiêm túc đe dọa, chỉ là từ nhỏ Vương Hi Văn đã ở nhà của bà nội, nên không hề sợ cô của mình.

Cô bé còn tượng hình tượng dáng đứng lên: “Không học giỏi sẽ không tìm được việc, lúc đó con chỉ có thể đi kế thừa ngôi vị hoàng đế thôi!”

Vương Miêu vỗ lên đầu cô bé một cái: “Đừng lắm mồm nữa, mau đi làm bài tập!”

Vương Hi Văn làm cái mặt quỷ với cô, chậm rãi cầm bút làm bài toán học, Vương Miêu nhìn một lát mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Quý bà đang cầm Ipad xem tướng số trên web ngoài phòng khách, vừa thấy Vương Miêu đã muốn lải nhải lần nữa, Vương Miêu sợ tới mức nhanh chóng nói “Phải soạn bài” rồi lập tức chạy về phòng.

Mẹ Vương Miêu họ Nữu, tổ tiên là danh gia vọng tộc trong dòng họ Nữu Hỗ Lộc của tộc Mãn, ba Vương Miêu cũng thuộc tộc Mãn, họ trước khi lập quốc là Ái Tân Giác La. Từ khi Vương Miêu bắt đầu học lịch sử, cô đã bắt đầu lo lắng không biết có phải một ngày nào đó  bỗng nhiên ba mẹ sẽ bắt cô đi phục vụ đất nước hay không.

Cũng may ba Vương là người khiêm tốn, mà hai năm qua chỉ những lúc hối thúc cô kết hôn mẹ Nữu mới bật ra câu: “Cô gái của Nữu Hỗ Lộc như thế nào như thế nào” thôi.

Vương Miêu ngồi gác chân sơn móng tay bên giường, kẹp điện thoại ở giữa  lỗ tai và bả vai. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói vui vẻ của bạn tốt, hỏi tối nay cô có ra ngoài chơi hay không.

“Thái hậu đang ở nhà, không đi được.” Vương Miêu run run sơn móng tay móng chân, sau đó đổi tay và chân khác: “Ngày mai đi, chiều mai tớ đến nhà cậu.”

“Ngày mai cũng được, không phải mai là sinh nhật của Đại Bân à, tớ sẽ kêu thêm vài người nữa tới góp vui vậy.”

Vương Miêu không có hứng thú “Ừm” một tiếng, quay đầu lấy một cái vali 18 thướt ra, bỏ đồ trang điểm và quần áo vào bên trong.

Không biết có liên quan đến việc mỗi ngày mẹ cô đều nhắc mãi bên tai hay không, hiện tại cô thật sự cảm thấy mình đã lớn tuổi, trước đó có vài lần đi chơi với bạn bè nhưng lại không có chút hứng thú gì, vừa nhìn thấy các cô gái đáng yêu được các chàng trai xoay quanh săn đoán đã thấy chán nản.

Bấm tay tính toán, hình như đã một năm rồi cô không yêu đương, đối tượng trước đó là một học viên trong lớp tiếng Pháp của cô, thanh niên tài tuấn, theo đuổi cô đến hai tháng cô mới đồng ý, nhưng không bao lâu sau có một cô gái tìm tới cửa, tự xưng mình mới là bạn chính thức của thanh niên tài tuấn kia. Hai người trao đổi cặn kẽ một phen, phát hiện ra tên tài tuấn kia còn tán tỉnh vài cô gái khác nữa, vì thế đã liên thủ đánh tài tuấn kia một trận.

Mà cô gái kia không ai khác chính là Đào Đào.

Chiều ngày hôm sau Vương Miêu kéo vali nói tạm biệt với thái hậu, nói là phải đi báo cáo chiêu sinh. Cô thường xuyên đi công tác, nên mẹ cô cũng không hoài nghi, dặn dò cô chú ý an toàn trên đường đi, nhân tiện nói một tin tức tốt cho cô: “Hồng Nương nói cuối tuần này đối tượng được ghép đôi với con rảnh,nên muốn đến gặp mặt con. Tư liệu mẹ đều xem qua rồi, là một bác sĩ, dáng vẻ rất đứng đắn.”

Vương Miêu nhíu mày, sử dụng chiêu lãng tránh: “Con phải đón máy bay, đi trước đây ạ, khi nào về rồi nói tiếp.”

Đón xe thẳng đến nhà của Đào Đào, Đào Đào đang quét dọn, vừa thấy cô lập tức nháy mắt kéo cô vào nhà mình, sau đó nói xấu người bạn cùng phòng là Võng Hồng với cô: “Cậu ấy thật sự lôi thôi muốn chết, cậu không thấy giường của cô công chúa này đâu, ghê tởm muốn chết, nào là hộp cơm, quần áo dơ, tàn thuốc, mọi thứ cậu ấy đều ném hết lên giường!”

Vương Miêu đặt ngón trỏ lên môi cô nhắc nhở cô nói nhỏ lại: “Tớ giúp cậu thu dọn một chút được chưa.”

“Không cần, tớ đã quét sạch phòng khách rồi, cậu ấy thật sự như con chó rụng lông vậy, phòng khách, phòng tắm tất cả đều là tóc của cậu ấy!” Vừa nhắc đến bạn cùng phòng Đào Đào đã thấy khó chịu: “Chủ nhà cũng nói với cậu ấy rồi, hơn nữa còn nói sẽ tìm cho tớ một căn phòng khác, à hay là cậu dọn qua ở chung với tớ đi!”

Sao Vương Miêu có thể không muốn dọn ra ngoài sống một mình được, ở nhà không có chút tự do nào cả: “Thái hậu không chuẩn.”

Mẹ Nữu kiểm soát rất chặt chẽ, từ nhỏ đã trói buộc Vương Miêu, trừ hai năm  cô đi du học ở nước ngoài ra, thời gian còn lại bà hận không thể buộc cô ở bên người.

Đào Đào nói dông dài gì mà bạn cùng phòng Võng Hồng hay nói bậy gì đó, sau lúc lâu mới trang điểm thay quần áo cùng ra ngoài với Vương Miêu.

Bởi vì phải giả vờ đến sân bay, nên Vương Miêu không lái xe, lúc hai người đứng đón xe ở ve đường có một chiếc xe dừng lại trước mặt, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xuống hỏi các cô có muốn đi nhờ một đoạn đường hay không, Vương Miêu cúi đầu liếc người đàn ông kia một cái, dáng vẻ cũng được, chỉ là tiếng nhạc từ trong xe phát ra đã tiết lộ tính cách của người nọ, quê mùa nông cạn.

Vương Miêu không quan tâm người nọ, lôi kéo Đào Đào đến chiếc xe cho thuê, rất là nghiêm túc  nói với Đào Đào: “Hiện giờ tớ cảm thấy mình không còn trẻ nữa, tớ định nghe theo mẹ đi xem mắt một chút.”

“Thôi đi, người phải đi xem mắt thì  có gì đáng tin chứ, cậu nghĩ lại xem phải là loại người xấu xí nghèo nàn đến cỡ nào mới không tìm thấy đối tượng mà phải đi xem mắt hả?”

“Cũng có thể là do người ta yêu cầu cao thì sao?”

“Vậy là cậu đang coi mình như rau cải trắng đại hạ giá mặc cho người ta chọn lựa rồi, tớ thấy các ông lão bà lão bắt con cái đi xem mắt ở tiểu khu này, đều giống như đi dạo chợ vậy, hết ghét cái này đến ghét cái kia.”

Đào Đào nói như thế, Vương Miêu cảm thấy cũng có chút đạo lý, tạm thời bỏ qua chuyện xem mắt. Qua một lát cảm thấy lông mi dính không chặt lắm, lấy điện thoại di động ra quay camera trước để chỉnh lông mi lại, thình lình thấy được nếp nhăn nhợt nhạt ngay khóe mắt mình, để điện thoại lại gần nhìn kĩ một chút, có lẽ là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, dù có hóa trang cũng không có chút sức sống nào.

Vương Miêu bực bội rời khỏi ứng dụng, dùng trình duyệt chỉnh trên camera. Ừm, đây mới là dáng vẻ chân thật của cô.

Ăn sinh nhật Đại Bân, mấy người bọn họ ngồi ở một phòng trong quán bar, nói là phòng nhưng hoàn toàn không có cửa, chỉ lấy một tấm màng che nửa phòng mà thôi. Đào Đào đến khiêu vũ trên sân nhảy, những người bạn còn lại lớn tiếng trò chuyện và uống rượu, Vương Miêu cầm ly rượu ngồi chơi di động ở một góc, nhìn  thấy bạn học trước kia của mình không phải có bạn trai thì cũng là bạn gái, không thì là chủ và chó hoặc mèo cùng nói chuyện phiếm.

Dù sao đều có bạn.

Vương Miêu nhìn về phía những người đang rung đùi đắc ý, mặc sức cười to, bọn họ còn là bạn của cô sao?

Chơi đùa một lát, Đại Bân bắt đầu ước nguyện thổi bánh cắt bánh kem, mọi người sôi nổi tặng quà, Vương Miêu tặng ví nam cho anh, hình như Đào Đào tặng thẻ tập thể hình như hằng năm thì phải. Đại Bân mặc kệ, nói Đào Đào không xử lí tấm thẻ đó sẽ  lập tức vứt nó ra ngoài.

Vương Miêu cười uống một ngụm rượu, Đại Bân nói hay lắm.

Đào Đào cầu xin tha thứ hỏi Đại Bân muốn quà gì, trở về sẽ bù lại cho anh. Đại Bân há mồm nói muốn Đào Đào hôn một cái, nói xong còn nghiêng mặt làm ra dáng vẻ đã chuẩn bị tốt. Mọi người đều ồn ào trầm trồ khen ngợi, Đào Đào không chút do dự đến gần hôn một cái, những người khác đều cười, Vương Miêu cũng cười theo.

Cười xong lại cảm thấy bọn họ thật nhàm chán.

Trên đường đi toilet tẩy trang, thấy một bóng dáng giống Đào Đào trên đường đi nhỏ ngoài hành lang, Vương Miêu định đi đường vòng để tránh, không cẩn thận thoáng nhìn thấy Đào Đào đang ôm hôn Đại Bân, cô lập tức làm bộ không nhìn thấy đi ngang qua bọn họ.

Cô soi gương son môi, nghĩ  không biết Đào Đào và Đại Bân đã sớm đóm lửa hay là đến đêm nay mới có điện báo, nghĩ đi nghĩ lại lập tức cảm thấy dù thế nào cũng không liên quan tới mình, trong lòng lại có chút thổn thức.

Có phải cô cũng nên tìm bạn trai rồi hay không, lâu lắm không yêu đương, thấy người ta hôn môi thôi cũng hâm mộ.

Một đêm say rượu, hôm sau ngủ đến giữa trưa, coi như tối qua Đào Đào coi trọng tình nghĩa, không ném Vương Miêu xuống, sáng sớm còn cùng trở về nhà với cô.

Vương Miêu nhặt cái váy trên đất lên ném vào trong vali, thay áo sơ mi và váy trắng tây trang, đến toilet rửa mặt.

Mới ra phòng ngủ đã gặp bạn cùng phòng Võng Hồng của Đào Đào, lớp trang điểm dày kia cũng không thể nào che nổi ánh mắt mệt mỏi muốn chết của cô ta. Vương Miêu giơ tay chào hỏi với cô ta, lúc rửa mặt nhìn thấy mình trong gương cô có chút hoảng sợ. Lúc sáng trở về quá mệt mỏi, không tháo trang sức đã ngủ, kết quả lông mi giả chỉ còn một bên, bên kia không biết đã rơi ở đâu, kính áp tròng và hoa tay cũng biến mất, còn có một nốt rùi cực to trên mũi.

Trong lòng Vương Miêu chỉ còn một ý niệm: Thật sự là già cả rồi.

Buổi chiều lãi ngủ bù một giấc, lúc về nhà đã là buổi tối. Vừa mở cửa đã thấy mẹ Nữu ngồi ngủ gật trên sô pha, trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình máu chó, mẹ chồng độc ác ngược đãi con dâu gì đó.

Nghe được tiếng cửa phòng mở mẹ Nữu kinh nhạc ngồi thẳng lưng, nói: “Về rồi à, ăn cơm chưa, có chừa cơm lại cho con đó, không ăn sẽ nguội mất.”

Trong lòng Vương Miêu đau xót, cảm thấy mẹ cô đã già rồi, xem TV thôi cũng ngủ được. Cô lên tiếng “Chưa ăn ạ.”, kéo vali về phòng thay đồ lập tức đi ra ăn cơm.

Mẹ Nữu ngồi bên cạnh cô, cầm  Ipad cho cô xem đối tượng mà trang web kia đề cử. Vương Miêu câu được câu không nghe mẹ cô nói qua, vừa chuyển thấy ảnh chụp của người đàn ông kia, cảm thấy có chút quen mắt.

Lại nhìn nhìn tư liệu, nhớ tới không phải người này là vị bác sĩ thành đạt là đối tượng xem mắt trăm người có một mà lần trước hội “Nữ thần chất lượng tốt” giới thiệu sao. Lúc ấy cô  cảm thấy làm sao người có điều kiện tốt như vị bác sĩ kìa lại tham gia hoạt động này, hiện tại xem ra quả nhiên là cùng một người trên trang web rồi.

Mẹ Nữu thấy Vương Miêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp kia, cho rằng cô đã nhìn trúng rồi, không khỏi có chút cao hứng: “Khoảng chiều thứ bảy, con trang điểm đẹp một chút, không cần phải về gấp, cùng nhau đi xem phim hay là ăn tối gì đi, ha ha, tìm hiểu nhau nhiều một chút.”

“Vâng.” Vương Miêu vẫn thuận theo ở trước mặt mẹ cô.

Cô cũng muốn đến hỏi vị bác sĩ Cố này, có biết  có bao nhiêu người mẹ  đặt hi vọng vào loại  trang  web xem mắt này, mong muốn tìm một “đối tượng tốt có chất lượng” để gả con gái hay không, bọn họ vì kiếm tiền mà đệm lót giả bộ làm hội viên xem mắt, lương tâm không cắn rứt à?
Bình Luận (0)
Comment