Manh Hệ Tướng Công

Chương 51

Edit: Sabj

“Minh… Sơ?” Bạch Hoàng Chúc không thể tin nhìn động tác của Minh Sơ, hai mắt trợn to.

Vẻ mặt của Minh Sơ như đương nhiên là thế, ngược lại như đang có ý trêu đùa, nàng xé một đoạn áo ngoài của Bạch Hoàng Chúc, áo trong của hắn cũng bị lộn xộn, điều này khiến nửa đầu vai của hắn bị lộ ra ngoài, da hắn vốn đã trắng, lúc này dưới hai gò má đỏ ửng lại càng xinh đẹp.

Làm cho Minh Sơ đột nhiên có cảm giác tà ác.

“Bại gia tử, nếu ta không mở miệng, không phải chàng định tính cả đời cũng không chạm vào ta đấy chứ?” Minh Sơ thu lại ý định trêu chọc Bạch Hoàng Chúc. Nếu nàng tiếp tục làm thế, Bạch Hoàng Chúc chắc chắn sẽ kêu sợ hãi tông cửa xông ra, lá gan tướng công của nàng có mấy phần nàng vẫn rõ.

Sau khi nghe thấy Minh Sơ nghiêm túc nói chuyện, Bạch Hoàng Chúc có cảm giác như trút được gánh nặng, hắn kéo kéo cổ áo, nhưng thấy Minh Sơ một tay lôi kéo quần áo của hắn, không có ý định buông ra thì hắn đành từ bỏ, mở miệng nói: “Ta chưa hề nghĩ đến… ”

“Như vậy nghĩa là chàng không muốn chạm vào ta?” Minh Sơ ngắt lời hắn.

Bạch Hoàng Chúc lời nói cứng lại, sau khi nghĩ một lúc thì nói: “Minh Sơ, nàng thật sự thích ta, đúng không?”

“Chàng nghĩ sao?” Minh Sơ nhíu mày, cảm thấy tức giận nhưng lại không thể phát tác.

Bạch Hoàng Chúc không quá chắc chắn nói: “Nàng thật sự thật thích ta, không phải bởi vì sợ Hồng Diệp trai sẽ suy tàn trong tay ta nên mới gả cho ta, không phải bởi vì ta vô dụng nên mới thương hại muốn giúp ta, đúng không?”

Minh Sơ càng tức giận, giọng điệu cũng thay đổi trở nên cứng nhắc: “Nếu ta nói đúng thế thì sao?”

” Minh Sơ … Không thể nào… ” Bạch Hoàng Chúc mở to hai mắt, nhưng sự thay đổi trong đó Minh Sơ đã nhìn không sót chút nào.

Minh Sơ cảm thấy Bạch Hoàng Chúc hết thuốc chữa rồi, không biết hắn đúng là ngốc thật hay giả ngốc nữa. Nàng lắc đầu, ra vẻ hung ác nói: “Bạch Hoàng Chúc, đủ rồi, đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chàng không nghĩ ra vì sao ta lại làm nhiều chuyện như vậy sao? Hồng Diệp trai suy tàn hay thịnh vượng đâu có liên quan gì tới ta? Người khác đáng thương hay không đáng thương đâu có liên quan tới ta? Chàng nghĩ ta có tấm lòng bồ tát quan tâm bừa bãi một người trên đường sao? Nếu như chàng không phải Bạch Hoàng Chúc thì sao ta phải giúp chàng?”

Nói một hơi dài như vậy nhưng Minh Sơ cũng không hề thở gấp, chỉ trừng mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc.

Bạch Hoàng Chúc không kinh ngạc, hắn chỉ chậm rãi cúi đầu trả lời: “Ta biết nàng quan tâm ta, nhưng ta vẫn luôn nghĩ lúc trước vì muốn giúp ta nên mới đồng ý gả cho ta.”

Kết quả sau nửa ngày, thì ra trước khi thành thân hai người đã để ý đối phương, nhưng lại không chịu nói ra.

Minh Sơ khẽ cười một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ rực của Bạch Hoàng Chúc, đôi môi lại phủ trên môi hắn.

Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc hơi mơ màng, đang trong lúc dây dưa, đột nhiên mắt hắn mở to. Bởi vì hắn cảm nhận được hai tay của Minh Sơ đang cởi quần áo của hắn, tay nàng hơi lạnh, mang theo chút dịu dàng. Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc hơi biến đổi, tiếp theo ngay sau đó, hắn ôm lấy eo Minh Sơ, ôm nàng đi tới trước giường.

Minh Sơ đối với động tác của Bạch Hoàng Chúc có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, Bạch Hoàng Chúc chưa từng chủ động như vậy. Cho dù muốn nàng ngủ cùng hắn thì cũng phải xấu hổ ấp a ấp úng hồi lâu mới phun ra được một hai từ. Mà bây giờ, hắn lại bế nàng.

Sau khi Bạch Hoàng Chúc dịu dàng bế Minh Sơ lên giường, nàng mới phì cười, nụ cười này đánh bay can đảm mà Bạch Hoàng Chúc vất vả mới có được, hắn nản lòng nhìn Minh Sơ cười đến ngã trước ngã sau trên đệm, thật sự không nghĩ ra Minh Sơ đang cười cái gì. Sau khi cười một lúc lâu, Minh Sơ mới dừng lại, thấy Bạch Hoàng Chúc đang ủ rũ thì nói: “Dáng vẻ vừa rồi của chàng như sắp đi chịu chết đến nơi.”

“Có, có sao?” Khuôn mặt của Bạch Hoàng Chúc vẫn đỏ từ lúc trước đến giờ.

Minh Sơ nghiêm túc gật đầu: “Có, tuyệt đối có.”

“Nhưng mà… ” Bạch Hoàng Chúc liếc qua đệm chăn, muốn nói lại thôi.

Minh Sơ hiểu ý của hắn, nụ cười của nàng chợt tắt, đột nhiên nàng vươn tay kéo Bạch Hoàng Chúc đang đứng trước giường lại. Bạch Hoàng Chúc đang nghĩ nên mở miệng thế nào nên Minh Sơ chỉ cần kéo nhẹ đã lôi được hắn lên giường, Minh Sơ tiến lại gần, đặt hắn ở dưới thân, nở nụ cười quyến rũ đến cực điểm: “Cần ta dạy chàng không?”

“Nàng… ” Đáng thương cho Bạch Hoàng Chúc chưa nói được một câu đầy đủ, hắn đang định nói Minh Sơ không cần thì nàng đã vươn tay xé rách áo trong của hắn.

Xé rách….

Bạch Hoàng Chúc sau một lát mới hoàn hồn, cuối cùng cũng nói được một câu trọn vẹn từ lúc bước vào phòng tới nay: “Không có quần áo sao ta đi ra ngoài được?”

“Chàng không cần đi ra ngoài.” Minh Sơ mỉm cười, xé cả quần của Bạch Hoàng Chúc.

Trên người Bạch Hoàng Chúc gần như không còn gì che chắn, dáng vẻ hắn xấu hổ rất mê người, Minh Sơ lại có cảm giác mình đang đùa giỡn phụ nam nhà lành. Tuy nhiên may mắn thay, Bạch Hoàng Chúc vẫn không vô dụng lắm, sau một lát sửng sốt thì Bạch Hoàng Chúc hạ quyết tâm, đột nhiên dùng sức đổi tư thế của hai người, Bạch Hoàng Chúc đặt Minh Sơ áp dưới thân.

“Bại gia tử.” Minh Sơ nhìn vẻ mặt chết cũng không sờn của Bạch Hoàng Chúc, trong lòng suýt nữa nghẹn đến nội thương. Thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có đôi vợ chồng họ có chuyện giường chiếu oanh liệt như vậy.

Bạch Hoàng Chúc nín nửa ngày mới nhìn Minh Sơ nói: “Minh Sơ… Nàng không nên cử động.. ”

“Hả?” Minh Sơ ngẩn người.

Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng ra tay, từ từ cởi bỏ chiếc váy màu nhạt của Minh Sơ, động tác dịu dàng như đang nâng niu thứ quý giá nhất trên đời.

Sau một lúc lâu hắn mới rút hết quần áo của Minh Sơ, sau đó hắn nói khẽ: “Ta sợ nàng cử động… Ta sẽ muốn… ”

“Muốn gì?” Dường như vì muốn phối hợp với tình huống lúc này mà giọng nói của Minh Sơ vô cùng dịu dàng, mơ hồ hàm chứa phong tình khiêu khích người khác.

Bạch Hoàng Chúc nâng cơ thể Minh Sơ lên, động tác vô cùng dịu dàng tiến vào, dịu dàng đến mức Minh Sơ nhịn không được ôm thật chặt vai Bạch Hoàng Chúc. Nhưng cho dù Bạch Hoàng Chúc nhẹ nhàng thì cảm xúc khác thường trên thân thể vẫn truyền đến, nàng cắn môi, sau đó nàng nghe thấy giọng nói như gần như xa của Bạch Hoàng Chúc: “Ta sợ ta sẽ nhịn không được kêu lên.”

“… ” vào thời điểm này, Minh Sơ thậm chí có cảm giác bất lực rất sâu sắc.

Nàng thật lòng muốn hỏi có phải hai người họ bị lầm giới tính hay không, hắn kêu, hắn kêu… Hắn kêu cái gì chứ … Người nên kêu là nàng đó…

Cảm nhận được động tác của Bạch Hoàng Chúc, Minh Sơ cuối cùng không mở miệng nói gì thêm, nàng chỉ suy nghĩ trong lòng Bạch Hoàng Chúc chàng có nhất thiết phải giữ vẻ mặt anh dũng hi sinh trong toàn bộ quá trình hay không!

Sự thật chứng minh, lần đầu tiên thật sự đau, sự thật còn chứng minh, Bạch Hoàng Chúc không có quần áo sẽ không ra khỏi cửa.

Hậu quả của việc hai người dây dưa cả đêm đó là đến trưa ngày thứ hai mới dậy, lúc Minh Sơ mở mắt đã thấy Bạch Hoàng Chúc chớp mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng. Khi thấy Minh Sơ đã tỉnh, Bạch Hoàng Chúc lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, mở miệng nói: “Minh Sơ, sớm.”

“Không còn sớm nữa.” Tuy rằng không biết mấy giờ, nhưng ánh nắng ngoài trời chói chang như thế nghĩ cũng biết không còn sớm.

Một câu nói của Bạch Hoàng Chúc đã bị Minh Sơ dội đốp trả, hắn chớp chớp mắt không nói lời nào, nhưng lại cười vô cùng vui sướng. Minh Sơ lúc này chỉ cảm thấy cả người mỏi nhừ, chỗ đó có cảm giác khác thường nhưng không đến mức quá khó chịu, nàng hỏi: “Vì sao chàng lại cười?”

Bạch Hoàng Chúc lắc đầu: “Vì rất vui.”

“… ” Minh Sơ không để ý tới hắn, nàng hiểu, đối mặt với Bạch Hoàng Chúc, nhất định phải có tính kiên nhẫn.

Vào lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng của Bạch Luyện: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân.”

“Bạch Luyện? Chuyện gì?” Minh Sơ lên tiếng hỏi.

Trong giọng nói của Bạch Luyện mang theo chút kích động, hắn vội vàng nói: “Hai vị cuối cùng cũng ngủ dậy, phu nhân có chuyện tìm hai vị, lão nô chờ hơn nửa ngày mới thấy hai vị dậy.”

“Sao thế?” Thấy Bạch Hoàng Chúc vẫn không có ý định mở miệng, Minh Sơ hỏi thẳng. Bạch Luyện ở ngoài cửa đáp: “Lão nô cũng không biết chuyện gì, hình như là vị Bắc môn Diêu Thanh Thanh cô nương tìm phu nhân, hai người trò chuyện một lúc thì muốn gọi hai vị đến đó.”

Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ít cảnh giác. Mục đích của Diêu Thanh Thanh hai người không quá rõ, chỉ biết nàng ta thích quấn quít lấy Bạch Hoàng Chúc, nàng ta tìm Thẩm Bích Nguyệt nói chuyện, tất nhiên không sẽ là chuyện tốt. Vì vậy sau khi đồng ý với Bạch Luyện, Minh Sơ bắt đầu rời giường mặc trang phục. Đợi đến khi Minh Sơ mặc xong, quay lại nhìn Bạch Hoàng Chúc, lại phát hiện Bạch Hoàng Chúc vẫn nằm trên giường như cũ.

Minh Sơ nhíu mày nói: “Chàng không định đến gặp mẹ chàng và vị Diêu Thanh Thanh cô nương sao?”

Bạch Hoàng Chúc cười khan một tiếng: “Quần áo của ta… rách rồi.”

Vẻ mặt Minh Sơ cứng đờ, nàng đã quên đêm qua mình đã xé rách quần áo của Bạch Hoàng Chúc, thứ hắn có thể mặc bây giờ chỉ là một lớp áo ngoài.

Thở dài, Minh Sơ bất đắc dĩ nói ra ngoài cửa: “Bạch Luyện, còn ở đó không?”

“Có.” Bạch Luyện hễ kêu là tới.

“Giúp đại thiếu gia nhà ngươi lấy một bộ quần áo tới đây, cả bộ.”

“Vâng”

Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng Bạch Luyện hiểu biết sâu rộng lập tức đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Không lâu sau Bạch Luyện đã cầm quần áo lại, lăn qua lăn lại một lúc, Bạch Hoàng Chúc mới mặc xong quần áo, sau khi phân phó Bạch Luyện thu dọn đệm chăn, hai người dưới ánh mắt chăm chú quỷ dị của Bạch Luyện đi tới tiểu viện của Thẩm Bích Nguyệt.

Ánh mắt quỷ dị của Bạch Luyện không vì lí do gì khác, đơn giản là sau đêm qua hai người đã để lai một mớ đệm chăn lộn xộn. Họ không biết khi Bạch Luyện nhìn thấy vết máu trên giường thì cảm thấy không thể giải thích được. Hắn biết Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc thành thân đã nhiều năm, vết máu chắc chắn không phải là đêm đầu tiên của Minh Sơ, như vậy chỉ có thể là…

“Đại thiếu gia quả nhiên uy vũ, tuy nhiên cũng không biết thương hương tiếc ngọc.” Bạch Luyện sau khi than thở thì nghiêm túc thay cái chăn mới.
Bình Luận (0)
Comment