Mãnh Liệt - Kim Vụ

Chương 26

"Dù sao thì tôi cũng là biến thái mà"

Anh nhướng mày, vừa tự khẳng định, lại còn có vẻ hài lòng với đánh giá này.

Trần Tĩnh An đã không biết nói gì nữa. Anh như một bức tường đồng vách sắt, ngũ độc bất xâm. Cô không muốn lãng phí thêm lời, tập trung chú ý vào cái chân bị thương của mình, nghi ngờ rằng ý định của Thẩm Liệt không phải là muốn cô tiêu sưng, mà là muốn cô phải cưa chân.

"Thẩm Liệt, chân của tôi còn sưng." Vì bản thân mình, cô không thể không cúi đầu trước.

"Ừm."

"Vừa sưng vừa đau."

"Ừm."

Trần Tĩnh An nén giận: "Có phải anh nên trỗi dậy lương tâm, buông nó ra, có thể sẽ tốt hơn nhiều."

Thẩm Liệt hỏi lại: "Lương tâm? Trong mắt em, tôi còn có sao?"

"...Chắc là có." Chỉ là không nhiều lắm. Trình độ nói dối của Trần Tĩnh An luôn không cao, giọng điệu chậm rãi lại mang chút do dự, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thẩm Liệt có vẻ vui, buông chân cô ra, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Trần Tĩnh An nghĩ nghĩ, vẫn nói một tiếng cảm ơn, trên tay anh còn dính thuốc nước.

Thẩm Liệt đứng bên mép giường, rút một tờ khăn ướt thong thả lau đi vết bẩn trên tay, nhếch môi cười nói: "Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của tôi."

Kỷ Hoằng tìm đến đạo diễn, ngắn gọn đưa ra ý định đầu tư, muốn nâng dự toán lên mức cao nhất.

Mạnh thường quân đột nhiên xuất hiện, đạo diễn vừa bất ngờ vừa không hiểu: "Có thể cho tôi hỏi tại sao không? Khoản đầu tư này và lợi nhuận dường như không tương xứng lắm."

"Bởi vì Thẩm tổng luôn rất quan tâm đến việc truyền thừa văn hóa trong nước. Anh ấy đã sẵn lòng bỏ công sức làm việc này, Thẩm tổng của chúng tôi cũng sẵn lòng bỏ vốn hỗ trợ."

Kỷ Hoằng biết câu trả lời của mình rất mang tính hình thức. Trên thực tế, nguyên văn lời của Thẩm Liệt là: "Một thứ được làm ra với dự toán trăm vạn, cũng đáng để cô ấy liều mạng lăn lộn như vậy sao?"

Chỉ một câu đó, Kỷ Hoằng đã biết mình nên làm gì, vậy nên mới có cuộc đối thoại hôm nay.

Đạo diễn cũng không hỏi thêm nhiều. Dù sao tiền đã vào tài khoản, ông bắt tay cảm ơn, đảm bảo nhất định sẽ tạo ra hiệu quả cao cấp nhất, mỗi một đồng tiền đều được chi vào chỗ đáng để chi.

Thuyết phục xong đạo diễn, Kỷ Hoằng lại tìm đến một giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp, không phải là người có tiếng tăm trong lĩnh vực, nhưng nghe nói dạy rất giỏi.

Trần Tĩnh An phải đến khi chân hết sưng mới biết lớp học của mình đã bị hủy. Có một giáo viên chuyên nghiệp sẽ phụ trách dạy cô các bài học tiếp theo, ngay tại Thiển Loan, mỗi tuần ba lần.

Lúc cô tìm đến Thẩm Liệt, Thẩm Liệt đã lường trước được, bình tĩnh đưa ra hai lựa chọn, hoặc là học một kèm một, hoặc là đừng học nữa.

Giữa hai lựa chọn, tùy ý chọn, không có khả năng thứ ba.

Cũng chính lúc này, Trần Tĩnh An mới nhớ ra, Thẩm Liệt vẫn luôn là Thẩm Liệt đó, không có chút gì thay đổi. Việc anh muốn làm, là anh sẽ làm. Có lẽ trong mắt anh, việc để cô tiếp tục luyện tập đã là rộng lượng lắm rồi.

Kỷ Hoằng lo lắng Trần Tĩnh An sẽ không chấp nhận, sẽ đi tìm Thẩm Liệt để lý luận, nên chủ động giải thích: "Thực ra Thẩm tổng cũng là vì tốt cho cô. Lần này cô bị trẹo chân, Thẩm tổng cho rằng là do giáo viên không đủ chuyên môn, nên mới bảo tôi đi tìm giáo viên chuyên nghiệp hơn. Vị giáo viên này thực sự rất giỏi, cô có thể học thử một buổi, nếu không thích, lại đổi giáo viên khác."

"Được."

Trần Tĩnh An đồng ý rất nhanh.

Nhanh đến mức Kỷ Hoằng cũng có chút kinh ngạc. Nếu là ngày thường, cô chắc hẳn phải đi lý luận với Thẩm tổng, rồi lại làm ầm lên đến không vui.

Trần Tĩnh An nhìn ra sự kinh ngạc của Kỷ Hoằng, cười cười: "Anh không nói, tôi cũng biết anh ấy là vì tôi. Nếu giáo viên đã mời đến rồi, thì không cần phải lăn tăn nữa."

"Cảm ơn anh, cũng cảm ơn Thẩm Liệt."

Kỷ Hoằng ho nhẹ: "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm, cũng là do Thẩm tổng sắp xếp."

Chuyện này thuận lợi một cách bất ngờ. Kỷ Hoằng về công ty báo cáo lại sự thật cho Thẩm Liệt, đặc biệt nhấn mạnh phản ứng của Trần Tĩnh An: "Cô Trần không có vẻ không vui, cô ấy còn rất hài lòng với sự sắp xếp của ngài."

Ít nhất, bề ngoài là như vậy.

Thẩm Liệt nghe vậy cũng chỉ cười một cái, không quá bất ngờ.

Một người chịu diễn, một người cũng vui lòng xem diễn, cũng là một loại hài hòa kỳ lạ.

Giáo viên mới là một cô giáo họ Dư, tốt nghiệp học viện vũ đạo, dáng người uyển chuyển, dáng múa càng tuyệt mỹ. Lúc dạy học cũng có đủ kiên nhẫn, nhẹ nhàng từ tốn, cầm tay sửa lại từng động tác của Trần Tĩnh An.

So với giáo viên lớp học trước của cô thì cô Dư chuyên nghiệp hơn, lại là một kèm một, nhắm vào mục tiêu rõ ràng hơn, hiệu suất cũng cao hơn. Trần Tĩnh An học được rất nhiều, toàn tâm toàn ý luyện tập vũ đạo.

Nguyễn Linh vài lần rủ rê không được, cũng không thể không khâm phục sự nghiêm túc của cô bạn. Chỉ vì vài động tác múa mà thật sự đi học múa, có mấy ai làm được chứ? Ít nhất thì cô ấy không làm được.

Thẩm Liệt cũng không phải lúc nào cũng ở kinh thành. Anh thường xuyên đi công tác, cả trong và ngoài nước. Mấy ngày không gặp mặt là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng sẽ gọi điện, cũng có lúc gọi video. Nếu vừa hay đang trên đường đi học, lúc nghỉ ngơi, cô cũng sẽ cho người hỗ trợ quay lại tiến độ của mình, qua màn ảnh, cho anh xem cô múa uyển chuyển.

"Tiến bộ không ít." Thẩm Liệt khách quan đánh giá.

Trần Tĩnh An cũng nói: "Còn không tiến bộ nữa thì cô Dư cũng nên nổi giận rồi."

"Gặp được học sinh chăm chỉ như em, giáo viên nào mà không thầm mừng, là tôi lời rồi." Trong điện thoại truyền đến giọng nữ vui vẻ, nghe có vẻ hai người rất hòa hợp.

Nói thêm vài câu, Trần Tĩnh An dặn anh chú ý sức khỏe, ở ngoài phải tự bảo trọng.

Những lời này thực ra nói có chút qua loa, bởi vì rất nhanh, Trần Tĩnh An đã nói thời gian nghỉ ngơi đã hết, muốn tiếp tục luyện múa để tắt điện thoại.

Thẩm Liệt lười biếng nhướng mí mắt, nói được.

Có lúc, động tác tắt video của Trần Tĩnh An cũng không nhanh lắm. Vẻ mặt cuối cùng của cô bị đóng băng lại, trong video, nụ cười rạng rỡ bị thay thế bằng vẻ mặt lạnh lùng, mày khẽ cau, lạnh lùng, không muốn giả vờ thêm một giây nào nữa.

Thẩm Liệt ngược lại cảm thấy rất thú vị.

Thích xem cô khẩu thị tâm phi, cũng muốn xem cô có thể giả vờ đến bao giờ.

Cô nghĩ rằng thuận theo sẽ làm anh mất hứng thú sao? Thẩm Liệt không biết, chỉ biết hứng thú của anh bây giờ chỉ tăng không giảm. Anh vẫn vô cùng muốn chơi tiếp với cô.

Khóa học đã qua một tuần, cô Dư dần dần thân thiết hơn với Trần Tĩnh An. Nội dung trò chuyện của họ không chỉ còn gói gọn trong vũ đạo, thỉnh thoảng sẽ đề cập đến những vấn đề riêng tư.

Cô Dư thực ra khá tò mò về Trần Tĩnh An. Ban đầu, cô ấy cho rằng Trần Tĩnh An là loại con gái biết tận dụng ưu thế ngoại hình để đổi lấy điều kiện vật chất, trong lòng ít nhiều có chút coi thường cô. Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện không phải vậy. Cô gái này vừa ưu tú, lại có thể chịu khổ, hơn nữa còn không nóng vội, không có chút gì vì lợi ích cá nhân. Cô ấy mới coi mối quan hệ giữa Trần Tĩnh An và Thẩm Liệt là vì tình yêu.

Đặc biệt sau nhiều lần Trần Tĩnh An gọi video với Thẩm Liệt, ít nhiều nghe được nội dung cuộc gọi của họ, cô ấy càng thêm chắc chắn. Cô ấy có chút ghen tị nói: "Tình cảm của hai em thật tốt quá."

Trần Tĩnh An nhất thời cứng họng, không biết phải đáp lại câu này thế nào.

"Hai em quen nhau bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng."

Vẻ mặt cô Dư tỏ ra đã hiểu: "Thì ra là đang trong giai đoạn yêu nồng cháy, thảo nào mà quấn quýt như vậy."

Quấn quýt?

Trần Tĩnh An bị từ này làm cho kinh ngạc, cũng đang tự xem xét liệu mình diễn có quá mức không. Cô không nói rõ được, Thẩm Liệt cũng không diễn theo kịch bản, cô cũng không có cách nào đem kinh nghiệm từ mối tình đầu ra để áp dụng. Hơn nữa, Thẩm Liệt và Tần Nghi Niên không có chút gì giống nhau.

Cô không muốn nói về vấn đề này, nhưng cô Dư lại rất có hứng thú, nói rằng tình yêu của cô ấy bây giờ đã ở giai đoạn vợ chồng già, rất hoài niệm lúc mới yêu.

"Hai em mới yêu nhau, mấy ngày không gặp chắc là khó chịu lắm nhỉ." Cô Dư suy bụng ta ra bụng người, lúc yêu nồng cháy, cô ấy hận không thể ngày nào cũng gặp người yêu.

"Cũng bình thường." Trần Tĩnh An thực ra muốn nói là quá tốt rồi còn gì. Cô thậm chí còn hy vọng mỗi lần Thẩm Liệt đi công tác có thể kéo dài mười ngày nửa tháng, tốt nhất là ở nước ngoài thường trú, thích cô gái khác, quên cô đi hoàn toàn, hai người như vậy kết thúc mới tốt.

Cô Dư chỉ cho rằng cô tính cách nội tâm: "Em không cần ngại ngùng, đều là người từng trải cả."

"..."

Sau đó, cô Dư lại không nhịn được hỏi Trần Tĩnh An, Thẩm Liệt là người như thế nào. Cô quá tò mò, nghe người ta nói về Thẩm Liệt toàn là tàn nhẫn độc ác, ra tay dứt khoát không chớp mắt. Nhưng trong điện thoại thì không phải, trong điện thoại là một người bạn trai chu đáo, có tâm, lại rất chịu chi tiền.

Vì sự tương phản quá lớn, cô càng thêm tò mò.

Trần Tĩnh An im lặng một lát, nói: "Cũng không khác những gì cô nghe được là bao."

Nếu để cô nói, cũng chỉ còn lại những từ như khốn nạn, biến thái, còn không bằng nghe người khác miêu tả.

"A?"

Trần Tĩnh An đang ép chân, quay đầu lại cười nhạt: "Em nói đùa thôi."

Cô Dư lúc này mới phản ứng lại: "Cô đã nói mà, làm sao có thể chứ. Tin đồn chắc chắn không phải là thật. Nhìn là biết, em thật sự rất thích cậu ấy."

Trần Tĩnh An chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao?"

"Thật mà, chuyện này không giấu được đâu." Cô Dư đỡ eo cô, sửa lại động tác.

Trần Tĩnh An theo lực ấn của cô Dư mà dán vào mũi chân, cảm nhận được gân cốt bị kéo căng, cô từ từ được giãn ra. Cô cong môi, nói một câu mà trong tai cô Dư nghe không hiểu gì cả.

"Trông có vẻ như vậy là đủ rồi."

"Cái gì?" Cô Dư quả thực không hiểu.

"Không có gì." Trần Tĩnh An chỉ mỉm cười.

Ngoài cửa, Kỷ Hoằng nghe trọn vẹn đoạn đối thoại lại có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Liệt.

Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Liệt đã bảo tài xế về thẳng Thiển Loan. Coi như là một ý định bất chợt, anh không biết trước, Trần Tĩnh An càng không thể biết. Trên đường anh đã nhắn tin, nhưng vẫn không nhận được hồi âm, anh đoán Trần Tĩnh An chắc đang đi học nên không thấy.

Thế là, mới có màn này, họ trở về, cửa phòng tập múa chưa đóng, cuộc đối thoại bên trong vừa hay bị họ nghe thấy.

Phản ứng của Thẩm Liệt ngoài dự đoán lại rất bình thản, thậm chí còn rũ mắt thưởng thức mấy câu nói đó rồi im lặng cười khẩy. Không những không tức giận, mà còn có vẻ vui? Kỷ Hoằng không biết vui cái gì, vui vì khoảng thời gian này cô Trần chỉ đang diễn kịch? Không có lý, rất không có lý.

Hoặc là tức quá hóa cười, nhưng cũng không giống.

Kỷ Hoằng không hiểu gì cả, không nắm bắt được tâm tư của anh.

Thẩm Liệt lại chỉ giơ tay khép cửa lại một cách rất nhẹ, như thể đang che đi chiếc đuôi nhỏ vô tình lộ ra của con cáo. Xoay người lại, không nói gì cả, đi ra cửa, lên xe rời đi.

Như thể chưa từng quay về.

Bình Luận (0)
Comment