Mãnh Liệt - Kim Vụ

Chương 29

Tần Nguyên Minh lập tức giơ tay: "Là hiểu lầm, tôi không tìm cô Trần gây sự, chỉ là tâm sự thôi."

"Tâm sự cái gì?"

"Chỉ là tâm sự đơn giản, ôn lại chuyện cũ thôi. Nếu làm Thẩm tổng không vui, đây sẽ là lần *****ên và cũng là lần duy nhất." Tần Nguyên Minh nhìn về phía Trần Tĩnh An. "Cô Trần, là tôi đường đột, xin lỗi."

Vài ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Trần Tĩnh An mặt lạnh, liếc nhìn Tần Nguyên Minh một cái: "Đúng là chẳng còn gì để nói."

Tần Nguyên Minh bật cười khẽ.

"Chỉ là chuyện hôn lễ hôm đó làm ầm lên cũng hơi quá. Anh Tần cho rằng tất cả là do tôi, khiến mối quan hệ giữa ông ấy và Tần Nghi Niên trở nên căng thẳng. Anh ta hy vọng sau này tôi có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Nghi Niên, đừng mơ tưởng đến người đàn ông nào khác nữa." Trần Tĩnh An nói rất bình thản, không hề mang theo cảm xúc, như thể đang kể chuyện của người khác.

"Cô Trần." Âm lượng của Tần Nguyên Minh đột nhiên cao lên.

Trần Tĩnh An hỏi: "Anh Tần còn có gì muốn bổ sung không?"

"..."

Sắc mặt Tần Nguyên Minh hoàn toàn thay đổi, chắc cũng không ngờ Trần Tĩnh An lại không biết điều như vậy. Anh ta theo bản năng định giải thích với Thẩm Liệt, Thẩm Liệt lại bỗng nhiên cười cười.

"Đây không phải là nơi để nói chuyện, Tần tổng thấy sao?"

"...Được được được, Thẩm tổng khi nào có thời gian?"

Thẩm Liệt không nói, cũng không ai trả lời. Tần Nguyên Minh bị gạt sang một bên. Anh ta mím chặt môi, nhìn hai người lên xe, lòng chùng xuống tận đáy.

Anh ta biết tính cách của Thẩm Liệt, biết chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Đứng tại chỗ nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tần Nguyên Minh cho xe quay đầu, anh ta muốn đi thăm Thẩm Hiếu Thành.

Trên xe, Trần Tĩnh An không hỏi Thẩm Liệt làm sao biết Tần Nguyên Minh tìm cô. Anh thủ đoạn thông thiên, biết cũng không có gì lạ. Cô dựa vào ghế sau, trong tầm mắt là dòng xe cộ đang di chuyển chậm chạp.

Thẩm Liệt nắm tay cô: "Cáo mượn oai hùm thì giỏi lắm, ai dạy thế?"

"Gần mực thì đen, đi với người tốt học điều tốt, đi với anh thì có thể học được cái gì tốt?" Trần Tĩnh An nói thẳng. Trước đây cô đâu có như vậy?

Cô ở trường, mỗi ngày đi học tan học, nói chuyện với bạn bè nhiều nhất là tan học ăn gì. Từ khi nào, những người cô tiếp xúc ngày càng phức tạp, bị bắt đặt chân vào vòng tròn không thuộc về mình. Làm sao cô có thể tiếp tục là Trần Tĩnh An đây.

Thẩm Liệt cười khẩy: "Lời này ít nhiều cũng oan cho tôi. Ngay lần đầu gặp, tôi đã biết em không đơn giản như vẻ ngoài."

Trông thì có vẻ yếu đuối.

Nhưng, hoa đẹp chẳng phải cũng có thể mọc gai, đâm người đấy sao?

Trần Tĩnh An liên tục nhận được tin nhắn từ những số lạ, cái này nối tiếp cái khác. Cô vừa chặn một số, lại có số mới nhảy ra.

Tần Nghi Niên hết lần này đến lần khác gửi lời xin lỗi. Cụ thể là gì thì cô không rõ, cũng chẳng buồn xem. Gần đây cô thực sự rất bận — lớp học kín lịch, tiến độ quay phim cũng cần theo sát, thật sự không có thời gian để để tâm đến những chuyện khác. Đến lúc quay xong thì trời đã tối, cô ăn tối cùng các tiền bối và đạo diễn rồi trở về trường. Một chiếc taxi chạy tới bên cạnh, cô kéo cửa, lên xe, đọc địa chỉ.

Đi được nửa đường, cô chú ý đến một đoạn đường lạ, không phải là đường về trường, lúc này mới có chút cảnh giác.

Trần Tĩnh An cố tỏ ra bình tĩnh, bảo tài xế dừng xe, cô đột nhiên nhớ ra có việc phải làm ở gần đây. Nhưng xe không dừng lại như cô mong muốn, cửa xe đã bị khóa.

Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, biết cô đã nhận ra, thẳng thắn nói: "Cô Trần không cần sợ, là anh Tần muốn gặp cô."

"Tôi không muốn gặp anh ta."

Trần Tĩnh An không chút suy nghĩ nói: "Dừng xe, nếu không tôi báo cảnh sát."

"Sắp đến rồi." Tài xế có chút bất đắc dĩ nói.

Đúng là sắp đến rồi. Trần Tĩnh An nhìn thấy Tần Nghi Niên đang đứng đợi bên đường. Anh trông gầy đi rất nhiều, gió đêm thổi bay vạt áo sơ mi, để lộ thân hình gầy gò, mảnh khảnh.

Tần Nghi Niên đã đợi rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy Trần Tĩnh An, trong mắt mới hiện lên chút ánh sáng. Anh cố gắng gượng cười, như muốn che đi vẻ mỏi mệt và hụt hẫng trong lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, họ như đã xa cách rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ hai, ba tháng trôi qua.

"Xin lỗi, em không trả lời tin nhắn của anh, anh thật sự không còn cách nào khác." Tần Nghi Niên trông rất cẩn trọng, dáng vẻ dè dặt. Mỗi ngày sau khi chia tay cô đều là một sự dày vò không dứt.

"Có chuyện gì không?" Trần Tĩnh An nhìn thẳng vào anh, hỏi.

Tần Nghi Niên bước lên một bước, nhưng rồi lại khựng lại, lùi về sau như thể không dám tiến gần. Anh ta nói:

"Tĩnh An, anh muốn xin lỗi em, vì những lời nói và việc làm trước đây đã khiến em tổn thương. Những lời đó không phải là thật lòng. Anh thật sự xin lỗi, cũng không còn mặt mũi nào để gặp em nữa."

Trần Tĩnh An chỉ im lặng, trong mắt không còn chút cảm xúc nào dao động.

Từ khi biết Tần Nghi Niên phản bội mình, mối tình này giống như cát trong tay, từng chút một trôi đi, đến giờ đã không còn gì sót lại.

"Anh đã hỏi Từ Nhược Tình, cô ấy kể với anh rất nhiều. Anh mới biết... mới biết em ở bên Thẩm Liệt là do bị ép buộc, không phải tự nguyện..." Tần Nghi Niên nói có phần rối loạn, lời lẽ lộn xộn.

"Anh muốn nói là... em có đồng ý cùng anh ra nước ngoài không? Chúng ta làm lại từ đầu."

"Tôi không muốn."

Trần Tĩnh An bình tĩnh hỏi: "Anh nói xong chưa?"

"Không sao... không sao cả. Em không thể tha thứ cho anh, anh hiểu. Nhưng anh có thể dùng tất cả khả năng để đưa em đi, đến một nơi mà Thẩm Liệt không thể tìm được em. Anh có vài người bạn, em sang đó rồi, cuộc sống chắc chắn sẽ ổn."

Tần Nghi Niên luống cuống, nhưng từng lời đều đầy chân thành, ánh mắt mong chờ nhìn cô: "Tĩnh An, anh chỉ muốn làm chút gì đó cho em. Cho anh một cơ hội để bù đắp được không em?"

Trần Tĩnh An nhìn anh. Ngay từ lần đầu gặp, cô đã biết anh là kiểu công tử nhà giàu được cha mẹ và anh trai che chở kỹ lưỡng. Anh không có bản lĩnh như Thẩm Liệt, càng không có tâm cơ. Thậm chí đôi lúc còn đơn thuần đến mức khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Cô có thể đi, nhưng cha mẹ cô thì sao? Có lẽ, thật sự có người có thể vì tình mà buông bỏ tất cả, đi đến nơi chân trời góc bể. Nhưng người đó không phải cô.

"Tôi sẽ không đi." Trần Tĩnh An chỉ thản nhiên nói ra thái độ của mình.

"Sau này, chúng ta cũng không cần gặp lại nữa. Tần Nghi Niên, chúng ta đã chia tay. Anh đã kết hôn, tôi cũng có bạn trai."

"Anh chỉ muốn em được tốt. Em căn bản không thích Thẩm Liệt. Anh có thể giúp em thoát khỏi anh ta." Anh ta vội vàng muốn chứng minh mình, bắt đầu kể ra đủ thứ kế hoạch. Chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ lập tức nhờ bạn đặt vé máy bay. Đợi một thời gian, đợi Thẩm Liệt hết hứng thú với cô, cô vẫn có thể quay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Thẩm Liệt đối với tôi rất tốt." Trần Tĩnh An ngắt lời anh ta.

"Em chỉ đang tự lừa mình dối người. Người như anh ta thì biết gì là thích? Anh ta cướp em đi, có mấy phần là vì thật lòng? Anh ta căn bản sẽ không đối xử tốt với em."

"Vậy còn anh?" Trần Tĩnh An hỏi lại, giọng điệu bình thản, ánh mắt trong trẻo như gương.

"Anh biết cái gì là thích, rồi lại làm ra những chuyện gì?"

Tần Nghi Niên lúng túng cúi đầu, muốn giải thích, nhưng anh ta biết nói gì lúc này cũng chẳng còn nghĩa lý.

Trần Tĩnh An nghiêng đầu, khẽ vén tóc bên má, rồi nói tiếp: "Tôi và Thẩm Liệt, tình cảm của chúng tôi rất ổn định. Anh Tần, tôi mong anh đừng xuất hiện nữa, để tránh ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và anh ấy."

"Em đang nói dối!"

"Nếu anh thật sự nghĩ cho tôi, nghĩ cho nhà họ Tần, thì xin đừng phạm sai lầm nữa." Trần Tĩnh An khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt mang theo chút kiêu hãnh.

"Hay là anh nghĩ... lần gặp mặt này, Thẩm Liệt sẽ không biết?"

Tần Nghi Niên như bị đánh trúng điểm yếu, bỗng chốc tứ chi cứng đờ, thậm chí không biết nên phản ứng ra sao. Anh ta lắp bắp: "Anh chỉ muốn bồi thường cho em..."

"Tôi không cần."

Trần Tĩnh An kéo cửa xe, ngồi lại vào trong, bảo tài xế lái xe đến Thiển Loan.

Cô hạ cửa kính xuống, gió đêm ùa vào từng đợt, mang theo hơi mát xua đi cái nóng hầm hập còn sót lại. Trong gương chiếu hậu, Tần Nghi Niên vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cô lại hy vọng, có lẽ cơn gió này có thể thổi cho anh ta tỉnh táo một chút.

Đèn ở Thiển Loan đã sáng. Thẩm Liệt đang ở đó.

Cửa thư phòng không đóng, anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu như đang tự lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng em sẽ về muộn hơn một chút."

Giọng nói không rõ cảm xúc.

Trần Tĩnh An nghĩ ngợi giây lát, rồi bước đến, chỉ dựa nhẹ vào cạnh cửa.

"Chuyện này có thể kết thúc ở đây được không?"

"Chuyện nào?" Thẩm Liệt lúc này mới ngẩng đầu. Ánh sáng trắng lạnh trong phòng làm cho gương mặt với ngũ quan lập thể của anh thêm phần tàn nhẫn vô tình.

Biết anh biết rõ còn cố hỏi, cô vẫn nói ra tên Tần Nghi Niên.

"Được không?" Trần Tĩnh An hỏi.

Không vì ai cả, cô chỉ muốn kết thúc mọi chuyện, để cuộc sống quay về quỹ đạo vốn có, và không bao giờ phải dính dáng đến nhà họ Tần thêm một lần nào nữa.

Thẩm Liệt đối diện với cô.

Anh hai tay chống lên bàn, cằm tựa vào nắm tay đan vào nhau, nhếch môi: "Không được lắm."

Trần Tĩnh An: "Tôi đã nói với anh ta rất rõ ràng rồi. Anh ta đã kết hôn, sẽ cùng vợ mới cưới định cư ở nước ngoài, không bao giờ quay về nữa. Tôi và anh ta đã sớm không còn khả năng. Anh không cần phải bám lấy anh ta không buông."

"Bây giờ dường như là anh ta bám lấy em không buông."

"Sau này sẽ không."

Thẩm Liệt nhếch môi cười: "Anh ta phản bội em, lên giường với người khác, thậm chí vì cô ta mà bỏ rơi em. Bây giờ em định nói với tôi, anh ta chỉ gặp em một lần, nói vài câu rồi thế nhưng làm em cảm động à?"

"Tôi không có."

"Em nên đến cầu xin tôi, cầu xin tôi buông tha cho em, tác thành cho hai người." Anh nhẹ nhàng, mỉm cười nói ra một câu.

Trần Tĩnh An chỉ khẽ nhíu mày: "Tôi không nghĩ vậy. Thẩm Liệt, coi như tôi chưa nói gì cả."

Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, cô như bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể nào thoát ra được.

"Anh ta muốn đưa em đi, sao không đi?" Thẩm Liệt rất hứng thú hỏi.

Trần Tĩnh An không ngờ anh đến cả những chuyện đó cũng biết rõ, nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ hỏi lại: "Anh đối với tôi rất tốt, tại sao tôi phải đi?"

Thẩm Liệt cười.

Tiếng cười vui vẻ từ trong cổ họng bật ra.

"Nếu muốn diễn, có phải nên diễn cho giống hơn một chút không?"

Trần Tĩnh An lập tức nghĩ đến tin nhắn của Kỷ Hoằng, tin nhắn nhắc cô rằng sau khi hạ cánh, Thẩm Liệt sẽ về trước. Việc cô không nhìn thấy anh, không có nghĩa là anh không về. Không những về, mà còn nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô và cô Dư. Cô cũng chẳng nghĩ mình có thể giấu được anh. Giấu kiểu gì được chứ, thích hay không thích, đều hiện rõ mồn một. Cô vốn dĩ không phải là diễn viên chuyên nghiệp.

Cô khẽ chớp hàng mi, bỗng nhiên thở dài, trên mặt là vẻ chán nản không hề che giấu.

"Thẩm Liệt, anh thật sự quá khó chiều. Hay là anh dạy tôi phải làm thế nào đi." Như thể đã bất chấp tất cả, nếu đã bị chê diễn dở, thì đơn giản là không diễn nữa.

Cô không phải chưa từng nỗ lực. Cô ngoan ngoãn thuận theo, theo ý anh ở lại Thiển Loan, mặc quần áo và trang sức anh đưa, cũng chấp nhận giáo viên vũ đạo anh sắp xếp. Họ nắm tay, thậm chí là hôn môi, cô đều chấp nhận. Cô cho rằng mình đã làm rất tốt rồi.

Còn muốn làm thế nào nữa, còn có thể làm đến bước nào nữa?

Bốn mắt nhìn nhau, một thoáng im lặng.

"Cũng không khó, cách lấy lòng đàn ông không phải là em không biết." Thẩm Liệt ngả người ra sau, mí mắt khép hờ, vẫn là vẻ thản nhiên như thường.

Qua một khoảng cách, dường như cũng có thể cảm nhận được tư thế cao ngạo của anh.

"Được."

Đường cong môi của Thẩm Liệt gần như tàn nhẫn: "Sao nào, vì anh ta, tình nguyện để tôi làm gì cũng được sao?"

Lời nói trắng trợn thô t.ục, anh cố ý muốn làm cô khó xử.

Trần Tĩnh An nhìn anh: "Kể cả không có chuyện này, anh không muốn làm gì tôi sao? Chỉ nắm tay hôn môi là đủ à? Thẩm Liệt, tôi không biết anh đang giận cái gì. Tôi không đi, tôi cũng đã nói rất rõ với anh ta, tôi và anh ta đã hoàn toàn kết thúc. Bây giờ anh giận như vậy, tôi chỉ có thể hiểu là anh đang ghen."

"Thẩm Liệt, anh có thật sự đã thích tôi không?"

"Tôi đúng là thích em." Thẩm Liệt thuận miệng đáp lại.

Trần Tĩnh An lắc đầu: "Thẩm Liệt, anh biết tôi đang nói đến loại thích nào mà."

Bình Luận (0)
Comment