Tầng hai của câu lạc bộ khác với sảnh lớn, cũng là chế độ hội viên nhưng yêu cầu cao hơn, điều kiện khắt khe hơn, và có giới hạn số lượng. Chỉ khi có hội viên cao cấp rời đi thì mới có suất cho người mới bổ sung.
Thẩm Liệt trở lại sau Khương Đạt vài phút, sắc mặt gần như không có biểu cảm gì. Anh nhận lấy cây cơ bi-a đã được nhân viên lơ sẵn, cúi người phá bi, chẳng khác gì những lần ra ngoài nhận điện thoại, hút thuốc rồi quay lại. Vài phút ngắn ngủi thì có thể làm được gì chứ, chưa chắc anh đã thật sự đối xử đặc biệt với cô gái kia. Khương Đạt đánh giá sắc mặt anh, dùng giọng điệu bông đùa kể lại chuyện vừa rồi, nhưng không nhắc đến Thẩm Liệt, đó không phải là đối tượng mà gã có thể tùy tiện khua môi múa mép.
Và Thẩm Liệt cũng như gã nghĩ, không có phản ứng gì, chỉ chuyên tâm chơi bi-a.
“Trần Tĩnh An? Cô bạn gái cưng của cậu Hai Tần à?”
Khương Đạt cười một tiếng: “Trông cũng xinh đẹp, có khí chất đấy, đến lượt tôi thì tôi cũng cưng như trứng mỏng.”
Tiếc là tính tình kiêu ngạo quá, không biết điều.
Người bạn cầm gậy đánh gôn bên cạnh nói đầy ẩn ý: “Cô ấy khác với cô gái bên cạnh cậu đấy nhé. Cô gái người ta là bạn gái đàng hoàng, cậu Hai Tần phải mất hơn nửa năm mới theo đuổi được. Cậu đi ‘kết bạn’ với người ta như thế, cậu bảo cậu Hai Tần nghĩ sao?”
Những lời này làm cô gái cao ráo bên cạnh Khương Đạt không vui, nửa giận nửa hờn hỏi: “Khác nhau thế nào, thế tôi là cái gì?”
Khương Đạt vui vẻ, ôm vai cô ta xoa xoa: “Em à, em là bạn gái không đàng hoàng.”
“Ghét thế!”
Mọi người cùng cười ồ lên.
“Lần này cậu Hai Tần nghiêm túc thật đấy, nghe ý của Tần Nguyên Minh, cậu em trai này của anh ta có ý định đưa cô nàng về ra mắt gia đình, đây là động lòng muốn kết hôn rồi.”
“Ồ, so với cô họa sĩ nhỏ kia còn thích hơn à?”
Trong giới ít nhiều đều biết chuyện cũ này. Mấy năm trước, Tần Nghi Niên vì cô họa sĩ nhỏ kia mà gần như tuyệt giao với gia đình. Cuối cùng, cô họa sĩ nhỏ bị gửi đi nước ngoài, còn Tần Nghi Niên bị cắt đứt nguồn kinh tế cũng không trụ được bao lâu đã tiu nghỉu quay về, từ đó ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Cái này khó nói, nhưng xem ra, đây là người anh ta dốc lòng nhất sau cô họa sĩ nhỏ đó.”
“Mối tình đầu mà, ý nghĩa lúc nào cũng khác.”
“Khác cái gì, cậu còn nhớ mối tình đầu của mình tên gì không?”
Người bị hỏi nheo mắt cười, làm ra vẻ suy tư: “Cậu hỏi người nào?”
“?”
“Người nào cũng là mối tình đầu cả.”
“Mẹ kiếp, vẫn là mày không biết xấu hổ.”
“…”
“Tên gì?” Một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.
Khương Đạt, mặt mày đang hớn hở, còn định khoác lác tiếp thì nghe tiếng liền im bặt, quay đầu nhìn Thẩm Liệt. Anh đang cúi người thật thấp, những ngón tay duỗi ra rồi cong lại thành một vòng cung hoàn hảo, cây cơ đặt sát đường quai hàm căng chặt, thong thả điều chỉnh góc độ.
Những người trong phòng nhìn nhau, không biết anh đang hỏi ai. Có một người khá lanh lợi, đi đầu hỏi thử: “Cô họa sĩ nhỏ kia ạ?”
Không có câu trả lời, không nói phải, cũng không nói không phải.
Vì thế, người kia mạnh dạn đáp: “Từ Nhược Tình.”
Thẩm Liệt không nói gì, chỉ có sắc mặt vẫn bình tĩnh. Anh đánh một gậy, bi cái chạm vào cạnh bàn, vẽ ra một góc nhọn rồi đổi hướng, va vào bi đen, bi đen lại đập vào bi vàng. Các viên bi lộc cộc lăn đi, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên, cả hai viên bi lần lượt rơi vào lỗ.
Một cú đánh dứt khoát và điệu nghệ.
“Hay!”
Những người có mặt cũng vỗ tay reo hò theo.
—
Lúc rời khỏi câu lạc bộ, trời đã không còn sớm. Màn đêm bên ngoài cửa sổ xe như một bức tranh thủy mặc bị ẩm, đường phố ướt át, phản chiếu ánh đèn vàng vọt loang ra những vệt sáng có viền mờ không đều.
Trợ lý Kỷ Hoằng báo cáo lịch trình ngày mai, công việc được sắp xếp kín mít, chẳng khác gì những lúc khác. Thẩm Liệt không có bạn gái, thời gian sinh hoạt và thời gian làm việc cũng không có ranh giới rõ ràng. Báo cáo xong, Thẩm Liệt bỗng nhiên ngước mắt lên, hỏi về Tần Nguyên Minh. Tần Nguyên Minh, con trai cả nhà họ Tần, đã muốn mời Thẩm Liệt ăn một bữa cơm từ lâu. Chuyện đã lâu quá nên trợ lý cũng không còn để tâm, không ngờ sếp lại chủ động nhắc tới. Kỷ Hoằng phản ứng lại, hỏi có cần sắp xếp không.
“Ừm.”
Thẩm Liệt dựa vào lưng ghế, khuôn mặt thanh tú ẩn trong bóng tối, khiến ngũ quan càng thêm lập thể.
Tần Nguyên Minh vẫn luôn muốn bắt mối với nhà họ Thẩm, chuẩn bị trên dưới đã lâu mà không có tin tức gì. Không ngờ đột nhiên lại nhận được hồi đáp, nói rằng bữa tối có thời gian, địa điểm do anh ta sắp xếp.
Bữa cơm này được đặt ở một khu phố sang trọng bậc nhất kinh thành. Tần Nguyên Minh tỏ ra rất có thành ý, biết rõ Thẩm Liệt thứ gì cũng đã thấy qua, nên liền nghiên cứu theo sở thích của anh. Anh ta biết Thẩm Liệt có gu riêng trong việc ăn uống, cho nên nguyên liệu được vận chuyển bằng đường không trong ngày để đảm bảo độ tươi ngon, phương thức chế biến cũng tối giản nhất có thể để giữ trọn vẹn hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Rượu đương nhiên cũng chọn loại có tuổi đời tốt nhất, được khui ra đúng thời điểm.
Tần Nguyên Minh năng lực không tồi, lại có tài quan sát thời thế. Anh ta nhắc đến sự phát triển hiện tại của nhà họ Tần, không tự cao tự đại khoác lác, cũng không quá khiêm tốn giả tạo, đúng lúc dẫn dắt đề tài đến chuyện hợp tác. Nhà họ Tần không tệ, chỉ là thiếu vốn, nếu có thêm thời gian, sẽ là một viễn cảnh khác… Anh ta nói rất nhiều, Thẩm Liệt rất ít khi đáp lời, sự chú ý của anh đều đặt vào món ăn và rượu.
“Năm 95, hương hoa hồng, da thuộc, tầng hương đầu tinh tế dịu dàng, tầng hương sau mạnh mẽ và tròn đầy.” Tần Nguyên Minh đã tìm hiểu rất kỹ về lĩnh vực này.
“Tổng giám đốc Tần có nghiên cứu về rượu à?”
“Gãi đúng chỗ ngứa thôi, chỉ là nước đến chân mới nhảy, múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh Thẩm rồi.”
Hai người nhìn nhau cười. Thẩm Liệt đặt ly rượu xuống, thong thả lau khoé miệng, nhắc đến công nghệ quang điện. Tần Nguyên Minh cũng biết, công ty của Thẩm Liệt vừa thâu tóm 80% cổ phần của công ty này, từ đó sẽ nắm chắc khâu trung tâm của chuỗi cung ứng năng lượng mới và bán dẫn, ảnh hưởng đến cục diện cả nước. Nhà họ Tần không có năng lực để chia một miếng bánh trong đó, nhưng nếu Thẩm Liệt đồng ý, chỉ cần một chút lọt qua kẽ tay thôi, cũng đủ để viết lại tương lai phát triển của nhà họ Tần.
Nghĩ đến đây, Tần Nguyên Minh không khỏi xúc động.
Đến chỗ mấu chốt, Thẩm Liệt lại chuyển giọng, lái đề tài sang Tần Nghi Niên: “Mấy hôm trước tôi có gặp cậu Hai, hai anh em các cậu chẳng giống nhau mấy nhỉ.”
Câu nói này quá đột ngột, dù là Tần Nguyên Minh cũng không phản ứng kịp, ngây người một lúc mới gượng cười nói rằng cậu em trai này của mình không có chí tiến thủ, rõ ràng bằng tuổi Thẩm Liệt mà kết quả lại khác một trời một vực, đến giờ vẫn tính tình như trẻ con, ham chơi không ổn định làm người ta đau đầu: “Cũng không biết khi nào mới có thể làm tôi và ba mẹ bớt lo đi một chút?”
Thẩm Liệt không trả lời trực tiếp, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, hương thơm nồng nàn vương vấn giữa môi răng. Rượu quả thật là rượu ngon. Anh khẽ lắc ly rượu màu lựu, những vệt rượu dài từ từ chảy xuống thành ly.
Hồi lâu sau, anh mới nói:
“Cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
Cũng nên để cậu ấy ra ngoài rèn giũa, tạo dựng chút thành tích của riêng mình.
—
Lúc Tần Nghi Niên gọi điện tới, Trần Tĩnh An đã tắm xong. Tóc chưa khô hẳn, còn hơi ẩm, xoã trên vai, làm nổi bật đôi mắt trong veo trên gương mặt thanh thuần.
Chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm đó cô không nói với bất kỳ ai. Sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra, nên cô cũng dần dần vứt nó ra sau đầu.
Lúc này, cô đang nhìn màn hình điện thoại để thoa kem dưỡng da. Tần Nghi Niên im lặng ngắm nhìn hồi lâu, khoé môi mang theo ý cười, vươn ngón tay chấm lên màn hình: “Vợ của anh trông đẹp thật đấy.”
Trần Tĩnh An dừng động tác, gò má ửng lên một vệt hồng nhạt: “Anh đừng gọi lung tung.”
“Đây là đang thúc giục anh đấy à, chờ sốt ruột rồi sao?” Tần Nghi Niên cười không mấy để tâm.
“Em không có.”
Trần Tĩnh An có chút bất đắc dĩ.
Tần Nghi Niên trêu ghẹo thêm vài câu, bỗng nhiên im bặt, sắc mặt có chút phiền muộn: “Anh cả tìm anh nói chuyện hai hôm trước, muốn anh tiếp quản một dự án hoàn toàn mới.”
Trần Tĩnh An đậy nắp hộp kem lại, nhìn anh: “Sao vậy, không phải là chuyện tốt sao anh?”
“Đúng là chuyện tốt, nhưng dự án này không ở thành phố mình. Nếu anh nhận, anh sẽ phải đi đến một thành phố khác.”
“Ở đâu ạ?”
“Thành phố Tân. Tĩnh An, anh thật sự không muốn xa em.”
Trần Tĩnh An cũng vậy. Cô mở phần mềm bản đồ ra, đó là một thành phố ven biển cách đây một nghìn hai trăm cây số. Nếu anh đi rồi thì sẽ không thể gặp nhau tuỳ ý được nữa. Nhưng dù lưu luyến, cô cũng hy vọng anh có thể thực hiện được ước nguyện, tạo dựng sự nghiệp: “Vâng, không sao đâu, có thời gian em sẽ đến thăm anh.”
“Để anh đến thăm em đi, đại sư Trần chỉ cần yên tâm luyện tập thôi.” Tần Nghi Niên thậm chí có chút kích động khi mường tượng về tương lai, “Dự án này không nhỏ, nếu thật sự làm tốt thì ba mẹ và anh cả đều sẽ vui. Họ mà vui thì chuyện gì cũng dễ nói. Đợi anh trở về, chúng ta cùng đi gặp ba mẹ anh. Em tốt như vậy, họ chắc chắn sẽ rất thích.”
“Sau đó chúng ta kết hôn, sinh con, em nói xem sinh mấy đứa thì được…”
Tương lai mà Tần Nghi Niên miêu tả quá đỗi thuận lợi và tốt đẹp, Trần Tĩnh An chỉ mỉm cười nhạt.
Nguyễn Linh tắm xong đi ra, tóc vẫn còn quấn trong khăn, nghe được tin hai người sắp phải yêu xa, liền nhắc nhở: “Yêu xa nguy hiểm lắm đấy, hai người thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trần Tĩnh An chống cằm, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Linh. Cô chưa nghĩ đến phương diện đó, lúc này cũng chỉ theo bản năng nói một câu rằng cô tin tưởng Tần Nghi Niên.
Tần Nghi Niên cũng nghe thấy, làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ rồi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, một lát sau, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc: “Vậy thì làm phiền cô Nguyễn để tâm một chút, giúp những ong bướm xung quanh Tĩnh An an phận giùm nhé. Đợi đến hôn lễ của anh và Tĩnh An, em sẽ được ngồi bàn chính.”
“…”
“Vâng!” Nguyễn Linh làm một tư thế chào, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Tĩnh An đỡ trán, bị hai người kẻ tung người hứng chọc cười. Nói chuyện thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Nguyễn Linh sấy khô tóc rồi trở về phòng, định nói chuyện yêu xa với Trần Tĩnh An tiếp. Tần Nghi Niên vừa có tiền vừa có sắc, đặt ở đâu cũng là của quý được săn đón. Cô lo lắng hai người lâu ngày không gặp mặt, bên kia sẽ sinh ra chuyện gì không hay. Trần Tĩnh An vẫn là câu nói đó, cô tin tưởng Tần Nghi Niên. Nói cách khác, nếu Tần Nghi Niên đến cả việc này cũng không làm được, thì cũng không đáng để gửi gắm.
“Cậu đúng là nghĩ thoáng thật.” Nguyễn Linh nhún vai. Cũng phải, điều kiện bản thân của Trần Tĩnh An tốt như vậy, tự nhiên có sự tự tin đó. Bạn trai ân cần, gia thế tốt, sự nghiệp lại có các bậc thầy trong ngành nâng đỡ, tương lai rộng mở. Cô thật lòng ngưỡng mộ.
“Đúng rồi, sức khỏe của giáo sư Chu thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.”
Trần Tĩnh An lắc đầu. Gần đây Chu Chính Khanh thường xuyên bị tim đập nhanh, nghiêm trọng thì khó thở, nhưng thầy vẫn kiên quyết không phẫu thuật vì không muốn làm chậm trễ tiến độ giảng dạy, định kéo dài đến kỳ nghỉ hè.
“Tuổi cao rồi, cơ thể lúc nào cũng có chút bệnh vặt. Giáo sư Chu bây giờ vẫn còn cố gắng như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.”
Trần Tĩnh An cũng đang lo lắng.
Cô nhận được điện thoại từ bệnh viện vào một buổi tối mấy tuần sau đó. Y tá báo cho cô biết Chu Chính Khanh phát bệnh phải nhập viện. Chu Chính Khanh không có con cái, vợ thầy mất sớm vì bệnh tật mấy năm trước, ông sống một mình. Cả đời đi dạy mấy chục năm, ông luôn coi học sinh như con ruột. Trần Tĩnh An không chút do dự, lập tức thu dọn đồ đạc chạy đến bệnh viện.
Chu Chính Khanh bị bệnh tim, vấn đề nằm ở động mạch vành, cần phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành. Đây là một ca phẫu thuật lớn, trước sau sẽ tốn không ít thời gian, cho nên Chu Chính Khanh cứ lần lữa mãi không chịu phẫu thuật.
Trần Tĩnh An báo tin cho các anh chị khóa trên trong nhóm chat. Có người ở tỉnh khác, có người ở nước ngoài, không ai kịp về ngay, chỉ có thể phó thác cho Trần Tĩnh An chăm sóc thầy. Họ dặn nhất định phải khuyên thầy phẫu thuật. Nếu thầy còn cứng đầu, họ sẽ cùng nhau ‘bao vây’ giường bệnh, lấy số đông mà thuyết phục cho bằng được.
Lần này sự việc xảy ra đột ngột, nhiều thứ không kịp chuẩn bị. Cô chỉ kịp mua một giỏ trái cây ở tiệm hoa quả gần bệnh viện, định sau khi thăm thầy xong sẽ xuống lầu mua sắm đầy đủ vật dụng hàng ngày. Cứ thế hấp tấp chạy đến nơi, còn chưa vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Trong đó có một giọng nam trầm thấp, dường như đã nghe qua ở đâu đó.
“Lần này thật sự làm phiền cậu quá.”
“Thầy khách sáo rồi ạ. Trên đường đến đây, ba cháu vẫn luôn dặn dò cháu phải để tâm, nếu có nửa điểm chậm trễ, thì cũng không cần về nhà nữa.”
Chu Chính Khanh cười cười.
Trần Tĩnh An không ngờ còn có người khác, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều mà đẩy cửa phòng bệnh ra. Thầy đã thay bộ đồ bệnh nhân, ngồi tựa trên giường. Bên cạnh giường là một người có thân hình cao lớn, anh khẽ ngước mắt nhìn sang, trong khoảnh khắc đối mặt, cô là người giật mình trước.
Gương mặt Chu Chính Khanh gầy gò, thiếu sắc máu, ông cười cười vẫy tay với cô. Không biết hai người đã gặp nhau, ông liền giới thiệu trước: “Tĩnh An, lại đây chào anh Thẩm. Đây là Thẩm Liệt, con trai của bạn thân cũ của thầy.”
“Trần Tĩnh An, học trò cưng của thầy.”
Lần này Thẩm Liệt mặc một bộ vest chỉn chu. Bờ vai rộng chống đỡ lớp vải, không hề có vẻ gầy gò trống rỗng, cánh tay cong lại mơ hồ để lộ đường cong cơ bắp. Cúc áo sơ mi trắng bên trong được cài cẩn thận, vải áo phẳng phiu không một nếp gấp. Mày mắt anh sâu thẳm, trông lịch thiệp, tao nhã, như trăng thanh gió mát.
“Chào cô Trần.”
Một nụ cười thân thiện, lịch sự và nhạt nhòa.
Trần Tĩnh An bỗng cảm thấy máu trong người như chảy ngược, bước chân khựng lại, rồi có phần lúng túng mà khép nép đứng im.
Tình huống hôm đó rõ ràng chẳng hề dễ chịu, vậy mà anh lại xuất hiện ở đây... Chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Chào anh, anh Thẩm.”
Cô cố gắng tỏ ra hết sức bình tĩnh.
“Thầy đã dặn bệnh viện từ trước là không cần báo cho em, lại để em phải mất công đến đây.”
Chu Chính Khanh trước kia nổi tiếng là người thầy nghiêm khắc, nhưng càng lớn tuổi lại càng trở nên ôn hòa. Các anh chị khóa trên thường hay cảm thán rằng mình sinh không gặp thời, vì cô em út này chính là người được thầy cưng chiều nhất.
Trần Tĩnh An bước vào, đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ cạnh đầu giường, chau mày, giọng có chút trách móc: “Thầy còn nói nữa à, lần này thầy ngất đi nguy hiểm biết bao, các anh chị đều lo lắng cho thầy lắm, dặn em nhất định phải thuyết phục thầy làm phẫu thuật.”
“Không nghiêm trọng đến thế đâu, bảo bọn chúng đừng lo lắng, đừng làm chậm trễ việc biểu diễn.” Chu Chính Khanh cười không để tâm, “Thầy đã đồng ý phẫu thuật rồi, dự định là một tuần sau.”
“Thầy nghĩ thông suốt rồi ạ?” Vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ, chỉ là Trần Tĩnh An biểu hiện khá kín đáo. Có người ngoài ở đây, cô trước sau vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
“Vẫn là nhờ Thẩm Liệt giúp đỡ. Thằng bé đã đích thân đứng ra liên hệ với chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này. Lịch phẫu thuật rất khó sắp xếp, nên thầy cũng không chần chừ nữa.”
“Công lao này cháu không dám nhận đâu ạ. Cháu làm gì có thể diện đó, đối phương là người hâm mộ thầy nhiều năm, biết là phẫu thuật cho thầy nên đã vui vẻ đồng ý.” Thẩm Liệt đúng lúc lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt. Lời tâng bốc từ miệng anh nói ra cũng không có vẻ giả tạo, chỉ vài ba câu đã thuyết phục được thầy Chu.
Trần Tĩnh An vốn định xuống lầu mua đồ dùng hàng ngày, nhưng được thầy báo là tài xế của Thẩm Liệt đã mang đến đầy đủ cả rồi. Cô đành phải im lặng lắng nghe hai người nói chuyện.
Công ty của Thẩm Liệt đang triển khai một kế hoạch tuyên truyền kết hợp với văn hóa truyền thống, vì vậy anh đã đến xin ý kiến thầy Chu Chính Khanh. Vốn rất tâm huyết với việc kế thừa và phát huy giá trị văn hóa truyền thống, thầy Chu trò chuyện vô cùng hào hứng. Thậm chí thầy còn cười bảo rằng học sinh trong trường đều có thể tham gia vì người trẻ tuổi cần được trao nhiều cơ hội hơn.
Trần Tĩnh An lắng nghe, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man.
Nếu không phải đã gặp Thẩm Liệt từ trước, cô thật sự sẽ lầm tưởng anh là một quý ông khiêm tốn, lịch thiệp. Anh biểu hiện càng ôn tồn lễ độ, cô càng cảm thấy khó tin. Cô như nhìn thấu được rằng, bên dưới lớp vỏ bọc thanh tú, nho nhã ấy, rõ ràng đang ẩn mình một con sói hung tợn.
Trò chuyện một lúc, Chu Chính Khanh cũng đã mệt.
“Thời gian cũng không còn sớm, có thể phiền cậu đưa Tĩnh An về trường được không? Muộn quá rồi, một mình con bé thầy không yên tâm.”
Trần Tĩnh An đang gọt táo, nghe vậy, tay cầm dao gọt khựng lại, vỏ táo đứt lìa, suýt chút nữa thì cắt vào ngón tay. Cô vẫn bình tĩnh ngẩng đầu, nụ cười gượng gạo: “Không cần đâu ạ, vẫn còn sớm, con đi tàu điện ngầm về được.”
“Từ đây ra tàu điện ngầm còn một đoạn đường nữa, một mình con đi thầy thấy không yên tâm.”
“Thầy ơi…” Trần Tĩnh An vẫn đang nghĩ cách từ chối sao cho không mất lịch sự mà lại có lý do chính đáng.
“Thầy Chu, cháu nghĩ trông cháu chắc không giống kẻ ăn thịt người đâu.”
Lúc Thẩm Liệt cười, đuôi mắt anh có một bóng râm rất đậm. Có lẽ là do ánh đèn trong phòng bệnh, hoặc cũng có thể là do tâm lý, cô luôn cảm thấy nụ cười ấm áp nhàn nhạt này ngược lại làm mình không rét mà run.
Trần Tĩnh An vô thức mím chặt môi.
Câu nói này có chút không đầu không cuối.
Chu Chính Khanh không hiểu gì cả: “Ăn thịt người gì cơ?”
“Nếu không thì tại sao cô Trần đây lại sợ tôi đến thế?” Anh từ tốn thu lại tầm mắt, đôi mắt đen nhánh được hàng mi cụp xuống che đi, giọng nói lười biếng, tản mạn.
“Tính con bé trầm ổn, kín đáo, da mặt mỏng, hay ngại ngùng thôi.” Chu Chính Khanh nhìn về phía Trần Tĩnh An, “Tĩnh An à, đừng sợ, thằng bé về cũng tiện đường, con về đến trường an toàn, thầy mới có thể yên tâm.”
Đến nước này, nếu cô còn từ chối, thì đúng là giống như sợ anh thật rồi.