Tháng Bảy, tiết Đại thử.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Tĩnh An nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện âm nhạc và đã có một chuyến du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè.
Sau đó, cô sẽ lên phương Bắc sớm một tháng để tham gia đợt huấn luyện đặc biệt do thầy Chu Chính Khanh sắp xếp. Đây là lần *****ên cô xa nhà lâu như vậy, bố mẹ không yên tâm nên đã đưa cô đến tận kinh thành, ăn một bữa cơm với thầy giáo, dặn dò cô ra ngoài phải vạn sự cẩn thận, có chuyện gì phải liên lạc ngay.
Chu Chính Khanh trấn an họ: "Anh chị cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi."
Trong khoảng thời gian này, Trần Tĩnh An tá túc tại nhà thầy giáo. Vợ thầy đang ốm liệt giường, hai người lại không có con cái nên rất vui khi có Trần Tĩnh An đến ở. Căn nhà quanh năm chỉ có hai ông bà, thêm một người cũng có thêm chút sinh khí.
Thầy Chu Chính Khanh là người rất hiền hòa, nhưng trong học tập lại vô cùng nghiêm khắc. Thầy dạy rất nhiều, và để thông thạo tất cả, chỉ có cách luyện tập thật chăm chỉ.
Phần lớn thời gian Trần Tĩnh An đều dành cho việc luyện tập, thời gian còn lại thì trò chuyện cùng sư mẫu.
Vợ thầy thấy cô đến đã lâu mà chưa từng ra khỏi cửa, bèn nói với Chu Chính Khanh: "Tĩnh An đến đây để huấn luyện đặc biệt chứ có phải vào chùa đi tu đâu. Tuổi xuân phơi phới, sao có thể cứ ru rú trong nhà suốt ngày được."
Chu Chính Khanh vặn chai nước, cười nói: "Vài ngày nữa vừa hay là sinh nhật Thẩm Hiếu Thành, để con bé đi cùng cho vui."
"Được đó," Bà giải thích với Trần Tĩnh An: "Vị này là bạn tri kỷ của thầy em, tính tình rất tốt. Cô không đi được, đành phiền em thay cô chúc mừng ông ấy."
"Như vậy sao được cô ạ. Em không thấy buồn chán đâu, em ở lại với cô." Trần Tĩnh An cảm thấy không ổn lắm, không thân không quen, sao lại có thể đến chúc mừng sinh nhật người ta được.
"Không sao đâu, em vẫn còn là một đứa trẻ mà. Biệt thự bên đó lớn lắm, lão Thẩm chắc hẳn có sưu tầm không ít những bản nhạc phổ độc bản."
Nhắc đến nhạc phổ độc bản, Trần Tĩnh An có thêm chút hứng thú.
Vài ngày sau, thầy giáo đưa cô đến dự tiệc mừng thọ.
Trước khi đi, Trần Tĩnh An chỉ nghĩ đó là một bữa tiệc ở nhà hàng, mời bạn bè thân hữu đến ăn một bữa cơm, giống như ở quê cô. Nhưng khi đến nơi, trước một tòa biệt thự lộng lẫy, cô mới biết bữa tiệc được tổ chức trang trọng đến nhường nào. Khách khứa rất đông, đông đến hoa cả mắt. Cô đi sát rạt bên cạnh thầy, sợ bị lạc.
Sau đó, cô gặp được nhân vật chính của bữa tiệc. Thầy bảo cô gọi là chú Thẩm. Người đàn ông trông hiền hòa và nho nhã, đối với cô học trò của bạn thân mình cũng không hề tỏ ra xem nhẹ, ông nói: "Mắt nhìn người của ông thì không bao giờ sai được. Cháu mới đến kinh thành chắc chưa quen phải không? Chú có một đứa con trai, lớn hơn cháu vài tuổi, sau này có chuyện gì, cháu cứ tìm nó giúp đỡ."
Nói xong, ông cho người gọi cậu con trai đến.
"Thẩm Tân."
"Trần Tĩnh An."
Biết rằng sau này cả hai đều học ở kinh thành, Thẩm Hiếu Thành dặn Thẩm Tân phải chăm sóc Trần Tĩnh An cho tốt.
Thẩm Tân có gương mặt thanh tú, da rất trắng, trông như một cậu ấm sống trong nhung lụa. Cậu ta lập tức nhận lời: "Thế thì tốt quá rồi, trong nhà này con luôn là đứa nhỏ nhất, lúc nào cũng muốn có một cô em gái. Giờ thì hay rồi, có một cô em gái nhỏ hơn mình, con nhất định sẽ coi em ấy như em gái ruột."
Giọng điệu của cậu ta có phần khoa trương, nhưng không hề có cảm giác giả tạo.
Hai người cứ thế làm quen, trao đổi phương thức liên lạc, rồi hỏi han nhau vài thông tin cơ bản về trường lớp, tạo nên ấn tượng ban đầu.
Thẩm Tân rất quý cô em gái mới quen này.
Ngoại hình xuất chúng, ở trường nào cũng thuộc hàng top, nhưng tính cách lại nội liễm, trầm tĩnh, không có chút kiêu căng nào. Cách nói chuyện cũng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Trong mắt cậu ta, một cô gái như vậy chắc chắn không thiếu người theo đuổi, mà đàn ông phần lớn chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nên cậu ta phải che chở cho cô em gái này. Những điều tốt đẹp đều cần được bảo vệ.
Thực ra tiệc mừng thọ rất nhàm chán, các bậc trưởng bối ăn uống xã giao, nói những chuyện khô khan vô vị.
Thẩm Tân là con trai nên không thể không đi tiếp khách, nhưng lại thấy Trần Tĩnh An một mình buồn chán, bèn dẫn cô đến phòng sưu tầm của Thẩm Hiếu Thành. Bên trong trưng bày đủ loại nhạc cụ quý giá, bao gồm cả tỳ bà, và một số bản nhạc phổ mà cô chỉ từng nghe tên, tưởng đã thất truyền, tất cả đều rực rỡ muôn màu, khiến cô nhìn không xuể.
"Ở ngoài chán lắm, tính em trầm tĩnh chắc chắn không quen đâu. Em cứ ở đây chơi trước nhé, đến giờ ăn cơm anh qua đón."
"Như vậy không hay lắm đâu ạ." Dù sao cũng là khách, sao có thể tùy tiện động vào đồ của người khác.
"Có gì mà không hay, để đây cũng chỉ bám bụi. Cây đàn tốt như vậy mà không ai dùng mới là phí của trời. Em yên tâm, anh sẽ nói với ba anh." Thẩm Tân không để tâm, đúng lúc có người đến giục, cậu ta lại dặn dò thêm vài câu.
Trần Tĩnh An lúc này mới gật đầu, nói rằng cô nhất định sẽ rất cẩn thận.
Cô quả thực rất cẩn thận. Cây đàn mà Thẩm Tân lấy xuống cho cô được làm từ gỗ tử đàn, thử gảy vài nốt, âm sắc quả thực rất hay. Cô lập tức thấy ngứa ngáy tay chân, nghĩ bụng chơi vài khúc nhạc chắc không sao.
Nơi này vị trí khuất nẻo, yên tĩnh, không có mấy người qua lại. Trần Tĩnh An chọn một góc tĩnh lặng trong một ngôi đình hóng mát kiểu Trung Hoa, kết cấu bằng gỗ, mái ngói lưu ly, tựa vào một hồ nước nhân tạo. Hòn non bộ trùng điệp, bóng cây lay động, toát lên vẻ đẹp uyển chuyển của phương Đông.
Trần Tĩnh An ôm cây tỳ bà, tùy ý gảy một đoạn ngắn.
Tiếng đàn mờ ảo, hơi nước lượn lờ bốc lên từ mặt hồ, chỉ thấy một bóng hình mảnh mai trong chiếc sườn xám màu xanh vỏ đậu, mái tóc búi cao, làn da trắng đến lóa mắt, đôi tay thanh tú... Đó là tất cả ấn tượng từ cái nhìn *****ên.
Thẩm Liệt tựa vào thân cây, cúi đầu châm một điếu thuốc. Làn khói đậm đặc ngấm sâu vào lồng ng.ực. Anh chẳng biết gì về âm nhạc, cũng từng bị chú hai lôi đi nghe hòa nhạc, nhưng chỉ cần năm phút là có thể ngủ ngon lành.
Nhưng giờ đây, anh đứng ở đây, lại cảm thấy lòng mình thật tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức mấy tấm ảnh vừa được gửi đến trong điện thoại cũng chẳng còn là gì nữa. Chẳng qua chỉ là sinh nhật của một đứa con riêng không thể ra ngoài ánh sáng, một khung cảnh cha hiền con thảo. Nếu thật sự thương yêu thì đã sớm đón về nuôi nấng bên cạnh, con trai của mình, sao lại phải để ở bên ngoài?
Thẩm Liệt ngước mắt, hàng mi dài khẽ cụp xuống, ánh nhìn sâu thẳm dừng lại rất lâu ở một nơi.
Tiếng đàn ngắt quãng, cho dù anh không am hiểu, cũng nghe ra đó là đoạn ngắn của vài bản nhạc khác nhau. Cô chơi rất say sưa, ngón tay gảy đàn, thân hình căng lên theo điệu nhạc. Tiếng đàn réo rắt, đến đoạn sau, khúc nhạc dồn dập bỗng trở nên khoan thai, như dòng nước nhỏ chảy dài. Chiều tà buông xuống, ráng đỏ nhuộm hồng những đám mây mỏng nơi chân trời.
Khung cảnh thật đẹp.
"Anh Liệt, làm gì ở đây thế? Mọi người đang tìm anh đấy." Một giọng nam đột ngột vang lên, thanh âm rất lớn, tiếng đàn bỗng nhiên im bặt.
Bóng người trong đình khựng lại, rồi quay đầu nhìn. Gương mặt cô rất thanh tú, đôi môi mím nhẹ, vẻ đẹp trong trẻo thoát tục. Ánh mắt họ chỉ giao nhau một thoáng, lồng ng.ực anh như lặng đi, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh đã quay người đi, nói chuyện với người vừa đến.
Trần Tĩnh An nghe thấy tiếng động, ngón tay theo bản năng giữ chặt dây đàn, quay đầu lại, liền thấy một bóng lưng cao thẳng. Gương mặt anh chỉ lướt qua, cô chỉ kịp nhìn rõ đôi mắt ấy, rất sâu, đen thẳm như hồ sâu không thấy đáy. Trong khoảnh khắc, anh đã quay đi, chỉ để lại một bóng lưng vai rộng eo thon.
Người mới đến nói chuyện khá lớn tiếng nhưng rất khách sáo. Cô loáng thoáng nghe được họ đến tìm anh, nhắc đến chú hai, chơi bài, rượu quý... những từ ngữ rời rạc. Anh hẳn cũng là khách, và có vẻ khá quan trọng.
Nghe lén người khác nói chuyện không hay ho gì, may là họ chỉ nói vài câu rồi rời đi.
Người đi rồi, Trần Tĩnh An lại luyện tập vài lần bản nhạc mới mà thầy giáo ban ngày đã dạy.
Trời dần dần tối.
Đến giờ khai tiệc, Thẩm Tân qua đón cô.
"Vừa rồi chú Chu còn hỏi em đi đâu, anh nói anh tìm cho em một chỗ hay ho rồi." Thẩm Tân nói nhiều và dồn dập, lại có chút hài hước, khiến đoạn đường đi về không hề nhàm chán. Cậu ta gặp ai cũng chào hỏi, giới thiệu Trần Tĩnh An là em gái mình.
Em gái kiểu gì thì người ta không hỏi, cậu ta cũng không nói. Có người cười đầy ẩn ý, còn tưởng cô là bạn gái cậu ta. Cậu ta liền nghiêm túc giải thích: "Không phải bạn gái, là em gái."
Trần Tĩnh An không mấy để tâm người khác nghĩ gì, dù sao ra khỏi cánh cửa này, đại đa số người ở đây cũng chẳng có mối liên hệ gì với cô.
Nói chuyện một lát, họ đã đến nơi.
Cô tìm thầy Chu Chính Khanh trước nhưng không thấy, lại nhìn thấy người đàn ông bên hồ nước lúc nãy.
Lần này cô mới nhìn rõ gương mặt anh, một khuôn mặt rất tuấn tú, mắt sâu mũi cao, thoáng nhìn có chút nho nhã, nhưng khi nhếch môi cười nhạt, lại lộ ra vẻ lười biếng và một chút tà khí, không phải là dáng vẻ của một quý ông đoan chính.
Anh đang nói chuyện với mọi người, dáng vẻ vô cùng thành thạo.
"Đây là anh cả của anh, anh họ đấy," giọng Thẩm Tân vang lên bên tai, "Trong nhà này anh sợ nhất là bác cả, sau đó chính là anh cả. Trông anh ấy có phải rất khó gần không?"
Trần Tĩnh An thu lại ánh mắt, nhìn Thẩm Tân mà đầu óc có một thoáng trống rỗng. Cô nghĩ nghĩ, cũng không biết "khó gần" là một từ hình dung như thế nào.
Cô chỉ có thể nói: "Cũng bình thường ạ."
"Anh chẳng bao giờ đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Rõ ràng không hơn bao nhiêu tuổi, nhưng tốt lắm. Việc gì anh cũng nhờ được, đảm bảo lúc nào cũng giúp được."
"Cho nên sau này em có chuyện gì, nếu anh làm không được, vẫn có thể giao cho anh cả."
"..."
Trần Tĩnh An là người rất ngại làm phiền người khác, cô nghĩ, chắc sẽ không có ngày đó đâu.
Một lát sau, Trần Tĩnh An nhìn thấy thầy giáo, cô chào Thẩm Tân rồi tự giác đi đến bên cạnh thầy. Thầy biết cô đã đến phòng sưu tầm của Thẩm Hiếu Thành, liền hỏi cô cảm thấy thế nào. Cô thành thật nói có quá nhiều thứ hay ho xem không xuể, cũng có nhiều thứ không hiểu, hai thầy trò cùng cười.
Ăn cơm xong, mọi người vẫn chưa về hết.
Thầy giáo lại đi trò chuyện với mấy người bạn của Thẩm Hiếu Thành, còn cô thì lại được giao cho Thẩm Tân. Người trẻ tuổi có chủ đề chung, chơi gì cũng có thể chơi cùng nhau.
Những người trẻ tuổi tụ tập trong một phòng riêng để chơi trò chơi. Thẩm Tân nói trò "Nói thật hay Thử thách" đã chơi chán rồi, lần này chơi một trò mới mẻ hơn — "Đông hỏi Tây đáp". Người *****ên đặt câu hỏi, người thứ hai trả lời không được liên quan đến câu hỏi đó. Nếu qua ải, người thứ hai sẽ hỏi người thứ ba một câu hỏi liên quan đến câu trả lời của mình.
"Hình phạt là gì?"
"Uống rượu?"
Thẩm Tân nghĩ đến việc có mấy bạn nữ ở đây nên lập tức phủ quyết.
Một cô gái nói: "Hay là vẽ gì đó lên người đi, vẽ lên tay, lên mặt, thế nào?"
"Có hơi trẻ con không?" có người cười hỏi.
Thẩm Tân cũng cười: "Nghe cũng có vẻ thú vị đấy, mọi người đều đi cùng người lớn, chơi quá trớn cũng không hay."
Luật chơi cứ thế được định ra.
Thẩm Tân bảo Trần Tĩnh An ngồi cạnh mình để tiện chăm sóc.
Theo thứ tự, Trần Tĩnh An sẽ hỏi Thẩm Tân. Cậu ta nhỏ giọng bảo cô nương tay, cô thì lại thành thật lạ thường, nói rằng mình có thể là hố đen của trò chơi.
Trò chơi bắt đầu.
Câu hỏi *****ên: "Cô gái cậu thích tên là gì?"
Trả lời: "Tôi chọn latte dừa."
Câu hỏi tiếp theo: "Cà phê và trà, cậu chọn cái nào?"
"......"
Sau một vòng, đã có vài người theo phản xạ mà trả lời sai, cánh tay bị bút lông vẽ nguệch ngoạc. Trần Tĩnh An và Thẩm Tân thì an toàn vượt qua. Sau đó, thứ tự được đổi ngược lại, cứ thế chơi thêm mấy vòng, tay của vài người đã chi chít những hình vẽ ngộ nghĩnh. Chỉ có cánh tay của Trần Tĩnh An là còn sạch sẽ, chưa bị phạt lần nào.
"Không được, phải tăng độ khó lên mới được!" Có người la lên, cả đám lại được một phen vừa cười vừa than vãn, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cửa bị đẩy ra, một gương mặt lạ hoắc ló vào, hỏi: "Chơi gì mà vui thế?"
"Chơi trò chơi nhỏ thôi, vào chơi cùng đi." Thẩm Tân nhiệt tình mời.
Người kia nhìn vào trong, thấy toàn trẻ con đang nô đùa nên cũng chẳng hứng thú gì. Nhưng khi ánh mắt dừng lại một thoáng trên mặt Trần Tĩnh An, lại bất chợt động lòng, liền gật đầu: "Được." Sau đó quay đầu nói gì đó với mấy người đi cùng. Có người lên tiếng: "Trẻ con chơi thôi mà, vào xem náo nhiệt gì chứ." Cuối cùng, một giọng đàn ông trầm thấp cất lên, cũng nói: "Được."
Anh vừa dứt lời, không ai dám phản đối nữa, đều hùa theo nói chơi một chút cũng không tệ.
Căn phòng đột nhiên có thêm vài người, càng thêm náo nhiệt.
Thẩm Tân đứng dậy, gọi một tiếng "Anh cả".
Trần Tĩnh An ngước mắt lên, thấy Thẩm Liệt đi vào. Mọi người trong phòng lần lượt chào anh, anh chỉ hờ hững đáp lại.
"Ngồi đây nhé, chen một chút được không?" Người mở cửa *****ên đã đi tới, lời này là nói với Trần Tĩnh An và người bên cạnh cô. Cô theo bản năng dịch người về phía Thẩm Tân, vẻ mặt có chút gượng gạo.
Nhưng người ngồi xuống cạnh cô lại là một người khác.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, là mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng, khiến người ta liên tưởng đến những ngày tuyết lớn. Đó là cảnh tượng mà cô, một người lớn lên ở phương Nam, chưa bao giờ được trải nghiệm.
Từ góc nghiêng, đường nét khuôn mặt của Thẩm Liệt rất rõ ràng, sống mũi đặc biệt cao thẳng.
Không hiểu sao, Trần Tĩnh An bất giác thẳng lưng lên.
"Chơi thế nào?" Thẩm Liệt mở lời. Vì ngồi gần, giọng nói trầm thấp của anh như vang lên bên tai cô.
Thẩm Tân liền giải thích sơ qua luật chơi.
Đơn giản, rõ ràng, không có gì lắt léo.
"Được."
Trò chơi bắt đầu lại. Vòng này, Thẩm Tân hỏi Trần Tĩnh An, và Trần Tĩnh An sẽ hỏi Thẩm Liệt. Cô khẽ mím môi, nghĩ xem nên hỏi gì đây?
Đến lượt họ, Thẩm Tân vừa trả lời rằng mình thích ăn sủi cảo, liền hỏi Trần Tĩnh An: "Em ăn sủi cảo có chấm giấm không?"
Trần Tĩnh An nhanh trí đáp: "Mười tám tuổi."
Nhịp điệu của cả vòng chơi phải thật nhanh, cô phải quay người lại ngay lập tức. Ánh mắt hai người chạm nhau. Đó là một đôi mắt thật đẹp, hàng mi dày và rậm, đáy mắt sâu thẳm. Lời vừa đến đầu môi bỗng khựng lại: "Anh... năm nay bao nhiêu tuổi?"
Không chỉ ngập ngừng, giọng cô cũng nhỏ dần. Cô đột nhiên nhận ra câu hỏi này có chút không ổn, vừa nói ra má đã hơi nóng lên. Muốn sửa lại thì đã muộn, trong lòng chỉ thầm nghĩ may mà là trò "Đông hỏi Tây đáp", anh không cần phải trả lời.
Thẩm Liệt nhìn vào mắt cô, bắt được hành động mím môi đầy hối hận của cô sau khi hỏi xong, trong lòng khẽ động. Vì mất tập trung, anh nhất thời quên mất luật chơi, hỏi lại: "Cái gì?"
"Anh! Anh sao thế, đơn giản vậy mà cũng sai được!" Thẩm Tân còn kích động hơn cả người trong cuộc, "Chuẩn bị bị phạt đi anh."
Người phạt cũng chính là người đặt câu hỏi. Cây bút lông đã được chuyền đến tay Trần Tĩnh An.
Thẩm Liệt lúc này cũng đã phản ứng lại, với vẻ sẵn sàng chịu phạt. Anh từ từ xắn tay áo sơ mi lên, để lộ ra cẳng tay với xương cổ tay rõ nét, làn da trắng lạnh, có thể thấy mờ mờ những đường gân xanh ẩn hiện đầy nam tính. Anh đưa cánh tay đến trước mặt Trần Tĩnh An.
Trần Tĩnh An ngẩn người.
"Chuẩn bị vẽ gì đây?" Anh hỏi.
Trần Tĩnh An cầm bút mà không biết phải làm sao. Cô bất giác nghĩ đến hình vẽ mà mọi người hay vẽ nhất: "Một con rùa đen được không ạ?"
Giọng cô trong trẻo mà nhỏ nhẹ, như đang thương lượng một cách rất hiền lành.
Thẩm Liệt chưa kịp trả lời, Thẩm Tân đã nói trước: "Anh, anh đừng có dùng lời nói dọa người ta, em Tĩnh An còn nhỏ, muốn vẽ gì thì vẽ cái đó."
"Được, em vẽ đi." Anh nói.
Do thói quen khi viết, cô theo bản năng dùng tay trái để giữ, nhưng lòng bàn tay vừa chạm vào da anh, cô liền nhớ ra điều gì đó không ổn nên vội rụt lại. Cô chỉ dùng tay cầm bút, trước tiên vẽ một hình bầu dục không ngay ngắn lắm, sau đó là đầu, là bốn chân, cũng đều là những hình bầu dục đơn giản, cuối cùng là những đường ngang trên mai rùa. Nét bút cuối cùng, xương cổ tay cô chạm vào cánh tay anh, một cảm giác nóng bỏng truyền đến, cô khẽ khàng thu tay về.
Trên cánh tay Thẩm Liệt có thêm một chú rùa đen tròn vo, ngốc nghếch. Vì hình vẽ và chủ nhân của nó thực sự không hợp nhau chút nào, Thẩm Tân cứ xem đi xem lại, thậm chí còn muốn chụp ảnh lưu niệm, mặt lộ rõ vẻ đắc ý "anh cũng có ngày hôm nay".
Anh cũng nhìn.
Đúng là ngốc thật.
Sắc mặt Thẩm Liệt vẫn bình tĩnh, không có phản ứng gì nhiều. Anh buông tay xuống, cảm giác được xúc cảm nơi đó vẫn còn lưu lại. Vốn nên là một sự dịu dàng mềm mại, nhưng anh lại cảm thấy như có gì đó khẽ châm chích.
Một vòng nữa lại trôi qua, bắt đầu theo chiều ngược lại.
Có lẽ đã nắm được bí quyết của trò chơi, Thẩm Liệt trả lời câu hỏi trước đó một cách gọn gàng. Anh quay sang, cánh tay đặt lên bàn, chú rùa đen nhỏ càng thêm bắt mắt. Anh hỏi: "Có thích ăn đồ ngọt không?"
Câu hỏi rất đơn giản, cũng không có cạm bẫy gì.
Sự chú ý của Trần Tĩnh An bị chú rùa đen nhỏ kia thu hút. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô không hiểu sao lại cảm thấy nóng ran, đầu óc ngưng trệ, câu trả lời đã bật ra khỏi miệng.
Cô đáp: "Thích."
Một câu trả lời thẳng thắn và chân thành.
"......"
Nhận ra mình đã sai, cô có chút hối hận.
Thẩm Tân cười càng khoái trá hơn: "Hai người sao thế này, đây là báo thù thành công rồi, đúng là oan oan tương báo khi nào mới dứt."
Cây bút lông lại về tay Thẩm Liệt. Anh cũng hỏi: "Vẽ gì đây?"
Trần Tĩnh An im lặng.
Cô chìa cánh tay còn chưa bị vẽ gì của mình ra, mảnh mai như không có xương, làn da mịn màng trắng nõn.
Vẽ bất cứ thứ gì lên đó cũng giống như làm bẩn nó vậy.
Thẩm Liệt không đặt bút ngay, mà ướm thử lên xuống một chút, phạm vi khá lớn, như thể sắp vẽ kín non nửa cánh tay cô.
Trần Tĩnh An đành phải nói: "Em vẽ rất nhỏ."
Đó là một chú rùa đen rất nhỏ.
Ý của cô là, xem như đáp lễ cũng được, nhưng đừng nên vẽ quá lớn.
"Để anh thử xem."
Ngòi bút dừng trên da thịt. Thẩm Liệt *****ên vẽ một hình giọt nước không khép kín, ở đỉnh, anh kéo dài vẽ thêm một hình bầu dục dài, rồi phía trên lại vẽ thêm hai hình giống như chiếc nơ, sau đó vẽ thêm vài đường nhỏ, trông như hoa văn.
Vẽ xong, anh thu bút lại.
"Vẽ cái gì vậy?" Những người khác nhìn hình vẽ mà không hiểu.
"Hồ lô?"
"Cái muỗng?"
"......"
Đoán không ra đáp án, mọi người đành nhìn về phía Thẩm Liệt. Anh chỉ nói là vẽ linh tinh. Thẩm Tân cười, trêu chọc rằng anh cả nhà mình luôn giỏi mọi thứ, nhưng cuối cùng Thượng đế vẫn đóng lại cánh cửa nghệ thuật của anh. Vụng về như vậy, vẽ ra một thứ chẳng ra hình thù gì.
"Đây là nghệ thuật." Cũng có người nói đùa hùa theo.
Cả đám được một trận cười.
Trần Tĩnh An thu tay về.
Cô dường như đã đoán ra anh vẽ gì.
Là một cây đàn tỳ bà.