Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 91


"Hửm."
"Chú?"
"… Hửm."
"Chú?"
"Uh-hửm."
"Chú… huhu!"
Hốc mắt của Tô Tiểu Manh nhanh chóng đong đầy nước mắt, hai tay đột nhiên ôm lấy eo của Ân Thời Tu: "Không phải cháu điên rồi chứ, chú mau bóp cháu đi, không phải cháu bị ảo giác chứ? Làm sao chú có thể ở chỗ này? Làm sao có khả năng chứ?"
Cả đầu cô cứ "ù ù", toàn thân cô run lên vì phấn khích!
Cô cứ hỏi đi hỏi lại trong sự hoài nghi.
Ân Thời Tu buồn cười vì dáng vẻ ngu ngốc của cô.
Tô Tiểu Manh ôm chặt lấy anh, độ ấm này...!cô khẳng định 100% mình nhất định không phải đang nằm mơ!
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, tất cả sương mù đêm hôm nay đều tiêu tan, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng nở nụ cười vui vẻ nhìn anh.
"Sao chú không nói cho cháu biết? Tại sao chú lại đến đây? Chú không ở bên cạnh bố mẹ Ân sao? Chú…"
Ân Thời Tu cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang líu ríu của cô.
Sự mát lạnh trên môi cô khiến tim anh khẽ thắt lại, nhưng niềm vui không giấu giếm trên gương mặt cô lại khiến anh mãn nguyện.
"Lên xe nói chuyện đi.

Tay em lạnh quá."
"A, được! Chú, cháu lạnh quá!" Cô vòng tay qua eo anh, được anh bọc trong áo khoác.
Cô dường như đã quen với cách thân mật này rồi.
"Cháu đứng ở chỗ này cả buổi trời cũng không bắt được xe taxi..."
Tô Tiểu Manh buồn bã lẩm bẩm.
Không biết có phải là ảo giác của Hà Thừa Trạch hay không, nhưng khi người đàn ông quay lại, anh cố ý hay vô ý liếc nhìn anh ta.
Vừa đi xuống bậc thềm, bọn họ liền nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu phía sau chiếc Bentley màu đen không biết từ lúc nào.
Tô Tiểu Manh không có ấn tượng, nhưng Hà Thừa Trạch nhớ rằng đó là chiếc xe vừa rồi đến đón Tề Nhị.
Trong xe, Tề Nhị cau mày, cô ta để quên khăn quàng cổ và găng tay ở khách sạn, định lái xe quay lại lấy, không ngờ lại thấy một người đàn ông trưởng thành chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Manh, ôm cô vào lòng...
Cô ta cau mày rất chặt.
Bạn trai của Tề Nhị là Tiêu Kỳ, anh ta nhìn chiếc Bentley mới tinh trước mặt, không tự chủ được mà nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen kia lần nữa.
"Đó là bạn học của em à?"
Tiêu Kỳ hỏi, sau đó huýt sáo: "Mối quan hệ giữa người đàn ông đó và bạn cùng lớp của em là gì thế?"
Tề Nhị nhíu mày, không trả lời mà xuống xe.
Sau vài bước, cô ta đi đến trước mặt Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu.
"Này, Tiểu Manh, sao không giới thiệu cho tôi thế? Đây là ai vậy?"
Tô Tiểu Manh ôm Ân Thời Tu, khuôn mặt vẫn hiện lên hai chữ hạnh phúc, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của Tề Nhị, khuôn mặt của cô lập tức sụp đổ.
Không phải cô ta về rồi sao?
Ân Thời Tu liếc nhìn Tô Tiểu Manh, thấy cô hơi cau mày, trong lòng anh đã phán quyết Tiểu Manh không thích cô gái này.
"Tiểu Manh?"
Anh kéo tâm trí của cô trở lại.
Ai ngờ Tô Tiểu Manh nhướng mắt nhìn Tề Nhị nói: "Liên quan gì đến cô? Tôi giới thiệu với cô làm gì!"
Ánh mắt của Tề Nhị quét qua lại trên người Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu, hơi híp mắt lại, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này khiến người ta khá khó chịu!
"Được rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi..." Tề Nhị nói.
Cô ta hiểu cái gì...?
Tô Tiểu Manh cau mày, cô còn chưa kịp hỏi, Tề Nhị cố ý hay vô ý liếc nhìn Ân Thời Tu, nói với giọng điệu quái lạ:
"Cái gì mà ông chủ đẹp trai ở Bắc Kinh bận rộn công việc, định sang năm cưới cô chứ? Chẳng qua là chỉ là tình nhân của kẻ có tiền thôi? Tô Tiểu Manh, cô thật có tiền đồ đấy.”
Ân Thời Tu khẽ cau mày, ngay sau đó, vẻ mặt của Tề Nhị đã thay đổi.
"Anh trai, anh phải cẩn thận đấy, trông cô ta ngây thơ vậy thôi, nhưng có thể sẽ dùng đứa bé trong bụng bẫy anh một phen đấy.”
Ân Thời Tu nghe xong, cảm thấy khá buồn cười, vì vậy anh không thể không trêu chọc Tô Tiểu Manh: "Em muốn bẫy anh à?"

Tô Tiểu Manh trợn trắng mắt lên, tâm trạng tốt ban đầu đã bị hủy hoại.
"Được, được rồi, chúng ta về nhà đi, nếu không trở về, bố mẹ sẽ đi ngủ hết đấy?"
Bố mẹ?
Tô Tiểu Manh sững người một lúc, sau đó liếc nhìn Ân Thời Tu.
Lời nói của Ân Thời Tu truyền tới tai Tề Nhị ở bên cạnh, không rõ là cố ý hay vô ý.
Dù sao, Tề Nhị đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này.
Anh và Tô Tiểu Manh dường như không có ý định tranh luận với Tề Nhị, như thể đó là một sự lãng phí nước bọt.
Ân Thời Tu mở cửa xe, vừa định đẩy Tô Tiểu Manh vào thì quản lý khách sạn chạy ra ngoài.
"Đợi một chút!"
Tô Tiểu Manh nhìn người quản lý đứng trước mặt họ thở hổn hển,
“Vừa rồi có phải các cô là khách trong phòng 403 không?”
"Đúng, có chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Manh còn chưa kịp trả lời, Tề Nhị đã ngẩng đầu hỏi với thái độ bề trên.
Có lẽ quản lý chạy quá nhanh nên chưa kịp thở, đầu óc có chút mơ hồ, nhìn Tô Tiểu Manh và Tề Nhị, chỉ nhớ hình như là một trong hai người này có trong camera giám sát...
"Có chuyện gì không?"
Thấy người quản lý không nói chuyện, Ân Thời Tu thúc giục anh ta.
Ngoài trời quá lạnh, anh thực sự sợ Tiểu Manh sẽ bị lạnh cóng.
"Phòng đó xảy ra vấn đề, mời hai vị vào trong bàn cách xử lý, được không?"
Trong phòng kia thì xảy ra vấn đề gì chứ?
Tô Tiểu Manh hoài nghi nhìn Ân Thời Tu, chỉ thấy Ân Thời Tu nói: "Anh đi theo hắn, em chờ trong xe đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Không sao, không sợ lạnh."
Tô Tiểu Manh nắm lấy tay của Ân Thời Tu và định rời đi, Ân Thời Tu đã cởi áo khoác của mình và quấn nó cho Tô Tiểu Manh, anh ôm cô và bước vào khách sạn lần nữa.
Áo khoác ngoài của Ân Thời Tu quấn quanh người cô, còn anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, sao cô có thể không cảm động được chứ?
Cũng may vào thang máy thì ấm hơn.
Tô Tiểu Manh cầm tay của Ân Thời Tu và xoa xoa gần miệng của cô.
Ân Thời Tu cười khúc khích và âu yếm vuốt tóc cô.
Tề Nhị đứng sang một bên, hơi cau mày vì những động tác nhỏ giữa Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu.
Tiêu Kỳ ghé vào lỗ tai Tề Nhị thì thầm: “Hai người này hình như có quan hệ rất tốt…”
Tề Nhị liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, với vẻ mặt kiểu "Anh thì biết cái gì, chỉ là giả vờ thôi.".
Hà Thừa Trạch cũng đi cùng họ, khi Tô Tiểu Manh hỏi "Tại sao cậu vẫn ở đây", anh ta chỉ đáp ừ một tiếng rồi không nói nữa.
Người quản lý khách sạn sau khi vào thang máy thì giải thích: "Khách sạn của chúng tôi có một tủ rượu trong mỗi phòng lớn.

Rượu đỏ trong tủ rượu thực ra được đặt bên trong để trang trí."
Tủ rượu...?
Tề Nhị cảm thấy trong lòng "thình thịch" một cái.
"Nhưng mà, trong mỗi tủ rượu đều có hai ba chai rượu tương đối cao cấp.

Sau khi mọi người đi rồi, người phục vụ đi dọn phòng thì phát hiện rượu trong tủ rượu...!đã bị khui mấy chai, hơn nữa còn nhét vào gầm bàn.

Vì vậy, khi chúng tôi tính tiền thì nhân viên đã sơ ý không phát hiện ra."
"..."
Sắc mặt Tề Nhị tái nhợt, những chai rượu kia… không được mở sao?
"Có cho cũng không dám uống."
Giờ phút này, toàn thân Tề Nhị đều không ổn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Người quản lý khách sạn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra một con số đáng kinh ngạc.
"Anh ăn cướp à?"
Tô Tiểu Manh đang định kêu lên, không ngờ có người còn kích động hơn cô.
Tề Nhị nói xong, trong lòng có chút hối hận, vội vàng nắm lấy ống tay áo của bạn trai.

Sáu mươi bảy nghìn tệ...
Chỉ có ba chai rượu, cô ta cũng chỉ nhấp một ngụm trong mỗi chai thôi...
Tô Tiểu Manh liếc nhìn Tề Nhị, đầu óc bỗng nhiên linh hoạt hẳn lên: "Này! Bạn học Tề Nhị, không phải là cô làm chuyện ngu xuẩn này chứ?"
Tề Nhị cắn chặt môi, lườm Tô Tiểu Manh và nói:
"Tiệc họp lớp thì chia tiền đều chứ."
"Phụt, haha!"
Tô Tiểu Manh cười phá lên, sau đó buồn cười hỏi: "Vậy bây giờ cô có dám bảo mọi người chia 67.000 tệ này không?"
"..."
Tề Nhị thật sự không dám, tuy rằng cô ta kiêu căng ngạo mạn, nhưng chỉ số thông minh cơ bản của cô ta vẫn có.
Sáu mươi bảy nghìn tệ, cho dù chia cho hai mươi bạn học có mặt tối nay, cũng phải hai ba nghìn một người, hơn nữa mọi người chỉ là sinh viên, ai nguyện ý trả tiền cho những phiền toái mà cô ta gây ra chứ?
Mặc dù Tô Tiểu Manh cảm thấy câu nói của Tề Nhị có chút buồn cười, nhưng cô cũng cảm thấy chuyện này không làm khó được Tề Nhị.
Dù sao…
"Dù sao bạn trai của cô cũng giàu mà, có gì phải sợ chứ?"
Tiêu Kỳ đột nhiên nở nụ cười khi nghe thấy điều này, ngay lập tức nói: "Cho dù tôi giàu đến đâu cũng không thể vung tiền như rác được."
Lời này vừa nói ra, Tề Nhị lập tức bộc phát sự nóng nảy.
"Tiêu Kỳ, anh có ý gì hả?"
Tiêu Kỳ cười nhẹ và từ từ rút bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của cô ta ra.
"Một người phụ nữ thậm chí không thể phân biệt được sự khác biệt giữa rượu nổi tiếng và rượu bình thường, nhưng lại muốn tôi tiêu tiền cho cô ta, có đáng không?"
Họ đi đến phòng tiếp tân, Tiêu Kỳ không đi theo nữa, chỉ buông một câu:
"Tề Nhị, tô thật sự mệt mỏi rồi, chúng ta chia tay đi."
"Tiêu Kỳ, anh đứng lại đó cho tôi!"
Hai mắt Tề Nhị đỏ hoe, tiến lên kéo lấy Tiêu Kỳ: "Nói rõ đi, cái gì mà chia tay hả? Anh nói anh yêu em mà!"
"Đàn ông nói yêu phụ nữ ở trên giường không phải rất bình thường sao?"
Tiêu Kỳ nhướng mày, bộ dạng trông giống như một tay chơi.
Tề Nhị giơ tay muốn tát anh ta một cái, cái tát còn chưa kịp rơi xuống, cổ tay của cô ta đã bị Tiêu Kỳ giữ chặt.
"Cô có thể đừng như một con đàn bà đanh đá nữa được không? Chẳng lẽ cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ ở bên một cô gái bình thường như cô sao?"
Tiêu Kỳ híp mắt: "Chỉ chơi qua đường thôi, nhóc con, đừng tưởng là thật."
"..."
Tề Nhị ngẩn ra, toàn thân mềm nhũn.
Tiêu Kỳ bước vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, anh ta thở ra một hơi dài.
Hừ, cũng may là anh ta có đi theo bố gặp Ân Thời Tu vài lần, nếu không… chẳng phải anh ta sẽ bị người phụ nữ không biết nặng nhẹ kia hại chết sao?
Ai có thể ngờ vở kịch lại thay đổi ngoạn mục như vậy chứ?
Cô gái từng nói cô là vô giá trị trong bữa tiệc tối, thế mà giờ trông bản thân cô ta còn vô giá trị hơn cả cô.
Quản lý khách sạn ở bên cạnh có chút khó xử, lúc này anh ta nên đề nghị bồi thường hay là...!chậm rãi nhắc lại đây?
Hà Thừa Trạch im lặng nãy giờ vẫn tương đối thờ ơ.
Sáu mươi bảy nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, nhưng cũng không phải là quá sức chịu đựng của anh ta.
Mục đích của cuộc họp lớp là để duy trì tình bạn giữa mọi người thôi.
Anh ta với tay lấy chiếc ví trong túi.
"Chú? Chú làm gì vậy?!"
Chỉ là Hà Thừa Trạch không ngờ rằng Ân Thời Tu đã đưa thẻ cho người quản lý khách sạn trước khi anh ta rút ví.
Tô Tiểu Manh kinh ngạc mở to hai mắt.
"Giải quyết nhanh thì chúng ta càng có thể về nhà sớm hơn."
"Không, chú điên rồi à.

Cho dù phải giải quyết thì cũng là người gây ra họa giải quyết, chú nhiều tiền quá không có chỗ tiêu hả? Sáu mươi bảy nghìn đấy!"
Tô Tiểu Manh thực sự rất nóng nảy!

Đừng nói là lỗi của Tề Nhị, cho dù đó là lỗi của cô, Ân Thời Tu cũng không thể cứ tiêu nhiều tiền như vậy được.
Huống chi Tề Nhị còn nói về cô như thế! Một người phụ nữ độc ác thế này, tại sao bạn trai của cô phải trả tiền cho cô ta?
Người quản lý khách sạn ngập ngừng hỏi: “Cái này… cuối cùng thì…”
"Quẹt đi."
Ân Thời Tu nhàn nhạt nói, cũng không thay đổi quyết định bởi vì những gì Tô Tiểu Manh nói.
Tề Nhị ngây người nhìn Ân Thời Tu...
Mái tóc của anh không phải màu đen mà là màu nâu cổ kính, ngũ quan ba chiều trông khá quý phái, đôi lông mày trầm tĩnh lộ ra vẻ quyến rũ khó cưỡng của một người đàn ông trưởng thành...
Đẹp trai phá trời...!Tính từ này phóng đại nhưng lại không hề phóng đại.
"Chú! Chú…"
"Lần họp lớp này coi như anh mời, như vậy anh cũng có thể có lý do để lên tiếng, bảo các bạn cùng lớp chăm sóc cho em nhiều hơn."
"..."
Tô Tiểu Manh hơi sửng sốt.
"Ít nhất sẽ không bỏ lại em một mình dưới tuyết mà không bắt được xe taxi về nhà, cũng sẽ không có người nói nhảm với em."
Ân Thời Tu thấp giọng nói, nhưng đôi mắt chim ưng của anh cố ý hay vô tình liếc nhìn về phía Tề Nhị.
Tề Nhị nuốt nước bọt, cảm thấy hơi chột dạ...
Tô Tiểu Manh phồng má, mãi đến khi rời khỏi khách sạn, trong lòng cô vẫn có chút mất căm phẫn.
Khi lên xe, nhìn thấy Tề Nhị cũng ngồi ở ghế sau, cô càng cảm thấy phiền muộn không thể tả.
Đúng là lấy ơn báo oán...
...
Khi họ trở lại khu nhà thì đã gần mười một giờ.
Tô Tiểu Manh lên xe không bao lâu liền ngủ thiếp đi, xe dừng lại mà cô cũng không tỉnh lại.
"Anh trai, nhà của em…"
"Suỵt..."
Ngay khi Tề Nhị phát ra âm thanh, Ân Thời Tu đã quay đầu ra hiệu cho cô ta giữ im lặng, vẫy tay với cô ta, ra hiệu cô ta có thể xuống xe.
"Cảm ơn…"
Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng...!Ân Thời Tu đột nhiên cau mày, nhìn cô ta với vẻ không kiên nhẫn.
Tề Nhị lập tức xuống xe.
Cô ta đi chưa được bao xa đã quay đầu lại, thông qua cửa sổ phía trước, cô ta nhìn thấy Ân Thời Tu lại quấn áo khoác quanh người Tô Tiểu Manh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đi vòng sang bên kia, mở cửa xe, cẩn thận bế Tô Tiểu Manh ra ngoài.
Trong mắt cô ta hiện lên sự ghen tị và ngưỡng mộ.
Mỗi lần Tiêu Kỳ đến đón cô ta, anh ta cứ ngồi ở ghế lái và lăn xuống cửa sổ để vẫy tay với cô ta, bất kể trời mưa hay tuyết rơi...
Cô ta chưa bao giờ ngủ trong xe của Tiêu Kỳ, bởi vì Tiêu Kỳ luôn lái xe rất nhanh...
Khi nhìn thấy Ân Thời Tu quấn chặt Tô Tiểu Manh bằng khăn quàng cổ và áo khoác, sau đó ôm cô vào lòng, cô ta biết rằng người đàn ông đó thực sự yêu Tô Tiểu Manh.
Qua một đêm này, tất cả cảm giác ưu việt của cô ta trước mặt Tô Tiểu Manh đều biến mất, không chỉ vậy, cô ta còn chia tay với bạn trai...
Cô ta không thể chấp nhận sự chênh lệch này được.
Điện thoại rung lên không ngừng, cô ta mở lên...
Nhóm lớp WeChat đã bùng nổ.
Tô Tiểu Manh dựa vào cơ thể của Ân Thời Tu, những bông tuyết rơi sau lưng cô, chỉ một bức ảnh chụp hai người họ từ phía sau thôi cũng đủ để chứng minh rất nhiều điều.
Hà Thừa Trạch ít nói, nhưng điều gì nên nói thì anh ta sẽ không bỏ sót một từ nào.
Tề Nhị tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay lại...
Tại sao Tô Tiểu Manh luôn là người được người khác yêu thích chứ?
...
"Chú…"
Tô Tiểu Manh vòng tay quanh cổ Ân Thời Tu và thức dậy.
"Hửm?"
"Sao chú lại đến đây?"
Tô Tiểu Manh nhìn quai hàm của anh với đôi mắt mở to và thì thầm.
"...Anh nghe có ai đó nói nhớ anh."
Sắc mặt Tô Tiểu Manh đột nhiên đỏ bừng, hai chân ngượng ngùng đung đưa mấy lần.
Dáng vẻ nho nhỏ ngượng ngùng này… sao có thể quyến rũ đến vậy?
Khiến cho miệng lưỡi của Ân Thời Tu trở nên khô khốc.
"Được rồi chú, để cháu xuống đi, hiện tại cháu nhất định rất nặng..."
Ân Thời Tu cau mày: "...!Em đã từng nhẹ hả?"
"..."
Ân Thời Tu cười khúc khích và hôn lên miệng cô.
"Chú đừng có đánh lén cháu!"
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm vài từ.

"Tỉnh rồi thì đứng đây chờ anh một lát."
"..."
Tô Tiểu Manh chớp mắt, chỉ thấy Ân Thời Tu mang theo một vài túi quà từ trong xe và đi bộ tới.
"Cái này là gì thế?"
Cô hỏi.
Ân Thời Tu không đáp lại mà ra hiệu cho cô gõ cửa.
Tô Tiểu Manh liếc anh một cái, cửa bị Tô Thành Tể mở ra, nhìn thấy người ngoài cửa là Ân Thời Tu, ông ấy rất kinh ngạc, còn có chút mừng rỡ nữa.
"Tiểu Ân! Không phải nói con bận không tới được sao?"
"Lừa Tiểu Manh thôi ạ."
Ân Thời Tu bình tĩnh nói, nhưng anh không biết mình đã nói bao nhiêu lời nói dối cho chuyến đi này.
"Đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì!"
Sau khi Ân Thời Tu thay giày, anh đưa một hộp quà nặng hơn cho Tô Thành Tể: "Chú, cái này là của chú."
"Ôi ôi ôi, khách khí, khách khí quá!"
Nói xong, Tô Thành Tể ngồi xuống ghế sofa, mở món quà mà ông nhận được ra.
Mẹ Tô vừa mới tắm xong đi ra, nhìn thấy Ân Thời Tu liền sửng sốt, bà hỏi: "Sao lại đến muộn thế?"
"Vâng, con hoàn thành công việc ở Bắc Kinh cũng hơi muộn, máy bay bị hoãn hơn một giờ."
Mẹ Tô liếc nhìn Ân Thời Tu, bình tĩnh nói: "Cha mẹ cậu có biết cậu đến Thành Đô đón năm mới không? Không phản đối sao?"
"Chuyện này thì bác gái không cần lo, vốn dĩ cháu phải quay về cùn Tiểu Manh, thật sự là…"
"Đừng nói nhảm, ăn cơm chưa?"
Mẹ Tô lạnh lùng hỏi.
"Chưa ạ…"
Mẹ Tô cau mày lườm anh một cái: "Đừng tưởng rằng tuổi còn nhỏ rồi không coi trọng thân thể!"
"Mẹ, chú không còn trẻ nữa!"
Tô Tiểu Manh đột ngột nói thêm, nhưng lại bị mẹ Tô liếc một cái.
"Tôi đi nấu cho cậu một bát mì, cậu ngồi đi."
"Cám ơn dì."
Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh đi đến bên cạnh Tô Thành Tể, Tô Thành Tể đã mở món quà ra, là một bộ cờ bằng ngọc trắng trong suốt không một chút tì vết được đặt đều đặn trong hộp.
Tranh thủ đang nấu nước, mẹ Tô ra xem thì nghe chồng kêu lên:
"Đá cuội này sao lại đẹp như vậy? Mịn màng trong suốt...!chất liệu không tồi đấy."
Mẹ Tô thật sự muốn lấy cái thìa trong tay chặt đầu Tô Thành Tể!
Đá cuội?
Đây là ngọc bích trắng mịn hạng nhất đấy! Ông bị ngốc à?
"Con cũng không biết, con chỉ thấy bộ cờ này rất tinh xảo, còn nghĩ chú nhất định thích nó, cho nên mới mua cho chú chơi."
Mẹ Tô vô thức liếc nhìn Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ Tô, khi mẹ Tô đang định quay đi, Ân Thời Tu lại đặt một túi quà khác lên bàn cà phê bên cạnh:"Dì, cái này là của dì ạ!"
"Tôi nấu mì cho cậu trước."
Nói xong bà lại đi vào phòng bếp, trong lòng mẹ Tô thật sự ngứa ngáy muốn chết, rất muốn biết trong túi quà có cái gì.
Thấy bố mẹ đều có quà, Tô Tiểu Manh vội vàng nhìn Ân Thời Tu, mỉm cười đưa tay ra:
"Chú, còn cháu, còn cháu nữa!"
"..."
"Cháu… không có hả?!"
Tô Tiểu Manh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ân Thời Tu, thấy anh không có biểu hiện gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn mình...
Trái tim của cô có chút tan vỡ.
"Con muốn quà gì?" Tô Thành Tể vuốt ve bộ cờ yêu quý của mình, vui vẻ nói.
"Sự hiện diện của Tiểu Ân là món quà lớn nhất dành cho con rồi, không phải sao?"
Tô Tiểu Manh cau mày, không thể đồng ý với lời nói này, vội vàng nói một cách cay đắng:
"Chú ấy tới thì có ích gì chứ? Có thể xem, có thể ăn, có thể chơi được không?"
Nói xong, cô tức giận trở về phòng.
Tô Thành Tể cười nói: "Còn không mau đi dỗ nó đi?"
"Ơ, Vâng."
Ân Thời Tu đứng dậy, đi theo vào phòng, thấy Tô Tiểu Manh đang khoanh tay trước ngực, không hài lòng đứng ở đó.
Anh nghiêng người vòng qua cô từ phía sau, thì thầm:
"Em muốn xem, muốn ăn, muốn chơi cái gì..."
Giọng điệu mơ hồ mập mờ này là cái quái gì vậy?.

Bình Luận (0)
Comment