Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 71

"Là bà!" Trước mặt là bà Hoàng Hậu kia, phía sau Hoàng Hậu còn có Thái tử phi Ngụy Tuyết Oánh, là những người tâm phúc của Hoàng Hậu. Rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, hai tay hai chân nàng đều bị dây thừng trói chặt, căn bản cũng không có cách nào nhúc nhích được chỉ nói chi là chạy trốn. Tống Đại Mãnh ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Ta đang ở đâu?"

Xem cách trang trí xung quanh thì đây cũng không phải là Ỷ Hà Điện của Hoàng Hậu, tuy nhìn toàn cảnh thì giống như nhà lao nhưng nàng khẳng định đây không phải là Thiên Lao. Nếu vậy, bây giờ nàng đang ở đâu?

"Đương nhiên đây là Ỷ Hà Điện của bổn cung rồi." Hoàng Hậu vừa cười vừa đắc ý, nếp nhăn nơi khóe mắt ngày càng hiện ra rõ hơn, bà khinh bỉ nhìn Tống Đại Mãnh, "Ban đầu, bổn cung định mời ngươi tới, nhưng mà nghĩ lại thì bổn cung đành phải dùng đến cách này để mời ngươi tới. Sao thế, tân vương phi, có phải là cảm thấy rất bất ngờ không, thật bất ngờ, chúng ta còn thể ‘đơn độc gặp mặt’ như vậy."

Nói đến "đơn độc gặp mặt" thì vẻ mặt của bà ta có bao nhiêu là đắc ý.

"Hừ." Bây giờ, Tống Đại Mãnh rất là tức giận, nàng nhổ ra một ngụm nước bọt nói, "Muốn giết muốn xử thế nào tùy bà, bà đừng cho rằng ta sẽ cầu xin bà, nằm mơ đi."

Sau khi nhìn thấy độ cong hoàn mỹ ở đây, rồi trực tiếp bay đến khuôn mặt già nua của bà Hoàng Hậu kia.

"Nha đầu chết tiệt, chết đến nơi rồi lại còn mạnh miệng." Ngụy Tuyết Oánh đạp một cước vào giữa xương bánh chè của nàng. Tống Đại Mãnh cố nhịn đau, rồi nàng nhìn Ngụy Tuyết Oánh bằng hai con mắt như muốn phun ra lửa, "Có bản lĩnh thì ngươi giết  ta đi! Rồi kêu người trói ta lại thì có gì hay ho."

Lúc này có phải nàng đang hối hận hay không, nếu mình không đào cái hang động kia, không rời khỏi Nhàn Vương phủ, thì nhất định cũng sẽ không rơi vào tay những người đáng ghét này.

Nhưng mà thế gian này cái gì cũng có, nhưng mà cũng không có thuốc hối hận!

"Được lắm ả nha đầu chết tiệt này..." Nghe vậy, Nguyệt Tuyết Oánh liền giận dữ, lại muốn đi lên phía trước.

"Đừng nóng vội, Tuyết Oánh, chúng ta còn rất nhiều cách để trị con tiểu tiện nhân này." Lúc này, Hoàng Hậu vội kéo Ngụy Tuyết Oánh lại. Nàng ta chùi chùi mặt vừa mới bị Đại Mãnh nhổ nước bọt lên, sau đó đi tới trước mặt Tống Đại Mãnh, rồi cười khẩy với nàng, "Tống Đại Mãnh, ngươi biết tại sao bổn cung lại chưa giết ngươi không?"

"Cảm ơn, ta không muốn biết, hơn nữa..." Tống Đại Mãnh ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm Hoàng Hậu và Ngụy Tuyết Oánh, "Cũng không có liên quan gì tới ta!"

Hoàng Hậu khẽ cười, khóe miệng hơi nở ra một nụ cười quỷ dị, "Hả, thật sao? Cái tên Trầm ngự y kia, nhất định có liên quan đến ngươi chứ?"

Cái gì?

"Bà dám?" Trong lòng Tống Đại Mãnh quýnh lên, nàng rống to, "Nếu như bà dám làm gì với hắn, cho dù ta có là quỷ ta cũng không ta cho bà!"

"Hey, tân vương phi tức giận rồi." Thấy thế, Hoàng Hậu càng ngày càng đắc ý, bà đi vài bước trở về ghế của mình rồi nhìn Tống Đại Mãnh với một ánh mắt thâm trầm. "Bổn cung đây, cũng sẽ không làm khó ngươi. Ta mời ngươi đến đây, chỉ muốn cùng ngươi thảo luận một điều kiện. Nếu như ngươi đồng ý, đương nhiên bổn cung sẽ không làm tổn thương người trong lòng của ngươi.

"Bà muốn ta làm gì?" Ngồi trên mặt đất ẩm ướt, Tống Đại Mãnh vội nghiêm mặt lại.

Hoàng hậu đi lên trước mặt nàng rồi cười cười, "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cũng không gọi người đến đối phó người trong lòng của ngươi."

Dứt lời, bà liền nhấc cằm lên, rồi Tâm Phúc ở phía sau bà cung kính đi lên, trong tay còn cầm một cái lọ màu đỏ.

Hoàng hậu lại nói tiếp, "Ngươi cầm cái này về, bên trong là phệ tâm tán, ngươi bỏ vào trà của Vương gia. Chỉ đơn giản như vậy, ngươi cứ ngoan ngoãn làm, bổn cung cũng sẽ không gây phiền phức cho ngươi, cũng sẽ không làm hại người trong lòng của ngươi, như thế nào."

"Ta, ta không làm được." Lúc này Tống Đại Mãnh lắc đầu, tuy Nhàn Vương có chút đáng ghét thật, nhưng bản tính của hắn không xấu, ngược lại lúc nàng bệnh hắn chăm sóc nàng mấy ngày liền, nếu bây giờ đồng ý với hoàng hậu, thì nàng sẽ trở thành người như thế nào?

"Nếu như ngươi không làm được, cũng đừng trách lòng dạ bổn cung lại độc ác." Hoàng hậu cắn răng thật chặt nói, "Người đâu! Đi bắt Trầm ngự y tới cho bổn cung."

"Tuân lệnh."

"Chờ một chút!" Thấy Tâm Phúc của hoàng hậu định đi thì nàng vội hoảng hốt, nàng liền lên tiếng ngăn cản lại.

"Sao, ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?" Thấy Tống Đại Mãnh cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn, trong lòng bà liền đắc ý. Ngụy Tuyết Oánh vẫn đang đứng ở bên cạnh nhìn Tống Đại Mãnh, nhìn nàng giống như một con kiến sẽ bị bóp chết bất kể lúc nào, nàng ta khẽ cười lạnh.

"Chỉ cần ta rải đồ này vào trong phủ Vương gia, ngươi sẽ giữ lời hứa chứ?" Lúc Đại Mãnh nói những lời này, trong lòng nàng rất là rối rắm.

Nàng không ngừng ở trong lòng hỏi chính mình, mình nên làm gì? Nàng không nghĩ tới hoàng hậu lại độc ác như vậy, Nhàn Vương đã không cử động được, sao lại muốn giết hắn nhiều lần như vậy?? Càng không dám tưởng tượng hơn chính là, nếu như nàng không nghe theo lời dặn dò của hoàng hậu mà làm thì Trầm Ngạo sẽ ra sao?

Sao ông trời lại phải cho nàng những lựa chọn khó khăn như vậy? Trời ạ, ai tới cứu nàng đi, thật sự nàng không muốn hại Nhàn Vương. Nhưng bây giờ, nàng không có cách lựa chọn nào khác...

"Đương nhiên, bổn cũng đã nói dối ngươi khi nào chưa? Nếu ngươi nghi ngờ ta thì thử hỏi Thái tử phi đi." Hoàng hậu nâng mắt lên rồi chỉ chỉ Ngụy Tuyết Oánh nói, "Tuyết Oánh, ngươi nói cho tân vương phi biết đi, lúc trước có phải bổn cung đưa ngươi lên vị trí Thái tử phi không?"

Ngụy Tuyết Oánh không dám làm càn, chỉ có thể ngoan ngoãn nói: "Đúng, cô cô."

"Ngươi nghe chưa? Ngươi cảm thấy bổn cung đang lừa ngươi sao?" Hoàng Hậu lại di chuyển tầm mắt của mình lên người Đại Mãnh, "Bây giờ ngươi nói xem, nếu như ngươi chọn cái tên hữu danh vô thực rác rưởi Vương gia kia, hay là lựa chọn người trong lòng của ngươi? Hai người bọn họ, Nhàn Vương nhất định phải chết, mà người yêu của ngươi cũng có thể sống không nổi, tất cả đều nằm trong tay ngươi!"

"Để ta suy nghĩ thêm." Việc này không phải là chuyện nhỏ, Nhàn Vương là người không phải kiến, nàng cúi đầu xuống rồi nghiêm mặt lại, lông mày nàng càng nhíu chặt hơn.

Tuy Nhàn Vương rất đáng ghét, còn cấm túc nàng nhưng mà hắn chăm sóc nàng là thật, mấy ngày đó hắn quan tâm nàng như vậy cũng là thật. Đứng ở trên góc độ của hắn, thì có người nam nhân nào lại đồng ý thê tử của mình lúc nào cũng đi tìm nam nhân khác?

Nàng đột nhiên lý giải cánh làm của Nhàn Vương...

Nhưng mà, nhưng mà không có cách nào khác...

Nàng nhắm mắt lại. Rồi im lặng đọc thầm ở trong lòng, xin lỗi, xin lỗi...

"Nghĩ kĩ chưa?" Lúc này lời nói của hoàng hậu lọt vào bên tai nàng. Tống Đại Mãnh chợt tỉnh táo lại, rồi nàng ngẩng đầu lên, "Giúp ta cởi trói!"

"Ngươi còn chưa đồng ý..." Ngụy Tuyết Oánh bất mãn trừng mắt, Hoàng Hậu vội ngăn nàng ta lại, rồi ra hiệu nói với Tâm Phúc đang đứng ở sau, "Đi, cởi trói cho nàng ta!"

Rốt cuộc, tay chân nàng cũng được tự do, Tống Đại Mãnh cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, dù có eo, lưng đau, sau lưng sau gáy chỗ nào cũng bị thương, bụng và cánh tay cũng vậy, nàng vừa nhấc tay vừa nhịn đau mà bước đi.

Nàng đi lên phía trước, thì Ngụy Tuyết Oánh lùi về sau vài vước, nhưng nàng vòng qua Ngụy Tuyết Oánh, đi tới trước mặt hoàng hậu, nhận lấy cái lọ.

"Bây giờ có thể thả ta đi chưa?"

"Thả nàng ta đi."

"Vâng."

"Cô cô, để nàng ta đi như vậy sao?" Thấy Tống Đại Mãnh đang muốn đi lên cầu thang Ngụy Tuyết Oánh định đá Tống Đại Mãnh một cái, nàng ta vội giơ chân lên định đạp vào đùi Tống Đại Mãnh một cái. Lúc này, đột nhiên Tống Đại Mãnh quay đầu lại, rồi trừng mắt với Ngụy Tuyết Oánh, "Hoàng hậu nương nương, xin người quản chất nữ (chau gái) của mình cho tốt."

Đúng lúc này thì có người đi trên cầu thang đi xuống, "Hoàng hậu nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị rồi."

Bây giờ đã là buổi trưa rồi.

Tống Đại Mãnh cúi đầu thở dài, lúc nàng ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt của người đó. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của hai người đều sửng sốt một chút.
Bình Luận (0)
Comment