Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 74

Edit: Chickenliverpate

"Nàng đến rồi."

"Ừ, ta đến rồi."

Chẳng qua, là mang theo độc dược mà đến, mang theo tâm tư muốn giết ngươi mà đến.

Nhưng không có vấn đề gì, ta sẽ bồi ngươi...

Cùng chết.

Mỗi một bước đi, hai chân nàng giống như bị một lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn khoét vào da thịt. Khoảng cách với Nhàn vương càng gần, thì sự áy náy trong lòng nàng càng lúc càng sâu.

Thật xin lỗi, Vương gia, vì Trầm Ngạo...

Nàng rũ mắt, bên dưới ống tay áo, bình phệ tâm tán bị nàng cầm chặt đến nỗi nóng lên, tâm trạng nặng nề, nàng nghĩ chuyện nàng sắp làm là một sai lầm không ai có thể tha thứ được.

"Người đâu, mau kéo ghế cho Vương phi." Nhìn thấy cuối cùng Tống Đại Mãnh cũng xuất hiện, Nhàn vương lập tức phân phó cho hạ nhân đang đứng hầu bên cạnh.

Nghe được phân phó, Vô Hoa vội vàng bước đến muốn kéo ghế cho nàng.

"Không cần đâu, Vô Hoa." Tống Đại Mãnh ngăn Vô Hoa lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng tự mình kéo cái ghế bên cạnh Nhàn vương rồi ngồi xuống, cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, nàng ngẩng đầu yếu ớt cười với hắn: "Ta muốn ngồi bên cạnh Vương gia. Gả đến vương phủ cho tới nay, vẫn chưa từng hầu hạ Vương gia dùng một bữa cơm trọn vẹn, thân là Vương phi của Vương gia, những việc thuộc bổn phận của mình cũng không làm tốt, thật sự quá không xứng đáng với chức vụ. Vương gia, kể từ hôm nay, Đại Mãnh muốn hầu hạ người thật tốt, quá khứ đã đắc tội khá nhiều, thật sự rất xin lỗi, mong rằng Vương gia người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của kẻ nhỏ, đừng so đo với một phụ nhân như ta."

Trên gương mặt, đôi mắt thâm tình mà chuyên chú, những người bên cạnh nghe vậy, thì ta một câu ngươi một câu, chen vào nói:

"Vương phi, người đừng nói như vậy."

"Đúng vậy, Vương phi..."

Mỗi người nói chuyện giống như là vô cùng hiểu rõ nàng, người nào cũng mang vẻ mặt thông suốt, giống như các nàng đã tiếp xúc với nhau từ lâu lắm vậy.

Nhưng ở trong này, không ai hiểu nàng.

Ít nhất là vào giờ này khắc này.

"Vương phi..." Từng chữ từng chữ lọt vào tai, chiếu sáng lòng người.

Tống Đại Mãnh cũng không biết, vào lúc này, Nhìn Nhàn vương có vẻ băng lãnh với chiếc mặt nạ, nhưng bởi vì những lời nói chân thành tha thiết của nàng mà khóe mắt hẹp dài cũng trở nên ẩm ướt.

Hắn ngây người một giây, cả cơ thể đông cứng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, người đáng ghét như thế lại không còn đáng ghét, một người những tưởng sẽ không bao giờ trở lại, lúc này đã quay trở về một lần nữa.

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi, ta muốn đơn độc dùng bữa với Vương gia. Quá nhiều người ta sẽ rất xấu hổ." Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi tắn xinh đẹp với mọi người, loại tươi cười này, vô cùng trong trẻo và thuần khiết.

Không một ai hoài nghi.

Nhàn vương cũng ra hiệu cho những người dư thừa rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lưu Vân bên cạnh.

"Vương gia, đầu gối của ta đau lắm." Thấy những người đó đã đi xa, nhưng Lưu Vân vẫn còn ở lại, nghĩ đến tánh mạng Trầm Ngạo đang phụ thuộc vào mình, Tống Đại Mãnh đắn đo một hồi, rồi duỗi một chân ra, nàng chỉ vào đầu gối đã bị Ngụy Tuyết Oánh đạp trúng, vô cùng tội nghiệp cáo trạng với Vương gia: "Lúc đào địa đạo, không cẩn thận bị va chạm khiến chân bị thương rất đau, vốn chỉ là một cục máu bầm rất nhỏ, bây giờ đã trở nên tím đen: "Lưu Vân, ngươi có thể giúp ta vào trong phòng lấy bình kim sang dược đến đây không? Thật sự rất xin lỗi, lại làm phiền ngươi chạy đi một chuyến."

"Vương phi, thương thế của người không phải..." Nghe vậy, Lưu Vân đang định lên tiếng, thì Nhàn vương đã đột ngột ngắt lời hắn: "Lưu Vân, ngươi mau đi đi, thương tổn của Vương phi quan trọng hơn."

"Vâng, Vương gia..." Lưu Vân vẫn muốn nói thêm cái gì, nhưng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Nhàn vương, những lời định nói đều bị nuốt xuống. Sau đó lại nghe Nhàn vương trầm giọng nói: "Thôi, có lẽ ngươi cũng không biết dược để ở chỗ nào đâu. Như vậy đi, Bổn vương đi cùng với ngươi."

"Vậy..." Lưu Vân liếc Tống Đại Mãnh một cái, có chút do dự.

"Lưu Vân!" Nhàn vương lạnh giọng, Lưu Vân mới không tình nguyện đi qua đẩy xe lăn.

Đi được một đoạn khá xa, vẫn quay đầu nhìn lại Tống Đại Mãnh đang ngồi trước bàn ăn, mãi cho đến khi khuất dần sau ngã rẽ.

"Nhàn vương gia, thực xin lỗi."

Bình phệ tâm tán bị nắm chặt trong lòng bàn tay, Tống Đại Mãnh hạ tầm mắt, nhìn một bàn thức ăn đầy sơn trân hải vị trước mặt, chua xót điên cuồng dâng đầy lên cổ họng, bất ngờ đánh vào lương tâm của nàng.

Ngọ thiện được chuẩn bị có chút vội vàng, nhưng thức ăn cũng không thiếu mùi vị. Rõ ràng Vương gia đối xử với nàng đã không còn tính toán sai lầm, thậm chí ngày càng tốt hơn, nhưng nàng lập tức lại...

Không! Không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể, nếu không, Trầm Ngạo sẽ chết, nàng không thể để cho Trầm Ngạo chết!

Nghĩ đến Trầm Ngạo, tâm của nàng cũng cứng lên vài phần. Hai tay run rẩy mở nắp bình ra, thừa dịp không có người, nhất định phải bỏ vào trong chén trà trước mặt Nhàn vương.

Nhưng mà, sau khi nàng mở nắp bình phệ tâm tán và di chuyển đến gần chén trà của Nhàn vương, trong đầu nàng cũng dần dần hiện lên những hình ảnh từ khi nàng bắt đầu đến vương phủ.

Nàng bỗng nhớ lại ngày hôm đó, nàng vì Trầm Ngạo mà đưa ra yêu cầu rời khỏi Nhàn vương phủ, hắn nổi trận lôi đình, một bộ dáng quyết không cho phép nàng bỏ đi...

Nàng bỗng nhớ lại khi đó, nàng phát sốt năm ngày, năm ngày đó, hắn dùng toàn bộ thời gian ở bên cạnh trông chừng nàng, khỉ nàng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã thấy hắn ở bên cạnh lo lắng cho nàng...

Nàng bỗng nghĩ đến, có đôi khi, hắn cũng sẽ xấu hổ chân tay luống cuống, nói chuyện thì mâu thuẫn, trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng lại nói ra những lời trái ngược....

Thật ra, hắn không xấu, chỉ vì đêm động phòng ngày hôm đó, nàng đã chọc giận hắn trước.

Đã có vài lần, hắn muốn đối xử thật tốt với nàng, nhưng cũng vì một Trầm Ngạo...

Hắn là người tốt...

Vậy tại sao lại muốn thương tổn hắn, nghe lời người xấu, làm hại tánh mạng hắn?

Ngay khi giọt độc dược cuối cùng rơi vào trong chén trà, nàng đột nhiên tỉnh ngộ.

Tống Đại Mãnh, hắn đối xử với ngươi cũng được coi là rất tốt, ngươi lại muốn hắn chết, lương tâm của ngươi ở đâu? Bị chó tha mất rồi sao?

Cả người nàng lờ đờ.

Vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy ở phía xa, Lưu Vân đang giúp Nhàn vương đẩy xe đi về phía bên này.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Độc dược đã hạ vào trong trà, mà hắn cũng sắp đến, muốn sai người đổi chén trà khác, e rằng cũng đã không còn kịp nữa.

Tiếng xe lăn càng lúc càng gần, khoảng cách giữa nàng và hắn càng lúc càng thu ngắn lại, nàng nhìn hắn, trên khóe miệng của hắn vẫn còn lưu lại ý cười.

Tống Đại Mãnh, sao ngươi có thể làm như vậy? Hắn đã là một phế nhân tay chân tàn tật, chẳng lẽ ngươi cũng cùng một loại người giống như lão bào hoàng hậu đó hay sao, tâm địa cũng độc ác như vậy sao!

Mắt thấy hắn sắp tiến vào, cuối cùng Tống Đại Mãnh cũng không chịu nổi, hốt ha hốt hoảng đổi chén trà của mình cho Nhàn vương. Đúng lúc này, Nhàn vương cũng tiến vào.

"Vương phi, đã lấy dược rồi."

Hắn tiến vào, không gọi tính danh của nàng, ngược lại gọi nàng là vương phi. Ngữ khí ôn hòa, khóe miệng hơi mỉm cười: "Lưu Vân, ngươi đi gọi hai người Vô Hoa đến đây đi."

"Vâng, Vương gia."

Trong chốc lát, toàn bộ thiên sảnh chỉ còn lại nàng và hắn.

"Vương gia, người vất vả rồi." Tống Đại Mãnh hơi kích động đứng lên, đẩy xe lăn đến bên cạnh. Nhàn vương lại nói: "Vương phi, bổn vương hơi khát."

Tống Đại Mãnh nhìn thoáng qua chén trà trên bàn, nghĩ thầm, cũng may là nàng đã đổi vị trí, liền vươn tay cầm lấy chén trà không có độc, đưa đến miệng cho Nhàn vương: "Vương gia, trà đây, từ từ uống."

Đưa trà xong, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cảm thấy may mắn vì đã đổi chén trà trước khi hắn đến, nếu không, nàng còn mặt mũi nào sống trên thế gian này chứ?

"Vương gia."

Nàng đột nhiên bước tới, cầm ly trà đã hạ phệ tâm tán đưa lên môi mình.

Nét cười đong đầy trên khóe mắt, đôi môi khẽ mở: "Cuộc đời này có thể gả cho Vương gia, là may mắn ba đời của Đại Mãnh. Từ nay về sau, Đại Mãnh sẽ trả lại cho Vương gia một cuộc sống an bình. Sẽ không còn có người tới quấy rầy Vương gia, chọc giận Vương gia, lại càng không có người cãi nhau với Vương gia, đào đường hầm trong vương phủ. Còn có, Vương gia..."

Yết hầu lên xuống khó khăn, nàng không biết sau khi uống xong chén độc dược này, bản thân sẽ gặp phải thống khổ như thế nào. Nàng chỉ biết rằng, chỉ cần nàng chết, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Sau khi nàng chết, hoàng hậu cũng mất đi một người có thể uy hiếp, mà Trầm Ngạo, nàng tin tưởng, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Vương gia là bằng hữu của hắn, hắn lại là ngự y chuyên trách của hoàng đế, không phải loại người như hoàng hậu có thể gây thương tổn. Chỉ cần bản thân chết đi, bất cứ người nào cũng đều tốt cả.

Nghĩ đến đây, nàng liền há miệng, nâng chén trà lên môi. Đúng lúc này, một bàn tay nhanh như chớp duỗi ra, đoạt lấy chén trà độc trước khi nàng uống.

Là ai!

Sau một giây kinh ngạc, đến khi nàng phản ứng kịp, đã nhìn thấy Nhàn vương.

Không, đó hoàn toàn không phải là Nhàn vương!

"Đã nói là Bổn vương khát, sao nàng chỉ lo cho bản thân mình, không phải nàng đã nói từ nay về sau sẽ hầu hạ Bổn vương thật tốt sao?"

Hai mắt Tống Đại Mãnh mở to, ngỡ ngàng nhìn nam tử thân hình cao lớn rắn rỏi, đeo mặt nạ ngân sắc, mặc một bộ cẩm bào huyền văn màu đen, tóc buộc kim quan, đang cầm chén trà độc vừa đoạt được từ tay nàng, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Trên xe lăn, trống không.

Mà người đáng ra đang ngồi ở đó thì lại đứng ở đây, đang uống chén trà độc, rõ ràng chính là...

"Không, đừng uống!"

Thần trí chậm chạp khôi phục, Tống Đại Mãnh mới nhận ra người trước mặt nàng giờ khắc này, tay có thể đoạt, chân có thể đứng chính là Nhàn vương, nhất thời cảm thấy hoảng hốt, nàng lập tức xông đến, muốn đoạt lấy chén trà.

Nhưng, tất cả đều đã muộn.

Sau khi chén trà tới tay nàng, đã không còn một giọt. Nhàn vương đang nhìn nàng với vẻ nghi hoặc: "Bổn vương dùng trà thôi mà, nàng làm gì vậy?"

Hắn lại có thể uống hết toàn bộ trà độc!

"Không! Sao lại như vậy..." Nàng hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc chất vấn Nhàn vương tại sao lại đột nhiên đứng lên, tại sao tay lại đột nhiên có thể cử động, chỉ ngơ ngác nhìn chén trà vài giây, rồi vội vã ngẩng đầu, trực tiếp vươn đôi bàn tay nhỏ bé đến miệng hắn, cạy môi hắn ra rồi móc vào miệng hắn, đồng thời sốt ruột nói: "Mau, mau nôn ra cho ta, nếu không nôn ra sẽ không còn kịp nữa..."

"Nàng đang làm cái gì vậy?"

Nhàn vương đẩy Tống Đại Mãnh ra, rồi nhìn xuống nàng, nhìn dáng vẻ nghi hoặc của hắn, dường như hoàn toàn không xảy ra chuyện gì. Tống Đại Mãnh cũng nghi hoặc, ngơ ngác nhìn hắn hỏi: "Huynh thật sự không có việc gì sao?"

"Bổn vương có thể có chuyện gì?"

Nhàn vương nói xong, quay đầu nhìn nhìn xe lăn, đang định quay trở lại ngồi xuống.

Nhưng ngay sau đó, biểu tình trên gương mặt hắn bất ngờ trở nên vặn vẹo, hắn cảm nhận có một đợt sóng nhiệt đang cuồn cuộn trong cơ thể, rồi một luồng hơi nóng dâng lên cổ họng, hắn bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cả người suy yếu gục xuống, ngã lên trên xe lăn một lần nữa.

Từng ngụm từng ngụm máu tươi cứ không ngừng tuôn ra, rất nhanh, máu tươi đã thấm ướt y bào của hắn, cũng từ từ chảy dọc theo cằm và cổ hắn thẳng xuống dưới, nhuộm đỏ toàn thân hắn, nhuộm đỏ tay nàng, khiến nàng càng thêm hoảng hốt.

"Vương gia, Vương gia, huynh đừng như vậy, đừng làm ta sợ, Vương gia..." Nhìn thấy Nhàn vương vẫn tiếp tục phun ra một lượng lớn máu tươi đỏ rực, cơ thể ở trên xe lăn đã dần dần mất đi ý thức, Tống Đại Mãnh luống cuống, hốt hoảng không gì có thể so sánh nổi, hốt hoảng tột đỉnh.

Là, là nàng hạ độc. Mặc dù cuối cùng nàng cũng hối hận, đã đổi chén trà có độc đi rồi, nàng vốn muốn tự mình uống hết, chỉ một mình nàng chết, nhưng lại không ngờ, lúc nàng định uống chén trà độc thì hắn đã đoạt đi...

Vì cái gì lại làm như vậy, nàng chỉ vì Trầm Ngạo lại làm hại tánh mạng của hắn, nhưng đến khi muốn thực hiện việc đó, nàng đã dao động hối hận lui bước mà! Nàng chưa bao giờ nghĩ muốn lấy mạng hắn, cho dù là có, cũng là bởi vì hoàng hậu lấy tính mạng Trầm Ngạo ra uy hiếp nàng, bất đắc dĩ nàng mới phát sinh ý nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng cuối cùng nàng đã hối hận, sao bây giờ, trước mắt lại...

"Vương gia, huynh đừng chết, Vương gia, huynh tỉnh lại cho ta, không phải huynh chán ghét ta sao, không phải cực kỳ thích châm chọc ta sao?" Nghĩ đến Nhàn vương sẽ chết, nàng bỗng chốc như một người điên, kéo mặt nạ hắn xuống, không ngừng vuốt ve gương mặt khó coi của hắn.

Máu tươi nhuộm đỏ tay nàng, nàng vẫn run rẩy hoảng loạn không ngừng chạm vào mặt hắn, vô tình cũng nhuộm đỏ gương mặt hắn.

Màu đỏ tràn ngập tầm mắt nàng, máu của hắn như lưỡi dao sắc nhọn cắt vào trái tim nàng, rỉ máu, đâu đâu cũng đều đỏ, đâu đâu cũng là máu.

"Vương gia, huynh đừng làm ta sợ, đừng..."

Vì cái gì, nàng rõ ràng đã hối hận, rõ ràng không định cho hắn ăn phệ tâm tán, nhưng tại sao lại có kết quả như vậy, đây không phải ý định ban đầu của nàng, không phải...

Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm lưỡng thế oan gia!

Nàng không ngừng lắc đầu phủ nhận sự thật trước mắt. Trong đời nàng, nàng chưa bao giờ trải qua một khắc nào giống như vậy, hối hận như vậy, cũng càng tự trách như vậy. Nàng điên cuồng tự hỏi, vì sao lại làm như vậy? Nếu không mang phệ tâm tán về thì tốt rồi, nếu trước đó không đào địa động chạy trốn thì tốt rồi, nếu...

Bây giờ có nói gì cũng vô dụng...

Tống Đại Mãnh gục đầu vào ngực Nhàn vương đang hôn mê vì trúng độc, nước mắt giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt không ngừng tuôn ra.

"Vương gia, Vương phi..."

Lúc này, ba người Vô Hoa, Linh Âm và Lưu Vân đồng thời xuất hiện ngay cửa ra vào. Vốn đang cung cung kính kính chuẩn bị hành lý, thì nhìn thấy Vương gia đang nằm trong vũng máu, còn Vương phi thì đang khóc vật vã bên cạnh, nhất thời hoảng sợ lập tức chạy tới.

"Trời ơi, sao có thể như vậy? Vương gia làm sao vậy, Vương phi, người..."

"Không, không phải ta, không phải ta làm hại, ta vốn muốn tự mình uống, nhưng hắn lại đoạt đi, là, là chính hắn uống, không phải ta, không phải ta..."

Giật mình vì có người tới, Tống Đại Mãnh hoảng hốt, vội vàng hoảng loạn từ trên người Nhàn vương đứng dậy. Trước khi bọn họ tới gần, đã điên cuồng chạy ra bên ngoài.

"Vương phi..." Còn chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì, Vô Hoa và Linh Am đang định đuổi theo, thì Lưu Vân gấp gáp chạy ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò các nàng: "Vương gia trúng độc, các ngươi nhanh chóng thông tri cho Thiên Sơn đến đây xử lý, ta tiếng cung tìm Trầm Ngự y!"

Lưu Vân xoay người biến mất, để lại Vô Hoa và Linh Âm đối mặt với Nhàn vương toàn thân đầy máu, trong lòng hoảng sợ không thôi.

"Tại sao Vương gia lại như vậy, mới vừa rồi vẫn còn rất tốt mà..."

"Làm sao bây giờ, Vương gia, người ngàn lần vạn lần không thể chết được, hu hu..."

"Tại sao Vương phi có thể đối xử với Vương gia như vậy, rõ ràng Vương gia đã rất cố gắng đối xử tốt với Vương phi, sao nàng ấy có thể..."

"Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng đi tìm Thiên Sơn, Vương gia không thể nằm trên xe lăn như vậy, nhanh đi..."

"Được....."

...

Thực xin lỗi, không phải ta, là bản thân huynh, ta không muốn hại huynh, là bản thân huynh tự uống, không phải ta, đúng, không phải ta làm hại huynh, ta không muốn huynh chết, là tại huynh...

Tống Đại Mãnh như một người điên chạy ra khỏi Nhàn vương phủ, bởi vì không bị giam cầm, nên không ai ngăn cản nàng, chỉ cảm thấy kỳ quái khi nhìn đôi tay nàng đầy máu, mãi cho đến khi bắt gặp Lưu Vân vội vàng đi ra, rồi lại mang theo Trầm Ngự y vội vàng trở về, loáng thoáng nghe bọn nha hoàn trong phủ nói, mới biết Vương gia đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Nhưng một đám có miệng không thể nói, trước đây Thiên Sơn đã từng phân phó và cảnh cáo qua, nếu người nào dám nghị luận nửa chữ, sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm! Mặc dù là vậy, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết, tân vương phi vừa trở về, đã có ý đồ giết Vương gia! Mà sau khi Trầm Ngạo vào vương phủ, liền vội vội vàng vàng triển khai công tác cứu trị cực kỳ gian nan, vừa tiến vào, đã cấp cứu một ngày một đêm không gián đoạn!

Đám người Lưu Vân, Thiên Sơn, Vô Hoa, Linh Âm, Lương Bác, không ngừng mang vào trong phòng khăn mặt và nước ấm, lại không ngừng tiếp nhận y phục và khăn mặt đẫm máu từ tay Trầm Ngạo, nhìn Trầm Ngạo y thuật cao minh, chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như thế này, cũng cau mày thật chặt, trong lòng mỗi người đều lo lắng cho Nhàn vương mà toát mồ hôi, riêng Trầm Ngạo, cũng sớm đổ mồ hôi ướt cả đầu.

Phệ tâm tán không phải là loại độc dược thông thường, một khi đã ăn nó, lập tức sẽ bị đau đớn xuyên tim, bụng cũng sẽ từ từ thối rữa, e rằng lần này Nhàn vương lành ít dữ nhiều.

Tống Đại Mãnh không ngờ sự tình sẽ phát triển đến nước này.

Nàng giống như người điên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, trên mặt cũng như điên như dại. Nàng chạy ra khỏi Nhàn vương phủ, chạy qua con đường lớn, cả người điên dại, không ai nhận ra nàng, cũng không ai lo lắng cho bà điên như nàng.

Miệng liên tục nói năng lộn xộn, không phải lỗi của ta, là chính huynh muốn uống, không thể trách ta, đều tại bản thân huynh...

Ai bảo huynh muốn uống, ai bảo huynh đã là một phế nhân nhưng vẫn nhận được sủng ái như thế của hoàng đế, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hoàng hậu và thái tử...

Hức...

Đừng chết, Vương gia, nếu huynh chết, ta sẽ áy náy suốt đời, Vương gia, Vương gia...

...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tống Đại Mãnh cũng không biết mình đang ở chỗ nào.

Nàng ăn nói điên khùng, lộn xộn, chạy lung tung. Trong tình trạng vô thức như vậy đã chạy ra khỏi thành. Đến khi sức cùng lực kiệt, mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh mới phát hiện, mình đang ở rừng đào. Đúng rồi, nàng giống như người điên, ngay cả nhóm thủ vệ thủ thành cũng không nhận ra nàng là tân Vương phi của Nhàn vương phủ, mỉa mai làm sao, nàng là người điên, là nàng, đều do nàng.

Không có việc gì chạy vào hoàng cung làm chi!

Thân là một nhân phụ lại vụng trộm cùng nam nhân khác làm gì!

Thật sự quá thấp hèn, Tống Đại Mãnh, sao ngươi có thể ti tiện như vậy, ti tiện đến mức không có cách nào lý giải!

Bây giờ có nói gì cũng không còn tác dụng, hối hận thì sao, cũng đã quá muộn rồi...

Nhàn vương hắn...

Sẽ chết sao?

Sao hắn có thể chết được, hức...

"Vương gia, nếu huynh chết, ta cũng sẽ không sống trên cõi đời này nữa."

Trước mặt đột nhiên trở nên rõ ràng, nàng nhìn thân thể mình, đôi tay mình bị máu của Nhàn vương nhuộm đỏ, màu đỏ tươi chói mắt đó cứ đâm vào trong mắt nàng đau đớn.

Nàng bất ngờ nức nở, vì lỗi lầm của bản thân mình mà cảm thấy tự trách và áy náy.

Hắn đã, đã chết rồi...

Phệ tâm tán, nghe qua đã biết nó đáng sợ như thế nào, vậy mà nàng lại...bỏ vào trong trà, Tống Đại Mãnh, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì, có câu "làm chuyện vô ích", ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hắn đã là một người tàn tật, không có khả năng cử động, đã cực kỳ đáng thương rồi, đối xử với ngươi cũng không tệ, sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?

Suy nghĩ đủ thứ, lòng của nàng lại bắt đầu bị bóp nghẹt.

Mùa đào ra hoa kết trái sớm đã đi qua, cả vườn đào chỉ còn những cành đào trơ trụi lá, cũng như tâm hồn khô héo của nàng khi đó, chỉ còn lại một cảm giác thê lương.

Bây giờ nàng nên làm cái gì đây? Không còn mặt mũi trở về, hiện tại Nhàn vương lành ít dữ nhiều, nếu hắn thật sự đã chết, vậy thì tội của nàng có chết vạn lần, có bị thiên đao vạn quả cũng không đủ.

Mặc kệ như thế nào, chính nàng đã hại Nhàn vương.

Mạng sống của hắn đang nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, có thể đứt bất cứ lúc nào, vậy mà nàng lại bỏ chạy, không phải...khiến người ta thất vọng sao? Sợ là Trầm Ngạo cũng sẽ không thích bộ dạng này của mình...

Cho nên...

"Vương gia, ta lập tức sẽ đến bồi huynh, huynh chờ ta."

Một lúc sau, nàng bất ngờ đứng lên, nhấc váy chạy trở về, ánh mắt vô cùng kiên định.

Nàng đã thông suốt, Nhàn vương sống hay chết, nàng cũng phải trở về. Nhưng hắn đã ăn phệ tâm tán, còn có mạng để sống tiếp hay sao?

Nếu hắn không còn mạng, nàng đã nói qua, chính nàng cũng sẽ không sống một mình. Vậy thì bồi táng với hắn, cũng là nên tội.

Nếu hắn may mắn còn mạng, vậy nàng càng phải trở về. Không phải vì cầu hắn tha thứ, nàng chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm mà nàng đã mắc phải.

Về phía hoàng đế, nếu ông muốn mạng của nàng, cứ việc lấy đi, không sao cả, nàng đã cư xử đến bậc này, còn có thể diện để sống sao?

Nàng bất ngờ dừng bước lại.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, Tống Đại Mãnh, ngươi thật sự muốn trở về sao? Lần này, sợ là không còn mạng để gặp Trầm Ngạo, nhưng nếu không trở về, cũng không còn mặt mũi gặp lại hắn.

Nghĩ vậy, nàng ngước mặt lên trời, hít một hơi thật dài, rồi nhấc chân đi về phía trước.

Đi một hồi, rồi dừng lại thở gấp.

Khi từ Nhàn vương phủ chạy đến, cũng không nghĩ đến cái gì, hiện giờ vết thương mới biến thành vết thương cũ, lại sinh ra một số vết thương mới. Toàn thân bủn rủn, đến khi nàng khó khăn đi tới cửa thành, thì trời cũng đã tối, cửa thành đã đóng từ lâu.

Trên cửa thành may mắn có hai ngọn đuốc chiếu sáng. Tống Đại Mãnh cuộn mình ngồi dưới chân tường, khi nàng chạy ra ngoài ăn mặc rất ít, chỉ có một bộ y phục bằng lụa mỏng bao bọc thân thể yếu ớt của nàng, mà lúc này trời đang từ từ trở lạnh, nhất là buổi tối, nhiệt độ lại càng xuống thấp.

Không biết tình trạng của hắn bây giờ như thế nào, đều do nàng...

Cả một đêm, nàng không hề chợp mắt. Bên tai nàng, thường xuyên có tiếng chó sói tru từ xa vọng tới, từng cơn gió ngoan độc xé toan màn đêm, khiến toàn thân nàng nổi da gà. Nàng giương mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ bức tường thành dày đặt phía sau lưng, chỉ còn lại màn đêm đen như mực, âm u khiến người ta khiếp sợ.

Nàng rụt đầu vào giữa hai chân, cơ thể rét lạnh, cả người co lại thành một khối, nghĩ đến Nhàn vương sinh tử còn chưa biết, nơi nào đó bên trong trái tim nàng co rút đau đớn.

Là nàng có lỗi với hắn, là nàng hại hắn...

Hức...

"Đại Mãnh, Đại Mãnh..."

Không biết đến khi nào, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.

Phi thường phi thường quen thuộc, loại cảm giác này, quen thuộc đến tận xương tủy, cũng nhớ nhung đau đớn đến tận xương tủy.

Là ai đang gọi nàng...

Trong nháy mắt, một góc nào đó trong lòng bị giọng nói quen thuộc kia làm cho rung động, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe giọng nói quen thuộc đó truyền tới tai:

"Đại Mãnh, con làm sao vậy, Đại Mãnh..."

"Ngươi là...ai..."

Trong tích tắc nàng vừa ngẩng đầu, liền ngây người sợ hãi.

Hai đốm lửa trên cổng thành đã suy yếu đi rất nhiều, mặc dù vậy, nàng vẫn có thể nhận ra người nọ ngay lập tức.

Chua xót dâng lên cổ họng, nàng nghẹn ngào: "... Bà, bà nội? Là bà sao, bà nội, Đại Mãnh rất nhớ bà, hức hức...."

Nàng không nhìn lầm, nàng nhìn thấy rất rõ ràng. Đúng rồi, giờ khắc này, đứng ngay trước mắt nàng quả thật chính là bà nội đã qua đời bảy năm của nàng!

Trên gương mặt phong sương của bà nội vẫn là nét hiền lành nhân hậu, bà từ ái sờ sờ đầu nàng, đau lòng nhìn nàng nói: "Đại Mãnh, sao con không biết tự chăm sóc mình, không phải bà nội đã nói, một người cũng phải kiên cường sao? Con nhìn con đi, bà nội mới đi không được bao lâu, con đã trở nên như vậy, con như vậy, bảo bà nội làm sao có thể yên tâm đây..."

"Đúng là bà nội rồi, hu hu..." Gương mặt của bà nội rõ ràng như vậy, nhìn thấy bà nội đã qua đời nhiều năm đang đứng trước mặt, nước mắt Tống Đại Mãnh cứ không ngừng rơi xuống, hay tay nàng run rẩy, rốt cuộc không nhịn được tiến lên ôm chầm lấy bà nội, khóc nức nở: "... Bà nội, Đại Mãnh thật sự rất nhớ bà, hu hu hu hu..."

Một bụng ủy khuất không biết nói cùng ai, giờ khắc nhìn thấy bà nội, tất cả đều sụp đổ.

Bản thân nàng cũng hiểu, nàng có thể ủy khuất gì chứ? Người gây nên lỗi lầm, có tư cách gì cảm thấy bản thân chịu ủy khuất?

Mấy năm nay, nàng đã rất cẩn thận, chưa từng làm nên chuyện thương thiên hại lý nào, thậm chí gặp những người vô gia cư lang thang trên đường, thấy chó mèo hoang đều dừng lại mua cho bọn họ chút gì đó để ăn. Vẫn chưa từng đánh mất thiện lương nàng, hiện giờ lại phạm một lỗi lầm không thể tha thứ.

Nàng giống như một đứa bé, không biết nên làm thế nào cho phải, trước mặt bà nội, khóc như một đứa trẻ.

"Đứa cháu ngốc nghếch." Bà nội vỗ lưng nàng, an ủi. "Bà nội cũng rất nhớ con, Đại Mãnh, con là máu thịt trong tim của bà nội, bỏ lại một mình con là bà nội không tốt. Đại Mãnh à, bà nội vẫn ở trên trời nhìn con, biết con chịu ủy khuất, biết con sợ hãi, bà nội cũng rất nhớ con, cũng rất lo lắng cho con..."

"Bà nội..." Nghe bà nội nói chuyện, Tống Đại Mãnh khóc ướt cả người bà. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bà nội còn có thể trở lại bên cạnh mình.

"Được rồi, Đại Mãnh." Bà nội buông nàng ra, nhéo nhéo mặt nàng, rồi cười hỏi: "Khóc xong thì nói cho bà nội biết, đã xảy ra chuyện gì. Con gầy đi nhiều lắm, bà nội rất đau lòng."

"Bà nội, con, con..." Nói với bà nội sao? Trong lòng Tống Đại Mãnh rối bời, cuối cùng vẫn bị nước mắt cướp đoạt trước một bước.

Nàng cảm nhận rất rõ ràng cảm giác ấm áp của đôi tay bà nội đang ôm lấy hai má nàng, nàng hy vọng từ nay về sau, loại ấm áp này sẽ không bao giờ rời bỏ nàng.

"Cháu gái ngoan của bà nội." Bà nội hiểu ý, không ép buộc nàng, lại ôm nàng vào lòng. Bà thở dài, rồi nói: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều phải làm một người kiên cường, biết không?"

"Dạ... Đại Mãnh biết, nhưng mà..."

Nhưng mà có một số việc, không phải kiên cường là có thể vượt qua. Hiện giờ Nhàn vương hắn...

Nghĩ đến Nhàn vương bị mình hại chết, trong lòng của nàng càng thêm khó chịu. Không ngừng mắng chửi bản thân mình, Tống Đại Mãnh, nhìn xem chuyện tốt ngươi đã làm đi! Hối hận có tác dụng sao! Độc dược cũng đã uống rồi, hắn cũng đã sắp chết, không, hắn rất có khả năng đã chết rồi! Ngươi có hối hận như thế nào đi nữa, cũng là vô bổ, chỉ biết ở đây khóc lóc, thật là vô dụng!

Bà nội quả thật giống như con giun trong bụng nàng, khi nàng đang âm thầm mắng chửi bản thân, bà nội lại đau lòng vuốt tóc nàng nói: "Cháu gái ngoan, không thể trách con, bà nội biết, con chỉ vì bất đắc dĩ, hơn nữa, trong lòng con cũng đâu có nghĩ như vậy, không phải sao?"

"Dạ... Bà nội...con nên làm gì bây giờ, hắn, hắn đã chết, con nên làm gì bây giờ, bà nội..."

"Đừng tự trách, mọi việc đều có định số của nó hết. Đại Mãnh, con nhất định phải biết, con người khi còn sống, bất kể phát sinh chuyện gì, đó đều là những chuyện nhất định sẽ phát sinh. Đừng hối hận, đừng áy náy. Đời này, bất kể con gặp ai, hắn đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời con, mặc kệ con đã làm ra chuyện gì, đều đã không thể hối hận được nữa. Làm đúng, làm sai, đều không cần phải tiếp tục suy nghĩ, bởi vì toàn bộ đều là số mệnh đã định, cuối cùng cũng sẽ phát sinh..."

"Thật vậy sao, bà nội, nhưng sao trong lòng con vẫn cảm thấy rất khổ sở, ngộ nhỡ hắn thật sự đã chết..."

"Sẽ không, cháu gái ngoan của bà nội, từ đó đến giờ đều là người có tấm lòng lương hiện nhất, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Mọi việc con nên nhớ mục đích tốt đẹp ban đầu, đừng tiếp tục lo lắng, đó không phải lỗi của con."

"Bà nội, cảm ơn bà, bà nội..."

"Đứa nhỏ ngốc này, con là cháu gái duy nhất của bà nội, đối với bà nội, còn ơn nghĩa gì chứ. Trời sáng rồi, nhớ phải trở về, nhận sai cũng được, bồi tội cũng được, hắn sẽ tha thứ cho con. Nhưng con tuyệt đối không thể trốn, biết vì sao không, vì bà nội không hy vọng con làm như vậy."

"...Dạ... Đại Mãnh nhớ rõ, sẽ trở về, sẽ..."

"Đại Mãnh, con phải nhớ kỹ, một người cũng phải kiên cường, mặc kệ làm chuyện gì, cũng không được quên mục đích ban đầu của chính mình."

"Dạ, Đại Mãnh nhớ rõ, nhưng mà bà nội, bà đừng đi mà, bà nội..." Đột nhiên khoảng cách giữa bà nội và bản thân càng lúc càng xa, thân thể của bà cũng dần dần trở nên trong suốt, Tống Đại Mãnh quýnh lên: "Đừng đi, ở lại với con đi, con không muốn bà đi, bà nội..."

Nàng duỗi thẳng hai tay cố gắng bắt lấy bàn tay của bà nội, cho dù chỉ là y phục cũng được, nhưng bà nội lại hiền hậu cười với nàng:

"Đứa ngốc, bà nội đã là người chết, sao có thể ở lại bên cạnh con, bà nội sẽ ở trên trời nhìn con."

"Bà nội, đừng đi, bà nội..."

Nhìn thấy bóng dáng của bà nội từng chút từng chút một trở nên trong suốt rồi biến mất, nàng nóng nảy, luống cuống, chạy lên phía trước, muốn bắt lấy dù chỉ một sợi tóc của bà, nhưng ngay sau đó, lại có cảm giác hai chân mình đang quẫy đạp trong không khí.

Giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ngay thời khắc mở mắt ra, bị ánh nắng ban mai nhu hòa chiếu vào trong mắt, khiến chúng trở nên đau nhức.

"Không phải vị cô nương này nằm ở đây cả một đêm chứ?"

"Nhìn cô nương này rất quen mắt, giống như ta đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải..."

Khi hai ba thủ vệ mặc binh phục thân mang kiếm đẩy cánh cửa từ bên trong cổng thành ra, liền phát hiện Tống Đại Mãnh đang ngồi dưới đất dựa vào tường thành, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên thần sắc kinh ngạc.

Rồi một người kinh hô: "Đây không phải tân Vương phi của Nhàn vương phủ sao! Sao Vương phi lại ở đây vào lúc này?"

Vừa nghe đến tân vương phi, hai người còn lại liền bước lên phía trước đỡ Tống Đại Mãnh đứng dậy, quan tâm hỏi: "Vương phi, sao người có thể ở chỗ này? Bọn tiểu nhân đều mang trách nhiệm gác đêm ở bên trong, người chỉ cần gọi một tiếng cũng được mà!"

"Ta..." Tống Đại Mãnh vừa định đứng dậy, thì phát hiện hai chân run rẩy. Thủ vệ thấy thế, một người liền đề nghị: "Vương phi, hai chân người khẳng định là đã tê rần, hãy để cho tiểu nhân cõng người đi."

"Không, không cần." Tống Đại Mãnh vội vàng lắc đầu, nàng muốn tự mình đứng dậy.

Xoa bóp hai chân một lúc, sau khi cảm thấy tốt hơn, lúc này dưới sự giúp đỡ của bọn họ, mới từ trên mặt đất đứng lên, rồi chậm rãi bước vào bên trong cửa thành.

Một giây sau khi mở mắt, nàng đã biết mình vừa nằm mơ. Vốn dĩ bà nội chưa bao giờ trở lại. Nhưng giấc mơ đó rõ ràng lại chân thật như vậy, thật sự giống như nàng mới vừa ôm bà nội. Nàng khẽ chạm vào khóe mắt, thì phát hiện ở đó vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

"Như thế này, Vương phi, ban đêm rất lạnh, trước tiên hãy cùng tiểu nhân vào uống một tách trà nóng đi." Mấy vị thủ vệ này lại vô cùng nhiệt tình, nhìn cũng không phải người xấu.

Sau khi đỡ nàng đi vào, lại muốn mời nàng dùng trà. Nói không cảm động là giả, vệ binh thủ thành trong truyền hình, e rằng có bao nhiêu người hảo tâm giống như mấy vị trước mắt này đây.

Được bọn họ đỡ đến căn phòng nhỏ trên thành lâu, nàng nghĩ nghĩ, rồi nói với bọn họ: "Các vị đại ca, chuyện này nhờ mấy vị đại ca giữ bí mật giùm ta, có được không?"

Nàng không muốn chuyện này bị ồn ào huyên náo truyền ra ngoài, huống chi hiện giờ an nguy của Nhàn vương là quan trọng nhất, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Nhưng không biết bọn họ có thể giúp nàng việc này hay không.

Vốn cho rằng bọn họ hẳn sẽ không giúp, không ngờ bọn họ lại nhanh chóng đáp ứng, ngươi một tiếng ta một tiếng trả lời nàng:

"Chuyện này, không cần Vương phi lên tiếng, bọn tiểu nhân cũng biết. Chúng ta cũng không phải loại người ăn nói huyên thuyên, đó đều là việc làm của nữ nhân. Cho nên Vương phi cứ yên tâm đi."

"Đúng vậy, ai không có nỗi niềm khó nói, Vương phi là người tốt như vậy, đối xử với Vương gia lại tốt như vậy, tiểu nhân nhất định sẽ không nói lung tung."

"Đúng là các ngươi không nói, nhưng còn bọn họ?" Nàng chỉ về phía những thủ vệ khác. Nghe vậy, bọn họ đều bật cười sang sảng: "Không có chuyện gì, tiểu nhân đi nói với bọn họ một tiếng là được. Chúng ta đều là người có gia đình, có cha nương, tim đều làm bằng thịt, về sau, vẫn còn phải nhờ Vương phi chiếu cố nhiều hơn."

"Đó là dĩ nhiên."

Lúc này Tống Đại Mãnh mới yên lòng. May mắn gặp được những người không phải mãn phu không phân biệt phải trái, trong lòng càng thêm cảm kích mấy phần.

"Ta phải đi, các ngươi mau trở về làm việc của mình đi. Không quấy rầy các ngươi nữa." Cũng không uống trà, nàng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mấy người này cũng không ngăn cản nàng, đều nói: "Cũng được, một lát nữa Tống tướng quân cũng sẽ đi qua đây."

Ba người đưa nàng xuống thành lâu, trước khi rời đi, nàng quay lại cảm kích nhìn bọn họ thêm một cái, rồi mới hướng về vương phủ mà đi.

Nhớ lại giấc mơ đêm qua, bà nội chân thật như thể, nhất thời trong cỗ họng lại dâng lên một cảm giác chua xót. Một giây trước khi nước mắt rơi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nơi bầu trời còn chưa sáng hẳn. Mờ mờ xám, không hề có sắc xanh, nhưng ít ra, nước mắt cũng không rơi xuống.

Nàng cũng ghi nhớ rất rõ ràng những lời bà nội đã nói, nhất định phải kiên cường. Từ nay về sau, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa, bất kể phát sinh chuyện gì, mặc kệ là vì ai, nàng cũng phải làm một người kiên cường.

Mặc dù đó chỉ là giấc mơ, nhưng nụ cười từ ái của bà nội, lại khắc sâu trong lòng nàng.

Đột nhiên nhớ lại những lời nhóm thủ vệ đã nói, trong lòng trầm mặc, thật ra nàng không tốt chút nào, nàng đã hại Nhàn vương.
Bình Luận (0)
Comment