Manh Sủng Ký

Chương 34

Edit: Yáng

***

Du Vãn gật đầu, "Đúng vậy, nếu như trời chưa tối thì anh ra ngoài không tiện. Anh nói xem, chúng ta đi xem phim hay là đi hóng gió?"

Thẩm Thanh Châu nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, à, hóa ra là nói chuyện này.

Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu không nói gì, cho rằng anh không muốn đi, "Anh không thích đi?"

Thẩm Thanh Châu ho khan, "Không phải, đi thôi."

"Thật, vậy em đi chuẩn bị một chút."

Thẩm Thanh Châu đưa tay xoa xoa đầu cô, "Có gì phải chuẩn bị."

"Em đương nhiên phải trang điểm thay quần áo rồi, đây không phải là lần đầu tiên hẹn hò với Thẩm đạo sao?" Du Vãn nói, "Em nghĩ hay chúng ta cứ đi xem phim đi, trong rạp tối chắc mọi người cũng không nhìn thấy anh đâu."

"Không muốn người khác làm phiền có thể bao rạp." Thẩm Thanh Châu rất tự nhiên nói tiếp.

Du Vãn suy nghĩ một chút, "Vậy thì không thú vị, chúng ta mua hàng ghế cuối, thừa dịp tắt đèn thì chạy vào, được không?"

Thẩm Thanh Châu liếc nhìn cô.

Ừ... Du Vãn cảm thấy ánh mắt kia có chút vi diệu, đại khái là Thẩm đạo nhà chúng ta chưa từng làm qua loại chuyện này.

"À, thật là đói, em đi nấu mỳ trước." Du Vãn sợ Thẩm Thanh Châu cự tuyệt, vội vã lấy nguyên liệu nấu ăn, giả bộ bắt đầu bận rộn xuống bếp.

Thẩm Thanh Châu nhìn bóng lưng của Du Vãn, trong mắt hiện lên ý cười, hoảng cái gì không biết, anh làm sao có thể không đáp ứng?

Đến buổi tối, Du Vãn dẫn Du Điểm Điểm từ nhà cô sang nhà Thẩm Thanh Châu, "Điện hạ, hôm nay mày và Đậu Đỏ có thể chơi với nhau đến khuya, có vui hay không?"

Du Điểm Điểm, "Uông uông uông!" (Không phải là bỏ tôi đi hẹn hò hay sao, hừm, nói dễ nghe nhỉ.)

Du Vãn sờ sờ đầu Du Điểm Điểm, "Không được phép làm loạn, không được bày bừa khắp phòng, biết chưa?"

"Uông uông."

"Ngoan." Du Vãn ra hiệu Du Điểm Điểm đi tìm Đậu Đỏ chơi, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Thanh Châu đã thay một quần áo khác từ trong phòng thay đồ đi ra.

Áo sơ mi cùng quần tây đơn giản, tông màu nhạt, rõ ràng là một phong cách rất bình thường, thế nhưng mặc trên người Thẩm Thanh Châu lại giống như đem anh biến thành người mẫu trên tạp chí, chân dài, giá trị nhan sắc cao, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.

Du Vãn nhìn từ trên xuống dưới, "Ừ... có chút đẹp trai."

Thẩm Thanh Châu đi tới thuận tiện xoa nhẹ đầu cô, "Đi thôi."

"Em vừa mới tạo kiểu tóc, anh đừng có làm rối." Du Vãn lấy tay che đầu.

Thẩm Thanh Châu nghiền ngẫm nhìn cô, phun ra ba chữ, "Không khác gì."

Nói xong liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa, Du Vãn thay giày đi theo sau, "Cái gì mà không khác hả, anh không phát hiện hôm nay em có gì khác với hôm qua à?"

Thẩm Thanh Châu đi tới cửa thang máy, nghe được Du Vãn nói những lời này, ngoảnh lại nhìn cô, ánh mắt kia giống với ánh mắt lúc nãy cô nhìn anh, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới.

Du Vãn bị Thẩm Thanh Châu nhìn không có lòng tin, sẽ không... thật là bối rối.

"Khụ, xoay qua chỗ khác xoay qua chỗ khác, thang máy sắp lên rồi." Du Vãn sợ anh đả kích người, tận lực chuyển đổi đề tài.

Thẩm Thanh Châu lại không nghe lời của cô, ánh mắt mang theo ý cười. Du Vãn hôm nay cố ý trang điểm, đeo đồ trang sức, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mặc váy trắng dài tới đầu gối, bắp chân trắng nõn tinh tế, dưới chân là đôi giày cao gót, ăn mặc như vậy nhìn cô thành thục hơn nhiều, không giống kiểu dáng 18 tuổi như ở nhà.

"Rất đẹp." Thẩm Thanh Châu xoay người về phía thang máy, nhàn nhạt nói ra một câu.

Du Vãn vốn không ôm hy vọng gì thì đột nhiên ngây ngẩn cả người, vành tai ửng đỏ. Cô là muốn được anh khen một chút, nhưng không nghĩ sau khi anh khen thì cô vẫn có chút ngượng ngùng...

Phim điện ảnh chiếu lúc 8 giờ, bởi vì không phải cuối tuần nên lượng người đi xem cũng không nhiều. Sau khi phim điện ảnh chiếu được năm phút thì Thẩm Thanh Châu với Du Vãn mới bước vào rạp.

Du Vãn đi theo sau Thẩm Thanh Châu, bởi vì quá tối, mà cô lại mang giày cao gót bình thường không hay đi, thế là bước hụt suýt nữa thì ngã. Thẩm Thanh Châu nghe thấy Du Vãn ở phía sau kêu lên một tiếng, tay mắt lanh lẹ kéo được tay của cô, "Cẩn thận một chút."

"Ồ." Du Vãn cầm tay của Thẩm Thanh Châu, thận trọng nhìn xung quanh, người bên cạnh cũng đều nhìn màn ảnh, không có ai chú ý đến hai người bọn họ, Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng, đột nhiên lại cảm thấy rất kích động, thế này là sao đây?

Đến hàng ghế cuối cùng, hai người ngồi xuống xem phim, phim là Du Vãn chọn, là phim tình cảm, diễn viên là một tiểu hoa nổi tiếng nào đó.

"Quên không mua bỏng ngô rồi." Du Vãn nhỏ giọng nói.

Thẩm Thanh Châu, "Cái kia ăn có gì ngon?"

"Đó là điểm độc đáo khi đi xem phim. Đến rạp chiếu phim mà không ăn bỏng ngô thì không hoàn chỉnh."

Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, như có điều suy nghĩ.

Phim điện ảnh tới đoạn nam chính nữ chính trưởng thành sau khi xa cách, phim có chút cảm động, thế nhưng Du Vãn không chăm chú xem, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Thẩm Thanh Châu.

Nhìn nhiều, Thẩm Thanh Châu dĩ nhiên là phát hiện, anh quay đầu lại nhìn Du Vãn, "Tập trung xem phim."

Du Vãn chống cằm, "Thế nhưng em cảm thấy anh dễ nhìn hơn so với phim."

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, ánh mắt dừng ở trên màn ảnh lớn, "Quả thật phim này quay chụp rất cẩu thả, diễn viên cũng không có kỹ năng diễn xuất."

Du Vãn vui vẻ, "Đúng vậy, còn không bằng nhìn anh, mục đích các cặp đôi đến rạp chiếu phim cũng không phải chỉ để xem phim."

Đang nói chuyện, một đôi tình nhân phía trước hai người đột nhiên yên lặng hôn môi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu xẹt qua, nhíu mày, "Là như vậy?"

Du Vãn theo ánh mắt anh nhìn lên phía trước, đôi tình nhân kia có chút say sưa, hôn môi vô cùng nồng nhiệt. Ngực Du Vãn đập thình thịch, nhưng vẫn mạnh mẽ giả bộ trấn định hướng Thẩm Thanh Châu ngoắc ngoắc tay, "Anh quay sang đây, em nói với anh."

Thẩm Thanh Châu hơi nghiêng người, Du Vãn hít sâu một hơi, đưa tay vòng qua cổ anh, kéo anh về phía cô, mọi lần đều là anh cưỡng hôn cô, dù sao thì cô cũng phải phản công một lần chứ.

Du Vãn trực tiếp cắn lên môi của Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu hiển nhiên là bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị cô nắm quyền chủ động, Du Vãn không nhắm mắt, trong rạp chiếu phim mờ tối, chỉ có ánh sáng nhạt trên màn ảnh phản chiếu trong ánh mắt của anh, rất sáng, nhiếp nhân tâm phách*.

(Nhiếp nhân tâm phách: mô tả những điều tốt đẹp khiến cho mình đánh mất bản thân)

Cô hơi hơi rời khỏi môi của Thẩm Thanh Châu, thấp giọng nói, "Sau này em xem phim anh đạo diễn đều sẽ chăm chú. Bây giờ chúng ta có thể làm những chuyện khác không?"

Thẩm Thanh Châu vẫn còn duy trì tư thế bị cô kéo tới, anh dừng một chút, nhẹ nhàng kéo Du Vãn lại gần, thanh âm hơi khàn khàn, "Được, cho phép em làm chuyện khác."

Dứt lời, anh hôn lên môi của cô.

Phim điện ảnh vẫn còn đang chiếu, ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung lên màn ảnh, cho dù ngay lúc này có người ngoảnh lại nhìn một loạt hàng ghế cuối cũng sẽ chỉ cười cho qua, đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào trong rạp chiếu phim, chuyện bình thường, ai lại nghĩ đến đó là Thẩm đạo nhà chúng ta, một ánh mắt mà cũng có thể khiến người ta chết cóng.

Nửa giờ sau, phim điện ảnh hôm nay là bộ phim mà Du Vãn xem không nghiêm túc nhất, nhưng lại là bộ phim cô xem vui vẻ nhất, gần đến kết thúc, Du Vãn lôi kéo Thẩm Thanh Châu ra khỏi rạp chiếu phim.

"Không muốn biết kết cục?"

"Thôi... Đại khái là hai người hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau." Du Vãn nói, "Bằng không chính là chia lìa."

Thẩm Thanh Châu mím môi, "Kết cục của phim điện ảnh cũng không nhất định là hai trường hợp. Nhưng bộ phim chúng ta xem hôm nay quả thực chỉ có thể là hai trường hợp này."

"Đúng chứ, cũng không phải là chuyện xưa hại não mà anh quay chụp." Du Vãn cùng Thẩm Thanh Châu đi tới lối đi ít người qua lại, "Có chút khát, có gì uống thì tốt."

"Đợi đã."

"Ừ?"

"Chờ ở đây." Thẩm Thanh Châu nói xong, trực tiếp bước đi, Du Vãn buồn bực nhìn anh, "Anh đi đâu vậy?"

"Không phải là em khát sao?"

Bóng lưng Thẩm Thanh Châu đi xa, Du Vãn mím môi cười, Thẩm đại đạo diễn càng ngày càng giỏi, vị trí bạn trai này ngồi không sai...

Du Vãn tràn đầy ngọt ngào đợi ở tại chỗ thật lâu, nhưng mà cả buổi vẫn không thấy Thẩm Thanh Châu quay lại. Trong lòng Du Vãn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vì thế vội vã quay trở lại.

Vừa mới đi qua cửa, Du Vãn cũng biết không được bình thường.

Cô nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở xa xa đang cầm trên tay một bịch bỏng ngô và một ly coca, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vì sao anh còn muốn đi mua bỏng ngô, có phải lúc nãy ở trong rạp cô đã nói đi xem phim mà không ăn bỏng ngô thì không hoàn chỉnh...

Ngực Du Vãn ngũ vị tạp trần, lúc này Thẩm Thanh Châu bị một nhóm người vây quanh, chắc anh cũng không ngờ tới, lúc quay trở lại đúng lúc phim điện ảnh kết thúc, anh đeo khẩu trang, nhưng để mua đồ cho cô vẫn bị người khác nhận ra.

Nam nữ đều có, có vài người có chút kích động. Bên người Thẩm Thanh Châu không có bảo vệ cũng không có người đại diện hay trợ lý, bị một nhóm người ngăn ở chính giữa không ra được. Nhưng như vậy anh cũng không bỏ xuống đồ trên tay.

Trong đầu Du Vãn mắng hai chữ ngu ngốc, từ trong túi xách lấy ra kính râm đeo lên, không nói hai lời chen vào trong đám đông.

Cô tốn sức chín trâu hai hổ, tóc rối thành một mớ hỗn độn mới chen được đến bên cạnh Thẩm Thanh Châu. Du Vãn giành lại đồ trong tay anh, liền hướng sang hai bên hô lên, "Bỏng ngô và coca của Thẩm đạo! Mau đoạt lấy!"

Trong nháy mắt, lực chú ý của một nhóm người đã bị hai đồ vật kia hấp dẫn, chen chúc qua đoạt bỏng ngô và ly coca.

Du Vãn nhân cơ hội kéo tay Thẩm Thanh Châu, thấp giọng hô, "Đi mau."

Thẩm Thanh Châu cau mày, "Em tiến tới làm cái gì?"

"Chẳng lẽ đứng nhìn anh cầm hai thứ kia bị bọn họ chen lấn." Du Vãn gắng sức mở ra một con đường, nhưng mà Thẩm Thanh Châu so với đồ ăn mà anh ăn thì vẫn có sức hấp dẫn hơn, hơn nữa một nhóm người chen lấn lại càng thu hút những người tò mò, vì thế càng ngày càng nhiều người.

Du Vãn bị chen lấn ngã trái ngã phải, cô đi giày cao gót, vốn là đi lại khó khăn, bây giờ bị đẩy một cái, cuối cùng bị trẹo chân.

"A!" Một cơn đau nhức kéo tới, Du Vãn thiếu chút nữa ngã khụyu xuống.

Thẩm Thanh Châu đỡ thắt lưng của cô, "Làm sao vậy?"

"Anh đừng lo cho em, anh đi ra ngoài trước đi, anh không ở đây thì mọi người cũng không chen lấn nữa." Du Vãn đẩy anh, sắc mặt Thẩm Thanh Châu lập tức trầm xuống.

"Thẩm Thanh Châu! Thật sự là Thẩm Thanh Châu!"

"A A! Thẩm đạo ký tên cho tôi với!"

"Thẩm Thanh Châu, em rất thích anh, ôi, đừng đẩy tôi, bỏ ra a!"

"Cô mới là người đi ra! Chặn đường tôi rồi!"

...

Đám người loạn thành một đoàn, Thẩm Thanh Châu nhíu mày nhìn Du Vãn, bất thình lình ôm lấy cô, nổi giận nói, "Đều tránh ra cho tôi."

"..." Nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu lạnh như băng đảo qua xung quanh, thanh âm trầm thấp dọa người, "Tránh ra."

"Thẩm, Thẩm đạo..." Bên cạnh có một cô gái nhỏ khiếp sợ gọi Thẩm Thanh Châu, ánh mắt tự nhiên cũng rơi vào trên người Du Vãn ở trong ngực Thẩm Thanh Châu.

"Cô ấy bị thương, tránh ra một chút, nghe không hiểu sao." Thẩm Thanh Châu siết chặt cánh tay, giữ đầu Du Vãn trong ngực để mọi người không nhìn thấy mặt của cô.

Du Vãn ngước mắt, "Hay là thả em xuống đây đi..."

"Ngoan một chút, đừng quấy rối." Đôi môi Thẩm Thanh Châu mím thành một đường.

Lúc này, nhân viên an ninh của rạp chiếu phim mới chạy tới, bọn họ chứng kiến cảnh này cũng khiếp sợ, lại nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở phía sau, vội vàng cùng nhau tiến lên bảo hộ xung quanh.

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút."

"Ngài cùng tôi đến bên này."

"Gọi xe cứu thương." Thẩm Thanh Châu nói.

Du Vãn, "Không nghiêm trọng vậy đâu, gọi xe cứu thương còn phải chờ ở đây, chúng ta lái xe của mình đi."

Thẩm Thanh Châu nhìn cô, "Được, anh mang em qua."
Bình Luận (0)
Comment