Edit: Yáng*** Buổi tối, Du Vãn vừa ngồi ở trước bàn sửa kịch bản <Lang Diêm>, vừa chat webcam cùng Giản Vũ Nùng - bạn tốt duy nhất của cô từ khi còn nhỏ.
"Du Vãn, tao nói cho mày biết, đến lúc mày vào đoàn phim gặp được minh tinh mà tao thích thì mày nhất định phải giúp tao xin chữ ký đấy." Giản Vũ Nùng vừa ăn mì tôm, vừa hàm hồ nói ra.
Du Vãn liếc mắt nhìn cô ấy, "Chị gái à, em là đi công tác, chứ không phải đi theo đuổi minh tinh, lại còn muốn ký tên, mất mặt lắm."
"Hắc, mày có còn muốn cùng tao duy trì mối quan hệ tốt đẹp này không?"
"Muốn ký tên trực tiếp tìm anh trai tao thì có phải dễ hơn không, mày tìm tao làm gì, dù sao tao cũng chỉ là một biên kịch nhỏ thôi, OK?"
Giản Vũ Nùng, "Anh trai mày bận rộn như thế, làm sao có thời gian làm loại chuyện nhỏ nhặt này."
"Cút cút cút."
Giản Vũ Nùng cuối cùng cũng ăn xong mì, đánh ợ một cái vang dội, Du Vãn nhìn cô ấy một cái, cách màn hình tựa hồ cũng có thể ngửi thấy được mùi vị của dưa chua ở bên kia.
"Chén dưa chua này là chén cuối cùng của tao đấy, Du Vãn, ngày mai mày nhớ gửi sang đây cho tao một rương dưa chua." Giản Vũ Nùng đau lòng nói ra.
Du Vãn, "... Không ăn cũng không chết được."
"À đúng rồi, lần trước không phải mày là nói đối diện nhà mày có hàng xóm mới chuyển đến sao, như thế nào, nam hay nữ, có tốt hay không, rất có tiền đi? Chỗ mày đang ở không phải phú thì cũng quý." Giản Vũ Nùng bày tỏ vẻ mặt khinh bỉ giai cấp tư sản.
Ngón tay Du Vãn đặt ở trên bàn phím dừng một chút, trong đầu bỗng lướt qua hình ảnh Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt lạnh lùng xuất trần, "Ừ, mới chuyển đến, là nam, rất tuấn tú."
"Rất tuấn tú?! Đẹp trai đến mức nào? So với anh mày thì sao?" Vẻ mặt Giản Vũ Nùng kích động.
Du Vãn cười cười, "Không phải cùng một kiểu với anh tao, đương nhiên theo tao thấy thì tướng mạo hàng xóm mới đẹp mắt hơn anh tao, dù sao tao cũng đã nhìn anh tao hơn hai mươi năm, nhìn phát chán rồi."
"Anh mày mà nghe được bảo đảm sẽ không đánh chết mày."
"Anh tao không bỏ được tao."
"Mày lúc nào cũng thích bắt nạt anh mày." Giản Vũ Nùng chậc chậc lắc đầu, "Bất quá Du Vãn à, xem ra mày rất thích người hàng xóm này, khó có được người mà siêu cấp đại trạch nữ như mày vừa ý. Này này, vậy anh ta thế nào, đối với mày tốt hay xấu, có đưa tới cho mày lễ vật ra mắt hàng xóm mới, sau đó làm bộ lôi kéo làm quen không?"
"Thân thiện?" Du Vãn nhíu mày, thầm nói, "Không khiến tao chết rét là đã không tệ rồi..."
Giản Vũ Nùng không nghe rõ, phối hợp nói ra, "Hàng xóm đẹp trai, còn có tiền, chậc chậc, tiểu nha đầu ngươi vận khí thật không tệ, này, bao giờ câu được anh ta thì nhớ nói một tiếng với tao."
Du Vãn ồ một tiếng, "Tao sẽ tận lực."
Giản Vũ Nùng sững sờ, cô ấy chỉ nói giỡn một chút, không nghĩ tới bạn học nhỏ chỉ ăn ngủ với viết truyện lại còn thật sự có ý đó, "Mày nói thật à?"
Du Vãn suy nghĩ một chút, "Tao lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã cảm thấy không hiểu sao lại đẹp mắt như thế, cùng nam chính trong tiểu thuyết của tao vô cùng giống nhau."
Giản Vũ Nùng trợn mắt há hốc mồm, "Cái kia, Du Vãn à, mày đừng có nói là mày còn nhất kiến chung tình nhé? Loại trò này không thực tế đâu."
"Nhất kiến chung tình? Này là sao?" Du Vãn nghiêm túc suy tư một phen, "Mày nghĩ như nào thì chính là như thế đi."
"..." Có thể hay không tùy tiện như thế??
Sau khi cùng Giản Vũ Nùng nói chuyện, Du Vãn lại sửa kịch bản. Sau đó cô cùng hai người biên kịch còn lại tiến hành một hội nghị nhỏ qua internet. Sau khi kết thúc, Du Vãn vô cùng mệt mỏi, không cả tắt máy tính trực tiếp nhào lên trên giường.
Mà nằm một cái, bất tri bất giác liền ngủ mất, tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, vẻ mặt Du Vãn mê mang từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn màn hình máy tính vẫn sáng, đột nhiên cảm giác được hình như có chuyện gì đó quên chưa làm.....
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên tinh thần chấn động, giống như, giống như, ngày hôm qua quên cập nhật chương mới của < Đồng hồ quả lắc cuối cùng>. Trên ót Du Vãn chảy một giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt xám xịt lấy máy vi tính đến trước mặt, sau khi mở weibo của mình thì thấy một loạt tin nhắn đến.
"Người đâu? Hôm nay như thế nào mà không có chương mới?"
"Nói ngày mai lại ngày mai, đại đại ngươi gạt người, 555555 "
"Ta một cước liền đá bay chén cơm trước mặt ngươi, Vị Vãn ngươi đi ra, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"
"Hôm trước tôi còn lo lắng hồi hộp không ngừng, một lòng chờ chương mới. Vậy mà chương mới hôm nay đâu!!!"
"Tác giả ngươi không có sao chứ? Có phải hay không bị bắt cóc? A?!"
...
Tiếng âm thanh báo có tin nhắn lại vang lên, ngày hôm qua Du Vãn sửa kịch bản đến khuya, trực tiếp quên mất phải đăng chương mới. Du Vãn chống cằm, suy nghĩ nên đối phó thế nào với một đám con đang gào khóc đòi ăn.
Qua thật lâu, Du Vãn chạy đến phòng khách tìm được Du Điểm Điểm đang ngủ thoải mái, kêu nó rời giường, "Điện hạ, đáng thương, vẻ mặt đáng thương."
Du Điểm Điểm mới vừa tỉnh lại, trong mắt còn hàm chứa lệ quang, Du Vãn tay mắt lanh lẹ chụp hình...
Năm phút sau, nhóm độc giả trông thấy Vị Vãn đăng cập nhật mới trên weibo.
Trong hình là sủng vật Du Điểm Điểm, thường xuyên xuất hiện trên weibo của Vị Vãn. Bất quá hôm nay nhìn tấm hình này liền thấy nó "Vô cùng đáng thương".
Mọi người thấy Vị Vãn viết caption: "Ngày hôm qua có việc gấp đã quên đăng chương mới, vì đền bù tổn thất, hôm nay sẽ đăng 2 chương mới. Mặt khác, giúp Điện hạ đáng thương chụp một tấm hình..."
Hình Du Điểm Điểm vừa xuất hiện, sự phẫn nộ của dân chúng cuối cùng cũng yên ổn chút ít, Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, cả người run lẩy bẩy ra sức gõ chữ.
Bởi vì nhớ tới ngày hôm qua đáp ứng Thẩm Thanh Châu nấu cơm cho Đậu Đỏ, cho nên hôm nay Du Vãn đặc biệt đúng giờ đi phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu. Nhưng mà mở tủ lạnh ra mới biết được, nguyên liệu căn bản là không đủ.
Nói ra mới nghĩ đến, cô cũng đã lâu không đi siêu thị, đồ ăn vặt ở trong nhà cũng đã ăn gần hết rồi. Du Vãn vừa nghĩ như thế, liền thay quần áo, xách túi lên, chuẩn bị đi xuống siêu thị ở trong tiểu khu mua ít đồ.
Du Vãn nghĩ nên gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Châu báo một tiếng hôm nay sẽ đưa cơm qua muộn một chút.
Điện thoại liền được nhận.
"Alo." Âm sắc trầm thấp đi qua màng nhĩ thật hưởng thụ...
Du Vãn nói, "Thẩm tiên sinh, anh có nhà không?"
"Không có, ở siêu thị."
"Siêu thị?" Du Vãn ngoài ý muốn nói, "Là siêu thị ở trong tiểu khu này sao?"
"Ừ."
"May quá, tôi hiện tại cũng muốn đi siêu thị. Bởi vì trong nhà nguyên liệu không đủ, cho nên tôi hiện tại muốn đi mua, tôi đang muốn nói cho anh biết giờ ăn cơm của Đậu Đỏ hôm nay sẽ muộn một chút."
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, "Được."
"Kia anh chờ tôi một chút, tôi lập tức tới." Nói xong, cũng không đợi Thẩm Thanh Châu phản ứng, Du Vãn vội vã cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Châu đang đứng ở trước quầy hàng, lông mày thoáng nhíu lại, chờ cái gì?
Du Vãn đi đến siêu thị, cầm túi sách lên, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thanh Châu.
"Thẩm tiên sinh, anh đang ở đâu?"
"Cô có việc gì sao."
"Có a, không phải là chúng ta muốn mua nguyên liệu sao?"
"... Tôi nói muốn cùng cô mua nguyên liệu khi nào?" Thanh âm của Thẩm Thanh Châu giảm xuống vài độ.
Du Vãn đi vào trong nhìn khắp bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Thẩm Thanh Châu, xem nhẹ giọng nói có chút lạnh lùng của anh ta, buồn bã nói, "Anh xác định không muốn nhìn xem Đậu Đỏ rốt cuộc là ăn cái gì à?"
Đối phương lặng yên mấy giây, "Khu đồ uống."
"Tốt." Du Vãn cúp điện thoại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Xa xa liền nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thanh Châu, cao ngất thon dài, thấy thế nào cũng giống một bức tranh nghệ thuật.
"Thẩm tiên sinh." Du Vãn đi tới, nhìn thoáng qua xe mua sắm của anh ta. Nước khoáng nhập khẩu, sữa tươi nhập khẩu, đồ ăn sẵn nhập khẩu... Đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Siêu thị này chuyên phục vụ cho các hộ gia đình trong tiểu khu, siêu thị không có nhiều người, nhưng là này nọ đặc biệt đầy đủ hết, hơn nữa thức ăn nhập khẩu cao cấp cũng nhiều vô cùng.
Du Vãn thu hồi ánh mắt, "Anh mua những thứ này à."
"Ừ."
Du Vãn gật gật đầu, dù sao cũng không thể lý giải vì sao đến siêu thị mà lại không mua đồ ăn vặt.
"Đồ ăn mua cho Đậu Đỏ ở bên trong."
"Chờ một chút rồi tôi dẫn anh đi, bây giờ tôi thuận tiện muốn mua chút đồ này nọ, anh không để ý chứ?" Du Vãn nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Thanh Châu mắt nhìn thẳng, "Tùy ý."
Du Vãn cười cười, thuận tay ở trong quầy hàng cầm lấy mấy hộp sữa, cầm vài hộp sữa vị chuối tiêu, cuối cùng đem một hộp sữa dừng ở trước mặt Thẩm Thanh Châu.
"Loại sữa này rất dễ uống à?"
Thẩm Thanh Châu vốn cũng không có kiên nhẫn với việc như thế này, nếu không phải là chuyện của Đậu Đỏ, anh ta căn bản không khả năng theo sau người khác đi dạo trong siêu thị. Anh đáp một tiếng đơn giản lấy lệ.
Du Vãn, "Vậy tôi sẽ thử xem."
Nhiều hộp lớn nhỏ, tay Du Vãn liền không cầm được, trực tiếp bỏ vào trong xe mua sắm của Thẩm Thanh Châu.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu thản nhiên nhìn cô, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng kết quả vẫn là im lặng di dời ánh mắt.
Hai người đi vào khu đồ ăn vặt, Du Vãn lấy một túi bánh bích quy, một túi kẹo chocolate, một túi kẹo thỏ trắng nhét vào bên trong xe mua sắm, Thẩm Thanh Châu đẩy xe, nhìn hành động của Du Vãn là vạn phần không hiểu, anh ta không hiểu chút đồ ăn không tốt cho sức khỏe này sao lại có người ăn vui vẻ như thế.
"Này này, mau nhìn."
"Thật là đẹp trai, càng nhìn lại càng đẹp trai..."
"Thế nhưng lại ở chỗ này nhìn thấy, chẳng lẽ ở tiểu khu bên cạnh ư?"
"Có dám đi xin chữ ký không?"
"Tớ không dám... Nghe nói anh ấy không thích bị quấy rầy, nếu không cậu đi?"
"Tớ cũng không dám."
Du Vãn mới vừa ném một túi khoai tây chiên vào bên trong xe, quay đầu liền trông thấy cách đó không xa có hai cô gái đang xì xào bàn tán, hơn nữa ánh mắt liên tục hướng về trên người Thẩm Thanh Châu. Du Vãn quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu một cái, liền thì thầm một tiếng, "Xem ra dáng vẻ đẹp trai, ra khỏi cửa đều bị chiêm ngưỡng."
Tại thời điểm muốn rời khỏi khu đồ ăn vặt, hai cô gái kia xô xô đẩy đẩy cuối cùng đã đi tới.
"Thẩm, Thẩm tiên sinh, anh có thể ký tên cho chúng em không..."
Du Vãn kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn họ, ký tên? Sao lại khoa trương như thế, cứ đẹp trai là có người muốn xin chữ ký à?
Đợi chút... trong đầu Du Vãn vang lên một tiếng, vì cái gì mà mọi người đều biết họ anh ta?!
Du Vãn nhìn hai cô gái đang đỏ mặt, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Châu, không hiểu ra sao.
"Xin lỗi, tôi không có mang bút."
"Không sao, không sao ạ, chúng em có mang theo." Trong đó một cô gái vội vàng móc ra một cây bút cùng một tờ giấy, run run rẩy rẩy đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Châu.
Thẩm Thanh Châu duỗi tay nhận lấy, rất nhanh viết tên mình lên trên giấy, sau đó đưa cho cô gái kia.
Anh ta khẽ vuốt cằm, từ giá hàng bên cạnh đi ra ngoài, đi một bước, quay đầu nhìn Du Vãn một cái, "Đẩy xe tới đây."
"A." Du Vãn phản ứng chậm một nhịp liền đuổi kịp, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai cô gái kia, hai cô gái đó coi tờ giấy ấy như bảo bối, kích động đến cha mẹ cũng không nhận à?
Đi được khá xa, thân ảnh của hai cô gái kia đã không còn nhìn thấy, Du Vãn nhíu mày nói, "Thẩm tiên sinh, anh là ai?"
Lời nói này có chút quỷ dị, Du Vãn cũng biết rõ nhưng vẫn nói ra. Nhưng là ai bảo cô không để ý đến chuyện bên ngoài, ngoại trừ biết rõ anh trai nhà mình là một minh tinh nổi tiếng, còn những người khác đều không biết.
Thẩm Thanh Châu cũng không trả lời cô, đôi mắt màu trà quan sát cô, trong đôi mắt ấy không có chút rung động nào, "Thức ăn cho Đậu Đỏ, nhanh lên."
Du Vãn mím môi, nhìn anh ta không nguyện ý trả lời liền không hỏi lại, vội vàng cùng Thẩm Thanh Châu đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi mua xong, Thẩm Thanh Châu đem xe đẩy tới quầy thu ngân, Du Vãn vội vàng chuẩn bị đem đồ này nọ của mình lấy ra, bởi vì đồ của hai người để lẫn lộn cùng một chỗ, cho nên chọn chọn lựa lựa cũng mất thời gian.
Thẩm Thanh Châu trực tiếp cắt ngang, "Để tôi trả, xem như là tiền lương hôm nay của cô."
Sau đó anh ta liền bảo nhân viên thu ngân tính tiền. Du Vãn nghe lời đứng qua một bên, trong lòng buồn bã nói, ngươi có tiền, ngươi định đoạt.