Manh Sủng Ký

Chương 57

Edit: Yáng

***

Hôm nay Du Vãn đi ra ngoài thương lượng chuyện xuất bản <Đồng hồ quả lắc cuối cùng> với nhà xuất bản, trong nhà ngoại trừ một nhà Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm thì cũng chỉ còn một mình Thẩm Thanh Châu.

Lúc này, Thẩm Thanh Châu đang ngồi xổm dưới đất ở phòng khách đút đồ ăn một đám bảo bảo gào khóc đòi ăn. Lúc này điện thoại di động vang lên, Thẩm Thanh Châu nhìn qua rồi bắt máy.

"Thẩm đại đạo diễn, sáng sớm cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy, xin lỗi nhé, tối qua tớ ngủ muộn nên sáng nay không nghe được."

"Đường Duyệt." Thẩm Thanh Châu để thức ăn cho chó xuống rồi đứng lên, "Cầu hôn bao giờ chưa?"

Đường Duyệt ở đầu dây bên kia lảo đảo một cái, "Cầu... cầu hôn? Thẩm Thanh Châu, cậu cố ý đúng không, biết rõ bây giờ bạn gái tớ cũng không có!"

"À, vậy trước kia cậu đã từng cầu hôn chưa?"

"Tớ chưa từng! Chờ một chút..." Đường Duyệt phản ứng kịp, "Cậu hỏi cái này làm gì, cậu không biết cầu hôn sao!"

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Ừ, không thì hỏi cậu làm gì."

"Trời ơi... Cậu thực sự muốn cầu hôn." Đường Duyệt hoàn toàn chấn động, "Cầu hôn Du Vãn?!"

Thẩm Thanh Châu bày tỏ không muốn nói chuyện, không phải là cùng Du Vãn, vậy thì với ai?

Đường Duyệt thở ra một chút, "Cậu là một đại đạo diễn, chuyện cầu hôn như vậy còn phải hỏi sao, tự mình đạo diễn là được rồi."

Thẩm Thanh Châu, "... Còn chưa từng đạo diễn cảnh cầu hôn. Hơn nữa đây là cuộc sống chứ không phải phim ảnh."

"Cuộc sống với phim ảnh thật ra cũng giống nhau, con gái đó, đều thích lãng mạn, cậu nhất định phải chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn cho Du Vãn."

Thẩm Thanh Châu suy nghĩ một chút, "Thế nào là lãng mạn?"

Đường Duyệt than thở, "Cái này cũng không hiểu, cậu đó, tự tay chuẩn bị cho cô ấy một bữa tối dưới ánh nến, sau đó bố trí căn phòng tràn đầy không khí lãng mạn, ví dụ như trên mặt đất dùng hoa hồng xếp thành một hình trái tim? Hoặc có thể chuẩn bị một màn pháo hoa rực rỡ? Dù sao cũng nhất định phải thể hiện ra tâm tư của cậu!"

"Cô ấy không thích hoa hồng, có gai." Thẩm Thanh Châu dừng một chút lại bổ sung, "Tiểu khu cũng không cho bắn pháo hoa, rất nguy hiểm."

Đường Duyệt, "..."

"Quên đi, hỏi cậu đúng là vô ích."

"Này này này, thế nào là vô ích hả, tớ cho cậu ý kiến, này!!"

Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt, "Đường Duyệt, nhanh đi tìm bạn gái đi, đừng đau khổ như thế."

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Duyệt, "???"

Đừng đau khổ như thế???? Tôi trêu ai ghẹo ai! Có bạn gái thì có thể cười nhạo người khác sao???

Sau khi cúp điện thoại thì Thẩm Thanh Châu nhận được tin nhắn của Du Vãn.

"Chuyện xuất bản đã bàn bạc xong rồi, bây giờ em cùng người của nhà xuất bản đi ăn cơm, nhưng mà một chút khẩu vị cũng không có, haizzz, em muốn về nhà ăn cơm với anh."

Thẩm Thanh Châu cong môi, biểu cảm vô cùng ôn nhu.

"Được, anh chờ em trở lại."

Gửi xong tin nhắn, Thẩm Thanh Châu đã quyết định, vì vậy liền gọi điện cho trợ lý, "Tiểu Dương, đi mua toàn bộ đồ vật liên quan đến bữa tối dưới ánh nến."

Tiểu Dương, "... Thẩm đạo?"

"Có chuyện?"

"Không có... Trong lúc nhất thời tưởng rằng điện thoại của anh bị trộm."

"..."

"Em, em lập tức đi mua ngay."

"Ừ."

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Dương đã đem tới mọi đồ vật và nguyên liệu nấu ăn cần thiết. Sau khi vào nhà, Tiểu Dương nhìn xung quanh một chút, "Biên kịch Du không có nhà sao."

Thẩm Thanh Châu nhìn Tiểu Dương như nhìn người bệnh tâm thần, "Ở còn gọi là kinh hỉ?"

"Kinh hỉ..." Tiểu Dương lại hoảng sợ, Thẩm đạo muốn kinh hỉ!!!

"Để xuống đi, cậu có thể về."

"À... Vâng."

Tiểu Dương hốt hoảng đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Châu nhìn một bàn đầy đồ vật, yên lặng mở điện thoại lên tra baidu.

Du Vãn về đến nhà đã hơn bảy giờ, mới vừa ở bữa tiệc không có khẩu vị nên chỉ ăn có một chút, bây giờ về nhà mới cảm thấy hơi đói. Lấy chìa khóa mở cửa, Du Vãn thay dép lê.

Du Điểm Điểm thấy cô trở về liền vội vã chạy tới cọ cọ chân của cô.

"Mày còn nhõng nhẽo sao." Du Vãn cưng chiều sờ sờ đầu của nó, "Được rồi, mau để tao đi vào."

Du Điểm Điểm kêu uông uông, đi sát bên chân cô.

Du Vãn để túi xuống phòng khách, nhìn xung quanh, "Thẩm Thanh Châu? Ở thư phòng sao?"

"Anh ở chỗ này."

Thanh âm từ phía sau truyền tới, Du Vãn quay đầu nhìn, Thẩm Thanh Châu đứng ở bên cạnh phòng ăn, đột nhiên ấn tắt đèn.

"Ơ?" Du Vãn ngẩn người, "Tắt đèn làm gì?"

Thẩm Thanh Châu trịnh trọng, "Tới dùng cơm." Nói xong liền đi tới bên cạnh bàn ăn thắp nến.

Du Vãn, "..."

"Qua đây."

"Thẩm Thanh Châu, anh làm cho em bữa tối dưới ánh nến?"

Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn, "Chẳng lẽ không rõ?"

Du Vãn cười hì hì, nhanh chóng chạy tới ngồi xuống, "Rõ, vô cùng rõ, wow, thịt bò này là anh làm đúng không?"

"Ừ."

Khóe miệng Du Vãn kéo đến tận mang tai, Thẩm đạo nhà chúng ta cũng biết lãng mạn đấy chứ.

"Ăn đi."

"Được, vậy em đến nếm thử tài nấu nướng của anh." Du Vãn nói xong liền cầm dao nĩa cắt thịt bò, nếm thử một miếng, ừ... mùi vị cũng không tệ, trơn trơn mềm mềm.

Vừa định khen một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu có chút quái dị, Du Vãn trừng mắt nhìn, "Làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Không có gì." Chỉ là vừa nãy cho tay vào trong túi áo tìm hộp nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, nhưng mà trong túi trống rỗng...

Thẩm Thanh Châu nhíu mày, rõ ràng vừa nãy đã để vào trong túi rồi, làm sao lại không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là rơi ở đâu đó trong nhà?

Đúng lúc này, Đậu Đỏ và mấy củ cải nhỏ đang thong dong đi tới. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, hộp màu đỏ mà Đậu Đỏ đang cắn... Có! Chút! Quen! Mắt!

Đúng rồi, vừa nãy áo vét để ở trên ghế sofa, rất có thể là Đậu Đỏ ở bên cạnh cọ tới cọ lui liền rơi ra, sau đó liền cắn chơi...

Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu, từ chỗ ngồi đứng lên, trong miệng cô còn cắn một miếng thịt, hàm hồ nói, "Anh không ăn hả?"

Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, "Em ăn trước đi." Nói xong liền rời khỏi chỗ.

Vẻ mặt Du Vãn nghi hoặc nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Châu và Đậu Đỏ.

Có lẽ Đậu Đỏ xem cái hộp nhỏ như món đồ chơi, cắn một hồi rồi lại đá một hồi, lúc Thẩm Thanh Châu đi tới liền thấy Đậu Đỏ đang ngậm cái hộp đi vào thư phòng.

Thẩm Thanh Châu bước vài bước đi theo, bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng.

"Đậu Đỏ." Thanh âm của Thẩm Thanh Châu trầm xuống, nổi giận.

Đậu Đỏ tỏ vẻ dễ thương nhìn anh, còn tưởng rằng Thẩm Thanh Châu muốn chơi đùa với nó, vì vậy nó ngậm cái hộp chạy tới chạy lui.

Thẩm Thanh Châu, "... Nhả ra."

Đậu Đỏ ngoẹo đầu suy nghĩ, không hiểu.

Thẩm Thanh Châu đè xuống phiền muộn trong lòng, tiến lên kéo Đậu Đỏ, "Có phải gần đây cưng chiều quá không?"

Cắn cái gì không cắn lại cắn cái hộp quan trọng như vậy, vừa rồi vốn là có thể làm xong hết thảy!

Đậu Đỏ bị ép buộc nhả cái hộp ra, Thẩm Thanh Châu nhặt cái hộp từ dưới đất lên. Trên cái hộp... đầy nước miếng.

"Qua bên kia kiểm điểm." Thẩm Thanh Châu mở cửa, trực tiếp dẫn Đậu Đỏ đến góc nhỏ mà bình thường sau khi nó nghịch ngợm phải đứng đó kiểm điểm, "Không được tao cho phép thì không được rời khỏi, đứng ở đây kiểm điểm."

Đậu Đỏ ủ rũ, nội tâm OS [1]: Cuối cùng người ta đã làm sai điều gì?

[1] OS: độc thoại bên trong, viết tắt tiếng anh của overlapping sound. Nghĩa là một bên đang nói chuyện, và bên kia cũng có độc thoại bên trong của riêng mình.

Du Vãn ở trong phòng ăn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu nghiêm túc phạt Đậu Đỏ đứng góc tường kiểm điểm, bình thường anh rất cưng chiều Đậu Đỏ, nếu không có sai lầm lớn thì sẽ không phạt nó đứng góc tường kiểm điểm, "Anh làm gì thế, Đậu Đỏ làm sao?"

Thẩm Thanh Châu giáo huấn Đậu Đỏ xong liền quay lại phòng khách, "Không có việc gì."

"Không có việc gì sao anh lại phạt nó đứng góc tường hả." Du Vãn đau lòng, nhịn không được tới bảo vệ Đậu Đỏ.

"Cưng chiều quá thì nó sẽ vô pháp vô thiên."

"Phải không..." Du Vãn cầm dao cắt thịt bò, "Thẩm Thanh Châu, em thấy hôm nay anh có chút là lạ."

Thẩm Thanh Châu ngừng một chút, "Lạ chỗ nào?"

"Cái này, em cũng không nói rõ được, hay là... hôm nay là ngày đặc biệt nào đó? Dù sao em cũng thấy anh có chút là lạ."

Thẩm Thanh Châu ngước mắt nhìn Du Vãn, "Ừ, salad ăn ngon không?"

Du Vãn, "..."

Đây là nói sang chuyện khác???

Du Vãn, "... Cũng không tệ lắm."

"Ừ, vậy thì nhanh ăn đi." Lúc Thẩm Thanh Châu nói, tay để ở trên bàn trực tiếp mở hộp rồi ném hộp đi, chỉ lấy nhẫn kim cương ở bên trong.

Du Vãn hoài nghi nhìn Thẩm Thanh Châu, dùng thìa múc một muỗng canh hải sản.

"Vãn Vãn, anh..."

"Ọe..."

Thẩm Thanh Châu vừa muốn mở miệng lại bị phản ứng của Du Vãn làm cho nghẹn họng, "... Rất khó ăn?"

Khó ăn đến muốn nôn?

Du Vãn khoát khoát tay, che miệng nói, "Không khó ăn." Vừa dứt lời, lại có cảm giác buồn nôn, hơn nữa, cứ ngửi thấy mùi hải sản lại càng muốn nôn!

Du Vãn chợt đứng lên, "Em buồn nôn."

Du Vãn chạy đến nhà tắm, Thẩm Thanh Châu lập tức chạy theo, còn chiếc nhẫn trên tay lập tức nhét vào túi áo.

"Cơ thể khó chịu?" Thẩm Thanh Châu lo lắng đứng ở bên cạnh Du Vãn, giúp Du Vãn xoa xoa lưng.

Du Vãn nôn khan vài tiếng cũng không nôn ra được gì, "Không có, chính là cứ ngửi thấy mùi đó thì lại buồn nôn. Nhưng mà, không phải do anh làm không ngon, miếng bít tết đó em cũng ăn rất nhiều mà."

Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong liền dừng một chút, đột nhiên ánh mắt hơi mở lớn, "Em..."

"Được rồi, chúng ta ăn cơm đi, đúng rồi, vừa nãy anh muốn nói gì."

Du Vãn nói xong liền phát hiện biểu cảm của Thẩm Thanh Châu rất kỳ lạ, "Như thế nào... a."

Thẩm Thanh Châu đột nhiên ôm Du Vãn vào trong ngực, cô tựa ở trong ngực anh, "Ơ, nói ôm liền ôm, khó chịu, anh..."

"Vãn Vãn."

"Ừ?"

"Em nói không muốn mang thai trước khi kết hôn."

"Đúng vậy..."

"Xin lỗi, có lẽ là không làm được."

Tám giờ bốn mươi, Thẩm Thanh Châu đưa Du Vãn đến bệnh viện, toàn bộ quá trình cô đều mơ màng.

"Em, em chỉ là nôn thôi, làm sao anh lại khẳng định là em mang thai..."

Thẩm Thanh Châu nhìn về phía Du Vãn, "Ngoan, chờ kết quả."

Du Vãn bĩu môi, "Nếu thật thì làm sao bây giờ." Du Vãn bỗng nhiên nhớ đến kinh nguyệt còn chưa đến, xong rồi xong rồi, lần này thật sự trúng thưởng rồi, không nghĩ tới chuyện chỉ có xác suất vài phần trăm mà cô cũng gặp phải! Lần này Du Hoán nhất định mắng cô đến chết!!

Ngay khi Du Vãn đang phiền muộn, cô đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một bàn tay thon dài đưa qua, mà trên ngón tay cái và ngón tay trỏ của bàn tay đó có cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Cô ngây người nhìn Thẩm Thanh Châu. Chỉ thấy anh có hơi bất đắc dĩ, "Vãn Vãn, đáng lẽ lúc tối đã định cầu hôn em rồi, nhưng mà có chút vấn đề, song anh không muốn đợi thêm nữa."

"Cho nên, em gả cho anh đi."
Bình Luận (0)
Comment