Manh Sủng Liệt Thê

Chương 50

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Quân chủ…” Sơ Lâu Anh lo âu thấp thỏm, len lén liếc nhìn Nguyên Thần Trường Không một cái, vừa lúc gặp được ánh mắt suy nghĩ vừa xấu xa lại đầy hứng thú của quân chủ, trong nháy mắt lỗ chân lông cả người đều mở ra, đầu cúi càng thấp.

Đột nhiên Nguyên Thần Trường Không dừng động tác gõ, ngoắc ngoắc ngón tay. Sơ Lâu Anh bước về phía trước, cách khoảng ba bước chân thì dừng lại.

“Hữu hộ pháp, nếu ngươi không muốn sau mười năm tám năm mới được thành hôn thì bổn tọa cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Xin quân chủ chỉ rõ.”

Nguyên Thần Trường Không cúi đầu cười: “Đưa lỗ tai lại đây.”

Sau một lúc lâu, Sơ Lâu Anh vẫn trong trạng thái bị hóa đá, Nguyên Thần Trường Không rộ lên hắc hắc cười gian, tiếng cười âm u, khiến người nghe đều run lên.

Ngày hôm sau, hôn lễ ma chủ Yểm cung, mời toàn bộ anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đến dự tiệc, tin tức vừa truyền ra làm toàn bộ võ lâm chấn động, nhốn nháo.

Ba ngày sau, Sơ Lâu Anh phụng mệnh đi Tây Vực bảo hộ an nguy của chủ mẫu tương lai của Yểm cung, đồng thời cũng chỉ định hắn hộ tống tân nương về Yểm cung trong ngày hôn lễ, Nguyên Thần Trường Không thì trấn giữ tại Yểm cung, tự mình đốc thúc hạ nhân sắp xếp mọi việc cho ngày hôn lễ.

Toàn bộ Nam Lăng đều chìm đắm trong sự vui mừng, mà việc vui vừa xong, giờ phút này ở kinh thành sóng ngầm lại bắt đầu nổi lên. Hoàng đế nhìn bá quan văn võ đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ai cũng né tránh không có lá gan dám nhận nhiệm vụ đến Nam Lăng để tham gia tiệc cưới tại nơi Yểm cung phức tạp này, từng giọt mồ hôi xuất hiện trên nét mặt già nua đầy nham hiểm.

“Khởi bẩm Thánh Thượng, thái tử cầu kiến.”

Trên Kim Loan điện đang yên tĩnh nặng nề bị tiếng nói chói tai của công công phá vỡ, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc xì xào.

Thái tử đắc tội quốc sư, đã bị mất quyền lực, chỉ còn là hư danh thôi, lúc này sao còn có dũng khí đến Kim Loan điện để chuốc lấy xấu hổ?

“Cho vào!”

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Sau khi thái tử trang nghiêm thi hành đại lễ, âm vang nói: “Nhi thần nguyện ý nhận nhiệm vụ làm sứ giả, đến Yểm cung chúc mừng.”

Trong mắt Hoàng đế hiện lên một chút nghi hoặc, do dự nói: “Thái tử vừa mới thành thân, dường như không thích hợp.”

Quốc sư thành khẩn nở nụ cười: “Thái tử đang nhàn rỗi, đi ra ngoài học hỏi thêm một chút kiến thức cũng tốt.”

“Quốc sư không cần ở trong này châm chọc khiêu khích, vì phụ hoàng phân ưu vốn là chuyện ta nên làm.” Thái tử không nể mặt nói trách móc: “Bản cung nghĩ quốc sư trung thành và tận tâm với phụ hoàng, phải là người đầu tiên giúp đỡ phụ hoàng suy nghĩ mới phải? Lúc này xem ra, chỉ thường thôi.”

Quốc sư bị sặc, nét mặt già nua trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, miệng ngập ngừng lại không nói được nửa chữ, hừ lạnh một tiếng: “Thái tử điện hạ hiếu thuận là tấm gương cho dân chúng noi theo, tin tưởng Thánh Thượng sẽ cho thái tử toại nguyện.”

Ánh mắt Hoàng đế đa mưu túc trí nhìn từng người trên điện, gật gật đầu: “Thái tử còn trẻ đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, có nhiều kiến thức mới có thể thống trị quốc gia tốt được.”

Trong mắt Thái tử hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức dập đầu tạ ơn. “Nhi thần nhất định không phụ sứ mệnh!”

Biệt viện.

“Điên tử, ngươi muốn làm gì?” Mạc Tà Ly bỗng thay bộ áo bào màu đen luôn không rời khỏi thân thành bộ áo bào đỏ thẫm, làm cho Thiệu Dã nghĩ bản thân sinh ra ảo giác, giống như nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào hắn.

“Bản công tử muốn đi cướp cô dâu.” Mạc Tà Ly hờ hững sửa sang áo, nhìn trong gương thấy một thiếu niên văn nhã môi hồng răng trắng mới mỉm cười hài lòng.

Thiệu Dã liếc trắng mắt: “Thương thế đã tốt?”

“Chuyện của bản công tử không cần ngươi xen vào, tập hợp toàn bộ người của Diễm Sát Đường đến đây, bản công tử muốn đi bắt đầu con lừa kia về từ từ tra tấn.” Nếu có ý định muốn bản công tử mắc câu, nếu bản công tử không đi sẽ phụ ý tốt của ngươi. Mạc Tà Ly nở nụ cười xấu xa, bản công tử nhất định phải ở trước mặt của ngươi, đem con lừa kia chặt thành tám khối!

“Liền theo ý ngươi.”

Tây Vực.

“Chủ tịch, hữu hộ pháp Yểm cung tới chơi.” Hạ nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh gõ cửa phòng, cung kính nói.

Đang ở thư phòng làm việc Vong Xuyên cười nhẹ: “Đưa hắn đến phòng khách, ta sẽ theo sau.”

Vừa bước vào cửa, Vong Xuyên liền tò mò nhìn chằm chằm Sơ Lâu Anh đang ngồi trên ghế uống trà, nhíu mày nói: “Hữu hộ pháp, sao ngươi lại cao thêm nữa rồi?”

“Ai nha, chủ tịch đại nhân thật hài hước.” Sơ Lâu Anh cười một tiếng, ánh mắt nghiền ngẫm: “Chủ tịch, hộ pháp ta đã có người trong lòng, ngươi chú ý ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm.”

Khóe miệng Vong Xuyên co rút, chủ tử có dạng gì sẽ bồi dưỡng ra hạ nhân cái dạng ấy, ngay cả miệng mồm cũng độc giống nhau.

“Hộ pháp mới hài hước. Không biết hộ pháp tới đây có chuyện gì, ngày mười lăm vẫn chưa đến.”

“Quân chủ đại nhân của chúng tôi nói, trước ngày thành hôn, nếu chủ mẫu tương lai mất một sợi lông, sẽ khiến cho bổn hộ pháp cả đời khổ sở, bổn hộ pháp này cũng rất bất đắc dĩ a.” Sơ Lâu Anh bất đắc dĩ bật cười.

Vong Xuyên hé miệng cười: “Quân chủ nhà ngươi đối với các ngươi vẫn đều không tốt như vậy sao?”

Không tốt? Bổn tọa khi nào không tốt?

Chỉ thấy mắt Sơ Lâu Anh trầm xuống, thản nhiên nói: “Chủ tịch, quân chủ đại nhân là thưởng phạt phân minh, tại sao lại nói không tốt?” Trong nháy mắt khí chất nho nhã biến mất, biến thành cả vú lấp miệng em.

Vong Xuyên liếc mắt, nhìn hắn từ đầu đến chân, đập bàn nói: “Ngươi không phải Sơ Lâu Anh, rốt cuộc là người nào? Có can đảm giả mạo hữu hộ pháp của Yểm cung! Người đâu, mau bắt tên tặc tử này!”

Một tiếng giận dữ, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào mười mấy tên hộ vệ bao vây Sơ Lâu Anh.

“Lang huynh, ngươi làm thật sao?”

Lang huynh? Quả nhiên là ngươi. Vong Xuyên xấu xa cười, mắt nghiêm túc: “Còn không ra tay!” Lần trước hắn để cho ta phải chịu khổ, món nợ này ta vẫn còn chưa có tính sổ đấy!

Sơ Lâu Anh giả lạnh lùng hừ nói: “Xem ra ngươi cũng nham hiểm không kém.” Không nói hai lời, ra tay nhanh chóng đem mười mấy tên hộ vệ đánh ngã, sau đó liền tấn công Vong Xuyên.

“Ai nha nha, nguyên lai là ngươi a, Trường Không…” Chữ huynh còn chưa nói ra miệng, Vong Xuyên đã bị Sơ Lâu Anh giả tóm được, “Chủ tịch, ngươi nhận sai người.”

“Ha ha ha ha, bản chủ tịch già rồi, còn mong hữu hộ Pháp rộng lòng bỏ qua cho.” Vong Xuyên vuốt ve móng vuốt của hắn ta, hạ giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại cải trang như vậy? Cãi nhau với nha đầu?”

Đường đường là ma chủ Yểm cung, lại lén lút như vậy, muốn cho người khác không suy nghĩ này nọ cũng rất khó.

“Ngươi cho là vậy sao?” Sơ Lâu Anh giả trừng mắt liếc nhìn Vong Xuyên một cái: “Ngày mười lăm có trò hay để xem, phong đao thiên hạ sẽ không muốn chỉ lo cho thân mình chứ?”

Vong Xuyên thuận miệng đáp: “Không thể nói như vậy, phong đao thiên hạ luôn luôn không hỏi chuyện thế sự, đột nhiên qua lại với kẻ xấu, danh bất chính ngôn bất thuận chẳng phải làm cho người trong thiên hạ chê cười.”

“Chậc chậc, nàng là nghĩa muội của ngươi.” Sớm đã biết người này không dễ dàng đồng ý, không dùng thuốc liều mạnh là không được. Sơ Lâu Anh giả khí định thần nhàn ngồi xuống, ung dung nhìn hắn.

“Người giang hồ không biết, không tính.” Vong Xuyên cáo già đáp.

Sơ Lâu Anh giả nhếch miệng cười, hất tóc, mắt phượng khẽ cong mang theo một chút tính kế: “Lúc trước là chủ tịch đưa ra yêu cầu, muốn người của Yểm cung đến phong đao thiên hạ đón dâu.”

Vong Xuyên đưa tay nâng trán, muốn đánh chính mình ngất đi. Lúc trước chỉ là muốn làm cho Nguyên Thần Trường Không kia bất ngờ, không nghĩ tới lại biến thành gậy ông đập lưng ông, cái này gọi là gì?

Là tự làm tự chịu a!

“Đó là lời nói đùa của bản chủ tịch, lúc này hữu hộ pháp có thể đem người đi, bản chủ tịch coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Lúc bổn hộ pháp đến đây, thấy cảnh cát vàng vạn dặm khí thế phi phàm, so với cảnh non xanh nước biếc càng có sự thú vị, không bằng bổn hộ pháp liền cả gan thay quân chủ chúng tôi làm chủ, tổ chức hôn lễ ở chỗ này, để cho người trong thiên hạ biết đến cái đẹp nơi Tây Vực!”

Vong Xuyên tươi cười cứng ngắc: “Hôn nhân đại sự sao có thể xem như trò đùa? Hôn lễ của ma chủ Yểm cung là chuyện lớn cỡ nào, phải tổ chức thật rình rang, quyết định qua loa như vậy thật không thỏa đáng. Quân chủ nhà ngươi có thể sẽ tủi thân, nhưng tuyệt đối không thể để nghĩa muội của chủ tịch phong đao thiên hạ ta phải gánh chịu điều đó.”

“Ai nha, chủ tịch lo lắng thực chu đáo. Nhưng mà chủ tịch không cần lo lắng, về điểm này quân chủ chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt. Đồ trang sức màu đỏ dài mười dặm đã ở ngoài thành!”
Bình Luận (0)
Comment