Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 159

Mập mạp ngơ ngác ngẩng đầu lên:“Tôi...... Tôi thật sự bi oan!”

Gã đô con nhìn vẻ mặt ngu ngơ của mập mạp thì trong lòng đã nghĩ thằng ôn này tám phần đầu óc có vấn đề, lập tức phất phất tay, nói:“Tao cần éo phải biết mày có oan uổng hay không, nói đi, rốt cuộc / phạm tôi gì mà phải vào đây?”

“Oan.........”

Thấy mập mạp lại định kêu oan, hắn ta cả giận quát:“Mày mà còn dám phun ra một chữ oan nữa thì hôm nay tao đập mày đủ ba giờ đông hồ đấy, mày có tin không?” Mắt thấy mập mạp hoảng sợ không nói lời nào, gã ta liền bẻ tay răng rắc, mắng:“Tổ cha nó......***, tự dưng lại gặp phải một thằng ngốc, bọn họ cho mày tội gì thế?”

Mập mạp vừa khóc vừa nói:“Bọn họ nói...... nói tôi là gián điệp......”

Tất cả phạm nhân trong phòng sửng sốt, nhịn không được đều phá lên cười ha ha, tội danh như vậy mà cũng dán lên người thằng mập này được, mấy thằng chó ở Cục Điều tra càng ngày càng bựa rồi! Bộ dạng này mà cũng đòi gián điệp cái mịa gì chứ?

Gã đô con cười cười, đột nhiên hắn nghiêm mặt lại, đôi mắt tam giác âm độc không ngừng quét tới quét lui trên người mập mạp, qua một hồi lâu, hắn nói với một gã vóc dáng nhỏ gầy bên cạnh:“Này, Trộm, mày lại coi xem trên người thằng mập này có gì không.”

Gã được gọi là Trộm kia cười hì hì lại gần mập mạp, nhìn một chút rồi nói:“Thằng ôn này vừa nhìn một cái đã biết ngay là quỷ nghèo mạt rệp, đúng là bị lột sạch sẽ rồi mới vứt vào đây, trên người éo có cái gì đâu!” Gã này rõ ràng là dân ăn cắp cộm cán, ánh mắt rất chuẩn, liếc một cái là đã nhìn ra trên người mập mạp sạch trơn. Hai tay hắn nhanh nhẹn lướt trên người mập mạp, sau đó hắn quay lại nói với gã đô con kia: Đù mà, này Rex, trên người nó đúng là chả có gì cả!”

Rex đầu trọc hiển nhiên là rất thất vọng, bước tới xách mập mạp lên hỏi:“Cái thằng này, không mang tiền vào đây à?”

Mập mạp hoảng sợ nói:“...... Bọn họ lấy đi tất cả mói thứ rồi, tôi bây giờ cái gì cũng không có.”

Rex tức giận tát cho mập mạp một cái:“Tiên sư mày, không có tiền mà cũng dám vào đây ngồi tù?” Hắn kéo mập mạp vào trong góc buồng giam, một cước đá bốp vào bụng mập mạp, sau đó lại túm tóc, đập đầu mập mạp vào vách tường, chửi toáng lên:“Ông đây ghét nhất chính là những thằng vừa nghèo vừa ngu như mày! Mày nằm yên ở đây, dám động đậy tao chặt gãy hai chân mày luôn!”

Thế là mập mạp chỉ còn biết nằm co tròn trong góc, miệng rên hừ hừ, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Loại người như gã Rex này ở nhà tù Abnosker cũng không phải là ít. Nhà tù chính là nơi thể hiện mạnh được yếu thua rõ nhất, ở chỗ này, nếu không có chỗ dựa, không có thực lực mạnh mẽ thì chỉ có thể chấp nhận số phận làm bao cát mà thôi. Trừ số tù chính trị và quý tộc ra, những kẻ có thể được đưa vào Abnosker đại đa số đều là hạng người lòng dạ độc ác, cùng hung cực ác. Những người này chẳng những ở bên ngoài có thói quen nắm giữ sinh mạng người khác, mà vào tù rồi cung là như thế. Bọn họ vô luận ở nơi nào cũng sẽ nghĩ biện pháp để đưa bản thân tới một vị trí cao cao tại thượng, điều khiển người khác, thu được lợi ích nhiều hơn người khác chính là tập tính của bọn họ. Vô luận hoàn cảnh thế nào ác liệt hay là tốt đẹp cỡ nào đi nữa thì trong đầu những người này, thứ tốt nhất luôn phải thuộc về mình ! Mà trong tù, điều này chỉ có thể thu được khi hành hạ những phạm nhân khác.

“***, ôn con, đến nơi này thì phải biết ngoan ngoãn, đừng có trước mặt tao giở trò anh hùng. Là hổ cũng phải làm giường cho tao nằm, là rồng cũng phải làm ghế cho tao ngồi!” Những lời này cơ hồ mỗi một kẻ mới vào tù cũng phải nghe qua.

Tù phạm mới vào sẽ phải trải qua tam đường hội thẩm dằn mặt, đây là pháp môn bất di bất dịch của nhà tù. Cho dù ngươi có là gan hùm mật gấu, kiệt ngao bất tuần, ngạo cốt trời sinh cũng sẽ bị nhào nặn thành bún. Vô luận là ai, phàm có một chút tâm tư liều mạng, chỉ cần được các đàn anh nhẹ nhàng tâm sự vài phen thì ngay cả một chút dũng khí cũng sẽ không còn. Nếu không đám đại bàng dựa vào cái gì để không chế một đám phạm nhân cùng hung cực ác? Mập mạp vào tù, đương nhiên cũng sẽ được đãi ngộ tận tình, huống hồ hắn bộ dáng yếu ớt, vào tù lại không mang tiền, đúng là loại ăn đòn trời sinh.

Trong năm người trừ Rex ra thì bốn người tù còn lại đều có vóc dáng nhỏ gầy, vừa nhìn đã biết là cái loại đến gan liều mạng cũng không dám, cho nên khi mập mạp vào Rex chỉ có thể tự mình động thủ. Nếu là đổi chỗ khác, chỉ cần đám đại bàng này ngục nói một câu, đủ các loại các dạng hình phạt kỳ lạ cổ quái hết sức sẽ tự nhiên giáng xuống, tù phạm mới vào mà chưa bị lột xuống ba lớp da thì đừng mong được yên! Cái loại hành hạ không ngừng nghỉ này có thể làm cho bất kỳ ai cũng có thể phát điên.

Ở nhà tù Abnosker, Rex cũng chỉ là một gã lon ton, trường kì đi theo phía sau người khác, chỉ đâu đánh đó, nhưng được cái hắn vận khí tốt, được xếp vào một phòng toàn loại gầy yếu hom hem, khiến hắn dễ dàng xưng vương xưng bá. Khi hắn đánh mập mạp, trong buồng giam hoàn toàn yên tĩnh, cảnh tượng như vậy quả thực rất có ý tứ giết gà dọa khỉ. Bởi vì y là kẻ dựa vào bạo lực để thống trị, rất cần thường xuyên biểu hiện sự tàn nhẫn của mình, mục đích là nhằm đe dọa tất cả, chỉ cần có cơ hội, Rex luôn rất sẵn sàng thưởng thức bộ dáng căng thẳng sợ hãi của mấy gã bạn tù. Bồi thêm một cú đá, Rex nhổ một bãi nước miếng, chửu:“xxx! Tự dưng lại đưa một thằng béo vô dụng vào đây, chẳng ra làm sao cả!” Hắn ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay:“Bác sĩ, lại đây. Con mẹ nó! Mày dạy cho thằng ngu này biết một chút nội quy đi!”

Một gã trung niên đeo kính đàng hoàng đi tới trước mặt mập mạp, ngồi xổm xuống đất, bắt đầu đọc nội quy buồng giam cho mập mạp. Những điều này hiển nhiên là do Rex đặt ra, là điển hình cho chế độ bạo lực, ăn cơm phải đợi Rex ăn xong những người khác mới có thể ăn, đến giờ Rex nói ngủ là phải lên giường ngủ. Vô luận thân nhân ở bên ngoài của ai gửi đồ vào cũng phải giao cho Rex thống nhất quản lý. Khi lao động trong trại phải làm thay công việc của Rex...... Những quy định như thế này có nhiều vô số, tổng cộng cũng phải năm sáu chục điều.

Bác sĩ đọc đến đâu, mập mạp gật đầu tới đó, ánh mắt nhìn Rex tràn đầy vẻ ướt át lấy lòng, giống như một chú chó con đang vẫy đuôi, bộ dáng hạ tiện thực làm cho người ta chỉ muốn đá cho một phát. Mặc dù như thế, Rex vẫn bất động, đợi đến khi đọc xong đống quy củ, hắn mới một cước đá văng Bác sĩ ra, nói với mập mạp:“Nghe rõ rồi chứ?”

Mập mạp vội vàng gật đầu không ngừng:“Nghe rõ, nghe rõ rồi!”

Rex cười nhạt, nói:“Thế mới phải chứ, vào cái chỗ này, nếu là có chút tiền mày còn có thể có vài ngày an nhàn, tiền càng nhiều, càng đỡ phải ăn đòn......” Hắn đang nói thì đèn tín hiệu trong buồng giam đột nhiên sáng lên, Rex nhanh như cắt vọt lên giường ngồi ngay ngắn, mấy gã còn lại cũng y như vậy, chẳng dám thở mạnh lấy một cái.

Thấy mập mạp vẫn còn đứng ngây ra ở góc tường, Rex vội quát:“Thằng chó này, mau ngồi lên giường của mày đi, đừng gây chuyện cho tao đấy!” Mập mạp vẫn ngơ ngác ngồi yên bất động khiến cho Rex vừa sợ vừa giận, chỉ muốn xuống giường kéo mập mạp về chỗ, nhưng rồi như sợ hãi điều gì đó, cuối cùng vẫn không dám động đậy.

Vài giây sau, hành lang phía ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân, mấy gã cảnh vệ cầm roi điện đầu tiên xuất hiện ở trước cửa, bọn họ lạnh lùng nhìn lướt qua đám người trong buồng giam, ánh mắt chạm ngay vào tên béo đang ngơ ngác ngồi ở trong góc. Ngay sau đó, một gã cai ngục đi tới, hắn cười nhạt, nói với Rex:“Chà chà, giờ này mà cũng lôi lính mới ra dạy dỗ được, quy củ của chú mày còn nghiêm khắc hơn của bọn này ấy nhỉ?”

Da thịt trên mặt Rex co quắp lại, cả người cứng đờ ra giống như đang bị tê liệt, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng đành mím chặt miếng lại.

Gã cai ngục cười lạnh hăng hắc mấy tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đám cảnh vệ thu dùi cui lại, nói tiếp:“Thôi, hôm nay anh mày đang vui, nhưng nếu lần sau điểm danh trước giờ cơm mà tao còn thấy thằng béo kia không ngồi trên giường, Rex à, tao sẽ đập chết nó rồi để đấy cho nó bồi tiếp mày, bồi tiếp đến thối ra luôn! Đến lúc đó tao sẽ bịt cái buồng giam này lại, cho chú mày ở bên trong tha hồ mà dạy quy củ cho người chết!” Nói xong, hắn hừ một tiếng, dẫn đám cảnh vệ đi sang buồng giam tiếp theo.

Chờ cho đám người kia đi khuất hẳn, tất cả mọi người ở D2 đều thở dài một hơi. Rex nhảy phắt xuống đất, vọt tới trước mặt mập mạp nghiến răng nghiến lợi đấm đá túi bụi, không ngừng chửi mắng:“Con lợn thối tha này! Thiếu chút nữa tao đã bị mày hại chết rồi!” Mập mạp giơ hai cánh tay lên che đầu, cố làm ra vẻ đau đớn. Đối với hắn mà nói, mấy màn đấm đá này quả thực quá nhẹ nhàng, cái gã Rex kia nhìn thì có vẻ cao to đáng sợ, nhưng đụng phải dân chuyên nghiệp như mập mạp thì chỉ cần một chưởng là đi đứt luôn rồi.

Mập mạp vừa thoải mái hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của Rex vừa gào lên đau đớn. Một lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng xe đẩy, Rex bèn nghỉ tay, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, nói:“Đợi đấy, ăn cơm xong tao sẽ xử lý mày sau! Không biết bố mẹ mày ăn gì à đẻ ra được cái đồ lợn như mày!” Hắn xoay người đi ra cửa, không hề phát hiện trong đôi mắt mập mạp đang tràn đầy phẫn nộ. Hắn từ sáu tuổi đã là trẻ mồ côi, thế nên hắn ghét nhất là kẻ nào dám đụng chạm đến cha mẹ mình, Rex chẳng qua chỉ thuận miệng mà chửi, nhưng trong lòng mập mạp lại cực kỳ khó chịu.

Ở bên ngoài hành lang, hai chiếc xe chở đồ ăn đang tự động di chuyển, đến trước mỗi buồng giam, chúng liền dừng lại phân phối suất ăn đã được định sẵn. Sáu suất ăn đã được đặt trước cửa buồng giam D2, nhưng trừ Rex ra không ai dám cử động. Tất cả phải đợi Rex chọn được nhưng phần ngon nhất trong sáu đĩa thức ăn đem về giường của hắn xong, sau đó mới đến lượt bọn họ.

Mập mạp vẫn đeo một bộ mặt uất ức, ánh mắt bối rối nhìn Rex đang ăn uống ngon lành, hắn lặng lẽ na di chuyển thân thể, thò tay cầm lấy một đĩa thức ăn. Động tác của hắn mặc dù không chậm, nhưng sao có thể nhanh hơn ánh mắt của Rex. Mấy gã tù khác thì kinh ngạc vô cùng, thằng béo này não bị úng nước rồi à? Rex đang lúc nộ hỏa bừng bừng, thế mà mập mạp lại còn dám không xin ý kiến đã tự lấy thức ăn! Hắn nghĩ mình là ai chứ!

Thấy mập mạp mới vừa bị đánh mà còn dám tự tiện lấy cơm, Rex giận đến thất khiếu bốc khói, hắn lạnh lùng buông đĩa thức ăn xuống, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt mập mạp, chăm chú nhìn cái kẻ đang cắm cúi ăn này, nhất thời không nhìn ra được thằng ôn này là ngu thật hay là ngu giả. Thấy mập mạp ăn uống ngon lành, cơ thịt trên mặt Rex giật giật, hắn tức giận đá tung đĩa thức ăn, làm dầu mỡ cơm canh văng đầy lên mặt mập mạp!

Rex nhìn bộ dạng ngơ ngác không biết phỉa làm sao của mập mạp thì càng thêm điên tiết, một cước hung hãn dẫm đầu mập mạp xuống đống thức ăn vương vãi, cười nanh ác, nói:“**, ông nội mày chưa cho phép mà mày còn dám ăn cơm, đã thế hôm nay tao cho mày ăn no mới thôi!” Vừa nói hắn vừa day qua dí lại, dẫm đầu mập mạp như dẫm một con kiến.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi đã trút xong cơn giận, thu chân lại thì hắn liền phát hiện ra mập mạp không hề nhúc nhích nữa.

Rex sửng sốt, mấy gã phạm nhân liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc, cái thằng béo này mới đánh có vậy mà đã chết được rồi sao?

Giữa lúc đang nghi hoặc, mọi người đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng ngáy vang lên, Rex vừa sợ vừa giận, một cước đá văng mập mạp ra, lại phát hiện gã ta đang nhắm nghiền mắt, hít thở nhẹ nhàng, rõ ràng là đang ngủ say.

Mọi người đều ngây ra như bị sét đánh, ...... Ngủ...... Ngủ rồi sao?

Rex giận tím cả mặt! Những thằng ngớ ngẩn hắn thấy rất nhiều trong tù, nhưng đó đều là những kẻ vì muốn tránh né mọi chuyện, muốn đỡ bị hành hạ nên mới giả ngu, mà tất cả đều bị hành hạ tới thừa sống thiếu chết mới giả ngu thành công, thậm chí trong đó có những kẻ thực sự bị hành hạ tới mức thành điên thật. Nhưng trước nay Rex chưa từng thấy có thằng ngu bẩm sinh nào lại được đưa vào đây, cứ cho là thằng mập này ngốc thật đi, thế thì sao lại còn biết cầu xin tha tội, nói hắn không ngốc, thế sao lại dám tự tiện lấy cơm để mà bị đánh, bị đánh xong lại còn lăn ra ngủ ngon lành.

Rex nhìn mập mạp, lạnh lùng cười một tiếng, nói:“Dám giả thần giả quỷ chơi tao à? Có bản lãnh thì cứ giả bộ đi! Mẹ nó, hôm nay tao không lột đi của mày ba lớp da thì tao làm con mày!” Hắn chộp cổ áo mập mạp, vung tay tát mạnh:“Ngủ này, có bản lãnh thì tiếp tục ngủ đi!”

Hai mắt mập mạp dần mở ra, ánh mắt vô hồn, giống như là đang mộng du, trong miệng cứ thì thào một chuỗi từ ngữ không đầu không đuôi, không hề có phản ứng với Rex.

“Đù má nó, tao không tin không đánh cho mày tỉnh lại được!” Rex giơ nắm đấm to tướng lên, chuẩn bị đấm cho mập mạp một trận nên thân, bị cà chớn từ nãy đến giờ làm cho hắn cảm thấy vừa mất mặt vừa phẫn nộ. Nắm đấm mang theo tiếng gió mãnh liệt đánh thẳng tới mặt mập mạp, Mấy gã tù trong phòng đều nhắm mắt lại, một quyền này đủ để cho mập mạp phải đi phẫu thuật thẩm mĩ toàn diện rồi.

“Rầm!” Theo một tiếng trầm buồn bực vang lên...... Rex ngã ngửa xuống đất...... Hôn mê bất tỉnh......

......Rex? Mấy gã phạm nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn nắm đấm của mập mạp. Cái quái gì thế này?

Chỉ thấy mập mạp ánh mắt ngốc trệ, máy móc đi tới bên cạnh Rex, vung nắm đấm lên.

“Bốp......”

“Bốp bốp......”

“Bốp bốp bốp......”

Quá tàn nhẫn, Rex gần như không thể phản kháng, một quyền đánh ngất một quyền đánh tỉnh, ngất lại tỉnh, tỉnh lại ngất. Tất cả những chỗ lồi ra trên mặt Rex đều bị mập mạp đánh cho lõm xuống. Vừa đánh, mập mạp vừa lẩm bẩm trong miệng một đống từ ngữ linh tinh lộn xộn, nghe như thể hắn đang tranh cãi với ai đó. Bốn gã tù đứng ở bên cạnh run lên bần bật, bọn họ cảm thấy như mình đang trong một cơn ác mộng khủng khiếp, còn mập mạp chính là gã ác mà đáng sợ.

Đánh được một lúc, động tác của mập mạp dần dần chậm lại, đầu gật gà gật gù, cuối cùng thân thể đổ uỵch xuống đất, ngay sau đó tiếng ngáy lại vang lên. Hắn và Rex nằm đè lên nhau, một ngất một ngủ, tình cảnh này thực làm cho người ta phải phát khóc lên được.

Trong phòng giam yên lặng như tờ, mọi người không biết có phải là mình đang nằm mơ hay không nữa, bọn họ nhìn nhau, gã Bác sĩ run run nói:“Này Trộm, ngươi thử nói xem thằng béo kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Trộm cũng không biết làm sao, lắp bắp nói:“Thằng đó...... hình như hắn...... bị mộng du.” Một gã tù khác run rẩy nói:“Ta nghe nói...... người đang mộng du không có cảm giác, khí lực cũng lớn hơn, còn có người mộng du xách đao đi giết người nữa.”

Bác sĩ rên lên một tiếng, đau khổ nói:“Bây giờ phải làm sao đây?” Trộm lấy lại được chút bình tĩnh, nói:“Thằng béo này đúng là một thằng điên, hắn đánh Rex, có là mộng du hay không thì hắn cũng xong đời rồi. Rex là đệ của đại ca Andre, bây giờ chúng ta hãy đưa Rex lên giường nằm đã, chờ một lát nữa sẽ tính sau.”

Vài người ba chân bốn cẳng khiếng Rex lên giường, sau đó đều tự trở về giường của mình. Rex bị mập mạp đánh gục, chuyện này chẳng phải đùa, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Mấy gã tù nhân chỉ có thể cầu khẩn, vô luận thê nào, chỉ hy vọng Rex sẽ không đem oán khí phát tiết lên đầu bọn họ. Bọn họ đã quyết định, lát nữa đến giờ đi làm sẽ đem hết tất cả mọi chuyện thông báo cho Andre.

Thời gian trôi qua trong yên tĩnh phải nói là rất chậm, Rex vẫn hôn mê, bị đánh thành ra thế này có lẽ phải nằm liệt giường mấy ngày. Bốn gã tù lúc thì nhìn Rex, lúc thì nhìn mập mạp đang ngủ say, chỉ cảm thấy ngày dài như năm. Vừa nghĩ tới chuyện mộng du giết người, bọn họ liền cảm thấy cả người phát run lên.

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cả bọn thấy mập mạp ngồi dậy, bốn người đồng thời run lên, rối rít lui vào góc tường, đối với gã béo này, bọn họ có một loại sợ hãi không nói nên lời. Biểu hiện của thằng béo này từ khi vào đây đều rất không bình thường, không biết hắn rốt cuộc là thằng ngu hay là người điên nữa.

Mập mạp nhìn mình kỳ quái, chợt nhìn thấy Rex nằm bẹp trên giường, hắn liền hét rầm lên, hoảng sợ hỏi:“Hắn làm sao vậy...... Hắn bị làm sao vậy......?”

Bốn gã tù nhân quả thực không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả tâm trạng bây giờ của mình, cái thằng ôn này thật đúng là làm cho người ta không biết phải làm sao, gã này rốt cuộc là thứ quái thai gì đây? Đánh người ta thành như vậy mà lại còn hỏi, chẳng lẽ đúng là mộng du?...... Mộng du...... Bốn người không khỏi đồng thời ôm mặt rên rỉ, sau này hàng ngày phải sống với một thằng khốn lúc nào cũng có thể bị mộng du, đây là sự tình đáng sợ đến mức nào chứ! Ai mà biết được lúc nào sẽ bị hắn lôi ra mà giã gạo đây.

Mập mạp nhìn ánh mắt của bốn người, kinh ngạc chỉ vào mũi của mình:“Các ngươi nói...... Là tôi?” Hắn đột nhiên trở nên cực độ hoảng sợ, kêu lên:“Không phải tôi...... Các ngươi nhìn lầm rồi, nhất định không phải tôi!” Hắn điên cuồng quơ loạn hai tay, tựa như không thể đón nhận sự thật:“Chứng mộng du của tôi đã sớm trị khỏi, tôi không bị mộng du, không giết người trong mộng mà!”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả đều kinh hãi đến ngất xỉu, đổ vật xuống sàn.
Bình Luận (0)
Comment