Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 164

Bác sĩ bị mập mạp dọa cho sợ đến nhũn cả hai gối, Trộm liếc Bác sĩ một cái, vội vàng nói:“Không có bệnh không có bệnh, Nguyên ca đừng để ý đến hắn, hắn mới có bệnh!”

Mập mạp cười một tiếng, vỗ vỗ vai Trộm khen:“Có thế chứ! Tớ thích cậu rồi đấy!” Hắn nhìn sang Rex, làm bộ mê hoặc nói:“Sao anh ấy còn chưa tỉnh?”

Trộm thầm chửi um lên:“***, ngươi đánh cho Rex thành ra như vậy mà lại còn hỏi à? Đúng là cái đồ não có vấn đê!” Trong lòng buồn bực nhưng gã vẫn phải cười bồi theo, nói:“Đại ca hai ngày này thân thể không thoải mái, nghỉ ngơi một chút là được rồi. Mà này, Nguyên ca, đám cai ngục chưa sắp xếp công việc cho anh à?”

Mập mạp gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:“Hình như là xếp vào xưởng cơ giới thì phải, duy tu cơ giới công nghiệp. Nói là phải làm hai mươi đơn vị một ngày.” Hắn hếch mặt lên giời, nói:“***, hai mươi đơn vị một ngày thì đã là cái vẹo gì? Nhớ lại hồi còn ở bên ngoài, có bố con thằng nào dám nghi ngờ tài năng cơ giới của tớ chứ?”

Nhìn mập mạp tự biên tự diễn, Trộm bèn phụ họa theo:“Đúng thế đúng thế, em vừa nhìn đã biết Nguyên ca là người có bản lãnh rồi!”

Mập mạp đắc ý cười lớn, làm bộ thần bí nói với Trộm:“Tớ cho cậu biết một bí mật, tớ là người của Thần Thoại quân đoàn đấy, trước khi bị bắt, bản đại gia ta chính là tổ trưởng ở Phòng Nghiên cứu robot của Thần Thoại quân đoàn!”

Cả đám nghe vậy thì há hốc miệng nhìn nhau, mẹ kiếp, may là mập mạp còn chưa bị làm sao, bất kể hắn dính phải tội gì thì bằng vào cái thân phận này cũng đừng ai nghĩ tới chuyện động vào hắn! Ai mà biết được có ngày nào đó Thần Thoại quân đoàn sẽ phái người đến tìm mập mạp cơ chứ, đến lúc đó mà lại phát hiện ra hắn đã bị đánh chết, chỉ sợ kể cả Andre cũng chỉ có một con đường chết! Thần Thoại quân đoàn tùy tiện phái tới một gã sĩ quan mà muốn giết cái đám phạm nhân này thực chẳng khác gì giết một con kiến!

Nhìn ánh mắt kính sợ của đám Trộm, mập mạp đắc ý hồi lâu rồi cúi đầu ủ rũ nói:“***, không biết là lại vu hãm tớ là gián điệp, bắt tớ vào đây.” Hắn chân thành nhìn Trộm, hỏi:“Các cậu nói xem, người như tớ có phải là gián điệp hay không?”

Trộm có ăn gan hùm cũng chẳng dám phun ra một chữ ‘phải’, vạn nhất mập mạp bị kích động lên cơn điên thì hắn còn gì là mạng nữa. Gã vội vàng xua xua tay, nói:“Dĩ nhiên không phải, vừa nhìn đã biết Nguyên ca là người thành thật trung hậu, làm sao có thể là gián điệp được chứ!”

Mập mạp cao hứng, nói:“Không tệ không tệ, cậu thật có nhãn lực!” Hắn nhìn xang chỗ Tiểu linh thông, cười nói:“Các cậu cũng không tệ, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, mọi ngươi phải bảo vệ tớ đấy nhé.”

“Bảo vệ ngươi á?” Cả đám dở khóc dở cười, thầm nghĩ:“Chỉ với cái thân thể này của ngươi, có dát mỏng bọn ta ra cũng chả đủ để mà che, mà đến lúc ngươi lên cơn thì bố ai dám lại gần chứ!”

Trộm bưng một suất ăn đến đặt trước mặt mập mạp, nói:“Nguyên ca, đây là suất ăn sáng vừa đưa tới, anh ăn trước đi, lát nữa phải đi lao động rồi, không ăn không làm việc được đâu.”

Mập mạp nhận lấy đĩa thức ăn ăn ngấu nghiến, bộ dạng có vẻ như vô cùng đói bụng. Trộm thấy hắn ăn uống ngon lành, trù trừ hồi lâu, cuối cùng bèn nói:“Nguyên ca, đại ca Aendr muốn gặp anh.”

Mập mạp sửng sốt:“Andre?” Tiện nhân giả bộ suy nghĩ hồi lâu, vỗ bụng nói:“Nhớ ra rồi, chính là cái gã ngày hôm qua tới tìm tớ đúng không?”

Trộm ức chế đến méo cả mồm, người ta lúc suy nghĩ thì vỗ trán mà thằng cha này lại đi vỗ bụng, thật không biết não của hắn đặt ở chỗ nào nữa. Nghe mập mạp nói chuyện, Trộm vội vàng gật đầu nói:“Đúng đúng, chính là anh ấy, đấy là lão đại của Rex.”

Mập mạp ngạc nhiên nói:“Hôm qua không phải hắn đã gặp tớ rồi hay sao, hôm nay còn tìm tớ làm gi?”

“Cái này...... Đại ca Andre cảm thấy Nguyên ca khí độ bất phàm, muốn mời anh đến nói chuyện, kết giao bằng hữu.” Thực tình Trộm cũng không biêt rốt cuộc Andre bảo hắn dẫn mập mạp tới là để làm gì, cái chuyện thừa dịp đông người hỗn loạn xỉa cho đối phương một nhát cũng không phải là hiếm, cho dù có là ở khu lao động cũng có thể xảy ra, dù sao bây giờ bản thân hắn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lừa mập mạp đi là được. Chuyện còn lại đâu phải của hắn.

“À?” Mập mạp cười teo toét, bộ dạng vô cùng đắc ý, nói:“Vậy đấy, có phải đi tới chỗ nào cũng đều có người để mắt tới tớ như vậy mà.”

Đang nói chuyện thì cửa buồng giam tự động mở ra, một gã cai ngục cầm bảng điện tử đi vào, quát:“Trương Nguyên, con mẹ nó, thằng nào là Trương Nguyên.”

Mập mạp vội vàng đặt đĩa cơm xuống cơm, chớp chắp mắt lấy lòng, giơ tay nói:“Thưa sếp, tôi là Trương Nguyên.”

Gã cai ngục không hề bị mập mạp dụ dỗ, một cước đá thẳng vào người mập mạp, tức giận nói:“Tiên sư mày! Mới ngày đầu tiên mà đã dám bỏ bê công việc, nội quy nhà tù đem làm giấy vệ sinh rồi à?”

Mập mạp gật đầu cúi người nói:“Xin lỗi sếp, em chưa biết quy củ, không dám nữa, không dám nữa đâu ạ.”

Cai ngục lạnh lùng nói:“Vô cớ bỏ bê công việc ba lần phạt biệt giam một tháng, nếu ngươi muốn nếm thử chút mùi vị thì cứ việc!” Nói xong, gã quét mắt nhìn sang giường Rex rồi hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Mập mạp bĩu môi, quay sang nói với Trộm:“Này, biệt giam có vẻ rất đáng sợ nhỉ?”

Trộm nghe vậy thì sợ hãi nói:“Nguyên ca, chỗ đó tuyệt đối không thể vào đâu, đó là một buồng giam chỉ rọng hai mét vuông, chỉ có thể nằm hoặc ngồi, có muốn đứng lên cũng không được, ăn uống vệ sinh tất cả đều bên trong. Bị giam trong đó một tháng sẽ phát điên luôn đấy.”

Mập mạp nghĩ tới cảnh tượng đó, lè lưỡi nói:“Tiên sư nó, ghê vậy cơ à?”

Bác sĩ nói chen vào:“Đúng vậy, lần trước có một gã bỏ việc bị cai ngục tóm được giam vào đó, đến khi được thả ra thì đã bị điên mất rồi. Cái phòng biệt giam đó, càng phải nằm lâu lại càng muốn đứng lên, nhưng trần nhà lại quá thấp, bốn phía không có một chút ánh sáng và âm thanh, không nổi điên mới là lạ!”

Mập mạp lắc đầu, đây là sự khác biệt giữa các quốc gia đế chế và liên bang. Trong các nhà tù ở Leray, tuy vẫn có kiểu nhược nhục cường thực, vẫn có một số hình phạt nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối là không có cái kiểu biệt giam như thế này. Nếu nhà tù nào mà dám làm như vậy, đến lúc bị lộ ra ngoài thì có là bố Tổng thống cũng không thể chống lại dư luận dân ý, đến lúc đó Bộ trưởng Tư pháp và Giám đốc phụ trách hệ thống nhà tù cũng chỉ có một con đường từ chức mà thôi.

Nói chuyện được một lúc, khoảng cách giữa mọi người cũng được xích lại gần hơn, lá gan cũng của đám Bác sĩ cũng dần lớn lên, bọn họ nhận ra nếu như mập mạp không bị kích thích thì cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Có lẽ bây giờ buồng giam có một người như thế trấn giữ, đối với bản thân không chừng còn có chút chỗ tốt! Trong trận hỗn chiến ngày hôm qua, ngay cả Andre cũng chịu đau khổ dưới nắm đấm của mập mạp, hôm nay nếu như Andre không ám toán mập mạp thì chắc chắn là sẽ lôi kéo vào băng. Đến khi đó, địa vị của Rex chưa chắc đã cao hớn mập mạp.

Đèn tín hiệu báo đi làm sáng lên, tiếng chuông vang lên chói tai, cùng với đó là tiếng lạch xạch của những cánh cửa đang được mở ra! Đám phạm nhân lục tục đi ra khỏi buồng giam, lần lượt đi tới nơi được phân công. Từng tốp cai ngục tay cầm dùi cui điện đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn đoàn phạm nhân đi qua trước mặt. Lúc này trong tay cai ngục không có súng, bởi vì sợ chẳng may phạm nhân đột nhiên bạo động đoạt súng, cục diện sẽ càng thêm khó có thể khống chế.

Mập mạp đi theo Trộm ra khỏi buồng giam, Bác sĩ và Đại phi cơ là công nhân ở phòng giặt quần áo, còn Trộm thì làm việc ở xưởng cơ giới, chung một chỗ với mập mạp. Công việc của Tiểu linh thông là ngon lành nhất, đó là làm vệ sinh khu nhà quản lý, thế nên thường xuyên có thể thám thính được một ít tin tức hay ho, đó cũng là nguyên nhân khiến mọi người gọi hắn là Tiểu linh thông. Biệt danh cũng có thể coi như là một nét truyền thống của nhà tù, chỉ cần là người có biệt danh, vậy thì hầu như tên thật của người đó sẽ bị quên béng đi mất, may ra thì còn đám cai ngục là nhớ.

Mập mạp nhìn hàng trăm phạm nhân đi về cửa lớn, trong bụng thàm nghĩ:“Lão tử nhờ mộng du mà nổi tiếng, không biết sẽ bị đặt cho cái biệt danh nào đây, người điên? Người mộng du? ***, kệ mịa nó, chỉ cần không phải người mộng tinh là được rồi!”

Theo dòng tù nhân, mập mạp đi xuống tầng dưới chót, xuyên qua một cái đại sảnh rộng như sân bóng đá, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực giam giữ. Bây giờ là 9 giờ sáng, ánh sáng cũng không chói mắt, thê nhưng hai mắt mập mạp vẫn không khỏi có chút đau nhức. Kể từ khi hắn bị bắt tới nay, tới bây giờ hắn mới được nhìn lại ánh mặt trời.

Bốn phía xung quanh nhà tù là cả chục lớp hàng rào thép gai, thậm chí còn có vài lớp là hàng rào điện cao thế. Ngoài ra còn có tám tháp canh, trên mỗi tháp canh đều có cảnh vệ vũ trang. Mặc dù không nhìn thấy nhưng mập mạp biết, ở trong mỗi tháp canh đó đều có hệ thống giám sát cực kỳ chặt chẽ, không chỉ giám sát bên trong nhà tù mà nó còn giám sát toàn bộ các hoạt động trong khu vực 5km xung quanh nhà tù nữa.

Ngoài ra, trong khu vực 5km này cũng có rất nhiều đội tuần tra lưu động, bất cứ kẻ nào tiến vào khu vực này mà không có giấy phép đều sẽ bị bắn hạ tại chỗ ngay lập tức. Hệ thống rada của nhà tù cũng được kết nối đồng bộ với hệ thống phòng không và giám sát thiết bị bay của Tanvir, có thể phát hiện, cảnh cáo và tiêu diệt các thiết bị bay có ý đồ tiếp cận. Đặc biệt, khắp nơi trong nhà tù được lắp đặt các thiết bị gây nhiễu chống trinh sát, khiến cho đối phương dù có tiếp cận được cũng không thể mang về chút thông tin nào. Hơn nữa, còn có một đại đội thiết giáp cảnh vệ và một trận địa tên lửa phòng không, cùng với một trung đoàn thiết giáp đóng quân cách nhà tù không tới 40km. Tóm lại, hệ thống giam giữ, giám sát và bảo vệ của nhà tù Abnosker đã chặt chẽ tới mức thái quá luôn rồi.

Một gã tù tay không tấc sắt, hoặc cứ coi như là cướp được mấy khẩu súng cùi đi nữa, muốn thoát khỏi Abnosker thực đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nếu như không có Tự Do Chiến Tuyến tiếp ứng, cho dù có đánh chết mập mạp...... hắn cũng không bao giờ chịu vào tù đâu!

“***, nếu thật sự bị đánh chết, có lẽ vào tù vẫn tốt hơn.” Mập mạp thở dài, sải bước đuổi theo Trộm.

Bản thiết kế nhà tù Abnosker vốn thuộc loại tài liệu tối mật, nếu không phải Russell từ lâu đã để mắt tới đám tù chính trị ở đây mà ra tay trước thì không biết đến tết năm nào mới moi được chút thông tin. Những bản thiết kế ấy đã được mập mạp khắc sâu vào trong đầu, toàn bộ bố cục kiến trúc, vật liệu, kết cấu, cùng với sơ đồ bố trí cảnh vệ, lộ tuyến tuần tra, thời gian giao ban, hệ thống rađa, hồng ngoại ... không sót một ly.

Có điều, thời gian gần đây Abnosker có thay đổi gì không thì mập mạp không tài nào biết được. Hành động lần này vốn chính là một vụ đánh cược, theo như kế hoạch, thời gian hành động kéo dài suốt ba tháng, vượt qua mấy ngàn km trên mặt đất và bốn tinh vực, vận dụng gần như tất cả lực lượng của Tự Do Chiến Tuyến. Chẳng những phải mang theo hàng trăm tù nhân chạy trốn mà còn phải dẫn dắt Tự Do Chiến Tuyến chinh chiến ngàn dặm. Không những thế, tất cả phải phối hợp nhịp nhàng với những hành động quân sự của Russell ở Galileo cùng với cả thế cục quốc tế, khó khăn cứ phải gọi là tăng theo cấp số nhân.

Hơn nữa, kế hoạch dù sao cũng chỉ là kế hoạch, kế hoạch càng chặt chẽ thì khi tiến hành lại càng có thể xuất hiện sai số, đến lúc đó sẽ phát sinh tình huống gì thì có trời mới biết. Biết đâu, chỉ một sai sót ngoài ý muốn cũng có thể làm cho toàn bộ kế hoạch phá sản, khiến mập mạp cả đời phải ở lại cái nhà tù này.

Nếu như không phải vì An Lôi, chỉ sợ mập mạp sớm đã mai danh ẩn tích hoặc là dứt khoát chuồn về nhà rồi.

Ai mà ngờ được anh hùng cứu mỹ nhân lại biến thành tự chui đầu vào lưới, biến hóa như vậy thực làm cho đến thánh cũng phải ủ rũ.

Trong lúc đang than thở, mập mạp đã đi tới xưởng gia công cơ giới. Cái xưởng này phụ trách gia công linh kiện cho pháo tự hành và xe vận tải của bộ binh cơ giới, công việc khá đơn giản nhưng sức lực bỏ ra lại không ít. Các linh kiện được gia công đến cuối ngày sẽ được xe vận tải chở đến các xưởng cơ giới quân dụng tiến hành lắp ráp.

Một kỹ sư cơ giới mà lại phải đi làm thứ công việc đơn gianr này, quả thực có chút đại tài tiểu dụng. Bất quá mập mạp biết, hắn có thể được sắp xếp tới vị trí này là do Bruce lo ngại phản ứng của An Lôi và Thần Thoại quân đoàn, nếu ngày nào đó vị Tam hoàng tử này mà điên lên thì mập mạp có muốn đi làm việc cũng không được. Dù sao, hệ thống nhà tù đã bị Cục Điều tra hoàng gia dưới tay Bruce khống chế chặt chẽ, muốn giết muốn mổ thế nào mà chẳng được.

Bây giờ người duy nhất mập mạp có thể trông cậy vào không phải là Reinhardt mà là Đại hoàng tử George. Mập mạp vừa là ‘đàn em’, vừa là sợi dây liên hệ với Thần Thoại quân đoàn của Goerge, hơn nữa còn là kẻ châm ngòi đem cuộc tranh đoạt vị trí thừa kế của các hoàng tử ra ánh sáng, người như vậy, George không thể bỏ mặc sự sống chết, nếu không, phàm là người có một chút đầu óc cũng đều sẽ nguội lạnh tâm ý với hắn. Hơn nữa, với tính cách của George mà nói, hắn cũng không thể cứ như vậy mà nhẫn nhịn xem Bruce và Stephen kẻ tung người hứng trêu đùa hắn.

Ở trong xưởng, tù nhân chia thành từng đội lần lượt đi qua cửa kiểm tra, sau đó tự đi lấy công cụ của mình. Mập mạp đi theo phía sau Trộm, đang định lấy một bộ công cụ thì một gã tù nhân mặc áo đội trưởng đã đạp cho hắn một cước, ngã văng ra khỏi hàng.
Bình Luận (0)
Comment