Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 234

Cảnh chạy trốn lần trước lại hiện lên trong đầu Điền Hành Kiện một lần nữa.

Tuy rằng lúc đó không có chú ý, thế nhưng hiện tại suy nghĩ lại về nguyên nhân vì sao Reinhardt sau ba ngày liên tục truy đuổi , mắt thấy sắp bắt được mình thì hắn lại buông tha cho mình.

Tại lúc đó, lồng năng lượng bảo vệ của [Logic] đã thấp đến mức cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần tuỳ tiện đánh thêm một chút nữa, thì cho dù [Logic] có thể dựa vào sinh vật kim loại hai trạng thái chịu đựng được công kích trí mạng, nhưng mà hệ thống truyền động, hệ thống cân đối cùng với hệ thống cảm ứng điều khiển chủ chốt dù sao vẫn có một chút tổn thương.

Đến lúc đó, lấy năng lực của Rheinhardt, muốn đùa chết mình thì cũng dễ dàng như mèo vờn chuột.

Căn cứ vào tình trạng lúc đó của [Logic], mập mạp nghĩ đến, lý do Rheinhardt buông tha mình chỉ có 3 loại: Thứ nhất là robot của hắn xuất hiện vấn đề, loại này cơ bản có thể loại trừ, bất luận công kích lúc đó hay hành động sau đó, [Apollon] đều luôn sinh long hoạt hổ.

Loại khả năng thứ hai, là Rheinhardt bỗng nhiên có chuyện trọng yếu muốn làm, sau một thời gian sẽ trở lại truy đuổi mình. Khả năng này cũng có thể lập tức loại trừ, vì còn có việc gì quan trọng hơn so với việc giết chết địch nhân đã truy đuổi suốt ba ngày và sắp đắc thủ.

Huống hồ, [Apollon] lại là robot chiến đấu không có thủ đoạn công kích điện tử, vẫn luôn trong tình thế bị [Logic] quấy nhiễu điện tử. Với hệ thống điện tử của tàu chiến cỡ cực nhỏ (vi hình) mà Mễ Lan đã chế tạo cho riêng mình, mập mạp tự tin chỉ cần [Apollon] vẫn còn trong phạm vi theo dõi bản thân mình thì sẽ không thể thoát khỏi khu vực quấy nhiễu được. Nếu Rheinhardt không có khả năng thu được tín hiệu của người khác truyền đến, tự nhiên sẽ không thể có chuyện gì đột nhiên xảy ra.

Loại trừ hết những khả năng này, chỉ còn lại đúng một khả năng.

[Logic] triển khai thân hình, tiến vào trạng thái chiến đấu, đột nhiên khởi động, đột tiến, dừng đột ngột, xoay người đá. Xoay người như chong chóng rồi lui nhanh, nhảy tạt ngang (khiêu dược xuyên hành) ngược hướng, khuỵu chân thấp người, đột kích mãnh liệt gia tăng thêm Trùng quyền. Một loạt động tác nhanh như thiểm điện, mây trôi nước chảy liên tiếp cùng một chỗ, tư thế tuy rằng xấu xí nhưng nối liền liên tục như thiên y vô phùng.

Khi robot thực hiện chiêu Túng Vân Thê (của phái Võ Đang trong Ỷ Thiên Đồ Long ký - ND) tiếp đến chiêu Bàn Bộ Loa Toàn (bước đi vòng xoắn ốc) rồi tiếp đến nữa là Lăng Ba Vi Bộ (anh Đoàn Dự nổi tiếng với chiêu này - ND) nhẹ nhàng như lông vũ rơi trên mặt đất, mập mạp kích động đến rơi nước mắt. Bình cảnh tốc độ tay đã hạn chế hắn hơn một năm nay rốt cục bị đột phá! Hơn nữa, ý nghĩa của lần đột phá này, không ai có thể rõ ràng hơn hắn.

Điều này không chỉ ý nghĩa hắn đã bước vào đại điện tối cao của các chiến sĩ robot, mà hơn nữa nó còn ý nghĩa rằng hắn đã chân chính mở ra được cánh cửa lớn của võ học robot. Tốc độ tay đã không còn là xiềng xích hạn chế việc thi triển võ học robot nữa, trong 72 chiêu võ học tinh hoa, hiện tại hắn có thể sử dụng được hơn 40 chiêu.

Hơn nữa, trong đó 30 chiêu có thể nối tiếp nhau, 12 chiêu có thể thi triển chồng lên nhau.

Trong đẳng cấp phân chia năm tầng của võ học cổ đại, đến loại trình độ này ý nghĩa từ nhập môn đã trực tiếp nhảy lên đến tầng thứ ba!

Ngoài ra, làm cho mập mạp cao hứng hơn chính là tuyệt học phong tao có thể phối hợp cánh tay duy tu robot của [Logic] với kỹ xảo tháo dỡ của hắn - "Diệu Thủ Không Không" kia! Loại tuyệt học vốn thoát thai từ Diệu thủ thư sinh của Giang Nam thất quái này, cùng với kỹ thuật trộm cắp, kỹ thuật quan sát, kỹ thuật điều khiển máy móc chính xác cùng với thủ pháp nhanh như thiểm điện, một khi kết hợp với kỹ thuật tháo dỡ trong chiến đấu độc đáo của mập mạp, quả thực là uy lực vô cùng!.

Lồng năng lượng có thể ngăn trở đạn pháo năng lượng, thiết giáp có thể chống lại công kích vật lý, thế nhưng bất luận thiết giáp hay năng lượng thăm dò nào đều không thể ngăn cản được một chữ "tháo"(拆,sách)! Chỉ cần hiểu rõ kết cấu robot, mập mạp tự tin rằng bất kỳ một chiếc robot không có phòng bị nào rơi vào tay mình thì đều có kết cục tứ phân ngũ liệt.

Rắm Thối lẩm bẩm bò lên bàn điều khiển, tuy rằng bị mập mạp chẳng biết xấu hổ mà chơi xấu trả thù tát cho một cái, thế nhưng nó vẫn rất thỏa mãn với quyết định sáng suốt nhanh như thiểm điện của mình, bắt được cơ hội ngàn năm một thuở, quất cho mập mạp chết bầm một cái tát.

Bò lên trên bàn điều khiển, Rắm Thối phát hiện thần sắc mập mạp có vẻ khác thường, khuôn mặt trắng bóc hèn hạ thô tục kia giống như một tay nhà giàu vừa mới nổi do trúng xổ số. Cái sắc mặt hận không thể hoành hành ngang ngược đó làm cho người ta muốn liều mình xông lên mà cho một cái tát.

"Đi thôi! Chúng ta trở lại cứu nàng!" Mập mạp dường như rất thản nhiên nói.

Rắm Thối sửng sốt, trong lúc mập mạp thí nghiệm tốc độ tay, hắn bị tát bay xuống góc khoang điều khiển, đầu óc choáng váng, hồn nhiên không biết mập mạp lúc này đã đột phá tốc độ tay cực hạn, đây chính là lúc đắc ý nhất. Vừa nghĩ đến chiếc [Apollon] hung mãnh kia, tiểu tiện nhân không khỏi run giọng nói: "Mập mạp, ngươi cần phải nghĩ kỹ, tục ngữ nói 'thiên nhai hà xử vô phương thảo, khả liên gia lưỡng phong hoa chính mậu " (dịch: Chân trời nơi nào có thiếu cỏ thơm, thật thương cảm cho hai ta phong hoa đang nở đẹp, ý nói đời đang đẹp cần gì phải liều chết như thế, tên này chế lại từ nguyên bản là : 'Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa', ý nói không nên si tình - nd).

Mập mạp hèn mọn liếc Rắm Thối một cái, trầm giọng nói:"Có một số việc, chính là..." Tiện nhân hiên ngang lẫm liệt còn chưa nói xong, bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm mà ngừng lại, chỉ thấy trên bản đồ dò xét Thiên Võng mà Rắm Thối tiện tay lấy ra là rậm rạp các robot Thần Thoại đang phong toả toàn bộ khu vực mà Rheinhardt tìm tòi.

Muốn tiến đến sơn cốc do các gò núi bao phủ liên miên chung quanh kia để cứu người, trước tiên phải từ vòng phong toả của mấy trăm chiếc robot mà giết qua đã.

Mập mạp ngây người một lát, rốt cục thở dài, ủ rũ nói xong câu tiếp theo:" Là mẹ nó một người đàn ông cần phải đi làm!".

*********************************

Rheinhardt một mình điều khiển robot tìm kiếm trong sơn cốc.

Căn cứ vào chiếc [Kim Cương] bị bỏ lại mà bộ hạ phát hiện cùng với vết tích trong rừng cây, Bonnie hẳn là ở ngay trong cái sơn cốc này.

Lúc nhận được báo cáo trước tiên, hắn liền ra lệnh cho tất cả Thần Thoại Chiến Sĩ phong tỏa sơn cốc này từ xa không được tới gần, hắn muốn một mình tìm được Bonnie, giải quyết cái phiền phức này!

Hiện tại cảm giác của Rheinhardt thật không tốt, hắn bỗng nhiên rất hoài niệm thời gian trước đây, hiện tại thế này không chỉ cái gì cũng không xong, trái lại lại mất đi rất nhiều. Tỉ mỉ bày ra bố cục, kết quả chỉ là một trò khôi hài làm chính mình ảo não không gì sánh được.

Theo sau khi James bị bắt, bộ đội từ tiền tuyến Lucerne về nước, thế tiến công được đế quốc Deskeyer ủng hộ phát động bị ngăn trở. Không những không trở thành người lãnh đạo duy nhất của Gatralan, không những không có cơ hội thực hiện mộng tưởng cùng hoài bão của mình, trái lại, trong cục diện chia năm xẻ bảy này, bản thân mình chỉ có thể âm thầm mà ti tiện đối với nữ nhân yêu mình mà hạ độc thủ.

Tuy rằng, lúc quyết tâm thực hiện hành động thì tự mình cũng đã quyết định trầm luân, đã vứt bỏ vinh diệu cùng quang minh, thế nhưng, sau khi chân chính bằng thái độ không từ thủ đoạn nào đối mặt nhân sinh, mới phát hiện hoá ra đọa lạc cùng cừu hận, càng thêm thống khổ.

Để cuối cùng leo lên bảo tọa đế vương vĩ đại nhất Gatralan, chính mình nhất định phải khom lưng uốn gối nghe theo an bài của Tây Ước, nhất định phải trở thành một con chuột dơ bẩn, ở trong dòng nước ngầm hư thối hướng về miếng mồi hương vị ngọt ngào mà chạy đến.

Bản thân mình, lúc nào thì đi lên con đường này?

Trong cái ngày mà mình biết được thân thế của mình sao? Còn nhớ rõ, ngày đó, là khi mình vừa trở thành Thần Thoại Quân Đoàn trưởng, đã ước hẹn với Bonnie, đồng thời còn mua một chiếc nhẫn rất đẹp định cầu hôn nàng. Thế nhưng, tất cả đều trong nháy mắt bị thay đổi.

Chính mình đến nay vẫn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc đó, phía ngoài tửu điếm tráng lệ kia, mình lẳng lặng đứng trong bóng đêm, nhìn ngắm Bonnie đang ngồi ở vị trí quen thuộc bên cạnh cửa sổ.

Nếu như khi đó, mình rốt cục đi ra bóng tối, đi vào tửu điếm mà điều không phải lén lút rời đi, nhân sinh liệu có thể thay đổi hay không?

Thế nhưng hiện tại, trên con đường hắc ám mà lầy lội này, mình đã không có cơ hội quay đầu lại nữa rồi. Chỉ có lúc đứng ở vị trí cao nhất, đám người đang hoan hô mới sẽ không truy cứu ngươi đã từng làm cái gì, đã đi qua con đường nào. Đó là một loại đọa lạc, cũng là một loại cứu vớt.

Nhất tương công thành vạn cốt khô!

Sơn cốc hơn mười ki-lô-mét vuông tuy rằng rất lớn, thế nhưng đối với robot mà nói, đó cũng không phải là vấn đề. Cho dù phạm vi của thiết bị quét nhiệt năng không lớn, thế nhưng năng lực di chuyển siêu cường của robot hoàn toàn có thể bù đắp sự thiếu hụt này.

Vậy mà đã gần hai giờ đồng hồ rồi, Rheinhardt hầu như đã quét rađa từng ngõ ngách của sơn cốc, trên máy quét nhiệt năng, ngoại trừ đủ loại động vật hoang dã ra thì vẫn không có bất luận mục tiêu nào bị phát hiện.

[Apollon] nhảy mạnh lên, tại một vách núi đột khởi mượn lực giẫm nhẹ một cái, nhẹ nhàng treo lên đỉnh vách núi, hai tay dùng lực, robot trong không trung bổ nhào một cái, đã vững vàng đứng ở đỉnh núi.

"!"

Trong rađa của [Apollon] truyền đến tiếng cảnh báo lanh lảnh, Reinhardt nhíu nhíu mày, ở ngoài xa vài km, robot Thần Thoại phụ trách phong tỏa cùng cảnh giới giống như tổ ong vò vẽ bị quấy rối, mãnh liệt bùng nổ! Một điểm nhỏ hồng sắc cứng rắn xông vào phong toả của đám robot.

Trong kênh thông tin, truyền đến tiếng hô giận dữ của các chiến sĩ Thần Thoại, âm thanh chỉ huy lộn xộn. Lập tức, tiếng năng lượng pháo gầm thét mãnh liệt, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên quanh quẩn không dứt trong vùng núi.

"Báo cáo tướng quân! Có địch nhân xông vào tuyến phong tỏa!"

Âm thanh của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn cảnh vệ trực thuộc Thần Thoại Quân Đoàn xuất hiện trong máy thông tin, Rheinhardt có thể nhận ra rõ ràng, vị nam tước đế quốc, một chiến sĩ robot cấp tám đang phẫn nộ đến mức nào!

Một chiếc robot, lại dám đột kích vào tuyến phong tỏa của Thần Thoại quân đoàn!

" Đối phương là ai?" Trong lòng Rheinhardt có cảm giác nói không nên lời, hắn mơ hồ đoán được chút gì.

"Là một chiếc robot [Ma Thú] của Liên bang Leray!"

"À!" Rheinhardt nắm chặt cần điều khiển, giọng điệu bình tĩnh như trước: "Bắn chết hắn!"

"Vâng!" Âm thanh xạ kích của pháo năng lượng càng thêm dày đặc lên, âm hưởng to lớn hỗn hợp với tiếng nổ mạnh liên miên, làm cho tâm lý người ta căng thẳng, có cảm giác hít thở không thông!

Rheinhardt lẳng lặng nhìn rađa robot, điểm nhỏ hồng sắc chói mắt kia trong công kích mãnh liệt không chỉ không biến mất, trái lại lấy một tư thế đột tiến hung mãnh đâm xuyên qua tuyến phong tỏa của tiểu đoàn cảnh vệ!

Thần Thoại chiến sĩ tức giận như ong vỡ tổ, bọn họ từ trái phải chen chúc hướng về phía đột tiến của [Ma Thú] mà vây kín, một tầng lại một tầng, không ngưng không nghỉ!

Thế nhưng, [Ma Thú] vẫn còn đang đột tiến, tiếng pháo xa xa cùng tiếng nổ mạnh đã càng ngày càng gần sơn cốc.

Trong kênh thông tin, tiếng rống giận dữ kèm theo tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi bậy của Thần Thoại chiến sĩ càng ngày càng ầm ĩ, rậm rạp những chiếc [Kim Cương] bao quanh [Ma Thú] giống như là bị chết đứng, một ít chiến sĩ mắng không dứt miệng "Đê tiện! Vô sỉ!", như là chiếc [Ma thú] kia đang làm việc gì khiến nhân thần đều phẫn nộ.

"Tướng quân!" Bên tai Rheinhardt truyền đến tiếng kinh hô của tiểu đoàn trưởng cảnh vệ, hắn hơi nhíu mày, không rõ mấy trăm chiếc [Kim cương] đối phó một chiếc [Ma Thú] kia đã xảy ra chuyện gì.

"Chiếc [Ma Thú] kia hiểu rõ chỗ thiếu hụt của robot chúng ta! Chỗ thiếu hụt trí mạng!" Âm thanh của tiểu đoàn trưởng cảnh vệ tràn ngập vẻ không thể tin được: "Đã có hơn hơn mười chiếc [Kim cương] bị hắn tháo đi bộ phận chuyển hoán năng lượng mà mất đi sức chiến đấu!"

" Cái gì?!" Cái tên mập mạp hèn mọn ti tiện kia vậy mà trong lúc thiết kế cải tiến [Kim Cương] lại động tay động chân! Rheinhardt trong ánh mắt lam sắc loé ra hai điểm tinh quang, hắn rốt cục đã hiểu rõ vì sao O'Sullivan lại bị diệt toàn quân. Tin tức này làm hắn giận không thể kìm nén được.

Phải biết rằng, sự tinh nhuệ của Thần Thoại quân đoàn chính là cây gậy chống lớn nhất của Rheinhardt lúc này, chính là một thanh bảo kiếm treo trên đầu tất cả lục quân Gatralan muốn gia nhập mình, là quả cân để cùng Deskeyer hợp tác, là vương bài quyết định trong thời khắc mấu chốt.

Thế nhưng, một Thần Thoại quân đoàn mất đi [Kim Cương] còn có thể làm gì? Sử dụng lại [Ma Hổ] hay là hi vọng Deskeyer trợ giúp robot chiến đấu mới?

Rheinhardt tức giận đến cả người run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh. May mà hiện tại phát hiện được, nếu như trong lúc Thần Thoại quân đoàn cùng với quân địch đã biết chỗ thiếu hụt này tiến hành quyết chiến mới biết được thì lúc đó tất cả đều chậm! Hắn cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm địa phương truyền đến âm thanh giao chiến ở xa. Nếu như chiếc [Ma Thú] kia ở ngay trước mặt, hắn sẽ không chút do dự lao tới đem nó xé thành mảnh nhỏ!

Tầng tầng lớp lớp thần thoại robot vẫn như cũ không thể ngăn trở trùng kích của [Ma Thú], bọn họ một tầng một tầng lao lên, lại bị đột phá, bị đánh bại!

Chiếc [Ma Thú] quỷ mị giống như lưu tinh, luôn luôn tại trước khi mọi người kịp phản ứng hóa thành một đạo huyễn ảnh. Hắn lao vào trận hình robot dày đặc nhất, lấy một tư thế xấu xí dán vào trên người một chiếc [Kim Cương], pháo năng lượng hầu như không thể chuẩn xác bắn trúng hắn, có thể trúng mục tiêu chỉ là chiếc [Kim Cương] che trước mặt hắn.

Quá xấu xí, quá đê tiện, quá hèn mọn rồi! Các Thần thoại chiến sĩ tức giận điên lên.

Bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn chiến hữu của mình bị chiếc [Ma Thú] trời đánh sờ sờ cái mông, sau đó mất đi sức chiến đấu. Bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn chiếc [Ma thú] lấy tư thế xấu xí không gì sánh được trốn trong đám robot, trái lôi phải kéo dùng [Kim Cương] ngăn trở lửa đạn bắn về phía hắn. Bọn họ cũng mắt mở trừng trừng nhìn chiếc [Ma thú] kia lợi dụng bản thân mình, lợi dụng địa hình, giống như là anh hùng, nhưng chưa bao giờ đối mặt với sự hợp kích của hơn hai chiếc robot khác.

Hơn nữa, vừa phẫn nộ các Thần Thoại chiến sĩ vừa chấn kinh!

Thân pháp cùng động tác của chiếc [Ma Thú] đã siêu việt thường thức của bọn họ, đối với các tư thế dịch chuyển nhảy nhót xấu xí của [Ma Thú] bọn họ cảm thấy sợ hãi cùng vô lực!

Lao tới không được, cũng không kéo giãn được cự ly, công kích tầm xa đánh không trúng, gần người đánh không thắng! Như thế làm sao đánh?!

Mắt thấy [Ma Thú] đột nhập sơn cốc, bên tai Thần Thoại chiến sĩ đang vừa sợ vừa giận chợt truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Rheinhardt: "Các ngươi lui về đi, để hắn tiến đến!"

Thần Thoại chiến sĩ dường như thủy triều lui xuống, bọn họ đã thấy màu vàng của thần thái dương xa xa trên đỉnh núi . Tại trước mặt vị thần này, mỗi người đều là con người! Không ai có thể đánh bại hắn, chiến sĩ robot cấp chín, ở chỗ này chính là thần!

****************************************

Thác nước trên vách núi ào ào hạ xuống trước mắt, rơi xuống dưới mặt sông nhỏ, bắn lên một màn hơi nước dày đặc lượn lờ chung quanh. Xuyên thấu qua màn hơi nước và thác nước, Bonnie gắt gao cắn môi, nhìn thân ảnh vặn vẹo bởi thác nước của [Ma Thú] rách nát đang từ trước mắt đi qua.

Đây là một sơn động phía sau thác nước, nói là sơn động, thực ra chính là một cái ao nông trên sườn núi bị che khuất bởi thác nước cùng với lá cây mọc trên vách đá, có vẻ đặc biệt bí ẩn. Mà nước sông lạnh lẽo cùng vách đá chính là yểm hộ tốt nhất đối với dò xét nhiệt năng.

Bonnie ôm hai vai hơi run, cuộn mình một chỗ. Run, không chỉ vì lạnh, mà còn là bởi vì màn đột phá phong tỏa của [Ma thú].

Từ khe hở của màn nước tạo ra bởi những viên nham thạch nhô lên phân chia thác nước, nàng rõ ràng thấy được chiếc [Ma thú] đột tiến như thế nào, động tác của hắn có chút kỳ quái, có chút xấu xí, thế nhưng đột tiến của hắn lại kiên định và nhanh như vậy. Trong vòng vây trùng trùng của địch nhân, hắn tựa như một người hiệp khách, lẫm liệt không sợ hãi.

Hắn cứ như thế vọt tiến lên, tại trước mắt một tầng lại một tầng [Kim Cương] lao lên không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với hắn, ngược lại, trên đoạn đường dài đột tiến, vài chục chiếc robot ngã xuống trên mặt đất.

Bonnie rất minh bạch vì sao [Ma thú] đến nơi đây, lòng của nàng loạn thành một đoàn, đủ loại tâm tư như cỏ dại sinh sôi, giao thoa một chỗ, làm nàng không thể phân biệt. Thế nhưng, có một loại cảm giác không thể sai lầm, tại phía sau thác nước lạnh lẽo, nàng đã cảm thụ được một tia ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment