Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 271

“Nếu như không còn vấn đề gì, vậy thì xin hãy chuẩn bị cho tiến hành di chuyển.” Fischella trong vẻ tươi cười có chút ý tứ nghiêm túc hàm xúc:“ Tướng quân Kafka, hạm đội số 5 cũng là một thành viên của quân viễn chinh, xin hãy tin tưởng, rằng chúng tôi sẽ đối xử đối xử bình đẳng. Mấy vấn đề này cho dù ngài không hỏi, theo kế hoạch tác chiến sau đó, tôi cũng sẽ giải thích rõ ràng chi tiết.”

Hình ảnh Fischella mờ dần, cuộc trò chuyện kết thúc.

Kafka lẳng lặng đứng ở trong phòng hạm trưởng, một hồi cô quạnh. Hắn hiểu rõ ý tứ đối xử bình đẳng, không riêng gì quyền lợi, vẫn còn bao gồm cả việc phải phục tùng mệnh lệnh. Hắn cũng rất rõ ràng, cái kế hoạch này mặt ngoài xem như là vây Nguỵ cứu Triệu này, căn bản là giương Đông kích Tây đã được chuẩn bị tốt từ trước đó.

Nhưng mình cùng cái quốc gia đã tứ phân ngũ liệt này, còn có thể có lựa chọn nào khác sao?

************************

Mễ Lan vừa phát hiện, chính mình lại vừa thất thần rồi.

Tên mập mạp chết tiệt đi Gatralan đã gần một năm rồi. Trong một năm này, Mễ Lan cũng không biết chính mình là như thế nào mà lại có thể chịu đựng được.

Yêu thương một người, nhất là mối tình đầu, đó là một loại cảm giác mong nhớ ngày đêm. Mà khi mà hai người đã đột phá cái loại quan hệ thân mật kia, đối một người con gái mà nói, cái cảm giác này đã biến thành khắc cốt minh tâm.

Một ngày không gặp như cách ba thu, một năm không gặp thì sẽ tính là bao nhiêu đây?

Mong nhớ cũng không bởi vì thời gian xa cách mà phai nhạt, ngược lại, mỗi ngày lại càng thêm sâu đậm. Nhất là áp-phích của tên mập mạp chết tiệt vẫn còn đang chất đầy đường, còn có các bản ghi chép chiến trường đang tràn ngập trên mạng inte và TV, khiến cho người ta không có biện pháp nào mà đem người này coi như biến mất.

“Đồ mập mạp vô lương tâm!” Mễ Lan nhấc lên một khẩu súng trường hiệu Mauser, nhắm vào tấm áp-phích mập mạp đặt cuối bãi tập bắn, mãnh mẽ bóp cò. Hai phút sau khi trọn một băng đạn năng lượng bị nàng một hơi bắn hết dưới trạng thái liên thanh, tấm âp-phích đã hoàn toàn biến thành vụn giấy.

“Mễ Lan.” Một người vỗ vỗ bả vai Mễ Lan.

Mỹ Lan đang đeo tai nghe liền giật mình. “Lôi tỷ! Tỷ làm ta sợ muốn chết!”. Thấy rõ ràng người đến, Mỹ Lan lè lưỡi.

An Lôi mỉm cười, nhìn về cuối bãi bắn mơ hồ vẫn còn mấy góc của tấm áp-phích một chút, cái mũi cau lại hừ một tiếng nói :“Đánh hắn làm gì, lãng phí năng lượng, qua nhà của ta ăn cơm đi.”

“Được a.” Mỹ Lan nhanh chóng cởi bộ quần áo bảo hộ màu trắng đang mặc bên ngoài, xách túi lên rồi kéo An Lôi hướng cửa phòng thí nghiệm đi đến.

Một uyển chuyển thanh lệ, một tính tình đơn thuần, hai cô gái xinh đẹp đi cùng một chỗ, vậy mà lại thân mật giống như chị em ruột.

Ở trong thời loạn này, còn có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được đây?

Sau khi nhìn hình chiếc [Ma Thú] rách nát nhảy xuống vực trong bản ghi chép trên chiến trường, hai cô gái bật khóc vì tình cảm dành cho cùng một người đã trở thành bằng hữu thân thiết nhất.

Các nàng cũng chỉ cố gắng đi an ủi và chiếu cố đối phương, lắng nghe đối phương thổ lộ hết, đồng thời cũng giải tỏa hết tâm sự của chính mình. Đó là một loại sưởi ấm lẫn nhau. Các nàng chợt phát hiện ra, ở trong thế giới điên cuồng ăn bữa hôm lo bữa mai này, tìm được một người chị em có kinh nghiệm cùng tâm tư giống mình, chuyện này đúng là sự kiện đáng được ăn mừng cỡ nào. Các nàng bất tri bất giác đã sinh ra một loại cảm tình nương tựa lẫn nhau kỳ diệu.

Các cô gái cũng không biết rằng đây cũng là biểu hiện di dời tình cảm tâm lý bình thường phát sinh giữa người bệnh với bác sĩ tâm lý trong lúc trị liệu. Các nàng chỉ là đem nhau coi như thân nhân của mình, mãi cho đến khi các nàng biết mập mạp còn sống, cứ thế cho đến hiện tại. Có lẽ loại quan hệ vi diệu này, trong lúc này, vẫn còn có thể tiếp tục duy trì giữa hai cô gái mà lòng đã hiểu mà không nói ra.

Ra khỏi Học viện, ánh dương quang của Galypalan đã có chút ảm đạm rồi. Người đi ở ngã tư đường rõ ràng vắng bóng đi rất nhiều, đi tới đi lui cũng chỉ thấy phụ nữ và người già chiếm đa số. Ngẫu nhiên có vài nam tử trẻ tuổi đi qua, không phải là học sinh mà là quân nhân đang bận rộn chuẩn bị cho chiến tranh.

Thanh niên nam tử Leray đại bộ phận đã mặc vào quân phục, bước lên chiến trường. Nếu như nói bọn họ rất nhanh trở về đến cố hương của mình, bình thường thì cũng chỉ có một cách, đó chính là bỏ mình. Tên của bọn họ sẽ trở về đầu tiên, xuất hiện trên thông báo bài điện tử trên quảng trường ở bên đường.

Nam nhân lên chiến trường, rất nhiều công việc sinh hoạt hằng ngày đều do phụ nữ gánh chịu thay, phụ nữ Liên bang Leray vốn nhu mì liền thể hiện ra sự kiên cường không tầm thường của họ, không có oán giận, không có phàn nàn, bọn họ làm những việc làm vốn thuộc về nam nhân như là chuyện đương nhiên. Bọn họ phảng phất giống như từng nhánh cây mềm dẻo, gió lớn thổi qua thổi lại cũng không gẫy, Mà sức mạnh mà bọn họ tụ tập lại, cũng giống nhau có thể chống lên đến cả một mảnh trời.

Màn sáng trên TV ở bên đường đang truyền đi tin chiến thắng từ tiền tuyến. Đối với cái quốc gia nhỏ bé đang liều mạng chống cự lại hai đại đế quốc giáp công này mà nói, càng không có gì có thể khiến cho lòng người phấn chấn bằng những tin tức thắng lợi đạt được hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc khẳng định hoặc không dám chắc như vậy.

Đi bộ trên con đường bộ có chút cô quạnh ở ngoài Học viện, nhìn mấy cỗ xe phi hành thưa thớt đang mệt mỏi tiến lên trên đường, hai cô gái nhất thời đều có chút trầm mặc, An Lôi cố gắng dùng ngữ khí thoải mái nhất để nói:“An mụ hôm nay mua được cá, cũng không dễ dàng, buổi tối hôm nay bà sẽ làm món lục vị ngư sở trường nhất.”

Năng lượng của xe phi hành sớm đã hạn chế cung ứng, thực phẩm chủ yếu cũng không tính là khan hiếm, thế nhưng một ít đồ dùng cùng thịt gia cầm cá tươi hằng ngày, cũng đã bắt đầu hạn chế số lượng cung ứng rồi. Leray đang đứng trong thời khắc gian nan nhất, mà trận chiến tranh này, vẫn xa xa không hẹn ngày chấm dứt.

“Lôi tỷ.” Mễ Lan kéo tay An Lôi, nhẹ nhàng nói :“Gần đây... Có tin tức gì của hắn không?”

“Không có tin tức gì.” An Lôi cắn cắn môi, nàng không định nói cho Mễ Lan hiện tại ở Mosky đang phát sinh chiến đấu thảm thiết. Tại quốc gia nơi mà ngọn lửa chiến tranh đang thiêu đốt toàn cảnh kia, nguyên bản đúng là không có một ngày nào an toàn.

Mỗi lần nghĩ đến Điền Hành Kiện vẫn còn đang ở nơi đó, trái tim An Lôi lại đập nhanh đến khủng hoảng. Nàng sợ hãi rằng có một ngày, từ tiền tuyến lại truyền về cái tin tức không tốt nào đó, nàng thật sự đã không chịu nổi sự đả kích như vậy nữa, ở Abnosker đã là một lần, sau khi trở lại Leray, lại chứng kiến bản ghi chép chiến trường màn nhảy vực trước mặt vạn quân, là thêm một lần nữa.

Mỗi một lần, đều là đau nhức đến tê tâm liệt phế, phảng phất trên thế giới này, không có lý do hấp dẫn chính mình sống sót nữa.

Làm sĩ quan trong cơ quan tình báo, An Lôi có rất nhiều cơ hội được tiếp xúc với tình báo từ tiền tuyến. Mà lần này, nàng biết, ở Mosky, Điền Hành Kiện chính là đang dẫn dắt Tự Do Chiến Tuyến cùng sư đoàn 19 vừa thành lập tiến hành phong tỏa tập đoàn Reinhardt.

Binh lực chênh lệch bốn lần, hơn nữa, từ chiều hướng của quốc nội mà xem, trong này dường như còn có cái kế hoạch tác chiến lớn gì đó.

An Lôi không dám nghĩ tiếp nữa, nàng hiện tại chỉ hy vọng rằng lá đơn xin tham gia công tác tình báo mà mình đánh liều gửi đi có thể được phê chuẩn. Như vậy, mình có thể đi Gatralan cùng hắn ở cùng một chỗ. Nàng khe khẽ thở dài, lòng dạ rối như tơ vò, vì nàng biết, khả năng được phép thực hiện công việc kia cực kỳ bé nhỏ.

Mễ Lan không có hỏi tiếp nữa, nàng đang yên lặng mà tính toán khả năng mình thông qua tàu buôn lậu để đi Mosky. Nàng len lén nghĩ :“Không thể chờ đợi được như vậy nữa, thế nào cũng phải đi bắt bằng được tên mập mạp chết tiệt kia.”

*************************

Mập mạp chết tiệt tự nhiên không biết rằng mình đã bị người ta bàn tán ghi sổ, hắn chỉ là đang cứng họng nhìn vào hình ảnh trên thiết bị viễn vọng, hai tròng mắt lồi ra giống như cá chết.

Trong hình ảnh của thiết bị, một chiếc [ Apollo ] vàng bạc đan xen đang ở trong vòng vây của ba chiếc robot tư nhân cải tiến không giống nhau, đi lên một cái gò đất nơi một đoàn robot [Kim Cương] tập hợp.

Reinhardt đã xuất hiện rồi , thế nhưng muốn tập kích hắn căn bản là mơ mộng hão huyền.

Bốn chiếc robot, ở lưng chừng đồi núi trống trải mà chậm rãi đi về phía trước, nhìn lại xuống phía dưới theo ở phía sau bọn họ, có vài hàng ngũ robot đang rồng rắn tiến lên. Bọn họ kéo dài liên miên tưởng chừng như đến ngoài đường chân trời, trải dài trên đồi núi, rừng cây cùng bình nguyên, giống như đàn kiến mà vượt qua từng dãy trận địa chiến hào đã bị chiếm lĩnh, vượt qua đường cái, vượt qua ruộng đồng. Xa xa trên đường tài nguyên số 2, từng cỗ xe hậu cần tiếp viện đang uốn khúc đi trước, trùng trùng điệp điệp.

Ở trên trận địa xuất kích trước gò đất la liệt các loại robot, lấy tiểu đoàn làm đơn vị, bầy ra trận hình quần tụ công kích khổng lồ. Robot một người lái, robot hạng trung, robot hạng nặng, ở vị trí cách xa nhau trăm mét hình thành từng đường cuộn sóng.

Có thể tưởng tượng được khi những chiếc robot này đồng thời phát động công kích như bài sơn đảo hải, cảnh tượng lúc đó sẽ đồ sộ và khủng bố đến cỡ nào. Rắm thối đại khái đã tính toán ra một chút, chính diện là hai trung đoàn, hai cánh đều có một trung đoàn. Nói cách khác, ở phương hướng này, Reinhardt một lần đã đầu nhập một sư đoàn hoàn chỉnh vào đợt công kích thứ nhất!

Mà công kích như vậy,dưới sự duy trì của đám robot liên miên không dứt đang ở phía sau, một lần rồi lại một lần, liên tiếp phát động!

Trên trận địa xuất kích, robot đang tích cực làm công tác chuẩn bị trước chiến đấu. Binh sĩ duy tu lôi ra thiết bị đo đạc kiểm tra, lấy các số liệu từ robot ra ngoài xem xét, rồi lên mạng tiến hành kiểm tra cho robot lần cuối cùng. Dày đặc các binh sĩ hậu cần đang mở ra xe cơ giới loại nhỏ cầm tay, đi lắp tên lửa hoặc gia cố thiết giáp ngoài cho robot.

Mà robot chỉ huy, robot điện tử, xe duy tu, xe hậu cần sắp đặt ở cuối cùng, đang được điều động, một số chiếc đã hoàn thành xong nhiệm vụ đồng thời chuẩn bị rời khỏi trận địa .

Ở trên trận địa xuất phát dài dằng dặc, tập đoàn robot của Reinhardt giống như thủy triều ven bờ biển, liên miên đến phương xa, đưa mắt nhìn một cái vẫn không thấy điểm cuối.

“Cái cuộc sống này không qua được rồi!” Điền Hành Kiện cảm giác được trong miệng có chút phát đắng. Tràng chiến dịch này, ngay từ đầu chính mình đã nhận định là thất bại rồi. Giá trị duy nhất chính là, thất bại của mình hy vọng có thể mang đến cho tuyến phía đông một thắng lợi hay không mà thôi.

Hắn khởi động [Logic], chuẩn bị tiềm hành hướng về trận địa của mình. Lúc này, hắn hẳn là nên trở lại bộ chỉ huy sư đoàn rồi. Nếu như bị đột phá, hắn muốn tự mình mang theo đội ngũ cuốn lấy địch nhân, không thể để cho Reinhardt thẳng tiến dễ dàng được. Lúc đứng dậy, hắn liền hướng trên sườn núi nhìn thoáng qua chiếc [Apollo], đột nhiên từ nội tâm lại lóe lên một ý niệm.

Dưới áp lực tính mạng của tất cả các chiến sĩ thuộc sáu cái sư đoàn đè lên vai, cộng với sự nghẹn khuất giống như con chó bị xích lại ở cánh cửa Tây Nam Prisk không cách nào nhúc nhích, trong lòng của một kẻ vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng như mập mạp, cái ý niệm nguy hiểm này giống như lửa càng thiêu càng rừng rực!
Bình Luận (0)
Comment