Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 384

Chiến tranh có thảm khốc đến cỡ nào, thì sinh hoạt cũng vẫn cứ tiếp tục.

{{ Báo Nhanh Mars}} cũng không bởi vì chiến tranh xảy ra mà đình bản. Ngược lại, đối với đa số dân chúng bình thường đang trốn ở trong nhà, tầng hầm ngầm cùng với khu tập trung dân chạy nạn ở vùng ngoại ô mà nói, mượn đài phát thanh, TV cùng với báo chí để nghe ngóng về tình hình chiến tranh, đã trở thành chuyện quan tâm duy nhất của bọn họ mỗi ngày.

Đến lúc này, truyền thông báo giấy đã không thể phát hành được nữa rồi, bất quá, chỉ cần mượn mạng dân dụng không dây có mặt khắp nơi cùng với một chiếc máy tính nhỏ bằng bàn tay mang theo người, cũng vẫn như cũ có thể thấy được {{Báo Nhanh Mars}}. Mà từng đoạn ghi hình quay chụp từ hiện trường, lại là bảo đảm cho {{ Báo Nhanh Mars}} khi cạnh tranh với hệ thống đài truyền hình.

Trương Khải vẫn cảm thấy thị trấn Prue là phúc địa của hắn.

Vị ký giả của tờ Báo Nhanh Mars trước đó vẫn còn đang lo lắng sẽ bị đuổi việc này, bởi vì đưa được tin nóng Điền Hành Kiện thích liền chín quán độc nhất vô nhị mà một bước lên mây, hiện tại đã chính là phó tổng biên tập của ban biên tập, tổ trưởng tổ 1 tổ tin nóng tờ Báo Nhanh Mars rồi.

Hắn hiện tại, đang nằm úp ở trên bệ cửa sổ của một văn phòng trên tầng thứ một trăm hai mươi của cao ốc thương mại Cape (*) thị trấn Prue, dùng máy ảnh mà ghi lại tất cả nhữn gì đang xảy ra ở thị trấn Prue.

(Hải giác, mũi đá trên biển)

Tòa nhà này nằm trung bộ chếch về phía tây của thị trấn Prue, thuộc về phạm vi thế lực của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái mới thành lập. Bởi vì không bị chiến hỏa lan đến, mỗi một văn phòng ở đây đều đang chen đầy người.

Trong số những người này, có một số vốn là viên chức ở trong tòa nhà, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lại tại đây. Có một số, lại là những người không có nhà để về mà tản mạn khắp nơi -- khu vực thành Trung Tâm, lúc này đã không tìm được một ngã tư quảng trường nào hoàn chỉnh nữa rồi. Mỗi một con phố mỗi một tòa nhà đều là chiến trường.

Từ tòa nhà nhìn lại, trong thành vũ trụ và tòa nhà chung cư ở cách đó không xa, cũng còn có rất nhiều người. Bên ngoài chiến hỏa tán loạn, mọi người không có chỗ để đi, vậy nên chỉ có thể ở nguyên trong nhà mà thử vận khí, cầu khẩn đạn pháo sẽ không thăm hỏi đến mình.

Rất là bất đắc dĩ, những cũng rất thực tế. Cho dù phải chết, thì chết ở trong nhà, không biết lúc nào bị một quả đạn pháo bắn trúng, cũng còn tốt hơn ở bên ngoài nhiều.

Hiện tại, tất cả mọi người đang chen chúc nhau ở trên bệ cửa sổ, lẳng lặng mà nhìn tất cả những việc đang xảy ra ở phía xa xa.

Ánh mắt của bọn họ kinh hoàng mà chết lặng. Ai cũng không biết được mình còn có thể ở đây được bao lâu nữa, cũng không biết sinh mệnh của mình, sẽ đình chỉ âm thanh ở trong giây phút nào.

Xa xa những chiếc robot màu lửa đỏ giống như thủy triều kia, đang thỏa thuê mà tàn sát bừa bãi. Đó hoàn toàn là sự tàn sát một cách vô nhân tính! Nơi bọn hắn đi qua, xác nằm la liệt. Bọn hắn không chỉ giết binh sĩ, còn giết cả bình dân. Những ngôi nhà dân không có bất cứ một sự uy hiếp nào kia, đã trở thành mục tiêu tùy ý biểu diễn vũ lực của bọn hắn.

Tàn sát, cướp bóc, phóng hỏa!

Nhìn thấy từng sinh mệnh còn đang sống sờ sờ ở trên đường phố xa xa phải nằm xuống một cách vô thanh vô tức, máu chảy thành sông, đàn ông thì đều căn chặt môi, còn phụ nữ thì lại không kìm được mà khóc rống thất thanh. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua địa ngục, mà hiện tại, bọn họ đã thấy được --- Một địa ngục màu đỏ ngập tràng liệt hỏa và máu tươi!

Cơn lũ ác ma màu đỏ, đang bắt đầu tràn về phía này.

Tất cả các ánh mắt, đều tập trung ở trên đường Hồi Âm, tập trung ở trên người mấy chục chiếc robot màu đen ở trên tuyến phòng thủ kia.

Tiếng cầu khẩn ở bên tai Trương Khải, vẫn không hề bị ngừng.

Mỗi người đều đang cầu khẩn, cầu cho những chiếc robot màu đen kia, có thể ngăn cản được cơn lũ quái ác màu đỏ. Mặc dù số lượng của hai bên chênh lệch lớn đến như vậy, mặc dù mọi người đều biết cầu khẩn của mình chính là một loại hi vọng xa vời, thế nhưng, bọn họ vẫn cứ tập trung chú tâm cầu khẩn --- Đó đã là hi vọng cuối cùng của bọn họ rồi.

Phòng tuyến đơn bạc kia, sẽ tan vỡ sao?

Luồng sóng triều robot màu đỏ kia, đang truy đuổi những người đang kinh hoàng chạy trốn, khoảng cách với đường Hồi Âm càng ngày càng gần.

Rốt cục, cơn lũ đã chuyển hướng ở giao lộ chữ T, vọt về phía đường Hồi Âm. Trong tiếng súng pháo, tiếng bom nổ cùng tiếng gào thảm thiết cộng hưởng vang dội lại với nhau, những chiếc robot màu đen từ đầu đến cuối vẫn im ắng, không có một chút động tĩnh. Bọn họ giống như là một con đê lớn dựng bằng đá tảng, đang chờ đợi cơn hồng thủy xô đến.

Sóng người chạy ở phía trước nhất đã vượt qua được phòng tuyến của dàn robot màu đen. Đạn súng dày đặc cùng với từng viên đạn pháo, gắt gao bám lấy bọn họ, không ngừng có người ngã xuống trong lúc chạy trốn.

Màu đỏ cuồng bạo, màu đen yên lặng. Trong bức họa một tĩnh một động này của hai bên, vậy mà không hề phát sinh ra bất cứ một xung đột nào. Robot màu đỏ không trùng kích phòng tuyến, robot màu đen cũng không có ý tứ động thủ. Cho đến khi, một chiếc robot màu đỏ càn rỡ kiêu ngạo, đem một cỗ thi thể ném tới trước mặt của robot màu đen.

Trái tim của mọi người, trong một khắc đó hầu như đã chìm xuống đáy biển. Bọn họ đứng cao hơn hơn, thế nên nhìn thấy xa hơn. Xa xa, những chiếc robot màu đó chen chúc mà đến đang xếp đầy tầm nhìn của bọn họ, Ai cũng đều biết, chiếc robot màu đỏ kiêu ngạo kia là đang khiêu khích, thế nhưng, ai cũng không có tâm tình để mà phẫn nỗ một chút nào, nếu có, chỉ là sự bi ai vô tận.

Trừ phi những chiếc robot kia bị điên, nếu không, bọn họ chỉ có thể đứng ở nơi đó, duy trì cái phòng tuyến đơn bạc kia.

Khoảng khắc đó, im lặng như tờ. Trong con mắt của mọi người, thời gian phảng phất như bị ngưng trệ, chỉ còn lại trong con người, chính là chiếc robot màu đỏ đang nghênh ngang đi trở về kia.

Trương Khải cứng nhắc mà đem màn ảnh phóng to... Hắn nghe bên cạnh có người thấp giọng nói, đó là một giọng nói gần như điên cuồng.

" Giết hắn, giết hắn!"

Giọng nói này, giống như một lời nguyền rủa ma quái.

Trong nháy mắt đó, Trương Khải hoảng hốt phảng phất như nghe thấy được vô số giọng nói như vậy. Trong đó, cũng bao gồm cả chính hắn.... Đó không phải là một sự chờ đợi, đó là một sự phát tiết.

Không ai ngờ được, vài giây sau, lời nguyền lại đã ứng nghiệm rồi.

Qua bao nhiêu năm sau đó, Trương Khải cũng vẫn không quên được hình ảnh khiến cho mỗi một tế bào cả người hắn đều sôi trào nhiệt huyết kia.

Phóng to màn ảnh lại gần, một phát pháo năng lượng đã bắn trúng chiếc robot màu đỏ.

Ngay sau đó, lại một phát nữa.... Chùm ánh sáng màu trắng sữa của pháo năng lượng giống như mưa xối xả, mấy chục đợt pháo năng lượng trực tiếp gọn ghẽ bắn trúng cùng một mục tiêu!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt đinh tai nhức óc, quang mang màu trắng thoáng hiện của vụ nổ rực rỡ loá mắt giống như vụ nổ hằng tinh trong vũ trụ, khói đặc màu đen cuốn theo bụi bặm cuồn cuộn lên trời, giống như một cây nấm thật lớn, hỏa diễm màu đỏ đậm từ trong khói đặc liếm cuộn ra ngoài.... Tất cả mọi người đều choáng váng.

Lập tức, một cảm giác vui sướng tràn trề hừng hực bốc lên từ tận đáy lòng, hòa trộn với một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu --- không có gì có thể khiến cho người ta sảng khoái hơn được nữa rồi. Mọi người hoa mắt thần mê nhìn luồng ánh sáng đoạt tâm trí nhiếp hồn phách người ta này! Không ai chịu chớp mắt! Trên khuôn mặt mỗi người, đều nổi lên nét ửng hồng như bị bệnh, kích động đến run cả người.

Trương Khải há miệng, muốn hô hào một chút đó, thế nhưng cuối cùng lại nện một cú đấm ở trên bệ cửa sổ.

Màn ảnh, rung động về phía xa xa.... Xuyên qua làn khói đặc của vụ nổ, mơ hồ có thể thấy được bên kia giao lộ, trên khuôn mặt ngây ra như phỗng của hàng trăm bộ binh lính đánh thuê Huyết Sắc, chính là biểu tình vô cùng thê thảm.

Mấy chiếc robot màu đỏ còn đang dựng ngón tay giữa lên vẫn bị dừng hình ở đó, trong ánh lửa chiếu rọi từ vụ nổ ở giữa con đường, trông lại có vẻ châm biếm như vậy.

Vài giây trước, bọn hắn vẫn còn đang cười vang trầm trồ khen ngợi về hành động khiêu khích không kiêng nể gì cả của đồng bạn. Vài giây sau, bọn hắn liền giống như bị hung hăng cho một cái bạt tai vang dội ngay mặt --- Cái gã đồng bạn bị người ta chửi thành ngu ngốc kia, lại đi trước trận hình mà người ta đã lập mà gây hấn tìm chết, bị người ta không chút khách khí mà thành toàn cho rồi!

Bốn mươi chiếc robot màu đen trầm mặc hóa ra không phải là nhát gan, mà là khinh thường! Bên dưới thiết giáp của bọn họ, đang ẩn dấu pháo năng lượng càng hung ác hơn. Không hề đáp một câu, thậm chí không thèm liếc mắt tới hơn một trăm chiếc [Hỏa Nguyên Tố] ở đây một cái. Bốn mươi khẩu pháo giã thẳng vào một cá nhân, giống như đang chơi bowling tập thể, chỉ muốn náo nhiệt!

Còn có cái gì có thể nhục nhã hơn được nữa sao?

Bởi vì không có chỉ lệnh của Codell, lại không ngờ được mấy chục chiếc robot này cũng không thèm đếm xỉa gì đến sự uy hiếp của hơn một trăm chiếc [Hỏa Nguyên Tố] mà liền hung hãn nổ súng, các binh sĩ lính đánh thuê Huyết Sắc ở đây, đã không tự chủ được mà thất thần trong ngắn ngủi.

Mà sự thất thần này, rất nhanh đã biến thành hồn phi phách tán.

Họng pháo năng lượng của đám robot màu đen kia, đã lần thứ hai lóe lên tia lửa điện. Súng máy ở bả vai, cũng đã bắt đầu xoay tròn không tiếng động một cách khủng bố. Thiết giáp bên dưới eo mở rộng, máy phóng tên lửa phóng đạn ra, một quả tên lửa đầu đỏ thân trắng đang kéo theo đuôi khói....

Thời gian phảng phất như đã bị ngưng đọng.

Bị ngưng lại, còn có cả máy thông tin của mỗi binh sĩ lính đánh thuê Huyết Sắc... Ngoại trừ một hồi ầm ĩ chói tai, không còn âm thanh nào khác nữa.

Không có chỉ huy, không có phối hợp.

Khi rất nhiều người còn chưa hiểu ra được tới cùng đã xảy ra chuyện gì, thì đạn tên lửa phô thiên cái địa, đã bao trùm lấy bọn hắn.

Bộ binh chân tay gãy nát, bị nổ bắn tung lên trời. Lồng năng lượng phòng hộ của robot, giống như những ánh nến mờ ảo.

" Trận hình phòng ngự, tản ra!" Đại đội trưởng đại đội 1 thuộc tiểu đoàn 3 trung đoàn thiết giáp đột kích lính đánh thuê Huyết Sắc số 1, lúc này chính là sĩ quan chỉ huy cao nhất ở cái giao lộ này. Hắn đang liều mạng gào to, nỗ lực tổ chức bộ hạ của mình lại để tiến hành phản kích.

Thế nhưng, trả lời hắn, chỉ có tiếng the thé chói tai của kênh thông tin. Mà máy tính robot của hắn, đã lóe lên ánh đỏ trong tiếng tít tít --- hệ thống điều khiển hỏa lực tự động mất tác dụng, hệ thống phụ trợ điều khiển mất tác dụng, hệ thống Rada mất tác dụng....

Mà càng khiến cho hắn muốn nứt mắt ra chính là, trong nháy mắt khi lính đánh thuê Huyết Sắc rơi vào hỗn loạn, bốn mươi chiếc robot màu đen bỗng nhiên khởi động rồi -- Bọn hắn, đang xung phong!

" Phòng ngự!" Tiếng kêu lên thê lương của vị đại đội trưởng này sau khi đổi qua máy khuếch đại âm thanh, đã bị bao phủ ở trong tiếng bom đạn nổ cuồng liệt.

Chỉ trong nháy mắt, dòng lũ sắt thép màu đen, đã bất ngờ cắt vào trong hàng ngũ của lính đánh thuê Huyết Sắc như sét đánh, tạo ra một hồi tinh phong huyết vũ khắp bầu trời.

Hỏa lực phản kích vội vàng đến lác đác không thành hình của các robot màu đỏ, đã hoàn toàn bị bỏ qua. Đạn pháo hỗn hợp trước đó khi công kích đội vũ trang của liên minh đoàn buôn thì đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vậy mà khi rơi vào trên người những chiếc robot màu đen này, bất quá chỉ khiến cho lồng năng lượng bảo vệ màu xanh lam rung động lên một chút mà thôi. Hỗn loạn trong nháy mắt đó, đã định trước cho kết cục của bọn hắn.

Từ không trung nhìn lại, cơn lũ màu đen đâm vào trong đàn robot màu đỏ, đang giống như một chiếc cương đao đâm vào đậu phụ, lưỡi rìu của rìu Phá Giáp trong tay bọn họ vẽ ra một đạo lưu quang ion, khuyên tròn trên tay trái sáng lên trở thành một chiếc khiên ánh sáng trong như gương. Đẩy nước rẽ sóng nâng khiên hạ rìu, từng chiếc robot màu đỏ bị chém như thái rau mà ngã xuống đất.

Một chiếc robot màu đỏ đang mau lẹ lui về phía sau, pháo hỗn hợp của robot liều mạng rung động, phun ra một loạt đạn. Trước người nó, một chiếc robot màu đen đang vô thanh vô tức đột tiến, trầm mặc mà hung mãnh.

Robot màu đỏ điên cuồng xạ kích gần người, thế nhưng cũng không thể ngăn cản được bước đột tiến của robot màu đen. Đạn của pháo hỗn hợp đánh lên robot màu đen, phát ra hàng loạt tiếng động như pháo nổ. Trong lửa đạn khói súng, chiếc robot màu đen phá màn mà ra, rìu Phá Giáp trong tay thành một đạo lưu quang, chĩa thẳng vào ngực của robot màu đỏ.

" Đẳng cấp áp chế!"

Đây là ý niệm trong đầu cuối cùng của chiến sĩ robot ở trong robot màu đỏ.

Đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu được, ở đây, vì sao lại có thể xuất hiện loại robot áp chế được đẳng cấp của [Hỏa Nguyên Tố] của mình.

Rìu Phá Giáp ion phá mở khoang lái thiết giáp của [Hỏa Nguyên Tố], từ phía sau lưng robot phá xác mà ra, kèm theo một chùm mưa máu thịt nát tung tóe.

Dùng cước dẫm vào chiếc robot màu đỏ rồi rút rìu, giơ quá đỉnh đầu chĩa thẳng thiên không. Gã mập mạp sớm đã bị sự tàn sát theo kiểu toàn diệt không hề có lí do của lính đánh thuê Huyết Sắc chọc giận, lúc này liền lạnh lùng nhổ ra một ngụm nước bọt nói: "Chiếu theo cách bọn chúng vừa làm!"

Mập mạp đã từng giết rất nhiều người, thế nhưng, hắn chưa bao giờ giơ lên đồ đao với bình dân vô tội! Một kẻ bị ép cuốn vào trong chiến tranh như hắn, hận nhất, chính là sự giết chóc không hề có đạo lý nào!

Đối với kẻ như vậy, gã mập mạp trừng mắt tất báo từ trước đến nay chỉ có một phương thức giáo huấn --- ăn miếng trả miếng!

Phía sau, một chiếc [Hoàng Đao] bắn ra ba phát đạn tín hiệu màu đỏ thị uy.

Chùm ánh sáng màu đỏ chậm rãi bay lên bầu trời, khi đến đỉnh thì bắt đầu rơi xuống. Một hồi âm thanh xung phong rõ to, từ giữa rừng nhà vang lên.

Đột nhiên, từ bốn ngã tư quảng trường của đường Hồi Âm thị trấn Prue, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.

Hai cơn lũ robot như hai con rồng đen đang cuồn cuộn, đang lượn vòng, một đường tụ tập về phía trung ương, đi đến nơi đâu người ngã ngựa đổ đến đó. Những chiếc robot màu đỏ tản mát ở các ngã tư quảng trường và những bộ binh đang theo ở phía sau kia, chỉ cần đối mặt với tốp năm tốp ba những tên đồ tể màu đen này, kết quả chính là lập tức phấn thân toái cốt.

Máu tươi vẩy ra, toàn bộ thành thị đều rên rỉ trong cuộc giết chóc khủng bố này.

Súng máy gần như dính lấy đám bộ binh lính đánh thuê Huyết Sắc mà nổ vang, đạn pháo kim loại hoàn toàn xé rách thân thể máu thịt. Trong tầm nhìn, từng đám binh sĩ giống như lúa gặt mà rào rào đổ xuống. Khối lớn máu thịt cuộn lên không trung vẩy ra mưa máu, não tương màu trắng bắn ra tung tóe -- trên mặt đất nơi nơi tất cả đều là màu máu lẫn với màu đất.

Các robot màu đỏ tản mát, căn bản là không thể tổ chức được sự chống cự hữu hiệu. Các robot màu đen luôn luôn lấy ba cái một tổ, một cái đánh chính diện, hai cái đánh vu hồi ở hai bên, cách di chuyển phối hợp cực kì quỷ dị. Thường thường khi robot màu đỏ vừa mới bày ra tư thế ứng chiến, thì đã bị một rìu không biết từ đâu bay đến chém ngã xuống đất

Thông tin bị cắt đứt, mất đi chỉ huy phối hơp, trong chiến tranh hiện tại, mặc dù là bộ đội tinh nhuệ nhất cũng không có sức chống cự. Lại càng khỏi nói tới thứ mà bọn họ phải đối mặt, chính là các hải tặc thủ đoạn độc ác nhất cùng các chiến sĩ Leray thân kinh bách chiến! Mà những người này, vẫn còn là vũ lực hạch tâm mà mập mạp đã vắt hết óc tự mình huấn luyện ra!

Ngoại trừ lựa chọn kĩ càng từ võ học robot và sát chiêu đối địch trên chiến trường ra, trên phương diện phối hợp áp sát ẩu đả trong phạm vi nhỏ, mập mạp đã hạ rất nhiều công phu. Cách di chuyển của Lăng Ba Vi Bộ trong võ học robot, quán thâu luyện tập hết lần này đến lần khác. Phương hướng, thời gian, tốc độ, khống chế tư thế của robot, trình tự xuất thủ đều phải bắt các chiến sĩ robot Phỉ Quân khắc vào trong xương tủy.

Nếu như nói lúc đầu khai chiến các chiến sĩ robot Phỉ Quân còn có chút trắc trở, nếu như nói bọn họ vẫn còn nghi vấn lo ngịa đối với sự phối hợp bước tiến tràn đầy số liệu, lý luận, đổi tới đổi lui kia, như vậy, theo quá trình của chiến cuộc, theo từng lần phối hợp đánh chết đối thủ của bọn họ, bọn họ đã hoàn toàn say mê phương thức chiến đấu này.

Quấy nhiễu điện tử, áp chế đẳng cấp của robot, sự phối hợp ăn ý trong phạm vi nhỏ, lại thêm đột nhiên phát động ngay từ đầu --- Những nhân tố này đã khiến cho các chiến sĩ robot Phỉ Quân đã biến thành người phát ngôn của tử thần. Lúc này, thiên chức của bọn họ chính là giết chóc!

Ngã tư phía đông đường Hồi Âm, các robot màu đỏ đang tháo chạy.

Trong cuộc chiến đấu ở trên đường phố thành thị này, sự tháo chạy như này chính trí mạng. Tấm màn sương mù của chiến tranh bao phủ dày đặc, không ai biết được trên những con đường như mạng nhện kia, đang ẩn nấp bao nhiêu kẻ địch! Một con đường hai con đường, một ngã tư hai ngã tư, khủng hoảng đang mau chóng lan tràn.

Đứng ở trên tòa nhà cao tầng, mọi người đã nhìn đến hoàn toàn choáng váng.

Các robot màu đỏ người đông thế mạnh thì lính tráng tan rã, mà các robot màu đen với số lượng tổng cộng không quá một trăm vậy mà lại một đường thế như chẻ tre. Bọn họ từ ba hướng cuốn vào trung tâm, đi đến đâu xác nằm tới đó. Robot màu đỏ trước mặt bọn họ đang chống cự lại một cách hoảng loạn, phía sau bọn họ thì lại là một khoảng không vắng vẻ tĩnh mịch.

Mà ở phía đầu tiên của những chiếc robot màu đen này, một chiếc robot, đang dẫn dắt bọn họ giết chóc.

Mập mạp đang điều khiển một chiếc [Hoàng Đao] xông lên đầu, tốc độ tay bảy mươi hai nhịp một giây, đã bị hắn phát huy tới cực hạn.

Một rìu chém ngã một chiếc robot màu đỏ, [Hoàng Đao] liền phóng người lên, hai chân như thiểm điện mà đá ra liên hoàn, đem khoang lái của một chiếc robot khác đá cho nát tan. Không đợi rơi xuống đất, gập người xoay mình như chim lớn trên không, rìu chiến trong tay xẹt qua một đường vòng cung, trực tiếp bổ tách đầu của chiếc robot thứ ba.

Không đợi robot phía sau đuổi kịp, hắn lại làm một cú Khiêu Dược Xuyên Hành chính xác như sách giáo khoa, bắn tới một nhóm khác trong đàn robot màu đỏ đang tháo chạy --- chỉ nghe thấy "két" một tiếng kim loại vang lên, đàn robot màu đỏ bị bắn tung như pháo hoa, mấy chiếc robot màu đỏ cụt tay cụt chân bị ném ra bốn phía.

Trong mắt các chiến sĩ robot Phỉ Quân, cấp trên của bọn họ, đã biến thành tử thần đòi mạng. Cận thân cách đấu hung mãng, xạ kích tầm xa tinh chuẩn, robot dưới sự điều khiển của hắn, giống như sói vào đàn dê, giơ tay nhấc chân đều là sát chiêu.

Tốc độ của hắn đã nhanh đến cực điểm, ai cũng không nhìn rõ được trong mấy đạo huyễn ảnh đang dịch chuyển tung hoành ngang dọc tung hoành ngang dọc trong đàn robot màu đỏ, đâu mới là chân thân của hắn.

Robot màu đỏ trước mặt, vậy mà không thể địch lại nổi.

Trên đỉnh tòa nhà phân quán Prue, Cosmo, Bazz, Weatherill và các trưởng lão, còn có hơn một nghìn cơ sĩ trẻ tuổi, tất cả đều lặng ngắt như tờ nhìn tất cả sự việc đang xảy ra trước mắt.

Con mắt của bọn họ, đã trợn tới lớn nhất rồi. Lỗ mũi khép mở, một số người gắt gao cắn chặt môi của mình. Vẫn còn một số, thì nắm tay gần như đến đẫm mồ hôi!

Dĩ Nhất Hóa Bách, Thái Sơn Áp Đỉnh, Hoành Tảo Thiên Quân, Long Bàn Hổ Cứ, Như Ảnh Tùy Hình.... Chiếc robot màu đen kia, đã cho bọn họ một khóa học tập!

Mà khiến cho đám người Cosmo cảm thấy dâng trào đến mức khó có thể ức chế được, chính là một trăm hai mươi chiếc robot màu đen đang như triều dâng cuộn lên ngập trời.

Các tòa nhà xa gần, chính là từng đợt hoan hô vang tận mây xanh.

Một trăm hai mươi chiếc robot kia, vẫn còn đang hát vang mà tiến lên mạnh mẽ.

Bức họa thắng lợi như cùng một nhịp thở với mình này, đang bày ra ngay trước mắt. Các cơ sĩ trẻ tuổi chưa bao giờ cảm thấy tự hào như thế này sôi trào nhiệt huyết như thế nhưng, và cũng chưa bao giờ giống như bây giờ, lại nhận thức sâu sắc được cái đại thời đại loạn thế xuất anh hùng này.

Bỏ qua mấy chục chiến sĩ Leray trong đó không nói tới, những hải tặc mà bọn họ thường ngày vẫn khinh thường trong mắt kia, lúc này, đã trở thành chiến sĩ chuyên nghiệp dũng mãnh.

Trước mặt bọn họ, địch nhân đang tháo chạy.

Phía sau bọn họ, dân chúng đang hoan hô!

Bọn họ, đã giành được sự tôn kính của mọi người!

Nam nhi, phải như vậy!
Bình Luận (0)
Comment