Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 426

Các chiến sĩ Bắc Minh chưa bao giờ tưởng tượng ra được cảnh hai chiếc robot làm hoàn toàn bằng kim loại với trọng lượng mấy chục tấn, khi đâm thẳng vài nhau với vận tốc 500km/h thì sẽ thảm khốc đến cỡ nào.

Vậy mà bây giờ, bọn họ đã được nhìn thấy rồi.

Trong tầm mắt của bọn họ, các robot màu xanh giống như mười viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, cùng với các robot hình thú hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng ngự ở xung quanh đã cùng nhau hoàn thành cái cảnh tượng khủng bố khiến bọn họ cả đời khó quên này--- Ngay trong nháy mắt, với tốc độ mấy trăm km một phút, các robot mập mạp màu xanh lao xuống đã hung mãnh va vào các robot Sphinx mà mình tự tuyển chọn.

“Coong!”.... Các vụ va chạm đồng thời diễn ra đã hợp thành một tiếng ầm vang cuốn cả thiên địa.

Đợt sóng âm cuồng bạo khiến cho tất cả các binh sĩ Bắc Minh đương trường chỉ cảm thấy lỗ tai “ầm” một tiếng. Thân thể, trong tiếng va chạm kinh thiên động địa này liền run rẩy không thể kiềm chế. Từng đôi mắt trợn tròn, da đầu tê dại!

Thế giới, phảng phất như đã hoàn toàn ngưng đọng lại thời gian. Trong cảm nhận của tất cả mọi người, đó là một thời khắc yên tĩnh tuyệt đối. Thứ duy nhất còn lưu động ở trong tầm mắt của bọn họ, chính là mười chiếc Sphinx bị robot màu xanh va đụng vào, bắn ra xa giống như bọt nước bị hòn đá làm bắn lên.

Giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ, các robot Sphinx ngã bay về các hướng khác nhau của vòng vây hình tròn, thân thể như sư tử trên không trung biến đổi thành các hình dạng khác nhau, hoặc cuộn mình, hoặc vặn vẹo, hoặc quay cuồng, hoặc bắn ngang. Thân thể của chúng rách nát tàn tạ không chịu nổi, các linh kiện vỡ tan, các phần tay chân cơ thể bị đụng gãy trước đó đã văng tứ tung khỏi cơ thể.

“Ầm! Ầm….” Các robot Sphinx bị đụng bay, phảng phất như trải qua một thế kỷ, cuối cùng đã rơi xuống đất, hoặc là va lên người các đồng đội ở xung quanh… Trong lúc nhất thời, cả đại đội thiết giáp cận vệ người ngã ngựa đổ.

Rất nhiều binh sĩ Bắc Minh đã nhắm lại hai mắt, bọn họ biết, mười chiếc Sphinx trong nháy mắt khi bị va chạm kia đã xong đời rồi. Dưới cú đụng giống như dùi công thành kia của các robot màu xanh, những chiếc robot Sphinx này giống như cánh cửa bị phá nát.

Mặc dù bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, đại đội thiết giáp cận vệ vẫn rất nhanh đã thể hiện ra tố chất của những chiến sĩ robot tinh nhuệ nhất Bắc Minh của mình. Đối diện với các robot màu xanh đang xông vào giữa đội hình, từng chiếc [Sphinx] nhanh chóng tản ra, trong khoảnh khắc biến hóa trận hình đã tạo thành thế bao vây các robot màu xanh vào giữa. Tấn công như thủy triều lập tức được triển khai.

“Nha?” Mập mạp nháy mắt đã lướt qua một chiếc [Sphinx] đang hung hãn vồ về phía mình, trở tay móc ngược ra sau, thế nhưng chỉ chộp vào khoảng không. Chiếc [Sphinx] kia sau khi vồ hụt liền vẫy đuôi một cái, chớp mắt đã thoát khỏi phạm vi tấn công của mập mạp, chui lại vào đám robot đang lượn lờ xung quanh.

Không chờ cho tiếng kêu kinh ngạc của mập mạp kết thúc, lại có hai chiếc [Sphinx] xông đến. Một chiếc nhảy lên không, lao thẳng đến bên phải người của [Du Hiệp]. Một chiếc khác, thì lại dán sát mặt đất chạy thật nhanh, ba chân cào đất (?) lướt đi trong cự ly ngắn, bụi bặm cuốn lên, thoắt duỗi chân trái ra, chụp vào bắp đùi bên phải của mập mạp.

Hai chiếc robot, phối hợp kín kẽ như áo trời không có đường may! Phía sau hai chiếc robot này, hai chiếc [Sphinx] khác cũng đang bày thế muốn lao lên.

“Tiên sư các chú!” Tốc độ tay mập mạp kéo lên đến năm mươi lăm nhịp, [Du Hiệp] tung người bay lên, một chân dẫm lên đầu vai của chiếc robot trên mặt đất bên trái, xoay người đá một cái , quét cho chiếc [Sphinx] đang vồ đến từ trên không văng ngược ra ngoài, liên tục đụng ngã hai chiếc robot Bắc Minh khác thì mới ngừng lại được.

Thế nhưng, không đợi mập mạp rơi xuống đất, hai chiếc [Sphinx] khác đã chia nhau một trái một phải phóng đến trước mặt mập mạp.

Không nghĩ tới những chiến sĩ robot này có tiêu chuẩn cách đấu robot vượt xa so với trung đoàn robot Huyết Ảnh, chỉ một chút sơ suất đã khiến mập mạp luống cuống tay chân, đỡ trái né phải khua khoắng liên hồi mới có thể hóa giải được thế tấn công như súng liên thanh của đối thủ.

“Cấp Hành Tham Trảo (chạy nhanh giơ vuốt) của Hắc Long Đạo?” Trong khoảng thời gian cực ngắn khi một chiếc [Sphinx] khác lại lao lên vồ trảo, mập mạp đã kinh ngạc nhận ra chiêu thức mà chiếc robot này sử dụng. Đó là một trong những động tác thương hiệu của Hắc Long Đạo. Nổi tiếng với sự tăng tốc cực nhanh trong cự ly ngắn và động tác nghiêng người tung quyền cực kỳ bí mật làm kẻ khác khó lòng phòng bị.

“Rất kinh ngạc sao?” Sau khi xoay người chui vào trong đàn robot đang di động, gã chiến sĩ robot Bắc Minh vốn đã từng tập luyện kỹ thuật tại Hắc Long Đạo nhiều năm này liền hừ lạnh một tiếng: “Chờ chết đi!”

Mập mạp rất là buồn bực. Cái thế đạo này, những kẻ thích ngắt câu lấy nghĩa sao nhiều quá vậy. Ai nói là ông đây rất kinh ngạc vậy, ông cùng lắm thì chỉ có ngạc nhiên chút thôi.

“Bé con, mấy cái này là ai dạy cho chú mày?”

Mập mạp một bên tránh trái né phải giữa những đợt tấn công như thủy triều của đám đông các robot [Sphinx], một bên lại bày ra vẻ mặt thân thiện dễ gần đi kéo mối quan hệ với nhà người ta, vô cùng hiếu kì: “Nói đi anh cho kẹo!”

Hiển nhiên không ai để ý đến hắn, các robot [Sphinx] xung quanh lại càng tấn công mạnh mẽ hơn. Kỹ thuật của các lưu phái cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mập mạp đã nhận ra kỹ thuật thương hiệu của không dưới mười môn phái.

“Đầu hàng đi!”

Mắt thấy mười chiếc robot màu xanh đã bị phe mình bao vây tầng tầng lớp lớp, giọng nói lạnh lùng của đại đội trưởng đại đội thiết giáp cận vệ Bắc Minh, người có danh hiệu cao thủ số một của Bắc Minh - Nahum Lumpkin đang quanh quẩn trên bầu trời chiến trường, chất giọng đậm khẩu âm của hành tinh Chrisfran ở Jaban đã bao phủ cả những âm thanh robot giao tranh kịch liệt.

Mặc dù khi trận chiến mới bắt đầu, vị cao thủ số một này đã có chút khẩn trương vì sự tổn thất gây ra từ cuộc tập kích bất ngờ của Phỉ Quân. Thế nhưng khi trận chiến dần dần kéo dài, lòng tin của hắn cũng trở nên càng ngày càng lớn.

Lumpkin xem ra, những chiếc robot màu xanh này tuy rằng còn có thể cố gắng chống chọi lại sự tấn công của hết chiếc [Sphinx] này đến chiếc [Sphinx] khác, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trả đòn một chút, thế nhưng hắn tin chắc rằng, việc hắn chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Đây là đội quân thiết giáp tinh nhuệ nhất của Bắc Minh, ở phương diện điều khiển robot và kỹ thuật chiến đấu áp sát đều có thâm niên nhiều năm, với tốc độ tay trung bình lên đến bốn mươi ba nhịp! Điều này nếu ở trong quân đội của các quốc gia, chính là gần như không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, nhờ vào sự kết hợp giữa kỹ thuật lưu phái với kỹ thuật chém giết trên chiến trường, đã khiến cho đại đội này trở thành ngôi sao chói mắt nhất của Bắc Minh. Trong số bọn hắn, có rất nhiều người thậm chí đã từng là đệ tử hạch tâm của các lưu phái lớn. Trong các cuộc khảo sát đẳng cấp robot, phần lớn cũng đã có được danh hiệu Kỵ Sĩ robot.

“Nếu như đầu hàng, các ngươi sẽ nhận được những ưu đãi tương tự.” Giọng nói của Lumpkin, thông qua máy khuếch đại âm thanh của robot đang truyền đi rất xa. Chất giọng đậm đặc khẩu âm Chrisfran mang theo cảm giác ung dung và tự tin: “Còn nếu không, các ngươi cùng với robot của các ngươi sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!”

Lời nói của Lumpkin kéo theo sự tung hô cuồng nhiệt của đám bộ binh Bắc Minh xung quanh.

Trong mắt bọn hắn, nếu Lumpkin đã nói như vậy thì thắng lợi nhất định đã nắm chắc. Trên thực tế, bọn họ cũng cảm thấy rằng những chiếc robot mập mạp màu xanh này chỉ có thể gắng gượng chống chọi giữa vòng vây, căn bản là không có chút cơ hội phản kháng nào.

Trong đám người bọn hắn đã có kẻ kêu to: “Sớm đầu hàng đi!”

Có kẻ gào théo: “Giết sạch bọn hắn!”

Từng thanh âm hòa lẫn với nhau, giống như những cơn sóng lớn, càng lúc càng cao.

Bất quá, Lumpkin cũng được mà những chiến sĩ và binh lính xung quanh cũng được, bọn hắn đều không hề phát hiện ra một vấn đề, đó chính là trong khi Phỉ Quân nhìn như đang khổ sở chèo chống và né tránh thì toàn bộ chiến trường đang không ngừng rút ngắn cự ly với phòng tuyến cánh trái của lính bộ binh.

“Tuy kỹ thuật của các ngươi rất lợi hại...” Mập mạp gào lên: “Thế nhưng, các ngươi chẳng thể nào hù dọa được Phỉ Quân anh dũng đâu! Tinh thần của chúng ta không thể bị đánh bại! Anh dũng bất khuất, chính là thứ để miêu tả về chúng ta!”

“Vậy các ngươi cứ chờ bị biến thành thịt nát đi!” Lumpkin cảm thấy cái tên này quả thực là một tên não tàn, hừ lạnh một tiếng nói: “Cơ hội là do chính các ngươi vứt bỏ!”

“Ngươi muốn làm gì?” Trong giọng nói của mập mạp lộ ra sự kinh hoàng, sợ hãi và không mạnh mẽ như bề ngoài, như thể một nông phụ bị người ta đè xuống cánh đồng: “Các ngươi muốn làm gì?!”

(Mềnh thích cách suy nghĩ của bạn. - nd)

(:facepalm: - nb)

“Đẩy mạnh...” Lumpkin lạnh lùng nói. Thế nhưng, lời nói của hắn đã bị mập mạp cắt đứt.

“Êu, chú em kia, chú còn chưa trả lời anh mà, là ai dạy cho chú mày kỹ thuật của Hắc Long Đạo?” Mập mạp như thể một đứa bé hiếu kỳ hư đốn.

Câu nói của Lumpkin phải nuốt trở về hơn phân nửa, suýt chút nữa thì ức đến xịt máu.

“Liên quan cái c*t gì đến ngươi!” Vị cơ sĩ kia thấy thắng lợi đã nắm chắc trong tay, cục cằn trả lời. Đồng thời, robot liền tung người lên không vồ tới, trên không trung làm một động tác xoay người đá chân rồi vung trảo, lại là một kỹ thuật điển hình của Hắc Long Đạo nữa --- Sư Thứu Hạ Kích (Griffin vồ mồi).

“Không cần để ý đến chuyện anh đánh rắm....” Mập mạp ra quyền nhanh như điện, liên tiếp đấm bay vài chiếc [Sphinx] đang xông tới, cười ngây ngô một tiếng, dưới chân làm một động tác giả, robot chỉ trong khoảnh khắc cực ngắn đã dựa theo chiêu “Lăng Ba Vi Bộ” mà Rắm Thối chế ra mà chính xác bước đi thành một tuyến đường quỷ dị, tránh thoát khỏi cú vồ của chiếc [Sphinx] kia, sau đó bắt ngay lấy hai chân sau của nó, xách ngược lên, thản nhiên nói: “Không nói thì thôi.”

Lời chòn chưa dứt, hai tay rung lên, nhấc chân chẻ xuống.

Chỉ nghe thấy vang lên một tiếng ầm lớn, chiéc robot nắm trong tay đã bị hắn chẻ nát thành hai nửa.

Trong chớp mắt, mây gió liền biến đổi.

Những binh sĩ đang càng hét càng hăng xung quanh như thể bị người ta bóp lấy cổ, đột nhiên liền ngưng bặt.

Mập mạp cầm trong tay mảnh xác robot nặng nề vung lên làm gió nổi ầm ầm, sau đó hùng hổ đập mạnh vào mấy chiếc [Sphinx] bên cạnh. Chỉ nghe vài tiếng vang lớn liên tiếp vang lên, mấy chiếc [Sphinx] vừa rồi còn nhảy lên nhảy xuống nhiều lần gây uy hiếp đến mập mạp, trong chớp mắt đã bị đập cho nát bấy.

Mập mạp bỗng nhiên ra tay, như thể đã thổi lên hồi kèn hiệu tấn công.

Trong thoáng chốc, binh lính Bắc Minh chỉ thấy mười chiếc robot màu xanh vừa nãy chỉ có thể chèo chống, lúc này dường như đã lột xác biến thành người khác. Xông vào đàn robot của đại đội cận vệ, tay đấm chân đá, không gì cản nổi. Từng chiếc từng chiếc [Sphinx] nối tiếp nhau bị đánh gục, vỡ vụn, hoặc hóa thành từng quả cầu lửa, căn bản bị đánh cho không ngóc đầu lên được.

“Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng để chúng ta phải đầu hàng?”

Giọng nói mập mạp càng dữ tợn hơn so với vị cơ sĩ đã bị hắn đánh thành thịt nát kia: “Nói cho bọn hắn tên của các người đi.”

Các robot [Du Hiệp] màu xanh giống như những tia chớp lóe lên, tung hoành chém giết giữa đàn robot kẻ địch.

Giọng nói của từng người lần lượt vang lên.

“Chiến sĩ đại đội mũi nhọn Phỉ Quân, Thống Lĩnh Robot cấp Một của Hắc Long Đạo, Alex Colwill!”

“Binh sĩ Phỉ Quân, Thống Lĩnh Robot cấp Ba của Thái Lưu, Igor Gaffuri!”

“Chiến sĩ Phỉ Quân, Thống Lĩnh Robot cấp Một của Bạo Vũ Đạo, Krispas Walden!”

Những cái tên như sấm bên tai đã làm choáng váng tất cả các binh sĩ Bắc Minh.

“Chiến sĩ Phỉ Quân, Thống Lĩnh cấp Hai của Minh Tâm Lưu....” Cùng với từng tiếng báo tên lạnh lùng, chính là những đòn tấn công mãnh liệt không chút ngừng nghỉ của các robot màu xanh, chính là những hồi gió tanh mưa máu cuồn cuộn.

Từng cái tên đang quanh quẩn trên bầu trời căn cứ, từng chiếc [Sphinx] đã trở thành vong hồn trong tay chủ nhân của những cái tên này.

“Chiến sĩ Phỉ Quân, Chiến Thần cấp Ba của Thiên Quân Đạo, Isodal Wagstaffe!”

Đến khi cái tên cuối cùng vang lên, tất cả binh sĩ Bắc Minh tại đây đều đã hoàn toàn ngây dại.

Tám mươi, bảy mươi, sáu mươi.... Những chiếc robot màu xanh giữa đàn robot địch tựa như mười gã tử thần có thần giao cách cảm với nhau. Mỗi khi bọn họ vung lưỡi liềm trong tay lên thì đều sẽ chỉnh tề thu gặt lấy linh hồn của mười chiếc [Sphinx].

Tuy rằng sớm đã biết Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở thị trấn Prue đã tụ tập không ít lưu phái, thế nhưng, cho dù là ai thì cũng không thể nghĩ ra được trong cái tiểu đội robot Phỉ Quân đã càn quét khiến cho thành Trung Tâm trời long đất lở này đang có những người nào.

Đến khi những cái tên từng như sấm bên tai ở Thế giới Tự Do này liên tiếp vang lên, khi nhìn những chiếc robot [Sphinx] đã gục ngã ngổn ngang, nhìn những mảnh thân thể vỡ vụn trong đàn robot, đầu óc của các binh sĩ Bắc Minh đã trở nên trống rỗng.

Mười chiếc robot đi đến căn cứ này đều là những cơ sĩ hàng đầu danh chấn Mars.

Còn lại bốn mươi chiếc robot, trong số đó, còn có những ai nữa?

Khi những nhân vật này được tập trung lại cùng với nhau, được điều khiển những chiếc robot quân dụng với tính năng tuyệt hảo, được giảng dạy về kỹ thuật chiến đấu hung hãn tàn nhẫn, vậy thì còn ai có thể ngăn cản được bọn họ?

Bình thường đại đội thiết giáp cận vệ thường khoác lác cái gì mà kỹ thuật điều khiển kết hợp với kỹ thuật chém giết, đều là *** chó hết! Đám người bên trong những chiếc robot màu xanh kia trước đây đều là cơ sĩ dân gian trên võ đài, thế nhưng, động tác giết người của họ hiện giờ, so với mấy tên ở đại đội cận vệ thì nhanh hơn, tàn nhẫn hơn và cũng gọn gàng hơn nhiều.

Nếu như nói đại đội cận vệ còn có thể bị người khác nhìn ra dấu vết của kỹ thuật dân gian, vậy thì cái đám Thống Lĩnh, Chiến Thần thành danh đã lâu này, căn bản là đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân (cảnh giới khi đã đạt đến sự phức tạp tột đỉnh lại trở về với sự đơn giản, ngắn gọn).

Cho dù đại bộ phận những người ở đây đều là gà mờ về robot, thế nhưng, mọi người ít nhất cũng có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa các chiến sĩ robot đội cận vệ và đối thủ.

Đây căn bản là không cùng đẳng cấp!

Đội quân này, mang danh Phỉ Quân!

Trong nháy mắt, toàn bộ đại đội thiết giáp cận vệ đều đã ngã xuống toàn bộ.

Các binh sĩ Bắc Minh sau khi tỉnh lại từ cơn thất thần, thứ cuối cùng mà bọn họ thấy được, chính là cảnh chiếc robot màu xanh đánh số 01 đang xách chiếc robot của đại đội trưởng đại đội cận vệ Lumpkin lên, không ngừng đập qua đập lại lên mặt đất.

Đến khi từng chiếc robot màu xanh kết thúc chiến đấu với đại đội cận vệ đồng thời nhanh chóng đột phá trận tuyến cánh trái của bộ binh Bắc Minh, phòng ngự của Bắc Minh đã hoàn toàn tan vỡ.

Đám bộ binh bỏ chạy tứ tán, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Bọn họ chỉ nghe thấy từ xa xa truyền đến tiếng một gã đang rú lên đầy tình cảm: “Hú....... Hú...... Fellay, ngươi ở nơi nao?”

*********************

Tàu con thoi màu trắng hình giọt nước, trong hành lang năng lượng của tháp Thông Thiên đang nhanh chóng tách khỏi cánh tay máy móc của cảng hàng không, dần hạ xuống tinh cầu Mars. Mặt đất, khi tàu vận tải đáp xuống đã hiện lên trong cửa sổ mạn tàu càng lúc càng lớn, cho đến khi biến thành mênh mông bát ngát nhìn không thấy tận cùng.

Khi chiếc tàu con thoi vận chuyển một đại đội thiết giáp đầu tiên của Long Hưng Hội đáp xuống cảng hàng không số 1, trận chiến trên cảng hàng không đã kết thúc từ mười phút trước.

Từ khi chiến tranh nổ ra đến nay, các binh linh thiết giáp lục quân của Long Hưng Hội trước giờ vẫn luôn đóng ở cảng Bering và cảng Tiềm Long khi bước ra khỏi chiến hạm và đặt chân lên thành Trung Tâm, thứ đầu tiên đập vào mắt họ, chính là những chiến sĩ robot Phỉ Quân đứng thẳng tắp như những ngọn thương ở ngoài bãi đỗ hình tròn của tháp Thông Thiên.

Những chiếc robot màu xanh này đều được đúc ra từ một khuôn mẫu, đều có một cái bụng bự buồn cười và một khuôn mặt ngây ngô thật thà.

Không hề có ai chê cười.

Tuy rằng bọn họ không tính là quân nhân chính quy của Trenock, thế nhưng, bọn họ cũng biết tất cả những gì mà quân nhân cần biết.

Sau khi biết đươc mấy chục chiếc robot này trong thời gian tròn một ngày đã liên tục chiến đấu ở bao nhiêu chiến trường, biết được bọn họ đã tiêt diệt những đơn vị bộ đội nào, làm nên chuyện gì, bây giờ có thể thấy họ lặng lẽ đứng ở nơi này, bản thân chuyện này cũng đã là một sự chấn động.

Long Hưng Hội sẽ thắng, Bắc Minh cũng nhất định thất bại. Thế nhưng, kẻ quyết định thắng bại, vạch ra con đường này, chính là Phỉ Quân ở trị trấn Prue!

Không cần các sĩ quan thúc giục, các chiến sĩ robot đầu tiên đến nơi của sư đoàn thiết giáp Long Hưng Hội liền dùng tốc độ nhanh nhất để tiếp quản phòng ngự của cảng hàng không số một.

Ai có mắt thì đều có thể nhìn ra được những chiếc robot Phỉ Quân với chằng chịt vết thương cùng với chủ nhân của bọn chúng kia vừa mời trải qua trận chiến như thế nào. Rất nhiều chiến sĩ Phỉ Quân đã không chịu nổi nữa, bọn họ không để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của các chiến sĩ Long Hưng Hội, cứ nằm trong khoang điều khiển đã mở rộng cửa mà ngủ say như chết.

“Trời ạ, đó là Vệ Kiến Sơn...”

“Nhìn xem, Hargrove! Chiến Thần cấp Ba của Minh Tâm Lưu!”

“Thượng đế ơi, Phỉ Quân đúng là phái thần tượng nha. Đội hình xa hoa cỡ này, thực sự là có nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Phái thần tượng cái gì, đây đều là phái thực lực! Chúng ta trước đây có ai đã từng nghĩ qua cái đám người trước đây chỉ biết đánh đấm trên sàn đấu này trong chiến tranh lại có thể khủng bố đến như vậy chưa? Các ngươi nói thử xem, bọn họ có phải là uống nhầm thuốc gì hay không?”
Bình Luận (0)
Comment