Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 472

Đường cho dù có dài đến mấy, cũng có lúc đi đến điểm cuối.

Huống chi từ chỗ cập bến đến sân quảng trường cũng chỉ có mấy trăm mét mà thôi.

Bất luận Salmon có không muốn đến đâu, hắn cũng chỉ có thể ưỡn thẳng người dưới hàng vạn cặp mắt sắc như dao, nhìn Trương Bằng Trình chậm rãi bước về phía mình.

“Thằng cha kia chính là tên sĩ quan chỉ huy hạm đội Phỉ Dương đã bỏ chạy?” Mập mạp đi bên cạnh Trương Bằng Trình nhỏ giọng hỏi.

“Chính là hắn!”. Trương Bằng Trình nghiến chặt răng trả lời.

“Ông muốn thông hắn kiểu gì?” Mập mạp chớp chớp đôi mắt.

Bước chân của Trương Bằng Trình hơi chậm lại: “Ngươi không sợ?”

Biểu tình của mập mạp vô cùng kinh ngạc: “Ta sợ cái gì?”

“Đứng ở bên cạnh hắn ta chính là người lãnh đạo trực tiếp của ngươi đó!” Trương Bằng Trình hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Carolina đang mỉm cười ở bên kia.

“Khinh ta sao?” Mập mạp trợn mắt: “Đánh một thằng cặn bã thì liên quan quái gì đến mụ ta! Ông đây thấy sướng là được. Ông rốt cuộc chơi hay là không chơi đây?”

“Ở đây sao?” Trương Bằng Trình hít sâu vào một hơi.

“Ở đây, ngay bây giờ…..” Mập mạp lạnh lùng nói: “Hai chúng ta cùng lên!”

“***” Trương Bằng Trình nghe thế liền hung ác nói: “Đúng hợp ý ta!”

Hai người không hẹn mà cùng đẩy nhanh bước chân.

Trên sân quảng trường, đội hình vệ binh Trenock đã tách ra một con đường. Thấy Trương Bằng Trình và mập mạp đang đi nhanh đến, các vệ binh đang chắn trước hàng ngũ của sĩ quan Phỉ Dương cũng từ từ tách ra một con đường.

Sau khi mập mạp và Trương Bằng Trình sải bước vượt qua trước mặt, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn cảnh vệ Trenock lập tức hít sâu vào một hơi, lớn tiếng hô lên: “Toàn thể... hướng về phía thiếu tướng Leray Điền Hành Kiện….. Chào!”

Trong tiếng hô trầm bổng lanh lảnh từ chữ một của vị tiểu đoàn trưởng, mấy chục nghìn binh sĩ Trenock cùng nhau nhấc tay cúi chào.

Trên quảng trường, trên bến, trên boong tàu, rồi trên hành lang cầu hạm, từng hàng người mặc quân phục màu đen đang khép chân ưỡn ngực, đồng loạt chỉnh tề hành lễ cúi chào, tạo thành một cảnh tượng hoành tráng vô cùng ấn tượng.

Sắc mặt Carolina nhất thời đã biến thành màu xanh xám. Người Leray và người Trenock thân cận với nhau chính là điều mà bà ta không muốn thấy nhất. Bà ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được, những người Trenock này vậy mà lại có thể cùng nhau cúi chào một gã thiếu tướng Leray không quyền không thế. Nhìn vào động tác và vẻ mặt của những binh sĩ Trenock này, một cách hiển nhiên, đây là đã được chuẩn bị tốt từ trước.

Vẫn một mực trầm mặc không lên tiếng, sắc mặt của Trình Chí Hiên cũng trở nên khó coi vô cùng, mà Margaret ở bên cạnh hắn thì lại vô cùng kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy vị thiếu tướng Leray gần như là truyền kì này. Giống như trong tư liệu, hắn có một khuôn mặt chất phác, hình thể đúng là có hơi chút mập mạp, trăng trắng beo béo, hiền lành dễ gần. Không nghĩ tới….. Khi hắn xuất hiện thì lại giống như một trò kịch như thế này, đám người Trenock đã dùng một loại cách thức cực đoan để đón chào hắn.

Rốt cuộc là hắn đã làm cái gì vậy? Lại đáng để cho tập đoàn hạm đội số 12 gióng trống khua chiêng vì hắn!

Trong lúc suy nghĩ đang xoay chuyển thật nhanh, Margaret thấy cái gã mập kia cùng với thượng tướng Trenock Trương Bằng Trình đã bước nhanh qua hàng vệ binh, đi tới trước mặt Calorina. Nàng thậm chí còn nghe thấy hai người kia đang vừa đi vừa chuyện trò rất vui vẻ.

“Cái trò vừa rồi là ông nghĩ ra hả ?” Mập mạp hỏi.

“Không phải ta, đây là truyền thống của tập đoàn hạm đội 12, và cũng là của các quân nhân Trenock !” Trương Bằng Trình nói: “Ngươi xứng đáng được như vậy.”

Carolina mỉm cười vươn tay về phía Trương Bằng Trình : “ Chúc mừng ngài, thượng tướng Trương Bằng Trình….. Đây là một công tích vĩ đại……”

Giọng nói của bà ta đột nhiên đứt phựt.

Hai người một già một trẻ đều không thèm để ý mà lướt nhanh qua bên cạnh bà ta. Trương Bằng Trình lập tức phạt lên mặt Salmon một cái bạt tai, theo ngay sau đó chính là một cú đạp như trời giáng của mập mạp vào ngay bụng hắn ta. Không hề có một chút chuẩn bị tâm lý nào, Salmon ngay lập tức bị đá bay ra xa.

Thân hình Carolina lập tức cứng lại tại chỗ.

Trước mắt bao nhiêu người, Trương Bằng Trình và mập mạp không hề có một chút do dự nào. Hai người một trái một phải liền đuổi theo Salmon đang nằm co quắp cuộn mình ở dưới đất, thi triển quyền đấm, cước đá trên người hắn ta. Âm thanh quyền cước phát ra trầm đục, chấn nhiếp nhân tâm.

Ở gần nơi màn bạo hành diễn ra nhất chính là Trình Chí Hiên, lập tức như phản xạ có điều kiện mà lùi ra sau một bước. Margaret thì bưng kín miệng mình. Hơn một trăm sĩ quan Phỉ Dương ở bên cạnh sắc mặt đều đại biến. Mà ở phía xa, mấy chục nghìn quân nhân Trenock đều đã nắm chặt nắm tay, hàm răng cắt chặt hai mắt lấp lánh. Toàn bộ không cảng 15 trong nháy mắt ngoại trừ tiếng quyền cước va chạm vào da thịt cùng với tiếng thở dốc ra, giờ phút này đã trở nên yên tĩnh lạ thường.

Mọi người đều mở trừng mắt nhìn hai người mặc trang phục cấp tướng đang hành hung người, hành hung Salmon.

Một vị thượng tướng, một vị thiếu tướng, nhìn thế nào thì cũng thấy giống hai tên lưu manh đầu đường xó chợ đang xắn tay đánh người. Trường hợp như vậy trong lịch sử quân sự nhân loại, sợ là từ trước đến nay chưa từng có.

“Các ngươi làm gì vậy ?”

Salmon yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người cuộn thành một đống trên nền đất, muốn nói nữa nhưng cũng không ra hơi. Quyền cước của Trương Bằng Trình và mập mạp đang giống như mưa rơi trên người hắn, mỗi quyền, mỗi cước đều vô cùng hung ác và độc địa, đều rơi vào những chỗ làm cho con người ta đau đớn nhất.

Salmon kêu thảm thiết, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh hít khí, một chút phản kháng cũng không có. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một gã sĩ quan tốt nghiệp từ trường quân sự, mấy chiêu võ học ở trong trường cũng đã bị hắn quên sạch sành sanh rồi, làm sao có thể là đối thủ của một gã mập xuất thân từ lính đặc chủng, rồi một Trương Bằng Trình với vóc người cao lớn cho được.

Trong màn bụi mù tung bay, Trương Bằng Trình nắm áo Salmon xách lên, sau đó cứ thế hung hãn nhằm vào hai má của hắn mà quai, khiến cho cái đầu Salmon nghẹo qua một bên, hai cái răng cũng theo một mảng nước bọt mà bay theo gió.

“Hạm đội 1201, ba mươi sáu chiếc tàu khu trục, mười một chiếc tàu tuần dương, chín chiếc tàu chiến đấu! Ba mươi bốn nghìn cô hồn! Đều là kiệt tác của ngươi!”

Khi nói ra nhóm số liệu này, trên khuôn mặt đỏ bừng dữ tợn của Trương Bằng Trình, trong hốc mắt lập tức mơ hồ ngấn lệ, đôi môi không kìm được mà run rẩy. Thanh âm từ trong miệng ông ta đang vang vọng rất xa, quẩn quanh khắp bến cảng.

“Không phải bố mày muốn đánh mày…..” Mập mạp túm lấy Salmon, trở tay cho một cái bạt tai vang dội. Khuôn mặt vốn đã bầm tím đủ đường của Salmon nhất thời được in thêm một cái dấu tay. Mập mạp lại đạp ở trên bụng Salmon một phát. “Là ba mươi bốn nghìn oan hồn đã chết mà không tan, ông mày bây giờ đang bị linh hồn phụ thể, thân bất do kỷ!”

Mập mạp vừa dứt lời, Trương Bằng Trình cũng không cam lòng tụt hậu, liền xông lên thúc gối vào hạ âm của Salmon (cái này hình như là đạp trứng thì phải - nd).

Trong tiếng kêu gào thảm thiết như heo chọc tiết, cả người Salmon liền giống như một con tôm luộc, hai tay ôm lấy hạ âm.

Toàn bộ bến cảng lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người bao gồm cả các quan binh Trenock ai nấy đều há to miệng, không tin được vị Thượng tướng Trenock năm nay đã hơn năm mươi, vẫn luôn trầm ổn điềm đạm này lại có thể xuất ra một chiêu như vậy…. Cái này đơn giản là khiến cho người ta không thể nào tin được.

Mập mạp nhìn Salmon đang cong mình lăn lộn gào thét dưới đất, lại nhìn về phía Trương Bằng Trình: “Lão già này cũng độc ác phết nha!”

Trương Bằng Trình ngượng ngùng chà xát bàn tay, đối với cú lên gối vừa rồi của mình cảm thấy có chút ngại ngùng, thế nhưng biểu tình này xuất hiện không quá hai giây, thấy Salmon tựa hồi đã lấy lại được chút sức lực, thế là lại nhanh chóng xông lên tặng thêm một cước.

Hai người nói nói cười cười, cứ thế mà hành hung Salmon ở trước mặt mọi người khiến cho hắn ta kêu cha khóc mẹ. Đang lúc cao hứng bừng bừng, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn: “Dừng tay!”

Carolina tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần, mặt mũi trở nên xanh xám. Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ được mập mạp và Trương Bằng Trình khi vừa mới thấy mặt đã bất chấp thân phận mà tự mình động thủ hành hung Salmon. Salmon chịu đòn, không chỉ khiến cho mặt mũi của Phỉ Dương mất hết, còn có một sự việc khiến cho Caroline đau đầu vạn phần hơn nữa. Đó chính là cái gã mập Leray này cùng với người Trenock đã có giao tình không phải ở mức bình thường nữa rồi.

Nghe thấy Carolina lớn tiếng căn ngăn, hơn một trăm quan quân Phỉ Dương ở bên cạnh đều như tỉnh mộng, cùng lớn tiếng quát lớn. Mặc dù mọi người đều biết tại sao Salmon phải chịu trận đòn này, thế nhưng thủ đoạn của cái gã mập Leray kia cùng với Trương Bằng Trình cũng quá ác độc rồi.

Vệ binh Trenock ở bốn phía đồng loạt tiến lên một bước, nhìn chòng chọc vào đám sĩ quan Phỉ Dương.

Trong lúc nhất thời hai bên đều dương cung bạt kiếm.

“Các người không có quyền đánh hắn!” Caroline nhanh chóng tiến lên, ngôn từ nghiêm chính : “Đó chỉ là một việc ngoài ý muốn ! Thiếu tướng Salmon tuyệt đối không phải cố ý hãm hại minh hữu! Cho dù hắn có làm cái gì sai thì cũng đã có bộ chỉ huy liên quân, có tòa án quân sự. Các ngươi sao lại có thể tùy ý hành hung tướng lĩnh Phỉ Dương?”

Đang nói, bà ta đã lập tức chạy tới trước mặt mập mạp nói: “Thiếu tướng Điền Hành Kiện, ta lấy danh nghĩa tổng chỉ huy cánh quân Mars, lệnh cho ngươi lập tức dừng tay.”

“Rõ!...” Mập mạp không chút chần chờ liền nghiêm người cúi chào, đột nhiên dẫm mạnh một cước, dưới đất lập tức truyền đến tiếng tru lên của Salmon.

“Ngươi!” Caroline tức giận đến hai mắt bốc hỏa. Bà ta vốn biết cái tên mập này là một tên cứng đầu, không nghĩ tới lần này gặp mặt, mình hạ mệnh lệnh đầu tiên, lại bị hắn dùng phương thức như vậy chấp hành.

Thấy mập mạp đã dừng tay, Trương Bằng Trình cũng lạnh lùng mà phủi tay dừng lại.

“Ngoài ý muốn….. Cái lý do này rất hay!” Trường Bằng Trình lạnh lùng nhìn Carolina nói: “Thiếu tướng Carolina, có phải là ngoài ý muốn hay không, tất cả mọi người đều rõ ràng, dù sao chúng ta cũng có máy quay chiến trường và ghi chép rada, cùng lắm thì ta đem mấy thứ này công khai, cho các quốc gia Phỉ Minh cùng nhau phân xử ! Để xem có ai tin việc này là ngoài ý muốn!”

Caroline nhíu mày, nhất thời không biết phải nói gì. Bà ta biết, đoạn ghi hình chiến trường này, bất luận thế nào cũng không thể công bố ra ngoài.

Đương trường, nhất thời liền trở nên trầm mặc.

Ánh mắt Margaret vô cùng hứng thú mà rơi vào trên người mập mạp. Đối với việc Salmon bị ăn đánh, nàng cũng không cảm thấy có gì kì quái, cũng không bởi vì là người cộng hòa Phỉ Dương mà cảm thấy phẫn nộ. Từ nhỏ nàng đã được Hastings dạy dỗ, loại người như Salmon, ở trong trong chiến tranh sẽ gây ra mối nguy hại còn đáng sợ hơn nhiều so với địch nhân ở chính diện.

Nàng ta chỉ là cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cái gã mập mạp vừa béo vừa trắng này.

Một trận đánh ở Mars đã bị đám tham mưu thủ hạ của ông ngoại ở bộ chỉ huy liên quân tôn sùng là kỳ tích. Mà hiện tại, gã mập mạp này lại cùng với hạm đội 1201 của người Trenock cùng nhau trở lại Mars, lại còn được toàn thể quân nhân Trenock cúi chào… Trong trận chiến mà người Trenock tìm được đường sống trong chỗ chết rồi chuyển bại thành thắng, Margaret rất khó tin tưởng lại không có một chút liên quan gì đến cái gã mập mạp này.

Ở trong đó, hắn rốt cuộc là đã đóng vai trò nào?

“Ta sẽ tố cáo các ngươi lên bộ chỉ huy liên quân ….” Trong sự im lặng, Salmon đã lặng lẽ bò dậy được. Sự đau đớn kịch liệt khiến cho hắn không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng. Một tướng lĩnh cao cấp của Phỉ Dương, vậy mà lại bị người Trenock và người Leray công khai hành hung ở trước mặt bao nhiêu người. Đối với một kẻ từ trước đến nay vẫn thuận buồm xuôi gió như hắn, hắn không thể nào chịu được sự sỉ nhục này. Ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Bằng Trình và mập mạp tràn ngập sự oán độc.

Mọi người đều sững ra mà nhìn Salmon, ngay cả một số sĩ quan Phỉ Dương cũng không kìm được phải nhíu mày. Salmon bây giờ mặt mũi đang bầm dập, hiển nhiên đã bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc. Bây giờ còn tố với cáo cái gì nữa, có lợi gì sao ?

Trong sự yên lặng, Caroline liếc mắt về phía Salmon một cái, đang muốn nói gì đó, thì đã thấy gã mập mạp Leray kia quay đầu ho khan, sau đó phụt một tiếng, một ngụm nước bọt đã hung hăng bắn thẳng vào trên mặt Salmon.

“Vốn ta cũng không muốn như thế.” Mập mạp lau miệng: “Chó má! Đi mà tố cáo ta đi !”
Bình Luận (0)
Comment