Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 478

Thời gian từng giây trôi qua, giữa sân huấn luyện, Jason cùng mười một gã chiến sĩ Phỉ Dương giống như từng đợt sóng biển lần lượt lao về phía mập mạp. Tiếng quyền cước va chạm nhau chưa hề dừng lại dù chỉ là một giây nào.

Trong mắt mọi người, mập mạp đang giống như một cây non trong cơn gió giật mưa rào bị thổi đến oằn cả lưng, không ai biết được lúc nào thì hắn sẽ bị gẫy rắc một tiếng.

Mười một gã chiến sĩ luân phiên tiến công, mà Jason làm chủ lực tấn công trong đó cũng đã xuất ra toàn lực. Từ giây phút khi mập mạp đánh bại Ngỗng Trắng trở đi, hắn liền biết được, gã mập mạp giả trư ăn cọp này chính là một cao thủ!

Kỹ thuật chiến đấu tay không của bản thân Jason cũng không hoàn toàn đến từ huấn luyện của quân đội. Trên thực tế, rất nhiều người của tiểu đoàn đặc chủng đều biết, gia tộc của hắn chính là thế gia võ học! Cha của Jason chính là quán trưởng võ quán đấu vật có lịch sử dài nhất và danh tiếng lớn nhất Phỉ Dương, cũng là tổng huấn luyện viên đã từng đạt được top 3 giải võ thuật nhiều môn của Phỉ Dương thậm chí là thế giới. Mà ông nội của Jason, cũng đã từng đạt được chức quán quân nhóm không phân biệt của giải thi đấu cách đấu Hoàng Kim Quyền Sáo (bao tay vàng) có giá trị tự hào nhất.

Bởi vậy, một kẻ từ nhỏ đã được tiến hành huấn luyện cách đấu, sau khi gia nhập vào quân đội, ở phương diện cận chiến tay không có thể nói la độc chiếm ngôi đầu. Tuy rằng không thể khoe khoang rằng đánh khắp lục quân Phỉ Dương không địch thủ, thế nhưng, có thể được xưng là đệ nhất cao thủ ở tiểu đoàn đặc chủng tinh nhuệ nhất của một sư đoàn chiến đấu cấp A như sư đoàn 107, đã đủ để nói lên trình độ của hắn.

Bất quá lúc này, bản thân Jason hiểu rõ, với kiến thức ở phương diện võ thuật tay không của hắn mà xem, so với gã mập đang ở trước mắt, kỹ thuật đấu tay không của hắn đơn giản ngay cả rắm cũng không phải! Khi mập mạp đánh với Ngỗng Trắng, hắn cũng đã nhìn ra, tốc độ, kỹ thuật, sức mạnh của mập mạp không gì không ở trên hắn.

Nhất là sức mạnh, gã mập kia đơn giản chính là một con gấu.

Jason rõ ràng, khi đánh nhau tay đôi với một kẻ như vậy, chỉ cần thể lực của hắn cho phép, toàn bộ tiểu đoàn đặc chủng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Muốn đánh bại hắn, cũng chỉ có thể lợi dụng sự tự đại của hắn, cùng nhau chơi hội đồng!

Hắn tranh thủ nhìn qua Margaret ở bên sân một chút. Đó là nữ thần trong mộng của hắn. Đáng tiếc là, hắn còn chưa được nói qua với nàng mấy câu thì đã bị chơi cho một cú xấu mặt! Đối với lời nói hùng hồn trước khi Ngỗng Trắng động thủ của mình, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Không biết trong mắt Margaret, hình ảnh của mình đã biến thành cái gì!

Trong sự ảo não, một ý nghĩ thâm độc đã hiện lên trong đầu hắn. Một cách đột nhiên, lại không thể kiềm chế được! Coi như là thắng không đẹp, thế nhưng, nếu như có thể khiến cho hắn... Cha của mình, trước đây khi đối phó với một cao thủ đến thích quán, không phải cũng đã từng làm như vậy sao?! Cao thủ kia cuối cùng đã trở thành một kẻ sống đời thực vật trên giường bệnh, còn võ quán cách đấu, vẫn còn là cái võ quán cách đấu lừng lẫy tiếng tăm kia!

Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu! Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đây chính là đạo lý có ở nơi nào cũng đều chính xác!

Cái gã mập mạp này đã trêu chọc tất cả các quân nhân Phỉ Dương! Nếu như đã tỷ thí, vậy thì sẽ có khả nằng thương vong! Vừa rồi, khi hắn đánh Ngỗng Trắng thì có nửa phần nương tay nào đâu ?!

Làm một cái thủ thế với hai gã thân tín ở bên cạnh, Jason dậm chân một cái, mũi giày chiến đấu cứng rắn đã đâm thẳng tới bụng dưới của mập mạp. Ở hai bên cạnh hắn, sau khi chạy đà một đoạn ngắn, bốn năm gã chiến sĩ Phỉ Dương đã liên tiếp phóng người phi chân đá về phía mập mạp. Mà ở phía sau mập mạp, một gã chiến sĩ Phỉ Dương đang thấp người quét về phía đôi chân của hắn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Mắt thấy tránh cũng không thể tránh, mập mạp đột nhiên lại xông tới một cái, húc cho một gã chiến sĩ Phỉ Dương đang tung cú đá vào hắn bay ra xa mười mét, đồng thời cũng tránh khỏi sự công kích của những người khác.

Một gã chiến sĩ Phỉ Dương thân hình to lớn như trâu vung tay bắt lấy cánh tay của mập mạp, vặn tay một cái muốn sử dụng cầm nã. Mập mạp rung lên cánh tay một cái, cánh tay cũng không biết thế nào mà khẽ động, lập tức liền trơn tuột như cá chạch mà thoát khỏi sự khống chế của chiến sĩ Phỉ Dương kia, lại càng vặn ngược cổ tay của gã chiến sĩ này. Có điều, hắn vẫn còn chưa kịp dùng lực thì lưng đã bị một gã chiến sĩ khác đạp lên một cước. Lảo đảo vọt về phía trước hai bước, mập mạp vừa mới miễng cưỡng tránh được động tác bóp họng của một gã chiến sĩ Phỉ Dương, lại đã rơi vào trong sự vây công của ba gã chiến sĩ Phỉ Dương.

Bịch, bịch, bịch! Từng tiếng vang lên liên tiếp, tiếng quyền cước như trống liên thanh khiến cho nhịp tim con người gia tốc.

Một chiến sĩ Phỉ Dương sau khi chạy nước rút đã nhảy lên gần hai mét, hai tay gập về phía đằng trước. Hai khuỷu tay cùng với đầu gối chân phải đang chĩa thẳng trước ngực đã hợp thành một khu vực tấn công hình tam giác, hung hăng nện xuống đầu mập mạp.

Chỉ nghe bành một tiếng vang rền, bụi bặm tung bay, mập mạp vậy mà đã dùng hai bàn tay chặn được một kích sắc bén này. Thế nhưng, hai chiến sĩ Phỉ Dương xông lên từ hai bên trái phải đã cùng lúc hoàn thành được công kích của bọn hắn. Một người đánh mạnh vào trên vai mập mạp, còn người kia thì cúi người vọt tới trước, tung một cú đấm móc vào bụng mập mạp.

Hai cú chắc nịch hung mãnh này nhất thời đã khiến cho mập mạp phọt cả nước mắt.

Hai tay còn đang tê dại không thôi sau khi đỡ thẳng cú nện gối của gã chiến sĩ Phỉ Dương kia, bị hai cú này vào trên người, càng khiến cho hắn được nếm trải cảm giác đâu đớn đã lâu không xuất hiện. Dù sao thì, hắn cũng chỉ là một cá nhân. Mà thứ mà hắn đang phải đối mặt, chính là mười hai chiến sĩ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ đã từng trải qua giết chóc sinh tử ở trên chiến trường!

Nếu là người bình thường, đừng nói là đối mặt với mười hai người, coi như là một đoàn người bị một gã bộ đội đặc chủng đang đỏ mắt quyết tâm hạ tử thủ xông vào, đó cũng một hồi huyết án chỉ có thể nhìn chân gãy tay đứt đầy đất!

Mập mạp đương nhiên không phải người bình thường. Đừng nói khi trước ở trong sơn động nơi Rắm Thối xuất hiện, hắn đã ngẫu nhiên được cường hóa thế chất, lại học được một bộ võ thuật dùng khoa học kỹ thuật để thành lập nên một cách có hệ thống, cho dù khi ở Galypalan, huấn luyện một khoảng thời gian ở trong khoang trọng lực của phòng thí nghiệm, hắn cũng có thể đánh cho đám bộ đội đặc chủng này một trận gần chết!

Người khác rèn luyện, bất quá chỉ là cắn răng chịu khổ mà thôi. Thế nhưng không ai nghĩ ra được, cái gã mập mạp này bởi vì sợ chết hoặc có thể bởi vì muốn đánh thật đau gã huấn luyện viên của mình, vậy nên đã liều mạng rèn luyện. Nguyên nhân dẫn đến và mức độ chịu khổ khác nhau, kết quả tự nhiên cũng không giống nhau. Một thân công phu này của mập mạp, có một phần năm là thiên phú, một phần năm là vận khí, còn lại ba phần năm chính là một tinh thần lưu manh liều mạng!

Mập mạp không phải là sợ thua, gã tiện nhân này chỉ là trúng hai đòn đau nên cảm thấy có chút uất ức!

Đám khốn Phỉ Dương kia lại không thành thật mà đưa lưng ra cho mình đánh, vậy mà lại còn dám đâm đâm chọc chọc ở trên người mình! Đây là con mẹ nó thói đời gì vậy! Lẽ nào cởi ra quân phục chỉ còn một thân thịt thà trắng bóc, đám con cháu này lại đã quên luôn lão tử là thiếu tướng rồi ?!

Mập mạp cảm thấy, mình đã xem thường đám bộ đội đặc chủng Phỉ Dương này rồi. Phỉ Dương ngang dọc tứ hải, binh sĩ thủ hạ chung quy không phải đám binh sĩ già yếu của đế quốc Deseyker có thể so sánh được. Không nói đến cái khác, chỉ cần với trình độ khoa học kỹ thuật của Phỉ Dương, cũng đã đủ để cho bọn hắn lập ra được một hệ thống huấn luyện và trị liệu có thể khiến cho tố chất của binh sĩ đạt tới đỉnh cao.

Hắn đã từng nghe nói rất nhiều thiết bị huấn luyện và khoang trị liệu chỉ có ở Phỉ Dương mới có. Mấy thứ kia đều là bảo bối, một gã cẳng đậu thể trọng không quá sáu mươi kg, sau khi huấn luyện hai tháng đều có thể biến thành hán tử cường tráng dám vật lộn tay không với hai con sói. Vậy nên bộ đội đặc chủng của bọn họ có trình độ như thế nào, có thể nghĩ được!

Đỡ trái đón phải trong sự công kích như mưa rền gió dữ, trong lòng mập mạp đang cảm thấy hối hận không gì sánh được.

Khi con mẹ thôi kia kêu sáu người khác cùng xông lên, tiếng hô chậm đã của mình kia hẳn là phải kiên quyết hơn một chút. Nếu thực sự không được thì cũng có thể túm váy mà chạy, mà chẳng cần phải chạy xa xôi gì, chạy được mấy chục mét, bọn hắn chẳng lẽ lại tiếp tục truy đuổi ?! Bọn hắn mà dám đuổi, mình lập tức vừa chạy vừa kêu cứu mạng! Hừ hừ, đến lúc đó, tính chất đã không giống nhau nữa rồi! Truy sát cấp trên, chỉ riêng cái tội danh này thôi cũng đã cho bọn hắn ăn đủ!

Đáng tiếc, một phút do dự như vậy đã đổi lại thành mười hai gã bộ đội đặc chủng cùng tiến lên một lúc như bây giờ, lại còn là đám tay cứng chân rắn có chút công phu thực sự. Muốn xử lý thì cũng có chút phiền toái! Ngược lại không phải là đánh không lại, mà chỉ sợ là đánh không thu tay kịp, ra tay nặng rồi, mọi người mặt mũi không dễ nhìn. Cho một tên Ngỗng Trắng nằm vùng đã đủ khiến cho Carolina con mắt bốc hỏa rồi, nếu như cả mười mấy gã binh lính Phỉ Dương này lại thiếu tay thiếu chân nữa, có vẻ cũng hơi quá đáng.

Dù sao thì mọi người vẫn còn là quân đồng minh, vẫn còn muốn hợp tác.

Hai tay mập mạp liên tục đón đỡ, ngăn cản cú quét chân của hai gã chiến sĩ Phỉ Dương, sải bước một cái, dưới chan đan chéo, thân thể bị đạp cho toàn vết chân là vết chân đã di chuyển ra được khỏi vòng vây của ba gã chiến sĩ.

Gập khuỷu tay che đầu, khiêng một gã chiến sĩ đang đá song phi đẩy ra, mập mạp rốt cục đã bắt được một cơ hội. Trước khi các chiến sĩ Phỉ Dương khác bắt đầu xông lên, hắn liền tung một cú xoáy giò, đá vào trên mặt của một gã chiến sĩ Phỉ Dương.

Gã chiến sĩ Phỉ Dương kia bất ngờ không kịp phòng bị, bị một cước này trực tiếp quật ngã xuống đất giống như một chiếc bao tải rách, chẳng thèm rên lên một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng thì cũng đã giải quyết được một tên! Mập mạp đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên, thân thể bị một gã chiến sĩ Phỉ Dương giang tay ôm lấy. Không biết vì sao, lông tơ trên lưng mập mạp thoáng cái đều dựng cả lên. Một lớp da gà, trong một dự cảm cực độ nguy hiểm đã nháy mắt trải rộng toàn thân!

Bên cạnh sân huấn luyện, margaret đang nhíu mày, hàn quang lóe lên trong con ngươi như sóng nước.

Nàng phát hiện ra, động tác của Jason và mấy chiến sĩ Phỉ Dương đã càng lúc càng nguy hiểm. Mấy chiêu chế địch như móc họng chọc mắt đang ùn ùn bất tận.

Margaret cũng không phải là thiện nam tín nữ gì cả, đi theo bên cạnh Hastings đã lâu, cũng đã nhìn quen cảnh sinh tử ngươi chết ta sống. Khi mười hai tuổi, nàng cũng đã hiểu rõ đạo lý không thể xuất hiện bất cứ sự nhân từ gì với địch nhân của mình.

Muốn ôm một con độc xà vào trong lòng, trước tiên cần phải nhổ đi răng nanh của nó. Trên thế giới này, việc dưỡng hổ rước hoạn lấy oán trả ơn thực sự nhiều lắm, mức độ phức tạp của nhân tâm, đến cả thượng đế cũng nắm không được! Chỉ có đứng ở một nơi đủ cao, đem mọi tội ác, dã tâm cùng dục vọng, hết thảy nhổ sạch răng nanh, rồi dẫm nát dưới chân. Sau đó, lập ra một quy tắc không cần rõ ràng thế nhưng luôn có mặt khắp nơi, mới có thể bảo đảm được sự an toàn của mình. Những thứ này, đều là các đạo lý mà Hastings dạy cho nàng, mà từ trước đến nay, tha cũng vẫn luôn thực hiện như thế này.

Bất kể là đám thiếu gia công tử to gan lớn mật thèm nhỏ dãi sắc đẹp hoặc thân phận của nàng, hay là đám sĩ quan bình dân âm hiểm giảo hoạt, một lòng muốn mượn thân thế của nàng để trèo lên cao, rơi vào trong tay nàng, không có kẻ nào là có kết cục tốt. Kể từ một cuộc vũ hội, ngay ở trước mặt tất cả mọi người, nàng đã đem một gã công tử ăn chơi cố gắng hạ mê dược với nàng đánh thành thái giám, sau đó cười lạnh nói, muốn chơi bà đây, kiếp sau trym dài hơn thì hãy nói nhé! Sau đó, cũng chẳng có ai dám có ý đồ với nàng nữa.

Cái danh hiệu ma nữ này, cũng không phải bởi vì nàng thích chơi đùa một số trò vô thưởng vô phạt với người khác.

Đây là quy tắc của nàng!

Thế nên, đối với chúng quan binh Phỉ Dương năm người không cam lòng mười người không phục, muốn đối phó với cái gã mập mạp kiêu ngạo quá mức, vô sỉ càng quá mức này, Margaret, chỉ là khoanh tay xem náo nhiệt, tiện thể tỏ thái độ đổ thêm dầu vào lửa.

Mập mạp cố nhiên đã đánh Salmon, rồi nhổ nước bọt vào mặt hắn, thế nhưng, đó là bởi vì ba mươi bốn nghìn sinh mạng của các chiến sĩ Trenock! Salmon chỉ ăn đòn thôi, thực sự xem như là đã quá nhẹ rồi.

Huống hồ, nếu nói hẳn hoi, những chuyện mà Phỉ Dương đã làm, cũng không cao thượng hơn mập mạp là bao nhiêu. Là một người Leray, gã mập mạp này sao lại không bực bội. Leray dẫn đầu trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh này, vừa mới công hạ được Cảng Tự Do, Phỉ Dương ngay cả thăm hỏi cũng không có, vậy mà cứ nắm lấy một cách đương nhiên. Thậm chí ngay cả Phỉ Quân mà hắn một tay dựng lên cũng không buông tha. Carolina gần đây thương lượng mấy chuyện với Trình Chí Hiên, định ra cuộc thi thố, có cái nào mà không nhằm vào Phỉ Quân?

Song phương tranh đấu, đọ nhau bản lĩnh. Với thực lực của Phỉ Dương, Margaret chưa bao giờ cảm thấy việc cường hành chiếm đoạt có cái gì không đúng, đương nhiên cũng không cảm thấy mập mạp đánh Salmon là có cái gì sai! Hiện tại, mập mạp rõ ràng là đã không chịu nổi nữa rồi, mười hai người đánh một người, hắn đâu còn đất để phản kháng nữa?! Tuy rằng thời gian dự tính lại bị kéo dài một lần nữa, thế nhưng, Margaret xem ra, việc mập mạp chịu thua bất quá chỉ là vấn đề sớm muộn.

Cho dù có phân cao thấp, đến mức này là đã đủ rồi! Dù sao cũng là minh hữu, nặng nhẹ địch ta, cần phải phân biệt rõ ràng!

Thế nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ tới, Jason cánh nhiên dám hung ác hạ tử thủ với mập mạp!

Giữa sân, một gã chiến sĩ Phỉ Dương đã khóa được hai tay mập mạp. Phía sau, Jason đã vô thanh vô tức bước nhanh tiến tới, phi thân lên, dốc hết toàn lực tung một cú đá thẳng vào bên tai mập mạp. Mà bên cạnh mập mạp, một gã chiến sĩ khác đã từ bên hông tập kích vào huyệt Thái Dương của hắn, trên nắm đấm nhô ra mũi ngón giữa, dĩ nhiên đã được đeo lên một cái bao bằng kim loại.

Bất kể là huyệt Thái Dương hay là lỗ tai thì đều là chỗ yếu hại của thân thể người. Một cước một quyền này nếu như đánh trúng, mập mạp cho dù không chết cũng trọng thương. Hơn nữa, bộ phận đại não bị thương tổn, không phải cái loại chấn thương tay chân gân cốt có thể so sánh được!

"Ngừng. . . . ." Tiếng hô của Margaret chỉ kêu ra được một nửa đã bị tiếng gầm của mập mạp cắt đứt.

Margaret tới giờ vẫn chưa từng thấy qua một người khi bị tử vong uy hiếp lại có thể trở nên kinh khủng đến như vậy. Trong nháy mắt, thân thể của gã mập mạp kia liền giống như mì sợi mà rụt nhanh lại, chui vào trong lòng gã chiến sĩ Phỉ Dương đang khóa chặt hắn, sau khi tránh ra được một cước trí mạng của Jason, lập tức bật lên một cái, húc vào cằm của gã chiến sĩ Phỉ Dương.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn cùng với một tiếng hét thảm, chiến sĩ kia đau đớn, nhất thời liền buông lỏng tay ra!

Tất cả đều xảy ra trong thoáng chốc, rất nhiều chiến sĩ Phỉ Dương thậm chí còn không hiểu ra tới cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mà mập mạp, cũng đã phát cuồng rồi.

Hắn giãy một cái ra khỏi sự trói buộc, lập tức một tay túm lấy gã chiến sĩ vừa khóa tay hắn. Húc đầu đánh vào trên mặt gã chiến sĩ. Khuôn mặt của gã chiến sĩ kia liền giống như bị một cái chùy nện vào, bị húc cho nát bét.

Lập tức, một chiến sĩ Phỉ Dương khác vừa mới xông vào bên trong vòng, phát động công kích vào hắn đã bị hắn nhanh như thiểm điện mà quay người cho một cước, đá vào trên đùi. Người chung quanh chỉ nghe thấy rắc một tiếng khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, chân của người chiến sĩ kia nhất thời liền biến hình giống như khớp ngược trên chân sau của trâu ngựa, lập tức ôm lấy chân mà té ngã xuống đất, không chịu nổi mà lăn lộn kêu gào.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, mập mạp đỏ mắt mà quét quanh bốn phía. Lập tức không nói hai lời, đã phóng về phía Jason vừa thối lui ra vòng ngoài.

Hắn đã hoàn toàn bị chọc giận.

Hai gã chiến sĩ Phỉ Dương một trái một phải đồng thời ra chân đá về phía mập mạp. Bọn họ tuy rằng không rõ tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, bọn họ cũng đã thấy được một cước kia của Jason. Từ lúc này trở đi, song phương đã là đánh nhau sinh tử. Bọn họ không thể để cho mập mạp tiếp cận Jason một cách đơn giản như vậy. Gã mập mạp này chung quy cũng chỉ là một người Leray, mà trên cái sân huấn luyện này, tất cả đều là người Phỉ Dương!

Thế nhưng, chân bọn họ vừa mới quét ra, đã liền mất đi mục tiêu.

Mập mạp thụt người một cái, dưới chân đan chéo, đã giống như quỷ mỵ mà xuất hiện ở bên trái chiến sĩ Phỉ Dương. Một cú đám móc vô cùng đơn giản, trực tiếp đem cả người chiến sĩ Phỉ Dương này câu lên. Khi mập mạp nghiêng người lướt ngang, một cái đạp chân hình chữ T, trực tiếp đem một chiến sĩ Phỉ Dương khác ném ra hai mươi mét có dư, gã chiến sĩ vừa rồi mới cuộn mình mà ngã lăn trên mặt đất, khuôn mặt dưới sự đau đơn đến cực độ đã trương ra một màu xám ngoét.

Lại một gã chiến sĩ Phỉ Dương vọt lên.

Công phu chân của gã Phỉ Dương này rất mạnh, giữ thăng bằng vô cùng tốt, sử dụng lực eo cũng rất có kỹ thuật, đôi chân vung lên giống như hai thanh búa, kéo dài không dứt như chong chóng, lúc cao lúc thấp, không rời khỏi chỗ yếu hại của mập mạp.

Mập mạp cười lạnh một tiếng, cũng tung một cú đá.

Bất quá, lần này, mập mạp không lấy chân chọi cứng với gã chiến sĩ Phỉ Dương này. Hắn không ngừng đổi chân trụ, đôi chân trên không trung giống như hai cây roi dài đang bay múa, chỉ nghe thấy âm thanh vun vút, đầu chân giống như là hai con độc xà linh động tới cực điểm, luôn luôn tìm kiếm khoảng không giữa hai chân của chiến sĩ Phỉ Dương.

Hai người so đấu thối pháp đến hoa cả mắt, khiến cho Margaret cùng với các bộ đội đặc chủng Phỉ Dương đứng ở bên cạnh cảm thấy như mơ như màng.

Có điều, thời gian tồn tại của khung cảnh này thực sự quá ngắn rồi.

Trước sau không quá mấy giây, mập mạp đã đá một cước vào trên lưng gã Phỉ Dương chiến sĩ kia.

Bộp một tiếng vang, một cú quét ngang chân nặng nề này đã trực tiếp khiến cho đôi chân của người chiến sĩ kia đang tấn công phải đau đớn mà dừng lại. Tiếp tục mấy tiếng trầm đục liên tiếp, chân của mập mạp liền giống như mấy cây roi nối gót nhau tới, quất cho gã chiến sĩ kia liên tục rút lui. Mới lui được ba bước, cánh tay và chân trái của hắn đã sớm bị sút gãy.

Mắt thấy mập mạp thẳng tay hạ sát thủ, mấy chiến sĩ Phỉ Dương không rõ nội tình khác đều đã đỏ con mắt.

Một chiến sĩ vóc dáng khôi ngô dùng bàn tay to như chiếc quạt hương bồ ôm lấy cánh tay mập mạp, một bên gắng sức vặn tay, một bên nhô ra ngón tay phải đâm vào con mắt của mập mạp.

Đây là chiêu số quen dùng khi đánh nhau sinh tử trên chiến trường, đã đánh thành như vậy, động tác của mọi người đều đã trở thành bản năng.

Thế nhưng, mập mạp với kinh nghiệm sa trường làm sao có thể để cho hắn thực hiện được, cánh tay trái bị nắm lấy của hắn đột nhiên giống như một khẩu pháo được khai hỏa, ầm ầm bùng nổ, chỉ vừa rung vừa giũ một cái đã thoát được khỏi bàn tay của gã chiến sĩ kia. Lập tức nghiêng đầu, tránh khỏi hai ngón tay chọc mắt của đối phương, tay phải liền như điện, nắm lấy tay trái mà vừa vỗ vừa vặn, các bộ cầm nã thủ trọn vẹn liên tiếp không ngừng, toàn bộ dùng ở trên người gã bộ đội đặc chủng khôi ngô này.

Chỉ nghe thấy các tiếng rắc rắc gãy giòn vang, trên người của gã chiến sĩ này ít nhất đã có ba khớp xương bị mập mạp vặn trật, hai khúc xương bị bẻ gẫy.

Trong lúc này, lại có mấy chiến sĩ Phỉ Dương bắt đầu xông lên cùng một lúc, thế nhưng, đều không thể tạo ra uy hiếp gì đối với mập mạp. Đôi chân của mập mạp, đơn giản là không thể chạm vào được. Mà kỹ thuật của hắn, lại càng khiến cho đám người xem phải đờ ra.

Khi thấy mập mạp dùng cánh tay giống như vải sợi mà quấn lấy bàn tay một gã chiến sĩ Phỉ Dương rồi vặn gãy, khi thấy mập mạp xuyên toa qua lại như thiểm điện trong đám người, khi thấy đầu của hắn đều có thể được dùng làm vũ khí, đụng cho mấy chiến sĩ Phỉ Dương mặt mày nở hoa, Margaret rốt cục đã biết được thực lực chân chính của cái gã mập mạp này.

Các cao thủ cận chiến ngọa hổ tàng long trong quân đội Phỉ Dương, Margaret đã gặp qua không ít.

Tuy rằng không có gì thiên phú võ thuật, thế nhưng, thầy dạy võ của Margaret cũng do Hastings đích thân tìm cho.

Margaret không biết khi thầy của mình thi đấu với mập mạp thì ai sẽ thắng, có điều, tha biết được, thầy mình cho dù biết được cái môn võ mềm mại thích vẽ vòng tròn có tên là Thái Cực kia, cũng biết được một số bộ pháp kỳ diệu, thế nhưng, ông ấy tuyệt đối không thể thực hiện nhanh và tinh thông được như mập mạp. Tuy rằng ông ấy đã từng tới lôi đài chợ đen và đạt tới đỉnh cao mà không ai dám liếc ông ấy một cái, thế nhưng, ông ấy cũng tuyệt đối không hung hãn được đến như vậy, chí ít thì, đầu của ông ấy không có cứng rắn được như mập mạp!

Nhìn qua đồng hồ đo ở trên cổ tay một chút, Margaret cảm thấy mỉa mai không gì sánh được.

Không cần kêu dừng tay nữa rồi.

Trừ Jason, mặt khác mười một chiến sĩ đặc chủng, có hai người đã mất đi ý chí chiến đấu còn đứng ở bên ngoài, còn lại thì đã ngã xuống chín.

Thảm nhất là cái gã thân tín của Jason mang chiếc nhẫn cố gắng đánh lén mập mạp kia, hắn nằm trên mặt đất, bị bẻ gãy hai tay, còn bị mập mạp đấm cho mấy đấm xoá sạch cả hàm răng!

Hiện tại, mập mạp đang đi về phía Jason. Toàn bộ những người chắn ở giữa bọn hắn đều đã bị đánh bại. Không ai có thể ngăn cản được mập mạp trả thù.

"Điền tướng quân. . . ." Bỗng nhiên, thanh âm của Carolina đã truyền đến từ cách đó không xa.

Tất cả mọi người đều quay đầu. Cách đó mấy chục mét, Carolina đang dưới vòng vây của mấy gã sĩ quan mà chạy đến một cách vội vã. Hiển nhiên là những sĩ quan vẫn theo dõi ở xa xa đã báo cho bà ta.

"Ta chịu thua!" Jason thấy Carolina đến thì không khỏi thở dài ra một hơi, giang hai tay, tròng mắt loạn chuyển, ý bảo mình đã buông tha chống cự.

"Tốt quá rồi." Mập mạp cười nói: "Chịu thua thì không được đánh trả nhé!"

"Cái gì. . . ." Jason còn chưa phục hồi tinh thần lại, mập mạp đã đấm mạnh vào mặt hắn. Trong nháy mắt khi đầu của hắn đột nhiên ngửa ra đằng sau, mập mạp đã lắc mình một cái, đuổi theo phía sau hắn, đá cho cho hắn bay mòng mòng giống như một chữ Nhất ở trên không trung. Không đợi hắn rơi xuống đất, mập mạp đã dội thẳng một quyền xuống dưới. . . . .

Trong tiếng kêu đau đớn, Jason giống như một túi cát rơi bịch xuống đất, làm bắn lên một hồi bụi mù. Lập tức, hắn liền cuộn mình lại giống như nhất con sâu bị đốt, ôm đũng quần, phát ra tiếng gào rú thảm thiết như quỷ.

Đó căn bản không giống như tiếng kêu thảm của người, khiến cho tất cả mọi người đương trường đều sợ đến nổi da gà.

"Dừng tay!" Carolina bước nhanh hơn, tức giận quát lên. Bà ta đã bị hành động hành hung một cách càn rỡ ngay trước mặt bà ta của cái gã mập mạp Leray khiến cho tức giận đến run rẩy cả người.

Mập mạp chậm rãi quay đầu, tươi cười tỏ vẻ vô hại.

"Điền tướng quân! Cậu dám tùy ý đánh binh lính, coi quân quy pháp kỷ như trò đùa, cậu phải phụ trách về hành vi của mình!" Ngón tay của Carolina hầu như đã chĩa thẳng tới mũi mập mạp.

"Tôi sai rồi. . . ."
Bình Luận (0)
Comment