Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 490

Parkinson đã thành một bãi thịt nát, có thu lượm thì cũng không thu lượm được.

Vị Thống Lĩnh robot cấp 2 vừa hùng hổ hăm dọa này trong nháy mắt đã bi đối thủ lật kèo đánh chết.

Hắn đã thua như thế nào, và vị Kỵ Sĩ robot cấp 2 thấp hơn hắn cả ba cấp kia đã thắng như thế nào? Toàn trường lặng ngắt như tờ, trong đầu mọi người đều là một hồi choáng váng.

Sự giết chóc thảm khốc trong mười mấy giây đồng hồ cùng với khung cảnh tàn sát dài đến mấy phút kia đang xẹt qua trước mắt bọn họ giống như trong một bộ phim. Cú ngã chẳng hiểu tại sao kia của chiếc robot màu vàng kim, rồi cú đá hung hãn vỡ khoang lái kia, rồi khung cảnh chiếc robot bị sút bay trên không trung giống như một con búp bê vải rách nát, từng đoạn từng đoạn đang xoay chuyển không ngừng trong đầu.

Rất nhiều khán giá còn đang thất thần vì hình ảnh máu tanh kia. Còn một số người biết được nội tình thì đã lặng lẽ vung lên nắm tay đang nắm chặt của mình --- Đại thù của Bazz đã được báo, còn đối với người Phỉ Dương ngông cuồng tự đại mà nói, đây cũng là một cái bạt tai vang dội quất lên trên mặt của bọn họ!

Một trận quyết đấu dồn hết tâm sức để bố trí đã trở thành sân khấu cho đối thủ tàn sát thị uy. Thống Lĩnh robot cấp 2 cứ thế bị một Kỵ Sĩ robot cấp 2 đánh chết! Còn mặt mũi gì có thể sạch đẹp hơn được nữa!

"Hay lắm!" Trong sự câm lặng, một tiếng khen ngợi đã vang lên từ gian phòng vip số 1.

Trương Bằng Trình hăng hái đứng ở trên khán đài hình cung, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lập tức, các sĩ quan Trenock cũng vỗ tay như sấm dậy, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía. Dưới sự lôi kéo của bọn họ, trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi và tiếng vỗ tay rung trời đã nổi lên khắp hội trường. Mấy trăm nghìn khán giả tập trung dưới một mái nhà, tiếng hô hào ủng hộ như gió rít biển gầm.

Trong tiếng tung hô, Carolina đang nghiến chặt hàm răng. Các sĩ quan Phỉ Dương thì mỗi người cũng sắc mặt xanh xám. Trình Chí Hiên ngồi ở gian phòng số 2, cùng với đám người Kilburn tông chủ Tuyệt Sát Lưu ở gian số 15 thì lại càng hai mắt sắp phun lửa. Khuôn mặt mỗi người đều đỏ bừng lên, khó chịu như lửa đốt.

"Còn lo lắng cái gì nữa?!" Trình Chí Hiên nghiến răng nghiến lợi cầm lấy máy liên lạc: "Tiếp tục!"

Nói xong, Trình Chí Hiên căn bản không dám đối mặt với ánh mắt nhìn về phía đây của Carolina từ gian số 1, liền xoay người ra khỏi phòng, đi thẳng tới phòng điều khiển.

Để đẩy ngã Phỉ Quân, hắn cùng với hai người Cooper và Kilburn đã tỉ mỉ sắp ra cái danh sách thi đấu này. Thế nhưng ai mà biết được, thân là Thống Lĩnh robot cấp 2, Parkinson vậy mà lại mất mạng dưới tay một Kỵ Sĩ robot cấp 2. Xem ra, danh sách phía sau cũng cần phải sửa chữa rồi. Nếu như cái gã mập mạp kia muốn cứng đối cứng, như vậy sẽ cho hắn chơi cho thỏa!

Thống Lĩnh Robot không được, ở đây vẫn còn Chiến Thần! Quy tắc trò chơi vẫn còn đang nằm trong tay mình!

***********************************

Vũ trụ đen kịp, một chiếc tàu điều tra Trenock đang lặng lẽ lơ lửng ở trong hư không, giống như một con cá thu ngừ. Ánh sao yếu ớt từ bốn phía đang chiếu lên trên thân tàu điều tra, khiến cho chiếc tàu loại nhỏ này như được phủ lên một tầng ánh sáng ảm đạm. Từ xa nhìn lại, nó chẳng khác gì những viên đá vũ trụ đang lăn mình bên cạnh nó.

Trong phòng điều khiển nhỏ hẹp của chiến hạm, bầu không khí trầm lắng mà áp lực. Ánh đèn tín hiệu đang nhấp nháy từng chút một. Trước đài điều khiển, hai viên hạ sĩ đang cầm cốc cà phê, lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị của máy rada vũ trụ, thi thoảng lại nói chuyện với nhau mấy câu.

Hạm trưởng Harlow cúi đầu đi vào trong khoang điều khiển thấp bé, bắt lấy tay vịn trên đỉnh đầu, hỏi: "Có tình huống nào chưa?"

Một viên hạ sĩ có thân hình cao lớn liền quay đầu lại: "Báo cáo, chưa có... Hạm trưởng, ngài có muốn uống cà phê không ạ?"

Thiếu tá Harlow lầm bầm hai tiếng, lách qua mấy chiếc ghế ngồi ở sau cùng, đi tới trước đài điều khiển: "Cho ta một cốc đi. Chết tiệt, uống cà phê xong, phỏng chừng là lại càng không ngủ được."

Một viên hạ si tóc vàng, trên mặt có chút tàn nhang đưa một cái cốc kim loại cho Harlow, cầm lấy bình cà phê, vừa rót vào cho hắn vừa hỏi: "Hạm trưởng, vẫn không ngủ được sao?"

"Ừm!" Harlow uống một ngụm cà phê, ngồi xuống ghế ở phía sau hai người, xoa xoa đầu mày nói: "Gần đây tâm trạng luôn luôn không yên, cứ nằm xuống khoang nghỉ là lại thấy hoảng hốt."

"Quân Sous có đến không?" Viên hạ sĩ cao lớn hỏi.

"Ai mà biết được?!" Harlow uống xong một ngụm cà phê, vươn tay đưa cốc ra, ý bảo viên hạ sĩ tàn nhàng cho thêm một cốc, miệng oán giận nói: "Chúng ta đã ngây người ở chỗ này ba ngày rồi, cái đám Sous kia vẫn còn chưa có động tĩnh. Không biết vì sao, ta cuối cùng vẫn cảm thấy có cái gì đó cổ quái. Theo lý thuyết, bọn hắn chắc đã sớm tập kết xong, lúc này hẳn là nên tới rồi mới phải!"

" Tuyến đường bay cấp A thông tới Mars dù sao cũng chỉ có hai cái." Viên hạ sĩ cao lớn nhún vai, cười nói: "Hạm trưởng, hạm đội của chúng ta đang canh giữ ở điểm Bước Nhảy, bọn hắn dù sao cũng không thể đi lọt qua ngay dưới mí mắt của chúng ta được?!"

Harlow cười tự giễu, uống cà phê, không nói gì nữa. Phỏng điều khiển nhất thời đã yên lặng hẳn đi.

Chiếc tàu điều tra có tên là [Mèo Đêm] này hiện giờ đang ở tinh hệ AU1771 cách Cảng Tự Do Mars năm điểm Bước Nhảy, tiếp tục đi về phía trước bốn điểm Bước Nhảy tinh hệ nữa chính là đoạn số 3 của tuyến đường bay chính Đông Nam rồi. Đây là một trong hai tuyến đường bay cấp A thông tới tinh cầu Mars từ tuyến đường bay chính, được người Mars gọi là Hành Lang Khải Hoàn.

Muốn tìm hiểu về sự ra đời của cái tên Hành Lang Khải Hoàn, phải ngược dòng trở lại thời đại Mars vẫn còn là một thành viên của xã hội chủ lưu loài người. Đó là một cuộc chiến tranh chủng tộc giữa các tinh cầu di dân sau khi Liên Bang Địa Cầu giải thể. Quốc gia ở tinh cầu Mars cuối cùng đã giành được thắng lợi. Con đường này cũng chính là con đường phản công trong trận đánh cuối cùng từ Mars, khi đó vốn đang là căn cứ tiến lên.

Mấy nghìn năm đã qua đi, bản đồ nhân loại sớm đã thay đổi hoàn toàn, Mars cũng đã lưu lạc trở thành nơi đi đày, chỉ còn mỗi con đường này vẫn duy trì cái trên nguyên bản như trước.

Nơi đây cũng chính là tuyến đầu của liên quân Phỉ Minh chống lại sự tiến công của Sous.

Nếu như hạm đội Sous muốn tiến công quy mô Mars mà nói, khi sử dụng tàu sân bay, đường Hành Lang Khải Hoàn cùng với con đường thông tới đoạn số 4 của tuyến đường bay chính là Hành Lang Gấp Khúc Louie, chính là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn. Hai con đường giống như một hình chữ Y, sau khi thực hiện Bước Nhảy đi vào từ các tinh hệ khác nhau của tuyến đường bay chính, cuối cùng sẽ hợp lại ở tinh hệ Ernst cách tinh cầu Mars hai điểm Bước Nhảy.

Mà phòng tuyến bố trí của tập đoàn hạm đội số 12 Trenock cùng với hạm đội B15 Phỉ Dương, hiện giờ đang ở tinh hệ Ernst.

Phòng tuyến đã được bố trí tốt. Hạm đội chờ đợi quân Sous đến cũng đã lâu rồi, lần lượt phỏng đoán thời gian tấn công của quân Sous, thế nhưng đều cuối cùng sai hết. Điều này khiến cho cả hạm đội đều có chút sốt ruột, lại thêm sự bất hòa với hạm đội Phỉ Dương, suốt ngày dày vò chờ đợi trong vũ trụ, thực sự là rất khó chịu.

Đứng cạnh một hạm đội quân đồng minh không thể tin tưởng, hành xác ở cái tinh vực chết tiệt này, đó đơn giản là một cơn ác mộng. Mọi người lúc này chỉ trông ngóng quân Sous còn thể đến sớm một chút, tất cả hung hăng đánh một hồi!

Đến lúc đó, ngược lại muốn nhìn xem đám con cháu Phỉ Dương kia có thể thể hiện ra được cái gì!

Uống cà phê xong, tinh thần thì đang trong trạng thái hưng phấn, thế nhưng thân thể lại uể oải muốn chết, Harlow ngả người ra trên ghế bay rộng rãi, nhắm mắt lại dưỡng thần. Bên tai, trong tiếng xì xì rất nhỏ của thiết bị cân bằng môi trường và hệ thống duy trì sự sống, tiếng điện tử của rada cách mỗi giây lại vang lên tít một cái lanh lảnh.

Bầu không khí trong phòng điều khiển đang tràn ngập mùi cà phê.

"Tít tít!" Liên tiếp hai tiếng điện tử đã khiến cho Harlow thoáng cái liền bật dậy từ trên ghế.

"Báo cáo!" Viên hạ sĩ tàn nhang mau chóng gõ bàn phím, xuất ra số liệu quét hình. Mà viên hạ sĩ cao to thì lại luống cuống tay chân cố gắng khóa nguồn xuất phát của tín hiệu khác thường, sau đó liền thiết lập định hướng khu vực quét hình cho rada.

Harlow không kịp đi vòng, nhảy một cái từ ghế sau lên dãy phía trước, ấn mạnh vào nút tập hợp rồi mở thiết bị khởi động của động cơ cính.

Ngay khi tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài hành lang phòng điều khiển, trên rada đã rậm rạp các điểm sáng. Đột nhiên xuất hiện, giống như mặt hồ yên ả đang chào đón đợt mưa rơi đầu tiên của một trận mưa tầm tã.

Hai chiếc tàu khu trục, một chiếc tàu tuần dương, một chiếc tàu khu trục, hai chiếc tàu chiến đấu, một chiếc tàu chiến đấu... Trên tám hàng ghế của phòng điều khiển hình chữ nhất đã ngồi đầy các thuyền viên vừa tới từ khoang nghỉ ngơi. Tiếng báo cáo, tiếng báo hiệu của thiết bị đang vang lên liên hồi.

Khi số liệu quét hình của rada cuối cùng thống kê xong, Harlow và tất cả bộ hạ đều đã trợn mắt há mồm. Bốn hạm đội cấp A, hai hạm đội cấp B! Quân Sous đã dốc toàn lực rồi!

Nhìn các điểm sáng đang rậm rạp ở trên màn hình, Harlow bỗng nhiên giật mình một cái. Chiến hạm Sous đã xuất hiện ở trước mặt, như vậy, quân tiên phong của bọn hắn...

" Máy đẩy mở hết công suất, bẻ lái 2600 độ, tốc độ cao nhất!"

Trong tiếng rống to của Harlow, trên màn hình ống nhòm, hai chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ Hoàng Quyền Chi Kiếm của Sous giống như bóng ma đã hiện ra thân hình ở cách đó 15.000 km.

*********************************

Giải thi đấu, trong một bầu không khí nặng nề mà khác thường vẫn đang được tiếp tục tiến hành.

Sau trận đánh của Bazz, hứng thú của mọi người cũng không còn đặt ở trên người cơ sĩ của các lưu phái khác nữa. Hiện tại, dòng chảy ngầm giữa Phỉ Quân và người Phỉ Dương đang cuộn trào mãnh liệt, giờ đã vượt xa bản thân cái giải thi đấu này rồi.

Cơ sĩ cao cấp dưới tay người Phỉ Dương cũng không ít. Cái khác không nói, chỉ riêng Tuyệt Sát Lưu thôi thì cũng đã có Chiến thần robot cấp ba Harriman và Chiến thần robot cấp một Kilburn. Còn Thái Lưu, thì cũng có Chiến thần robot cấp ba Nakagawa Daiki.

Mà Phỉ Quân, thì lại chỉ phái ra bốn gã Kỵ Sĩ robot. Người có cấp độ cao nhất cũng chỉ là nguyên thiếu tông chủ của Huyễn Ảnh Lưu. Kỵ Sĩ robot cấp một Cosmo.

Thi đấu lôi đài đánh tới cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào, mọi người rất bức thiết muốn biết.

Bọn họ cũng không nghi ngờ một chút nào rằng người Phỉ Dương sẽ sử dụng thủ đoạn ngang ngược ở phía sau trận thi đấu. Có điều, càng như thế này, bọn họ lại càng nghĩ không ra được, Phỉ Quân, đến tột cùng là sẽ làm như thế nào.

Phỉ Quân đã cho người Phỉ Dương một cái bạt tai đầu tiên. Kế tiếp, cái gã mập mạp đang dán giấy lên mặt kia sẽ làm cái gì?!

Là thấy đủ thì thu tay, không cho mấy gã Kỵ Sĩ robot trẻ tuổi quyết đấu với Chiến thần robot, hay là dùng phương thức càng cứng rắn hơn, cho người Phỉ Dương kiêu ngạo một cú hồi mã thương?!

Thi đấu vẫn đang tiếp tục, sóng gió như không.

Long Thái, Bộ Binh và Cosmo lần lượt lên đài, phân biệt đánh bại đối thủ của mình. Khác với Bazz, đối thủ của bọn họ cũng không phải là Thống Lĩnh robot, mà là các Kỵ Sĩ robot có đẳng cấp không khác biệt lắm so với bọn họ.

Người Phỉ Dương tựa hồ đã không còn ý tứ làm khó bọn họ. Về sau, mọi người thậm chí còn cảm tưởng như cuộc quyết đấu của Bazz và Parkinson ngay từ đầu chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Cái cảm giác này kéo dài mãi cho đến 4h chiều, khi top 16 được sinh ra.

Lịch thi đấu của top 16.

Bazz, đánh với Chiến thần cấp ba của Tuyệt Sát Lưu - Harriman.

Cosmo, đánh với Chiến thần cấp một của Tuyệt Sát Lưu - Kilburn.

Bộ Binh, đánh với Chiến thần cấp ba của Thái Lưu - Nakagawa Daiki.

Long Thái, đánh với Thống Lĩnh robot cấp một của Cuồng Lưu - Joseph.

Trên khán đài liền ồ lên một mảnh.
Bình Luận (0)
Comment