Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 511

Trận chiến ở Lam Thạch tinh đã kết thúc, các công tác thanh tiễu cũng đã tiếp cận vĩ thanh.

Liên quân Tây Ước vốn đã dốc toàn bộ lực lượng cũng không còn lưu lại bao nhiêu bộ đội phòng thủ ở Lam Thạch Tinh. Ngoại trừ một hạm đội Jaban cấp A ra, chỉ còn lại một ít bộ đội phòng giữ địa phương. Số binh lực này, dưới đợt tấn công đầu tiên của tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương đã tổn thất hầu như không còn, đợi đến khi hạm đội Phỉ Dương chiếm được cảng vũ trụ, xuất ra bộ đội thiết giáp xuất kích ra xung quanh như sấm sét, bộ đội lục quân tàn dư của Tây Ước chỉ có thể lựa chọn đầu hàng hoặc bị tiêu diệt.

Mọi người đều không ngờ tới, cái tinh cầu đã bị đánh dấu là khu vực nội bộ trên bản đồ tác chiến chiến khu Đông Nam của Tây Ước lại gặp phải sự đánh lén của hạm đội Phỉ Dương. Một đao này của Phỉ Minh thực sự vừa đau vừa chuẩn lại vừa độc.

Phải biết rằng, Lam Thạch tinh lúc này, phòng ngự đang trống rỗng, đồng thời cũng đang đến thời điểm khai phá bắt đầu phát huy tác dụng. Tài nguyên khoáng sản ở đây đang được khai thác ra trọn vẹn không ngừng nghỉ, rất nhiều tập đoàn xí nghiệp Tây ước vừa mới vào quỹ đạo. Giờ bị hạm đội Phỉ Minh tập kích, mọi nỗ lực và công sức bỏ ra trước đó đều đã hóa thành hư ảo. Cho dù có phản công trở lại, không có một hai năm thời gian thì đừng mong khôi phục lại nguyên khí.

Càng nghiêm trọng chính là, bố trí chiến lược của Tây Ước trên toàn bộ tinh vực Đông Nam cũng bởi vì cái căn cứ bàn đạp quan trọng nhất này thất thủ ngoài ý muốn mà bị ảnh hưởng.

Không còn Lam Thạch tinh, rất nhiều kế hoạch đều không thể thực thi. Chiến cục giữa tinh hệ Reske, tuyến đường bay chính đông nam và tinh hệ Newton Leray nguyên bản liền mạch với nhau, giờ đã bị gãy thành ba đoạn không thể hô ứng. Tại Reske, quân Sous phải đơn độc đối mặt với liên quân Phỉ Minh. Tại tuyến đường bay chính đông nam, hạm đội của Sous và Jaban đã bị đoạn tuyệt tiếp tế tiếp viện. Tại Leray, trước khi làm ra bất cứ một quyết sách nào, đều phải đề phòng hạm đội Phỉ Minh ở tinh hệ Long Bow từ phía sau đâm cho một đao.

Một đợt tập kích, Tây Ước bị mất đi không chỉ có tài nguyên, căn cứ và hạm đội, còn có cả ưu thế chiến lược, sĩ khí và niềm tin chiếm tiên cơ vốn phải vất vả mới dựng nên được.

Sân bay số 1 của căn cứ quân sự Floak Lam Thạch tinh, được thiết lập ở trên một ngọn núi cao 500m so với mặt nước biển tại căn cứ đông nam.

Dọc theo con đường phi hành rộng và thẳng tắp, từ khu trung tâm căn cứ đến sân bay chỉ mất thời gian vài phút. Tới đỉnh núi, xuyên qua một sườn dốc phủ đầy các gốc đại thụ che trời ở cuối đường cái, tầm nhìn bỗng nhiên rộng mở. Đây là một vùng bình nguyên mênh mông bát ngát. Bên trái đường cái là bãi đáp máy bay, kho hàng, doanh trại, tháp hướng dẫn bay, cùng với tháp thông thiên có thể cho tàu con thoi đáp phóng với tốc độ cao. Phía bên phải, lại là một loạt các điểm đỗ lơ lửng được dựng lên sát vách núi, kéo dài liên miên nhìn không tới điểm cuối.

Chiếc xe việt dã sơn màu rằn ri hạ xuống bốn bánh xe của mình ở cuối con đường cái, ầm vang ngoắc lên con đường dẫn tới bến đỗ. Sau khi mau chóng vượt qua mười mấy chiếc chiến hạm to lớn, vòng qua một cái hố bom nằm chình ình giữa đường, cuối cùng đã dừng lại ở trước một chiếc tàu chiến đấu hùng tráng.

Douglas nhảy xuống khỏi xe việt dã, đưa mắt nhìn ra xa. Phía sau chiến hạm đang lơ lửng giữa không trung chính là thành phố Floak. Tinh không vạn dặm, thành phố nhỏ bé trên bình nguyên dưới chân núi đang hiện ra toàn bộ. Rừng cao ốc cao thấp chi chít, các con đường giăng khắp nơi, còn có cả các khu công nghiệp rậm rạp xung quanh và căn cứ lục quân phía xa hơn nữa... Đây là một tòa thành quân sự nhỏ. Tất cả mọi thứ trong thành đều tồn tại vì cái căn cứ quân sự ở dưới chân này.

Tuy rằng lúc này đứng ở trên núi, thành phố trông có vẻ yên tĩnh và an tường. Thế nhưng, Douglas biết, ở đó đang dậy lên một cơn bão lốc. Ba sư đoàn thiết giáp đổ bộ đường không tương ứng của tập đoàn hạm đội số 19 đã xuất ra toàn bộ. Vô số các robot [Thiên Phú] và [Thần Tứ] đang tiến hành càn quét tất cả mọi thứ của Tây Ước ở trong mỗi một thành thị trên cái tinh cầu này, bao gồm tất cả các binh sĩ, xí nghiệp và dân di cư của bọn hắn.

Sẽ có tiếng khóc, và cũng sẽ có khung cảnh thê thảm bất nhẫn, thế nhưng, đây cũng không phải là lí do để dừng lại. Đây là chiến tranh. Khi những người dân di cư này của Tây Ước dốc hết sức lực để ủng hộ chính phủ của mình, rời bỏ quốc gia của mình, theo quân đội của mình để đến phiến thổ địa bị chinh phục và bắt đầu hưởng thụ thành quả thắng lợi, bọn họ phải hiểu được rằng, tất cả những thứ này, đều là có cái giá của nó. Bọn họ đã ngồi lên chiếu bạc, vậy thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý thua tiền.

Douglas bước lên tàu chiến đấu [Sao Bọ Cạp]. Các thuyền viên nhìn thấy thượng cấp tối cao đến, không hề khẩn trương mà bắt đầu tập hợp xếp hành nghênh đón. Bọn họ chỉ mỉm cười nhấc tay cúi chào Douglas, sau đó tiếp tục sau đó tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Tuần sát mỗi ngày một lần chính là lệ cũ được hình thành sau khi hạm đội này tiếp nhận sự lãnh đạo của Douglas.

Tất cả mọi người đều biết, bất kể có bận bịu ra sao, Douglas vẫn luôn đi xuống tới cấp cơ sở nhất, để lắng nghe tiếng lòng của các quan binh tác chiến. Đây không phải là kiểu quan tâm giả mù sa mưa, cũng không phải là để làm đẹp, mà là một công tác thực sự. Vị thượng cấp trẻ tuổi này cũng không phải là một kẻ ngu lý luận suông ham công lớn. Hắn đã dùng cách thức này để in lên dấu ấn của mình lên cả hạm đội.

Binh lính bình thường có thể trực tiếp biểu đạt ý kiến và kiến nghị của mình. Mỗi một kiến nghị về hạm đội của bọn họ đều đạt được từ việc huấn luyện, làm việc và chiến đấu. Bất kể là bệnh da lông của pháo năng lượng kiểu mới, chỉnh sửa hệ thống điều khiển hỏa lực, quyết định sai lầm của sĩ quan cấp trên, hay là ăn uống sinh hoạt không quen, Douglas đều yên lặng lắng nghe. Hắn luôn chú ý ký với từng kiến nghị hữu hiệu thiết thực, sau đó giải quyết vấn đề trước khi chiến đấu.

Được đi theo một vị thượng cấp thực tế, cẩn thận và luôn luôn có phán đoán và quyết định chính xác như vậy, đó chính là chuyện may mắn nhất của các binh sĩ vốn luôn lăn lộn ở sát rìa sinh tử này. Phần lớn bọn họ không hề có ý muốn trở thành tướng quân hay nguyên soái, bọn họ chỉ hi vọng có thể được sống đến khi chiến tranh kết thúc, mà không phải là ném đi cái mạng trong một thời gian sai lầm ở một địa điểm sai lầm bởi vì sự ngu xuẩn sĩ quan chỉ huy.

Trước khi trở thành sĩ quan chỉ huy của tập đoàn hạm đội số 19, danh tiếng Douglas cũng rất lớn. Rất nhiều người biết đến vị tướng lĩnh trẻ tuổi không tính là thiên tài nhưng lại càng xuất sắc hơn rất nhiều thiên tài này. Có điều, đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Cho đến mấy chục ngày tiềm phục ở tinh hệ Ốc Mượn Hồn, Douglas mới chiếm được sự tín nhiệm của mọi người bằng phương thức lắng nghe đặc biệt của hắn.

Mà trong trận tập kích kinh điển này, hắn đã giành được sự tôn kính của mọi người.

Đây là một trận thắng nhẹ nhàng sảng khoái. Kết quả thắng lợi từ lúc giả lập và lập kế hoạch tác chiến cũng đã được định trước rồi. Thắng lợi như vậy mới chân chính là thắng lợi. Trong nhà bày mưu tính kế, ngoài dặm quyết thắng thiên lý, có lẽ là như thế này đây.

"Xảy ra vấn đề gì vậy?" Douglas ngồi xổm xuống bên cạnh máy trữ tồn động năng ở tầng dưới cùng trong khoang động lực của chiếc chiến hạm to lớn, hỏi một binh sĩ sửa chữa đang kiểm tra máy móc.

"Thưa ngài, cái tên này đình công rồi!" Binh sĩ sửa chữa vỗ vỗ vào vỏ ngoài hợp kim của chiếc máy trữ tồn động năng vốn lớn hơn cả một chiếc xe bay công cộng ở trên đỉnh đầu, làm phát ra âm thanh bang bang, căm tức nói: "Khi đánh chiếc tàu chiến đấu Jaban kia, khoang chủ pháo đã chơi lớn quá rồi, cao hơn tới 30% so với khi tác chiến bình thường theo mức phân phối năng lượng đưa ra của bộ phận động lực chúng ta. Cái đám khốn kia, nếu như không phải cách quá xa, người của khoang máy đẩy đã xông tới đầu hạm mà cho tất cả bao gồm cả chỉ huy cấp một trong khoang chủ pháo một trận, rồi sau đó hỏi xem bọn hắn có muốn cho chiến hạm dừng lại làm pháo đài để cho bọn hắn đánh một trận đã đời hay không?!"

Douglas nở nụ cười: "Xem ra, vấn đề này vẫn cứ để cho khoang động lực giải quyết đi. Cái máy trữ động năng này là bị hỏng lúc đó hả?"

"Đúng thế, thưa ngài." Binh sĩ sửa chữa chui ra từ phía dưới máy trữ động năng hình trụ, bắt lấy một tấm khăn mặt bẩn thỉu đang treo ở bên cạnh, xoa xoa bàn tay vấy đầy dầu mỡ, từ trên máy giám sát di động lôi ra một sợi dây truyền số liệu, cắm vào trong ổ cắm của hệ thống điều khiển điện tử của máy trữ động năng, trong miệng oán giận nói: "Nào có cái máy trữ động năng nào có thể nạp xả qua lại sáu lần trong vòng mười phút. Gia tốc phóng với tần suất này, đơn vị dự trữ nội bộ căn bản là không chịu nổi."

"Mau khôi phục lại sức khỏe cho hắn đi. Có lẽ không lâu sau, cậu còn muốn cho cái đám ở khoang chủ pháo kia ăn đòn đấy." Douglas cười cười, đứng dậy: "Nhớ đấy, chờ cái đám kia được ghi quân công, đừng quên cho bọn hắn một trận. Lần này, bọn hắn vậy mà đã phá hủy năm chiếc chiến hạm Jaban đấy."

" Đó là do đám người Jaban quá kém rồi!" Binh sĩ sửa chữa bĩu môi, vui vẻ nói: "Chỉ dựa vào mấy cái chiến hạm già cỗi kia của bọn hắn, đừng nói là bọn hắn không phòng bị, bị bốn hạm đội của chúng ta cùng nhau đánh, cho dù đối chọi chính diện, một hạm đội cấp b của chúng ta cũng có thể đánh cho bọn hắn gọi cha gọi mẹ! Tôi nhìn qua rồi, đống chiến hạm kia, cái già nhất đại khái cũng tới hai mươi năm tuổi rồi thì phải?"

"Đừng coi thường người Jaban." Douglas lắc đầu nói: "Tuy rằng bộ đội thường quy của bọn họ đa số đều là trang bị cũ kỹ, thế nhưng về số lượng, bọn họ cũng chiếm ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa, hạm đội hoàng gia của bọn họ tuyệt đối là tinh nhuệ của tinh nhuệ. Trang bị cũng đều là chiến hạm và vũ khí tiên tiến nhất. Cậu và đám bạn của cậu nghìn vạn lần đừng có khinh địch."

"Rõ, thưa tướng quân." Binh sĩ sửa chữa nghiêm túc nói: "Tôi hiểu rõ. Lời khuyên của ngài, tôi sẽ nhắn nhủ tới từng người trên chiếc tàu này. Có điều, cũng xin ngài tin tưởng vào dũng khí và sức chiến đấu của chúng tôi!"

Nói xong, binh sĩ cẩn thận mà hỏi thăm: "Thưa ngài, đám người Jaban chết tiệt kia lúc nào thì mới phản công?!"

Douglas nói: "Rất nhanh thôi, ở đây dù sao cũng là điểm nút chiến lược của Tây Ước, mất đi nơi này, bọn hắn sẽ bị chúng ta vít cổ."

"Ừm!" Binh sĩ sửa chữa tháo xuống dây truyền số liệu, lại một lần nữa mở nắp sửa chữa của máy trữ động năng, một bên dùng cánh tay máy móc tự động để tháo ốc, một bên nói: "Chúng ta hiện tại giống như cái đinh đóng lên ngực bọn hắn. Nếu không đánh đuổi chúng ta, bọn hắn làm cái gì cũng không được. Nếu như động tác của người Trenock nhanh hơn chút nữa, sợ rằng chiến hỏa sẽ cháy tới nhà của bọn hắn rồi."

Douglas hứng trí đứng nghe, tuyệt đối không cảm thấy thảo luận vấn đề chiến lược với một gã binh sĩ sửa chữa thì có cái gì không thích hợp, mặc dù chuyện này thoạt nhìn có chút buồn cười.

"Tướng quân, tập đoàn hạm đội số 19 của ta lần này coi như là nổi danh rồi đúng không?" Binh sĩ sửa chữa buôn chuyện một cách hưng phấn: "Hành động đánh lén hoàn mỹ như thế, lại đúng ở chỗ yếu hại của Tây Ước. Tôi nghĩ, ánh mắt của cả vũ trụ sợ rằng đều tập trung ở trên người chúng ta."

"Ta nghĩ chắc là thế." Douglas cười ha ha, cậu binh sĩ sửa chữa này bàn luận hư vinh một cách thẳng thừng, có chút dễ mến. Tin tức tinh hệ Long Bow bị đánh lén đã truyền khắp vũ trụ, Tây Ước ngày nào còn chưa đoạt trở lại nơi này, ưu thế chiến lược của bọn họ còn chưa phát huy được ngày đó. Nói nơi này là tiêu điểm của ánh mắt, là trung tâm của toàn bộ chiến cuộc tinh vực Đông Nam, tuyệt đối là không quá lời.

" Bạn gái của tôi nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì tôi đã tham gia trận chiến lần này." Binh sĩ sửa chữa cười hì hì nói.

Lúc này, máy liên lạc của Douglas đột nhiên vang lên. Douglas ra hiệu im lặng với binh sĩ sửa chữa, kết nối liên lạc. Vài phút sau, lông mày của hắn đã nhíu chặt lại.

"Được rồi, ta phải đi rồi. Thật cao hứng khi được quen biết cậu, binh sĩ." Kết thúc trò chuyện, Douglas chào quân lễ với binh sĩ sửa chữa: "Ta là trung tướng Douglas."

"Binh nhất, Johan Owen." Binh sĩ sửa chữa mau chóng hoàn lễ, trên khuôn mặt đen xì đầy dầu mỡ lộ ra hàm răng trắng bóng: "Có thể được nói chuyện với ngài là là vinh hạnh của tôi. Tôi sẽ kể cho con cháu tôi nghe về cuộc nói chuyên lần này."

Douglas mỉm cười, rời khỏi cậu binh sĩ vui vẻ lại có chút lắm mồm này.

Đợi đến khi bóng lưng của Douglas biến mất khỏi cửa khoang tự động, binh sĩ sửa chữa Owen mới thu hồi ánh mắt kính phục, đẩy nhanh tốc độ thực hiện công việc của mình.

Tuy rằng Douglas thoạt nhìn rất ung dung, thế nhưng, vừa rồi, binh sĩ sửa chữa đã nghe thấy một tin tức kinh người mơ hồ truyền đến từ trong máy liên lạc của Douglas --- Hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng của đế quốc Binalter đã xuất hiện ở cách tinh hệ Long Bow chỉ có hai điểm Bước Nhảy. Nơi đó chính là tuyến cảnh giới vòng ngoài được bố trí tàu điều tra của tập đoàn hạm đội số 19.

Nhịp tim của binh sĩ sửa chữa đã đập nhanh hơn.

Hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng, đó là quy mô của sáu hạm đội cấp A! Không thể nghi ngờ, đây là mang ý nghĩa của một trận huyết chiến sống mái!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Hạm đội đang tiến lên trong sự trầm mặc.

Mập mạp đang đứng ở rìa lan can hình cung tròn nhô lên của đài điều khiển trung ương, nhìn vũ trụ thâm thúy ngoài cửa sổ cầu hạm, cảm xúc đan xen.

Hồ đồ mà tòng quân, hồ đồ mà bị cuốn vào chiến, hồ đồ mà trở thành anh hùng Liên Bang Leray, lại hồ đồ mà lưu lạc trong thế giới tự do Mars. Mình tựa hồ vĩnh viễn vẫn cứ giãy dụa một cách hồ đồ như thế ở trong chiến tranh. Liên bang đã chia năm xẻ bảy, Tây Ước vẫn còn hùng mạnh không chút sứt mẻ. Tương lai của cuộc chiến tranh vẫn cứ khó mà dự đoán như trước. Mộng tưởng trở thành một gã thiên kiêu, một gã tiểu ác bá tuyệt thế cũng bởi vậy mà xa xa không hẹn.

Nước mắt tràn mi... Cái cuộc sống này lúc nào mới yên lành trở lại đây. Cứ tiếp diễn như thế, tiểu ác bá sẽ trở thành lão hạc chim bạc mất. Ý cảnh đâu chỉ khác biệt nghìn vạn dặm!

" Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Phía sau đã truyền đến giọng nói dịu dàng của Phương Hương.

Mập mạp quay đầu. Trước mắt, vị thiếu tướng Salerga xinh đẹp tuyệt luân này, viền mắt vẫn đang đỏ hồng hồng như cũ, hết sức động lòng người. Với một người vẫn luôn đè nén tâm tình như nàng, khi được trở về tinh hệ Long Bow, một lần nữa được trở lại không vực mà tướng quân Tolstoi đã hi sinh, rốt cục đã khiên cho nước mắt của nàng tràn mi không thể kiềm chế.

" Không có gì." Mập mạp nở nụ cười chất phác, xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã trở nên thâm thúy mà kiên nghị, phảng phất như đang tự hỏi về số phận của tương lai nhân loại.

" Ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi phải không?" Phương Hương cắn cắn môi. Mỗi lần nhìn thấy sắc mặt lo lắng cho dân cho nước này của mập mạp, nàng lại cảm thấy tức cười. Cái tên này thực sự không giống một gã anh hùng Liên bang, có nghiêm trang đến mấy đi nữa thì cũng khiến cho người ta ôm bụng gào khóc.

" Cái gì?" Bị Phương Hương hỏi một vấn đề không đầu không đuôi, mập mạp tựa hồ có chút chột dạ, vẻ mặt kiên nghị nhất thời trở nên thiếu sức sống, nét cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc.

"Đến nơi này ấy." Phương Hương tiến lên một bước, đứng chung một chỗ với mập mạp, vịn tay vào lan can, nhẹ nhàng nói: "Dùng phương thức này để tế điện tướng quân Tolstoi."

" Dù sao cũng phải đi qua nơi này, thế nên..." Mập mạp hời hợt nói nửa câu, lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn cũng không muốn tiếp tục nói về cái chủ đề này.

Có điều, dự định của hắn đã thất bại rồi. Phương Hương nhìm chăm chú vào hắn, thở dài nhè nhẹ, buồn bã nói: "Kỳ thực... Ta cũng biết, dọc đường đi, tâm tình của chúng ta có chút không thích hợp."

Mập mạp kinh ngạc đón nhận ánh mắt của Phương Hương. Trong đôi mắt trong suốt động lòng người kia, hắn nhìn thấy, đó là sự cảm kích.

"Cảm ơn người..." Phương Hương né tránh ánh mắt của mập mạp, nhìn ra tinh không ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Trở lại Salerga, đối với đám người chúng ta mà nói, thực sự quá mức đột nhiên rồi. Chúng ta không nghĩ tới sẽ được trở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Khi chúng ta càng ngày càng gần với tổ quốc, càng gần với khoảng tinh không mà chúng ta đã từng rong ruổi vô số lần này, chúng ta lại càng sợ hãi, cũng càng phẫn nộ. Tâm tình này đang lan tràn trong tất cả các quan binh Salerga. Ta đã nhận ra được, bởi vì, ngay cả bản thân ta cũng có. Nếu như thấy chiến hạm Tây Ước xuất hiện ở trước mắt ta, ta nhất định sẽ dùng phương thức phẫn nộ nhất để phát động tấn công..."

" Mà hiện tại..." Phương Hương nhoẻn miệng cười: "Ta đã bình tĩnh hơn. Trong khoảng tinh không mà chúng ta đã chiến đấu khi trước kia, chính là nước mắt và ánh mắt của tướng quân Tolstoi, chúng đã khiến cho chúng ta bình tĩnh lại. Chúng ta hiểu rõ, đây là một cuộc chiến tranh gian khổ, chúng ta phải tiến về phía trước một cách gian nan. Mặc dù chúng ta vẫn còn đang mang tội danh phản quốc, mặc dù chúng ta vẫn còn rất phẫn nộ, thế nhưng, tất cả các hành vi không lý trí đều sẽ làm tổn thương đến chiến hữu bên cạnh chúng ta."

Mập mạp gãi gãi mái đầu ngắn ngủn không quá 2mm, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Tế điện Tolstoi, nguyên nhân lớn nhất dĩ nhiên là hắn muốn thể hiện sự tôn trọng của mình đối với vị lão tướng quân Salerga thà chết chứ không chịu khuất phục này. Thế nhưng, sâu tận đáy lòng, chưa hẳn là không có ý nghĩ thu mua nhân tâm, khống chế tâm tình nông nổi của các quan binh Salerga. Là một chuyên gia tâm lý học, hắn hiểu hơn ai hết về sự ngưng tụ và tác dụng trấn an của đợt tế điện lần này đối với toàn bộ hạm đội.

Mập mạp không tính là một sĩ quan chỉ huy đúng tiêu chuẩn, hắn không có kinh nghiệm lãnh đạo một đội quân quy mô lớn. Hắn thậm chí phải tốn rất nhiều thời gian mới chuẩn bị tốt để lãnh đạo một đội ngũ.

Mà muốn trở thành một người lãnh đạo, mấy chuyên vô sỉ như thu mua nhân tâm, bất động thanh sắc mà khống chế đội ngũ, thúc đẩy binh sĩ chiến đấu, hô hào tin ngưỡng và tự do,... này chính là đều phải làm. Điều này làm cho mập mạp rất thống khổ. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình thiếu sự vô sỉ, da mặt cũng không đủ dày.

Tỷ như hiện tại, vẻ mặt của hắn cũng rất xấu hổ... Chí ít thì biểu hiện ra là như vậy.

" Kế hoạch tác chiến, ta đã xem qua rồi." Phương Hương tựa hồ biết rõ vị mập mạp "hơi biết cái gì gọi là xấu hổ" này đang suy nghĩ cái gì, liền chuyển đề tài: "Từ tin tức bên ngoài mà tàu điều tra thu được, tướng quân Douglas đã tiến hành một đợt tập kích thành công. Hiện tại, toàn bộ Lam Thạch đã nằm dưới sự khống chế của hạm đội Phỉ Dương, ba điểm Bước Nhảy lớn của tinh vực Long Bow tất nhiên đã nằm trong tay hạm đội Phỉ Dương. Thế nên, hạm đội Tàng Phong chỉ cần đi vào được tinh hệ Long Bow là có thể bảo đảm an toàn. Việc mà chúng ta cần làm bây giờ chính là làm thế nào để bảo đảm hạm đội Tàng Phong có thể yên lặng thông qua điểm Bước Nhảy Bermuda và ba tinh hệ công cộng dẫn tới tinh hệ Long Bow."

Việc đến đây để tiếp ứng hạm đội Tàng Phong Leray, ngày đầu tiên khi lên đường, Phương Hương cũng đã biết. Tin tức này đã khiến cho nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Kinh ngạc, là bởi vì chính phủ Leray vậy mà lại có thể tích góp từng chút ra được lực lượng cuối cùng này ở dưới tình huống khó khăn như vậy , đồng thời cũng giấy diếm được con mắt của tất cả mọi người. Mà vui mừng, lại là bởi vì Phỉ Quân một khi hội sư được với hạm đội Tàng Phong, chính là có thể mau chóng lớn mạnh như mong đợi.

Phương Hương từ đầu tới đuôi cũng không hề phân biệt giữa Salerga và Leray, nàng đã sớm coi mình là một thành viên của Phỉ Quân! Đối với tương lai của cái đoàn thể này, nàng đang tràn ngập chờ mong. Từ lúc gặp gỡ mập mạp, một đường đi tới này, nàng đã nhận được rất nhiều tin vui. Tất cả những thứ này, khi nàng rời khỏi tinh hệ Long Bow, lưu vong ở Mars, chính là nằm mơ cũng không ngờ tới được.

" Điểm Bước Nhảy không nhất định là đều nằm dưới sự khống chế của Douglas." Nghe xong phân tích của Phương Hương, mập mạp lắc đầu nói: "Nếu như ta là Douglas mà nói, sau khi phá hủy được căn cứ Lam Thạch tinh của Tây Ước, ta sẽ tiến hành dây dưa du đấu với bộ đội phản công của bọn hắn. Biến tinh hệ Long Bow thành một chiến trường như mấy tinh hệ xung quanh, mà không phải là một tòa thành! Đối với hạm đội Phỉ Dương hiện tại mà nói, một không gian chuyển hướng chiến lược rộng rãi còn đáng để lựa chọn hơn xa điểm Bước Nhảy."

"Ý của người là..." Phương Hương kinh ngạc hỏi: "Douglas sẽ vứt bỏ Lam Thạch tinh?"

" Mập mạp Ta không biết hắn có làm thế hay không. Nếu như là ta mà nói, ta sẽ làm!" Mập mạp nhìn Phương Hương nói: "Có thể phá hủy được thì liền phá hủy, cướp đoạt được gì thì liền đoạt hết. Muốn khống chế cái tinh vực này, không nhất định phải khống chế điểm Bước Nhảy, càng không cần ở lại Lam Thạch tinh. Phải biết rằng, Douglas cũng không có bộ đội mặt đất số lượng lớn. Mà ở đây cũng là phần bụng trọng yếu của Tây Ước, chưa đến một tuần, Jaban chính là có thể tổ chức phản công quy mô lớn."

"Một tuần." Phương Hương hơi có chút suy nghĩ nói: "Vậy ngươi thì ước định giữa ngươi và hạm đội Tàng Phong..."

" Cơ hội tốt nhất để hội sư chính là sau khi chủ lực hạm đội phản kích Jaban tiến vào tinh hệ Long Bow." Mập mạp như đinh đóng cột nói: "" Hiện tại chính là thời điểm khẩn trương cao độ của quân đội Tây Ước đóng quân tại tinh hệ Bermuda, dựa theo trạng thái hiện nay, bọn hắn tất yếu phải phòng bị Douglas và Fischella, đồng thời phát động công kích phát động công kích vào Bermuda và tinh vực Trung Ương Leray. Chỉ có chờ bọn hắn điều phái chủ lực hạm đội tiến vào tinh hệ Long Bow, ánh mắt của bọn hắn mới có thể rời khỏi thông đạo giữa Bermuda và tinh hệ Long Bow. Ai mà ngờ được, chúng ta còn đang ẩn giấu một hạm đội ở phía sau bọn hắn. Mất đi căn cứ Lam Thạch tinh, hạm đội Tây Ước tất nhiên cần một tuyến tiếp viện. Mà tuyến tiếp viện này chính là đầu trận tuyến cho chúng ta quấy rầy bọn họ, vừa trợ giúp cho Douglas, vừa là điểm mấu chốt cho hội sư thành công."

Mập mạp dừng một chút rồi nói tiếp: "Tin tức Douglas đánh lén tinh hệ Long Bow thành công, hạm đội Tàng Phong chắc chắn sẽ biết, bởi vì phải tận lực giảm bớt liên hệ, thế nên, chúng ta chỉ có thể dựa theo tiết tấu của hạm đội Tàng Phong. Chúng ta phải bảo đảm trươc khi Jaban tiến hành phản công, tinh hệ Long Bow phải nằm trong tầm khống chế tuyệt đối của Phỉ Dương. Đồng thời, phải bảo đảm sự an toàn cho tuyến đường bay thông tới Bermuda."

"Nếu như đã tới rồi, chúng ta tự nhiên không thể cứ thế mà rời đi." Ngón tay mập mạp vô thức gõ lên lan can, trên khuôn mặt chất phác, tròng mắt đang xoay chuyển cực nhanh: "Trenock đã triển khai phản công toàn diện vào Reske. Lúc này Douglas đánh lén tinh hệ Long Bow, rất hiển nhiên, chính là vì để vít lấy cái cổ của Tây Ước, tranh thủ thời gian cho Trenock. Chúng ta không ngại vào lúc này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của..."

"Tính toán không tệ đấy."

Mập mạp và Phương Hương kinh ngạc quay đầu lại, vậy mà lại phát hiện ra Margaret đang cười cợt đứng ở phía sau.

"Ngươi lén nghe chúng ta nói chuyện?!" Mập mạp sầm mặt lại, ngôn từ chính nghĩa: "Ngươi có biết hành vi như vậy là rất không có lễ giáo hay không?"

" Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng là quân đồng minh." Margaret mỉm cười nói: "Nếu ta hiện tại đã ở trên chiến thuyền này, như vậy, ta cũng là một thành viên trong cái đội quân này. Các ngươi nói chuyện, ta chỉ là vừa lúc đi qua vô ý nghe thấy một hai câu mà thôi. Huống hồ, nói đến bố trí chiến lược của phe cánh hai bên, còn có người rõ ràng hơn ta được nữa sao?"

"Cái con bé dối trá này, ngươi thì biết cái gì." Mập mạp không hề phong độ mà vung tay lên: "Qua bên kia chơi đi."

"Hừ!" Margaret hừ một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Douglas đang lãnh đạo chính là bốn hạm đội cấp A tinh nhuệ của Phỉ Dương, bộ đội tham gia phản công của Jaban chỉ có nhiều mà không ít. Thật không hiểu, trên chiến trường kịch liệt nhất của hai bên, một cái hạm đội nát bét thì có thể làm dậy lên được tác dụng gì. Đứng ở chỗ này thảo luận thế cục, mưu toan cháy nhà hôi của, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"

" Số lượng nhiều thì to à?" Mập mạp cười lạnh nói: "Ông đây chơi đều là lấy ít thắng nhiều đấy!"

" Bộ chỉ huy quân đồng minh có kế hoạch tác chiến tổng thể!" Margaret khinh thường nói: "Dựa vào thực lực hiện tại của các ngươi, ta hoài nghi, cho dù đem một hạm đội cấp A tới trước mặt các ngươi cho cho các ngươi tùy tiện nổ súng, các ngươi đều phải tiêu tốn đến nửa năm thời gian. Tới nơi này, hiệp đồng tác chiến với tướng quân Douglas, ta không phản đối. Thế nhưng nếu như muốn làm theo ý mình, quấy nhiễu toàn bộ chiến cuộc, ta nhất định phải can thiệp. Ta cũng không muốn cho một cục cứt chuột làm hỏng nồi canh!"

"Ngươi mới là cứt chuột ấy!" Mập mạp nổi trận lôi đình: "Ngươi bị mù à? Ông đây chí ít cũng là một hạm đội cấp B!"

"Ai là cứt chuột thì người đấy rõ ràng." Margaret khoan thai nói: "Dọc đường đi, đối kháng giả lập với ta, ngươi thắng được mấy lần chứ?"

"Đấy là ông đây sợ ngươi thua khóc nên nhường ngươi thôi!" Mập mạp thẹn quá thành giận nói. Nói thật, so giả lập với Margaret, hắn thật sự là thắng ít thua nhiều. Dù sao thì, mặc dù mỗi ngày đều học tập, thế nhưng tri thức cơ sở quân sự và kỹ thuật chỉ huy cơ bản rộng lớn như biển, hắn vẫn còn không thể so sánh với một Margaret từ bé đã lớn lên và đi theo bên cạnh Hastings.

" Phi, không biết xấu hổ!" Margaret xem thường.

" Đừng xem ngươi là cháu gái Hastings, chọc giận ông đây, ông đây vẫn thu thập ngươi như thường. Ngươi có tin hay không?!"

" Có bản lĩnh thì ngươi thử xem!"

Nhìn hai người so kè với nhau, Phương Hương đứng ở một bên dở khóc dở cười. Hai người này đơn giản là là một đôi oan gia trời sinh, vừa thấy mặt đã không thể nói rõ mấy câu, liền tranh cãi ầm ĩ với nhau long trời lở đất giống như trẻ con. Ai mà ngờ được, một người là anh hùng Liên bang Leray đã sáng tạo ra vô số kỳ tích, còn người kia, thì lại là thiên tài quân sự được Hastings dốc lòng bồi dưỡng hai mươi năm?

Margaret hiển nhiên không biết được thực lực chân chính của hạm đội Phỉ Quân, lại càng không biết về sự tồn tại của hạm đội Tàng Phong. Từ lập trường của nàng mà xem, bất kể thế nào, trong trận chiến đẳng cấp cao này, hạm đội Phỉ Quân đều là một vật làm nền không giúp ích được vào việc gì. Nếu như bởi vì Phỉ Quân quấy rối mà dẫn đến hạm đội Phỉ Dương của Douglas bị bất lợi, đối với nàng mà nói, đây tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Mà mập mạp, hết lần này tới lần khác đều không ăn ngay nói thật. Đối với vị thượng tá Phỉ Dương này, hắn có sự cảnh giác trời sinh, vừa thấy mặt đã không cho một chút mặt mũi nào.

Phương Hương cười kéo lấy Margaret đang nổi giận, lườm mập mạp một cái, giảng hòa nói: "Được rồi, Margaret nói rất đúng, chúng ta dù sao cũng là..." Lời của nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên, đã bị tiếng hô của một viên tham mưu thở hồng hộc xông lên đài chỉ huy trung ương cắt đứt.

" Báo cáo! Tàu điều tra số 1 phát hiện ra số lượng lớn hạm đội Tây Ước, hiện nay đang đi về phía tinh hệ Long Bow."

" Cái gì?" Ba người kinh ngạc liếc nhau, tin tức này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Không ai nghĩ tới động tác của Tây Ước lại nhanh như vậy. Phải biết rằng, Douglas mới chiếm được Lam Thạch tinh được hơn sáu mươi giờ đồng hồ, theo lý mà nói, Jaban hẳn là không có lực lượng phản công ngay lập tức. Binh lực ở Bermuda tối đa chỉ đủ cho bọn hắn phòng ngự mà thôi. Muốn triệu tập quân đội từ bản thổ Jaban, đó không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể hoàn thành được.

" Có bao nhiêu chiến hạm, là hạm đội của Jaban?" Margaret vội vã dò hỏi.

" Không phải hạm đội Jaban." Tham mưu liếc sang mập mạp một cái, thấy hắn gật đầu mới hồi đáp: "Tàu điều tra không dám tới gần, ngay khi phát hiện ra hạm đội quân địch đã liền tránh đi. Bởi vậy, số lượng chiến hạm của địch không rõ. Điều duy nhất có thể xác định chính là, thân phận của đối phương là hạm đội đế quốc Binalter. Tàu điều tra đã phát hiện ra tiêu chí hoàng gia đế quốc Binalter ở trên đầu hạm của bọn họ!"

Tiêu chí hoàng gia, hạm đội cấp Tượng! Đây là thường thức về biên chế hạm đội của Binalter!

Đầu óc mọi người nhất thời trống rỗng. Mọi ý đồ chiến lược đều bị lật đổ bởi cái tin tức này!

Binalter không phải Jaban. Đây là lực lượng hùng mạnh vượt qua dự đoán.

Đối với Margaret mà nói, tin tức này cũng ý nghĩa rằng tập đoàn hạm đội số 19 của Douglas sẽ phải đối mặt với một kẻ địch mạnh mẽ. Mà đối với mập mạp và Phương Hương mà nói, có hạm đội Binalter làm tiên phong, phía sau lại có hạm đội Jaban theo đuôi... Hạm đội Tàng Phong muốn đi vào tinh hệ Long Bow, nhất định phải đoạt trước một khắc khi hạm đội Phỉ Dương còn có thể đứng vững trước sự phản kích của Tây Ước. Còn nếu như Douglas không trụ được, như vậy, hạm đội Tàng Phong sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để hội sư ở tinh hệ Long Bow này.

Kế tiếp Hastings, Soberl đã hạ cờ ở tinh vực Đông Nam rồi!
Bình Luận (0)
Comment