Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 526

Phi thuyền con thoi màu bạc xuyên qua khe hở giữa hai tiểu hành tinh có đường kính gần sáu trăm mét, giảm tốc độ lướt ngang, chậm rãi tiến lại gần thân thể sắt thép hùng vĩ của tàu sân bay Thần Dụ, trong lúc không ngừng điều chỉnh trạng thái phi hành, men theo vỏ ngoài loang lổ của thân hạm, bay vào trong cửa vào hình quả trứng của hành lang phi hành.

Theo mũi phi thuyền lướt qua tuyến cảm ứng, thiết bị dẫn kéo to lớn ở hai bên hành lang liền cụp một tiếng, lập tức đã giữ lại phi thuyền một cách vững vàng. Sau một tiếng điện tử vang lên, quét hình theo thông lệ đã được hoàn thành. Trong ánh đèn xanh nhấp nháy, thiết bị dẫn kéo liền kéo phi thuyền con thoi theo một đường ray dài tiến vào sâu trong tàu sân bay.

Điền Hành Kiện lẳng lặng đứng ở trong khu chờ của bãi đỗ số 6 trong khoang phi hành số 1 rộng lớn. 

Rộng một trăm mét, dài hai trăm mét, cao bốn mươi mét, khoang phi hành tiêu chuẩn như vậy trên tàu sân bay Thần Dụ có sáu cái. Trên boong của mỗi một khoang phi hành đều có hai mươi vòng tròn vẽ đường cảnh báo màu vàng và đường tiêu chuẩn màu trắng. Đó là bục nâng của các khoang chứa máy bay nối tiếp trên dưới. Bốn phía của khoang phi hành là các bức tường thép dày nặng. Trên vách tường phân bố cửa vào của hai mươi thông đạo phóng cấp 1. Tại thời điểm khẩn cấp, máy bay chiến đấu có thể hoàn thành trình tự từ khoang chứa tới khoang phi hành, lại theo đường ray dẫn kéo mà tiến vào thông đạo phóng trong vòng một phút.

Hai mươi thông đạo phóng cấp một được điều khiển bởi hệ thống điều khiển trung ương, nối tiếp với mười thông đạo phóng hai máy bay cấp hai. Máy bay chiến đấu tiến vào thông đạo phóng cấp hai là có thể đảm bảo tốc độ đủ cao để lập đội hình tiến vào vũ trụ. Thiết kế tàu sân bay tiêu chuẩn vận tải là hai nghìn máy bay chiến đấu, nếu như trang bị đầy đủ hết mà nói, chỉ cần không đến hai mươi phút là có thể phóng ra hoàn toàn.

Không thể không nói tàu sân bay Thần Dụ chính là kết tinh khoa học kỹ thuật quân sự của Leray và Mars. Kể cả tàu sân bay Chư Thần (*) hiện đang là chủ lực của Phỉ Dương thì cũng không có khả năng thu phóng số lượng lớn máy bay chiến đấu như vậy. Sáu khoang phi hành không chỉ có thể phóng ra máy bay chiến đấu cực nhanh, mà lúc chiến đấu còn có thể đảm bảo tốc độ thu hồi và bổ sung đạn dược hơn xa các tàu sân bay bình thường.
(*Các vị thần, gods)

Nếu đặt ở khoảng năm 2500 Công nguyên cũ thời Trái Đất cổ, chế tạo một chiếc tàu sân bay vũ trụ như vậy có thể làm cho một siêu cường quốc phá sản. Đương nhiên, một chiếc tàu sân bay như vậy khi đó cũng đã đủ để chinh phục cả một tinh cầu . Khi chiến tranh dưới mặt đất vẫn còn là thời đại của tên lửa và xe tăng, một chiếc tàu sân bay ở bên ngoài vũ trụ có thể tùy ý di chuyển mang theo 2000 máy bay chiến đấu vũ trụ gần như là vô địch .

Tàu sân bay vũ trụ ban đầu chính là đại diện cho thực lực quân sự, giá trị chế tạo cực kỳ đắt đỏ. Thời đại Liên bang Trái Đất bất quá chỉ sở hữu khoảng mười chiếc. Theo tiến bộ của khoa học kỹ thuật cùng năng lực sản xuất không ngừng được đề cao, giá trị chế tạo của tàu sân bay vũ trụ cũng càng ngày càng thấp đi. Kỹ thuật tiên tiến hơn, năng lực chế tạo mạnh mẽ hơn, luôn luôn khiến cho những thứ nguyên bản không thể với tới, biến thành những loại hàng hóa thông dụng. Mà sự tiến bộ này khi mở rộng tới vũ khí chiến tranh thì lại là một hồi tai họa.

Phải biết rằng, tại khoảng năm 2600 Công nguyên cũ, nếu không phải Liên bang Trái Đất mạnh mẽ kiểm soát, chỉ cần một công ty gia đình là đã có thể sản xuất thành công đầu đạn hạt nhân.

Mấy chục sĩ quan cao cấp của Phỉ Quân đang xếp thành hai hàng, đứng bên cạnh mập mạp. Mà ở phía sau mập mạp thì lại là hơn một nghìn sĩ quan binh lính của tàu Rose Brand cùng với các kỹ sư máy móc, các nhà khoa học, học viên quốc tịch Leray.

Bốn phía, các tiểu đội robot đang lướt nhanh. Từng chiếc máy bay chiến đấu theo sự dẫn dắt của đường ray, trượt về phía khoang chứa hoặc là khu bảo dưỡng.

Công tác tiếp quản hạm đội Humphrey đã được tiến hành tới bước cuối cùng.

Mặc dù đã tiêu hao một lượng lớn chiến hạm sau khi chiến đấu kịch liệt với hạm đội số 19 của Phỉ Dương, hạm đội Humphrey đại khái vẫn có được chiến lực của bốn hạm đội cấp A theo tiêu chuẩn của Phỉ Dương. Kết cấu của hạm đội Binalter coi trọng tàu chiến hơn tàu sân bay, vậy nên hai hạm đội cấp Tượng chỉ có mỗi hai chiếc tàu sân bay, huống chi một chiếc trong đó còn bị phá hủy mất, nếu không mà nói, sức chiến đấu của hạm đội này còn tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên, loại tàu sân bay hạng nặng đỉnh cấp như Phi Linh cũng không phải thứ mà tàu sân bay cỡ trung phân phối cho hạm đội cấp A bình thường có thể so sánh được.

“Đông” một tiếng, đèn chỉ đường trên đường băng của bãi đỗ số 6 chuyên dùng cho tàu con thoi nguyên bản không có chút động tĩnh đã bắt đầu nhấp nháy. Các sĩ quan Phỉ Quân đang nói chuyện phiếm lập tức trở nên lặng im như tờ, tư thế đứng cũng tự nhiên trở nên chỉnh tề thẳng tắp.

Tất cả mọi người đều biết rõ người sắp đến là thầy giáo của mập mạp, danh tướng Russell. Mà theo cùng với Russell, vậy mà lại chính là đơn vị hạm đội cuối cùng của Leray sau khi bị chia năm xẻ bảy.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của mập mạp, Chekhov, Karl, cùng với các sĩ quan Leray, lại nhìn vào thân thể đang có chút run rẩy của bọn họ, là có thể biết được thời khắc này, đối với những quan nhân phải rời xa Leray, liều mạng giãy dụa ở thế giới Tự do mà nói, thì có ý nghĩa như thế nào. 

Tất cả những thống khổ và uất ức, tất cả những nước mắt và máu tươi, tất cả những mê mang và mệt mỏi..... Đều đã có một kết quả tại khắc thời khắc này.

Người Leray lưu lạc bên ngoài cùng những hạt giống Leray tinh anh nhất rốt cục đã hội hợp. Từ giờ khắc này, Leray sẽ có một hy vọng mới. Từ giờ khắc này, bọn họ sẽ không còn phải cô độc một mình mà tiếp tục phấn đấu.

Phi thuyền màu bạc rốt cục đã xuất hiện ở trong tầm mắt, thuận theo đường băng chậm rãi tiến vào bãi đỗ số 6. Khi giá đỡ đã cố định được thân phi thuyền, chiếc thang co giãn tự động lập tức dựa sát vào cửa khoang đang chầm chậm mở ra, và Russell liền xuất hiện ở cửa khoang với bộ quân phục.

Thời gian như đọng lại. Cả khoang phi hành to lớn đến như vậy mà lại chỉ còn một khoảng yên lặng.

“Báo cáo thượng tướng Russell, Liên bang Leray......” Sau khi cúi chào, Chekhov đứng ngay trước đội ngũ liền tiến lên một bước: “… tập đoàn quân số 2 hải quân vũ trụ, hạm đội số ba, tàu khu trục Rose Brand cùng toàn thể quan binh đi Trenock tổng cộng 1221 người, tập hợp hoàn tất, xin được báo danh với ngài, thỉnh cầu quay về!”

Trong không gian trống trải cũng chỉ có âm thanh này, đơn điệu, khàn khàn, nhưng trang nghiêm không gì sánh được.

Trong sự yên tĩnh, Russell trang trọng nói: “Cho phép tàu Rose Brand quay về hạm đội.” Nói xong, ông ta nhấc tay cúi chào: “Vất vả rồi! Leray muôn năm!”

Thanh âm của Russell vang vọng khắp khoang phi hành vắng lặng. 

"Leray muôn năm!" Russell vừa dứt lời, hơn một nghìn một trăm thanh âm mãnh liệt không gì sánh được đồng thời nổ vang trong khoang phi hành như sấm sét.

Cái âm thanh khủng bố này đang quanh quẩn vang động, ập tới từng người một, tựa như có một dòng điện làm cho mỗi một tấc da thịt đều tê dại. Các quan binh Leray cặp mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, cố gắng ức chế thân thể đang run rẩy, thế nhưng vẫn khống chế được tâm trạng của mình, tất cả đều hào hứng mà nhảy nhót. Toàn bộ khoang phi hành nhất thời trở thành một quang cảnh mừng vui.

Từ lúc bị điều đi Trenock, lưu lạc tại Thế giới Tự do đến nay, trải qua tám tháng đau khổ, sau khi ba mươi triệu tướng sĩ Leray đổ máu sa trường, sau khi Leray chia năm xẻ bảy và tập đoàn hạm đội số 2 trực thuộc toàn quân bị diệt, tàu Rose Brand rốt cục đã trở về với danh sách chiến đấu của hải quân vũ trụ Liên bang

Hơn tám tháng, hơn hai trăm ngày, quay đi quay lại đã là vật đổi sao dời. Ban đầu chỉ là một chiếc tàu khu trục thì nay đã lớn mạnh trở thành một hạm đội khổng lồ không người nào có thể coi thường! Mà nguyên bản đồng đội của họ ở Leray đệ nhị và đệ tam hạm đội sớm đã cùng Brown, Schneider, tại Bước nhảy thứ nhất trung ương tinh hệ Leray hóa thành từng sợi anh linh

Trong tiếng hoan hô tới tận mây xanh, từng tiếng gào khóc cho thỏa đã lần lượt vang lên cao vút. Rất nhiều chiến sỹ Leray đương trường đã biến thành lệ nhân.

“Không còn nữa rồi…” Một vị lão binh ngồi trên mặt đất mà ôm chặt lấy ngực, vò nhăn bộ chế phục mới tinh. Từng giọt nước mắt đã kiềm chế suốt tám tháng rơi xuống đất: “Đau quá a. Hải quân Liên bang của chúng ta đều mất cả rồi… Chỉ còn lại chúng ta, chỉ còn lại chúng ta mà thôi!”

"Trung tướng Brown, trung tướng Schneider, các ngài đi vui vẻ. Chúng tôi không làm cho các ngài mất mặt." Một vị pháo thủ vạm vỡ đang khóc như trẻ con, lạc giọng: “Hạm đội số ba vẫn còn! Hải quân Liên bang vẫn còn!”

“Tướng quân Brown! Chúng tôi đã trở về rồi đây!" Một vị thiếu tá quỳ rạp xuống boong tàu lạnh lẽo, túm hạ mũ xuống, tay bụm mặt, nước mắt chảy thành từng dòng qua kẽ tay. Mấy năm trước khi vừa mới từ trường quân đội ra, đích thân Brown đã tuyển hắn vào hạm đội số 3. Lúc này, giọng nói và nụ cười của Brown tuy rằng vẫn như ở trước mắt, vậy mà giờ đã là âm dương cách biệt.

"Chúng tôi đã trở về rồi đây." Một vị thượng úy lấy tay lau dòng nước mắt không ngừng chảy, khóc lớn: "Leray muôn năm!"

“Liên bang Leray muôn năm!"

Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, từng người từng người mặc quân phục Leray đi ra từ phía sau Russell. Những tinh anh Leray này đang lẳng lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng đỏ hồng viền mắt. Trước mắt bọn họ là hơn một nghìn đồng bào lưu lạc thế giới Tự do đang cuồng nhiệt hoan hô, đang gào lớn khóc lóc, bọn họ chính là đang vui sướng như vậy.

Một câu “Tàu Rose Brand trở về” và một câu “vất vả rồi” của Russell đã đơn giản đánh tan phòng tuyến tâm lý của các quan binh trên tàu Rose Brand. Mà một màn trước mắt thì lại đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của các sĩ quan mà ông ta mang theo. Tâm tình luôn đè tận đáy lòng đang giống như hồng thủy vỡ đê không thể ngăn cản. Nghĩ đến các đồng đội đã hi sinh, nghĩ tới tám tháng cực khổ gian nan, tất cả các sĩ quan nhất thời cuộn trào trăm mối cảm xúc ngổn ngang

Một vị thượng tá và một vị thiếu tướng đã chạy ra khỏi hàng ngũ mà bước về phía Chekhov.

Chekhov nhận ra hai vị sĩ quan này. Đó là hai người bạn tốt nhất của ông ta trong hạm đội số 3. Bọn họ đã vô số lần kề vai chiến đấu, vô số lần yểm hộ cho nhau.

Trong mắt Chekhov toát ra hai tia lửa không dám tin tưởng. Não bộ trống rỗng, ông ta cứ thế ngơ ngác đứng đó, đôi môi run run tùy ý để cho hai viên sĩ quan ôm chặt lấy.

“Ta vẫn tưởng rằng các ngươi đã chết trận…” Chekhov nước mắt tràn mi, ba vị hán tử sắt thép dùng cánh tay tráng kiện hữu lực của bọn họ mà ôm chặt lấy nhau, khóc tới mức không kiềm chế được.

Russell đi tới trước mặt mập mạp, thầy trò hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Tiếng hoan hô, tiếng khóc của các chiến sĩ như xuyên qua bốn năm chiến tranh Vệ quốc, phảng phất như tập hợp với các âm thanh trên chiến trường, tiếng pháo nổ kịch liệt, tiếng máy bay nổ tung khi rơi xuống, tiếng khẩu lệnh trong doanh trại, tiếng bước chân robot, tiếng máy móc sửa chữa tại xưởng cơ khí, cùng với tiếng diễn thuyết mạnh mẽ của Hamilton trên bục diễn thuyết quốc hội, hình thành một bản hợp tấu.

"Thầy!" Mập mạp cung kính hành lễ, lỗ mũi có chút cay cay.

Hắn thấy tóc Russell đã có chút hoa râm. Vị danh tướng Gatralan này đã dùng toàn bộ sinh mệnh của ông ta để phục vụ Liên bang Leray. Ông ta đã vì Leray mà bảo toàn một viên hạt giống cuối cùng.

Russell lẳng lặng nhìn mập mạp, trong ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng một chút nào. Ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai mập mạp, gật đầu nói: "Làm đẹp lắm!"

Tuy rằng không có cái ôm cùng với nước mắt như trong tưởng tượng, tuy rằng khung cảnh hai người gặp nhau bình tĩnh như nước. Thế nhưng, ba từ nhận xét bình thường này lại khiến cho mỗi người ở đây đều nghe ra trong đó ẩn chứa sự tín nhiệm, quan tâm, kiêu hãnh và tự hào vô tận.

Phương Hương đang đứng ở một bên mà lặng lẽ lau nước mắt, Margaret bên cạnh nàng cũng cúi đầu ra sức chớp mắt để che dấu đi vệt nước mắt không biết đã hiện lên trên hàng mi từ lúc nào.

Cảm tình của phụ nữ luôn phong phú hơn đàn ông rất nhiều.

Các nàng tuy rằng không phải là người Leray, thế nhưng các nàng lại biết được trong cuộc chiến này, Liên bang Leray đã trải qua những gì. Có người đàn ông nào còn nam tính hơn những binh sĩ đang rơi lệ và cặp thầy trò đang đỏ bừng đôi mắt ở trước mắt này???

Hai mắt đẫm lệ mông lung, hai cô gái đã nhìn thấy một tiểu nam hài mũm mĩm xinh xẻo liếc mắt nhìn mình một cái, rồi lập tức xông về phía mập mạp.

"Ba ba. . . Ô ô. . . Ba ba."

Nghênh tiếp tiểu nam hài chính là bàn chân to của mập mạp.

“Ngươi đang muốn làm lão tử buồn nôn đúng không”. Khuôn mặt mập mạp tỏ ra vui mừng không thể kìm chế, một cước của hắn vừa dẫm trúng mặt Rắm Thối xong, lập tức nhào tới, túm lấy mặt Rắm Thối mà bóp bóp nhéo nhéo, quyền cước đi theo.

Phương Hương và Margaret lập tức ngây người… Con trai của mập mạp?? Cái nghi vấn này lập tức đã bị che phủ bởi sự đau lòng dành cho tiểu nam hài.

"Ngươi đang làm gì thế?" Trước mắt đã bị vẻ khả ái của tiểu nam hài chinh phục đến chết đi sống lại, Margaret cơ hồ như chạy nước rút một trăm mét xông lên, một tay ôm lấy tiểu nam hài tội nghiệp trên người đầy dấu chân vào lòng, căm tức trách mập mạp: “Tại sao ngươi có thể động thủ với trẻ con như vậy? ?”

“Hu hu. . ." Thanh âm nức nở của Rắm Thối vang lên, nước mắt ứa ra chúi đầu vào bộ ngực cao vút của Margaret, trái phải giãy dụa liều mạng nghẹn ngào: ". . . Ba ba đánh ta."

Cảm thấy cậu bé đang run rẩy ở trong lòng, Margaret tức giận đến run người, nước mắt thoáng cái liền chảy ra. Vạn lần không ngờ tới, mình lại có thể được chứng kiến một màn ác độc như thế này. Cái gã mập mạp khốn kiếp tới cực điểm này vậy mà lại dùng một trận đòn đến cả bộ đội đặc chủng cũng không tiếp được để nghênh đón nhi tử của mình.

Đang khi nói chuyện thì Phương Hương cũng bắt đầu đi đến, ánh mắt tựa như không nhận ra mập mạp: “Ngươi có phải con người không vậy, nó là con của ngươi đấy!”

Hai mụ đàn bà ngốc. Mập mạp dở khóc dở cười, ngây ngô quay đầu không thèm để ý.

Tất cả các quan binh Phỉ Quân bên cạnh đều trợn mắt há mômd. Mà khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên chính là, mấy chục quan quân Leray đã vây quanh mập mạp, hai viên thượng tá lục quân cường tráng một cao một lùn, mặt đầy tươi cười mà ôm lấy mập mạp, đối với hành vi ác liệt ra sức đánh con của mập mạp không chỉ làm như không thấy mà tựa hồ nhìn còn có chút hả hê.

Rắm Thối còn đang run rẩy không ngừng, thấy Phương Hương đi tới, tiểu hỗn đản liền mau chóng tính toán so sánh độ cao giữa hai bộ ngực của hai người rồi quay đầu úp mặt vào ngực Phương Hương, nước mắt lưng tròng há mồm kêu lên: “Mẹ!”

Dường như một đạo sấm sét, cả phi hành khoang lặng ngắt như tờ, im lặng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Margaret và các quan binh Phỉ Quân, nhìn vẻ buồn cười của các sĩ quan Leray, khuôn mặt Phương Hương soạt một cái đã đỏ hồng lên đến tận mang tai.

"Ta không phải. . ."

Phương Hương vội vã phủ nhận. Thế nhưng, trước vẻ mặt thương cảm không gì sánh được cũng như cặp mắt to tròn đẫm lệ và tiếng kêu nức nở của Rắm Thối, khiến cho lời phủ nhận của nàng đã trở nên yếu ớt vô lực.

“Mẹ, người cũng không cần ta nữa sao, ta rất nhớ người, ta tìm người từ lâu lắm rồi.” Tiểu hỗn đản một bên gào khóc, một bên dúi vào trong bộ ngực mềm mại của Phương Hương.

Phương Hương rất muốn ném cái tên tiểu hỗn đản nhận mẹ loạn xị này xuống. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy bộ mặt phúng phính, mái tóc xoăn xoăn và cặp mắt trong suốt của nam hài thì lại không đủ nhẫn tâm. Mà thứ khiến cho nàng sụp đổ chính là, khi đưa ánh mắt cầu viện đến trên người mập mạp thì vậy mà lại thấy cái tên chết tiệt kia lấy bàn tay che miệng, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ và mơ hồ, tựa như đang hồi tưởng lại hắn và mình lúc nào đó…

Mập mạp chết tiệt, ngươi chết chắc rồi!


*******SPECIAL KIND OF HERO*******



Cứ điểm Al-Aqsa đang chậm rãi xoay tròn.

Ánh sáng của hằng tinh theo chuyển động xoay tròn của khoang chức năng hình khuyên đang biến mất một cách lặng lẽ, bên ngoài cửa sổ sát đất phòng tác chiến, các ngôi sao đã hiện lên nhấp nháy đầy trời.

Liên lạc hình ảnh đã tắt từ lâu. Trên màn hình ảo chỉ còn lại mấy chùm ánh sáng rực rỡ uốn lượn. Các tướng quân hai mắt nhìn nhau, không thể che dấu đi sự khiếp sợ. McKinley, Lapinski, Malachy, Hosseini. . . Từng vị danh tướng oai phong một cõi đều đang hướng ánh mắt nhìn về phía Bernardote.

Bernardote điên rồi, vị thiếu tướng kia tựa hồ cũng điên rồi.

Hai hạm đội siêu cấp của Jaban cùng với tám hạm đội cấp A của Sous đang phong tỏa không vực thế nào lại để cho một hạm đội nho nhỏ có thể đột phá? Đừng nói là Phỉ quân, cho dù thêm tập đoàn hạm đội số 19 của Douglas cũng là đi chịu chết.

Phải biết rằng, đây chính vũ lực áp đáy hòm của hai đại đế quốc Tây Ước. Bất kể là trình độ tinh nhuệ của binh sĩ hay là sự trình độ tiên tiến của chiến hạm và vũ khí, đều xa xa không phải hạm đội bình thường có thể só sánh được. Hơn nữa lại có danh tướng Mikami Yujin tự mình tọa trấn chỉ huy, lại thêm mấy chục sư đoàn lục quân tinh nhuệ tung hoành ngang dọc trên mặt đất. Toàn bộ hệ thống phòng ngự của Thương Lãng Tinh đơn giản tựa như chiếc thùng sắt không có khe hở.

Muốn cứu viện Thương Lãng Tinh trước cỗ lực lượng này, đơn giản mà nói chính là người si nói mộng. Hơn nữa, nghe ý tứ của cái gã mập mạp này thì tựa hồ lần đi Thương Lãng Tinh này, hắn cũng không đưa toàn bộ hạm đội của hắn qua… Thượng đế ơi, đám người Leray này đến cùng là đang nghĩ cái gì vậy? 

Ánh mắt các tướng quân đền dừng lại trên khuôn mặt của Bernardote. Rất nhiều người trong bọn họ đều chỉ nghe nói đến biểu hiện của Leray ở trong chiến tranh mà thôi, còn bình thường đối với vị thượng tướng có vẻ lặng lẽ này thì cũng không chú ý cho lắm. Cho đến ngày hôm nay, tất cả những gì đã xảy ra khiến cho bọn họ không thể không chấn động cực độ và một lần nữa điều chỉnh lại thái độ của mình.

Leray cũng không phải là một quốc gia không quan trọng. Mặc dù hiện tại cái quốc gia này đã chia năm xẻ bảy, mặc dù bọn họ chỉ còn một lực lượng quân sự ít ỏi đến đáng thương, thế nhưng vẫn như cũ không ai có thể khinh thường bọn họ.

Bốn năm chiến tranh Vệ quốc đã rèn luyện cái quốc gia này trở thành quái thú chiến tranh.

Bọn họ ngoan cường, hung ác độc địa, không e ngại bất kì một đối thủ và cường quyền nào. Trong bọn họ toát ra một cỗ hào khí coi thường tất cả. Thượng tướng của bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ gần như là đi tìm chết mà mặt vẫn không đổi sắc, thiếu tướng của bọn họ cũng không chút do dự mà tiếp nhận mệnh lệnh, cũng chỉ thẳng vào mũi kẻ lãnh khốc nhất, quyền thế nhất của cái thế giới này --- thượng tướng Lý Phật, mà mắng cho máu chó xối đầu.

Trước chiến tranh, bọn họ còn đang sống trong mơ màng, còn đang chìm đắm trong hòa bình mà an cư hưởng lạc, theo đuổi tiền tài. Khi đó, sức chiến đấu của quân đội bọn họ chỉ xếp sau bốn mươi. Thế nhưng khi chiến tranh tới, bọn họ đã trở thành những chiến sĩ thiết huyết nhất trên thế giới này. Để bảo vệ quốc gia của bọn họ, bảo vệ tôn nghiêm và tự do của bọn họ, bọn họ sẵn sàng bỏ ra tất cả.

Ai có thể khinh thường một quốc gia đã có ba mươi triệu thanh niên người trước ngã xuống người sau tiến lên, tử trận sa trường?

Thủ đô của bọn họ bị công chiếm, quốc gia của bọn họ bị suy sụp, thế nhưng tinh thần chiến đấu của bọn họ vậy mà vẫn không hề bị giảm đi. Đó là một đàn sói đói, và cũng là một đàn chó điên! Bất kể là ai ngăn cản ở trước mặt bọn họ, bất cứ lúc nào cũng đều phải cảnh giác kẻo bị bọn họ cắn đi một miếng thịt! 

Lúc này nhìn vẻ mặt bình thản của Bernardote và mập mạp, các tướng quân lại càng có một cảm giác không rét mà run.

Để tay lên ngực tự hỏi nếu như quân đội của mình, quốc gia của mình bị đánh đến tình trạng này, bản thân mình liệu có thể được giống như vị thượng tướng đứng đầu quân bộ của Leray, mặt không biến sắc mà tiếp nhận cái nhiệm vụ khủng bố kia hay không? Quân đội của mình liệu có thể được giống như quân đội Leray, dựa vào một chiếc tàu khu trục mà tiếp sáng tạo kỳ tích tại Mars và tinh hệ Long Bow hay không?

Không thể! Ngoại trừ đám cố chấp điên rồ kia, không ai có thể làm được đến mức này.

"Hừ. . ." Một tiếng hừ lạnh đã cắt đứt dòng suy tưởng của các tướng quân.

“Tướng quân Bernardote, chúc ngài và thuộc hạ của ngài có được vận khí tốt trong khoảng thời gian tiếp theo!” Lý Phật đi đến bên người Bernardote, trong lúc chạm mặt thoáng qua, liền chậm lại bước chân mà lạnh lùng nói: “Mặt khác, ngài nên thông qua thiếu tướng Điền Hành Kiện, báo lại cho cái gọi là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái kia, để họ thành thật một chút. Ở giữa Phỉ Minh và Tây Ước không thể có thế lực thứ ba. Nếu như bọn hắn làm cái gì khiến cho người ta hiểu lầm mà nói, ta không ngại đích thân ra tay tiêu diệt bọn họ!”

“Một cái hạm đội nho nhỏ, một đám ô hợp, bọn hắn phải biết bản thân mình có bao nhiêu tiền vốn.” Nói xong, con mắt sắc bén như chim ưng của Lý Phật quét qua bốn phía, nhàn nhạt nói tiếp: “Mặt khác, nói cho Điền tướng quân rằng, hắn nên học cách đối nhân xử thế cơ bản nhất…”

“Muốn nói gì thì chính ngài đi mà nói!”

Lý Phật chưa nói được một nửa thì đã bị Bernardote không khách khí cắt ngang.

Cả gian phòng đầy những tiếng hít dài, Bernardote hoàn toàn không nhìn Lý Phật trán nổi đầy gân xanh, khinh thường nói: “Nói đến quân hàm, chúng ta là cùng cấp, nói đến chức vị thì tướng quân Lý Phật ngài đây còn không bằng ta. Để cho ta tiện thể nhắn thay ngài? Ngài đề cao mình quá rồi đấy. Xem ra lời nhắc nhở của Điền thiếu tướng, ngài một câu cũng chẳng thèm nghe.”

Nói xong, Bernardote liếc mắt nhìn Lý Phật một cái rồi đi đến đài chỉ huy, tự mình nghiên cứu chiến báo Thương Lãng Tinh, đối với Lý Phật làm như không nhìn thấy.

Từ nội tâm mà nói, Bernardote cũng không muốn đắc tội Lý Phật. Có điều ông ta cũng không thể chịu được có kẻ lại ở ngay trước mặt mà khinh rẻ thuộc hạ của mình. Trong con mắt của Lý Phật, Điền Hành Kiện chẳng qua chỉ là một gã thiếu tướng nho nhỏ của một tiểu quốc. Thế nhưng, trong con mắt của Bernardote, Điền Hành Kiệt chính là bảo vật! Là đứa con cưng trong mắt toàn bộ dân chúng Leray! Chỉ có người Leray mới biết cái gã mập mạp kia có ý nghĩa như thế nào đối với quốc gia của mình.

Bernardote bình thản thận trọng, thế nhưng luận về việc bao che khuyết điểm của thuộc hạ, ông ta cũng không kém cạnh bất cứ một vị tướng quân Leray nào. Bao che khuyết điểm của thuộc hạ chính là truyền thống của quân đội Leray, ông ta cũng chẳng cần đắn đo suy xét.

Khinh thường Bernardote ông ta thì dễ, còn khinh thường thủ hạ, binh lính của ông ta, đừng nói Lý Phật, mà ngay đến cả Hasting cũng không được! Cho dù bởi vậy mà đắc tội với toàn bộ vũ trụ, ông ta cũng chằng quan tâm. Leray muốn mượn thế lực Phỉ Minh chứ không phải muốn dựa dẫm vào Phỉ Minh! Leray có thể một lần nữa đứng lên thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, điều này ngay từ lúc chiến tranh bắt đầu, Bernardote đã hiểu rõ rồi

Toàn bộ phòng tác chiến nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Nhìn vẻ mặt xanh xám của Lý Phật, các tướng quân không khỏi toát mồ hôi lạnh. Mấy câu nói của Bernardote đơn giản là như đã tát mấy chục cái vào mặt Lý Phật ở trước mặt mọi người . Gã mập mạp trên màn hình ảo vừa rồi đã khiến cho mọi người ở đây được kiến thức một phen. Không nghĩ tới đến ngay cả Bernardote ngôn từ cũng sắc bén như thế.

Hai gã Leray một lớn một nhỏ, một trước một sau giáo huấn Lý Phật như giáo huấn trẻ con, không chừa lại một chút thể diện nào. Đám người Leray này, đơn giản là….

Ánh mắt các tướng quân hướng về Lý Phật, bọn họ thậm chí còn có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh thấu xương trên người Lý Phật.

"Tốt!"

Lý Phật không hổ là Lý Phật, chỉ trong chốc lát y đã khống chế được tâm tình của mình. Sát khí đậm đặc và khí thế giương cung bạt kiếm liền lui xuống như thủy triều. Y xoay người, trong vòng vây của hai gã thiếu tướng mặt mày xanh xám mà đi về phía cửa phòng tác chiến, nhàn nhạt nói: "Có cơ hội, ta sẽ tự mình dạy cho Điền thiếu tướng cái gì gọi là lễ phép."

Các tướng quân liếc nhìn nhau, lại quay đầu ra chỗ khác. Bọn họ đều biết, mối thù này, song phương rốt cuộc đã kết xuống. Mặc dù hiện tại cần chung sức hợp tác, tình huống như vậy ai cũng không muốn thấy. Thế nhưng, vậy mà không ai có thể đứng giữa mà điều hòa. Sự lãnh khốc cao ngạo của Lý Phật cùng với tài năng quân sự xuất sắc thiên tài của y đều nổi tiếng như nhau. Ngoại trừ Hastings, hoặc là thêm cả Fischella, người từng học với y nhiều năm ra, ở đây chẳng có ai có giao tình gì với y, càng chưa nói tới chuyện điều giải rồi.

McKinley cau mày, không biết là đang suy nghĩ gì; Lapinski thở dài, không ngừng lắc đầu; trung tướng Macura tức tối nhìn theo bóng lưng Lý Phật; Joris thì nhìn Bernardote với ánh mắt phức tạp.

Cánh cửa tự động trước mặt Lý Phật mở ra, đã có thể nhìn thấy được vệ binh và hơn hai mươi quan quân Phỉ Minh ở bên ngoài đang đứng thẳng tắp như cây thương. Bất chợt, một nhân viên liên lạc đã kêu to ở trước đài liên lạc: "Tướng quân McKinley, chiến báo!"

Cả phòng tác chiến lập tức xao động

Mấy viên tham mưu trước đài điều khiển nhanh chóng gõ bàn phím, tiếp nhận liên lạc, tiến hành giải mã. Các tướng quân đều đi tới vây quanh.

Một lúc sau, công tác giải mã đã hoàn thành. Máy tính căn cứ vào nội dung giải mã, một lần nữa biên dịch lại. Một phần chiến báo hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt mọi người.

“Tướng quân!” Sĩ quan phụ trách thông tin liên lạc rút ra một tập văn kiện điện tử, dùng âm thanh run rẩy mà báo cáo: "Humphrey đầu hàng, hạm đội Phi Linh và hạm đội Phi Vũ được Phỉ Quân tiếp quản, Chiến dịch tinh hệ Long Bow thắng lợi!"

Các tướng quân ngơ ngác nhìn viên sĩ quan liên lạc, líu lưỡi cứng họng.

Humphrey đã đầu hàng, giao ra toàn bộ chiến hạm. . . Hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng của Binalter, thượng đế ơi, điều này làm sao có thể?

"Ha ha!" Trung tướng Macura bỗng nhiên bật cười. Toàn bộ phòng tác chiến như nổ tung. Các tướng quân châu đầu ghé tai, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thực.

McKinley quay đầu nhìn về phía cửa. Ông ta thấy thân ảnh của Lý Phật sau khi nghe sĩ quan liên lạc báo cáo thì liền hơi sững lại, thế nhưng rất nhanh đã siết chặt nắm đấm mà bước ra khỏi phòng tác chiến. Cánh cửa chịu lực nặng nề phía sau y cũng từ từ khép lại.

Cơ mặt McKinley không tự chủ được mà liền co rút lại. Ông ta có thể tưởng tượng tin tức này giống như một cái bạt tai vang dội trên mặt Lý Phật. Cảm giác của vị danh tướng kiêu ngạo của Phỉ Dương này hiện giờ không biết là như thế nào??

Nếu như nói tiêu diệt một hạm đội không tính là cấp B như Phỉ Quân thì dễ như trở bàn tay, như vậy, sau khi Phỉ Quân có được hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng của Binalter thì sẽ như thế nào??

Trước đó có thể không ai hoài nghi cảnh cáo của Lý Phật. Mà hiện tại, lời cảnh cáo của y vậy mà lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Không cần nói đến độ khó khăn để tiêu diệt Phỉ Quân, chỉ nói tới Bộ thống soái tối cao thuyệt đối sẽ không để cho Lý Phật làm như vậy. Đối với chiến thắng như kỳ tích của Phỉ Quân, Bộ thống soái tối cao và Hội nghị tối cao cũng chỉ biết lôi kéo! Đây không phải là thứ mà Lý Phật có thể thao túng! Nhìn ánh mắt của các tướng quân khi hướng về phía Bernardote là có thể biết được, Leray tại Bộ chỉ huy sẽ có tiếng nói lớn tới mức nào!

Thông đạo cứ điểm trống trải vả yên lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân chỉnh tề đều đặn từ mấy chục đôi giày sáng bóng. 

“Tướng quân!” Một viên thiếu tướng không thể áp chế được sự phẫn nộ mà thấp giọng kêu lên

Lý Phật khoát tay ngăn lời viên thiếu tướng này lại.

Y nhanh chân rảo bước đến chiến hạm đang neo đậu tại bãi đỗ, trong đôi mắt dài nhỏ đang lóe lên từng đạo quang mang như đao.

Bất kể là Margaret hay cái gã mập mạp có tên Điền Hành Kiện kia, đều không thể có lý do để sống tiếp. Cơ hội này, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


*******SPECIAL KIND OF HERO*******



Trong phòng làm việc của mập mạp, mấy chục viên sĩ quan tay đang cầm chén rượu chén trà chén cà phê, hoặc ngồi hoặc đứng, tụ tập lại cùng với nhau.

Mập mạp chống chân xuống đất, cong mông ngồi ở trên bàn, một bên cúi đầu châm lửa hút thuốc với Rashid, một bên nghe Russell ngồi ở trên sô pha, kể về những gì đã trải qua để đến được đây.

". . . Sau khi tiêu diệt phân hạm đội của Jaban đóng ở điểm bước nhảy Bermuda, ta cũng không lập tức tiến vào điểm bước nhảy." Russell lấy tay vân vê điếu xì gà màu nâu, mỉm cười nói: "Đến khi hạm đội Jaban đóng tại tinh cầu Lunderbya vội vã chạy tới điểm bước nhảy thì ta đã điều quân về gần Lunderbya rồi."

"Ha ha." Mập mạp vỗ đùi nói: "Ba ngày trước, Humphrey đang giao thủ với Douglas, Mikami Yujin cũng đang cân nhắc tiến công tinh hệ Reske, đại bộ phận hạm đội Tây Ước bao gồm cả hạm đội số 5 của Deseyker đều tại tinh vực Trung Ương Leray để phòng ngự phương diện quân Đông nam của Phỉ Minh ở phía tây. Mà siêu cấp hạm đội Ánh Nhật của Jaban thì vẫn còn đang trên đường đi đến. Phỏng chừng một đòn hồi mã thương của ngài đã dọa cho quân phòng thủ Lunderbya giật mình một cú. Đó vậy mà lại là chủ tinh của Bermuda, một khi bị đánh mất, cú ngã của Tây Ước liền lớn rồi."

“Không phải sao!” Stewart dùng giọng nói vang dội của hắn mà ồn ào: “Lúc đó ta thấy trên màn hình ống nhòm một đám người chạy loạn cả lên. Chiến hạm trong cảng, binh sĩ trên bến cảng, đơn giản giống như một con ruồi đâm quàng đâm xiên. Chúng ta cho vài quả pháo là mỗi người kêu cha gọi mẹ. Nếu như thật sự muốn hạ thủ độc ác mà nói Lunderbya đã là của chúng ta rồi. ”

“Con đang hỏi tại sao sau đuôi các ngươi lại chỉ có vài chiếc tàu điều tra buông cần ở xa xa đây.” Mập mạp quay lại vừa nghĩ vừa lắc đầu: “Một hạm đội lớn như vậy xuất hiện mà lại không có bất kỳ dấu hiệu nào, bọn hắn phỏng chừng đã sớm luống cuống rồi. Tinh hệ Long Bow bị đánh lén chính là vết xe đổ. Con đoán hạm đội chủ lực tiến đến điểm bước nhảy đuổi bắt đám người các thầy chỉ có thể vội vã quay về phòng thủ Lunderbya mà không dám chạy loạn. Các thầy đánh loạn một hồi rồi vỗ mông bỏ đi, lại quay ngược nhảy qua điểm bước nhày mà không ai dám truy kích.”

Các sĩ quan hạm đội Leray bèn nhìn nhau cười.

"Quả nhiên không hổ là đệ tử của tướng quân Russell." Thiếu tướng Pat (*) cầm chén rượu cười nói: "Tướng quân Russell mới chỉ nói phần đầu mà kế hoạch phía sau đều đã đoán được hết."
(*ông này trước là thượng tá ở phòng tham mưu số 6)

Pat trước kia là thủ trưởng của mập mạp khi hắn làm tham mưu tác chiến ở phòng nghiên cứu số 6, sau được thăng chức và điều động đến hạm đội Tàng Phong. Đối với năng lực của mập mạp, ông ta đã hiểu rõ không thể hơn được nữa rồi.

Mập mạp lắc đầu, mặt già đỏ lên một cách hiếm thấy.

Phải biết rằng, có thể căn cứ trên miêu tả của Russell mà suy luận ra toàn bộ kế hoạch, mình thực sự đã chiếm được tiện nghi bởi vì có tin tức tình báo về việc Mikami Yujin tấn công Reske, so với Russell thì có sự chênh lệch cực lớn một trời một vực.

Lúc đó có thể chỉ huy hạm đội thông qua các loại manh mối và do thám tình báo như tơ nhện rồi nắm được nhược điểm khi Tây Ước bị thiếu hụt binh lực trong khoảng thời gian vài chục giờ, năng lực nắm bắt thời cơ chiến đấu của Russell chỉ có thể dùng hai chữ phi phàm để hình dung.

Ông ấy cố ý dụ dỗ chủ lực địch xuất động, lại chơi một đòn hồi mã thương binh lâm Lunderbya, một đường đánh giết khiến cho địch nhân phải quay về tử thủ Lunderbya không dám truy kích, sau đó lúc này mới chính thức tiến vào hành trình trời cao biển rộng. Điều này càng làm hiện ra phong cách dùng binh cay độc của ông, cử trọng nhược khinh. Nếu trong giờ phút đó có một chút do dự và sai lầm thì sẽ dẫn đến kết quả toàn quân bị diệt. Cơ hội trong chớp mắt rơi vào tay ông ấy là đều có thể lợi dụng đến mức tận cùng. Vị trí danh tướng hàng đầu cũng không phải là nhờ khoác lác mà ra.

So với ông ấy, mình … con mẹ nó, lúc nào rảnh rỗi nhất định đi thỉnh giáo lão đầu này một chút, miễn cho khi thi đấu đối kháng giả lập bị con quỷ nhỏ Margaret bắt nạt đi sống lại.

“Nói về ngươi một chút đi.” Nhìn mập mạp ngiêng đầu nghiến răng nghiến lợi không biết là đang suy nghĩ cái gì, Russell cười nói: “Sau chính biến không có tin tức của ngươi, ta thật không thể nào tưởng tượng ngươi đã làm thế nào mà tạo nên được cái hạm đội này.”

Vừa nghe Russell hỏi, mập mạp nhất thời tỉnh táo tinh thần. Việc khoe khoang khoác lác mặt mày rạng rỡ là việc hắn thích không thể thích hơn được nữa rồi. Lập tức nước miếng tung bay, khắc họa kể lể ba hoa khoác lác về những việc đã trải qua của mình khi ở Mars.

Đánh bại Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc, đoạt lấy Cảng Tự Do, tập kích tàu vận tải Sous, cải tạo chiến hạm. . . Từng sự kiện mà chỉ nghe qua, các sĩ quan Leray chợt thấy tâm trí trì trệ.

Nghe đến khi mập mạp trắng trợn khoe khoang về kỹ thuật tàng hình và kỹ thuật cải tiến phân tách chiến hạm, Russell đã vụt đứng lên.

"Thật không?" Russell bước đến trước mặt mập mạp, không dám tin tưởng mà hỏi. Các sĩ quan Leray bên cạnh cũng trợn to mắt ngây ra như phỗng. Đến kẻ ngu cũng biết được, có được kỹ thuật này, đối với hạm đội Leray phải lấy tuyến đường bay Tự do làm căn cứ địa và chiến trường trong khoảng thời gian rất dài trong tương lai mà nói thì có ý nghĩa như thế nào.

Đó hầu như là đứng ở thế bất bại!

“Đương nhiên là thật!” Mập mạp hào khí bốc lên, cười hắc hắc không ngừng: “Thầy có muốn xem không? Chúng ta đến sau hành tinh kia đi…”

Trong vũ trụ, các chiến hạm của Binalter lần lượt gia nhập vào đội hình, mà tàu sân bay Thần Dụ thì lại dưới con mắt nhìn chăm chăm sửng sốt của hạm đội Phỉ Dương, mang theo hai chiếc tàu tuần dương mà nhanh như chớp vọt đến phía sau một hành tinh màu vàng.

Khi một chiếc tàu đột kích nho nhỏ ngoài cửa sổ biến mất không thấy tăm hơi ngay dưới mí mắt của các sĩ quan, mập mạp đã vui mừng mà phát hiện ra, đừng nói là các sĩ quan ngây ra như phỗng, mà ngay đến cả Russell cũng sững sờ.

Quá hoàn mỹ rồi!

Với tâm hư vinh cực kỳ tràn đầy, mập mạp liền chụp lấy máy liên lạc mà tru lên: “Diễn luyện phân tách bắt đầu!”

Một tòa tháp pháo xoay tròn trên tàu sân bay liền mau chóng nhắm ngay vào tàu tuần dương Rubik. Chỉ thấy một phát pháo năng lượng không to hơn trái tennis là mấy xẹt qua hư không, bắn thằng vào tàu tuần dương.

Đối với đòn công kích chẳng đáng để nhìn đó, tàu tuần dương hơi sững lại rồi đột ngột vỡ tan trong tiếng nổ rầm rĩ. Nhìn xác người, đệm chăn gối, linh kiện cơ khí, mảnh vỡ bay tán loạn trong không gian, lại nhìn các khối mảnh vỡ của tàu bỗng nhiên khởi động máy đẩy tụ tập với nhau tạo thành trận hình công kích, mọi người liền toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Không cần phải nói, đây là thủ bút của mập mạp.

Rất nhiều sĩ quan đều không kìm lòng được mà liếc mắt sang nhìn Rashid cùng Stewart.

Ở tinh hệ Bermuda được một thời gian dài, mọi người đã sớm nhẵn mặt với hai đám hỗn đản trung đoàn 1 và trung đoàn 2 Phỉ Quân. Chiến sĩ trong hai trung đoàn này của mập mạp có ai mà không coi đánh lén và giả chết là vinh quang? Có kẻ nào lúc giả chết mà không biểu diễn giống y như thật, cả người đen kịt, tia lửa điện lóe ra, thân thể lúc nào run rẩy như thiếu ốc vít?

Bọn hắn chưa bao giờ sợ giả chết thần công dùng qua một lần thì sẽ bị quân địch nhìn thấu. Trên chiến trường mà gặp phải một đội ngũ rõ ràng đã đánh chết rồi mà vẫn không thấy yên tâm, đó tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi người.

Rời khỏi cửa sổ mạn tàu đang đầy tiếng kinh hô của các sĩ quan, Russell kéo mập mạp ra ghế sô pha.

“Nếu như đem tất cả các chiến hạm của chúng ta đều tiến hành cải tiến như vậy, đồng thời lắp thêm bộ trang bị tàng hình thì sẽ cần bao lâu?” Russell đang trầm tư, dập tắt điếu xi gà trong tay vào gạt tàn.

“Hai năm!” Vẻ mặt đắc ý của mập mạp chợt không cánh mà bay, cúi đầu ủ rũ nói.

Đây cũng không phải là cải tạo mấy chiếc tàu chiến đấu hay mấy chiếc tàu tuần dương. Phỉ Quân hiện tại trong nháy mắt quy mô đã bành trướng đến tám hạm đội cấp A. Đừng nói là nhiều chiến hạm như vậy, chỉ nói đến cải tạo tàu Phi Linh và hai tàu sân bay của hạm đội Tàng Phong thì cũng đã đủ để cho các kỹ sư cơ khí trong căn cứ mệt đến nằm vật rồi. Nói hai năm là mập mạp đã tính cả các kỹ sư máy móc và thiết bị của hạm đội Tàng Phong thì mới ra được cái kết quả khoác lác này.

"Hai năm?" Russell lắc đầu nói: "Không được, thời gian quá dài rồi. Chúng ta phải trong nửa năm hình thành ra sức chiến đấu. Có biện pháp gì không?"

“Cái này cần số lượng lớn vật tư và thiết bị. Nhân viên kỹ thuật của chúng ta thực ra thì không thiếu.” Mập mạp cười hắc hắc chỉ vào một tinh cầu màu xanh lam trên bản đồ tinh hệ Long Bow, xoa tay nói: “Lão sư, bây giờ liền xem ngài rồi.”

"Lam Thạch tinh?" Russell nhìn qua bản đồ tinh hệ một chút, chầm chậm gật đầu, vung tay nói: "Nó là của chúng ta rồi."
Bình Luận (0)
Comment