Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 534

Các chiến sĩ Phỉ Quân đi theo phía sau sau gã chiến sĩ Trenock, băng băng trong rừng rập nhanh như điện chớp.

Tiếng súng và tiếng bom nổ, theo bước chạy của các chiến sĩ, càng ngày càng gần. Sau khi vượt qua sườn núi, trận địa xây dựng tại đỉnh núi mơ hồ đã có thể thấy được.

"Ầm!" Theo một tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, một chùm lửa đỏ chợt lóe sáng giữa khe hở của khu rừng.

Vô số bùn đất bị ném lên bầu trời trong vụ nổ kịch liệt, va lộp bộp vào cành lá rừng cây rậm rạp. Khói súng bụi đất phiêu tán về bốn phương tám hướng. Từng lớp sương mù trắng đen hợp thành mây đen bao phủ mặt đất, cuồn cuộn tràn ra, biến ảo thành đủ loại hình thù kỳ quái trên không trung, theo gió trôi dạt về phía chân trời. Toàn bộ tòa núi run rẩy trong các vụ nổ liên miên không dứt.

Mập mạp cắn răng, cùng với sáu gã binh sĩ Trenock chạy ở ngay đầu đội ngũ.

Tràng cảnh như vậy, hắn đã lâu rồi chưa được trải qua. Từ sau khi mang theo Mỹ Đóa và Nia từ Tân La Mã chạy trốn tới Galypalan, hắn phần lớn đều chiến đấu ở trong robot. Tuy rằng cũng nguy hiểm, thế nhưng, lồng năng lượng và thiết giáp của robot luôn có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn.

Mập mạp vẫn luôn cảm thấy, trong tất cả các loại chiến đấu, chiến đấu của bộ binh chính là nguy hiểm nhất.

Không cần phải tìm chứng cứ gì để chứng minh, chỉ cần nhìn số lượng và tỉ lệ tử trận trong mỗi trận chiến của bộ binh là liền có thể biết được, cái đám người xui xẻo lấy tay cầm súng, lấy thân mình làm áo giáp này mỗi ngày đều cận kề cái chết đến bao nhiêu.

Nghĩ đến đám binh sĩ Jaban xung phong như thủy triều mà mình vừa mới thấy được ở dưới chân núi, nghĩ đến việc mình cư nhiên phải chắn ở trước bọn hắn, đi thủ vững một cái trận địa chết tiệt, khuôn mặt mập mạp liền có chút trắng bệch.

Thủ vững trận địa, tử chiến không lùi! Nghe lên thì lừng lẫy đến mức nào, nhiệt huyết đến mức nào, anh dũng không sợ đến mức nào. Chủ đề trâu bò để chém gió khi tán gái thì cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Thế nhưng, trời mới biết được, còn sống mới là hay nhất!

Trận địa chính là một cái vật chết, bất kể là pháo đài phòng thủ kiên cố xung quanh thành thị hay là chiến hào tạm thời trên đỉnh núi, trong hệ thống Thiên Võng của kẻ địch đều bất quá chỉ là một cái tọa độ cố định mà thôi. Ý tứ của việc thủ vững trận địa chính là, đem mình tới đặt trước bia ngắm của người ta, sau đó bị quét cho đến run rẩy cả người. Muốn mạng sống, cũng chỉ có thể cầu khẩn đám đạn pháo chết tiệt kia có thể sinh ra một con mắt, bay vòng qua người mình!

Rất hiển nhiên, cái này chính là nằm mơ.

Mập mạp vừa chạy vừa nghĩ ngợi đủ loại khả năng, đồng thời cũng cảm thấy run sợ vì những thứ này. Sợ hãi đến từ chính những thứ không biết. Lời này con mẹ nó không hề sai một tí nào! Ai mà biết được lúc nào thì một viên đạn pháo sẽ hủy hoại đóa hoa mập mạp yếu ớt này?

Mấy chục thân ảnh đang chạy băng băng trong rừng rậm, giống như lưu tinh mà lao về phía trận địa.

Khoảng cách với trận địa chỉ còn mấy chục mét, xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá, đã có thể nhìn thấy thứ ánh sáng đang bao phủ trên trận địa rồi. Có ánh lửa đỏ gai mắt của lựu đạn nhiệt hạch, có ánh sáng trắng của pháo năng lượng cầm tay, cũng có ánh lấp loáng giống như pháo điện quang của súng máy năng lượng và súng trường khi bắn dồn dập.

Mà ở phía sau những luồng ánh sáng này, bóng dánh của các binh sĩ Jaban đã thấp thoáng xuất hiện ở trên tuyến đầu trận địa!

"Giết!"

Thượng úy Trenock, Nash quát lên một tiếng, giơ lưỡi lê đâm về phía ngực một gã binh sĩ Jaban vừa chạy ào vào trong chiến hào.

Vừa mới bước vào trận địa, con ngươi của gã binh sĩ Jaban lập tức co rụt lại, theo phản xạ có điều kiện mà giơ súng nghiêng người, cố gắng đẩy lưỡi lê của Nash ra. Thế nhưng, theo hai bàn tay của Nash rung mạnh một cái, lưỡi lê trên họng súng vẫn như cũ đâm một cách chuẩn xác vào trái tin của hắn.

Máu tươi phụt mạnh ra khi lưỡi lê được rút ra. Giống như một đường ống nước bị vỡ tung, binh sĩ Jaban mở to con mắt vô thần mà cúi đầu ngã xuống chiến hào lầy lội.

Nash thuận tay lau đi vết máu trên mặt, nghênh tiếp gã binh sĩ Jaban vừa chạy vào chiến hào khác.

Bên cạnh hắn, tay súng máy đã bị thương nhiều chỗ vẫn còn đang trút hỏa lực xuống dưới sườn núi, các chiến sĩ Trenock khác cũng còn đang cắn răng cắm đầu xạ kích vào từng đợt đội hình giăng ngang như sóng cuộn ở trước trận địa. Mặc dù vẫn còn ít nhất năm sáu binh sĩ Jaban đột phá được lớp phong tỏa hỏa lực, xông về phía trận địa, thế nhưng Nash lại chỉ có thể kêu đám chiến sĩ với nhân số ngang bằng đi vật lộn với đối thủ, bao gồm cả chính hắn.

Tuy rằng còn đang liều mạng, thế nhưng Nash biết, trận đánh này đã sắp kết thúc rồi.

Toàn bộ đại đội đủ biên chế hơn một trăm sáu mươi người, hiện giờ chỉ còn lại có hai mươi mốt. Nhân viên văn thư, binh sĩ sửa chữa cùng với tiểu đội bếp núc hậu cần cũng đều đã được đưa lên lấp vào tuyến đầu.

Khi quân Jaban chạy vào được trong trận địa, đừng nói là không có nhiều người đến vật lộn, cho dù có thì hỏa lực của trận địa cũng đã không còn đủ để phong tỏa kẻ địch. Ngay trong nháy mắt này, kẻ địch trước trận địa lại xông lên được gần hai mươi mét.

Lưỡi lê trong tay Nash nhanh như điện chớp, thế nhưng lưỡi lê của đối thủ cũng nhanh y như vậy. Không đến năm giây, hai người đều đã đâm ra được hơn mười mũi. Trong lúc đón đỡ, trao đổi một hai cái tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng lại để lại vết thương dữ tợn khủng bố. Cố sức ngăn cản cú đâm thẳng của đối thủ, Nash lui về phía sau một bước, lưỡi lê trong tay vung vẩy trên diện rộng để bức lui đối thủ.

Giằng co một giây đồng hồ, Nash đã thở ra hổn hển. Tên địch trước mặt cao to mà cường tráng. Bộ quân phục Jaban màu xám phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cơ thể rắn chắc của hắn xé rách. Chỉ cần một đợt giao phong thì Nash liền biết được, mình đã gặp phải một gã cao thủ đánh lộn.

Sức mạnh của đối thủ rất lớn, động tác lại đơn giản hữu hiệu, vừa nhìn liền biết được là già dặn trận mạc. Khẩu súng trường m81 Marseilles Jaban trong tay hắn, mỗi lần đâm lên, góc độ đều cực kỳ xảo quyệt. Mà mỗi lần va chạm, Nash đều có thể cảm giác được sự chấn động không hề báo trước trên lưỡi lê đối thủ. Sự chấn động này khiến cho hai tay của hắn tê dại. Nếu như không phải bước chân di chuyển nhanh, hắn vài lần để hở, bị đẩy ra mà thiếu chút nữa toi mạng.

Thân thể mệt mỏi rã rời không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Hai tay bủn rủn rất khó để ngăn cản đợt tấn công tiếp theo của đối thủ. Nash nhìn chằm chằm vào con mắt của đối phương. Hắn muốn coi con mắt không hề có sức sống này trở thành hình ảnh cuối cùng của cuộc đời mình, mang theo tiến vào màn đen của sự vĩnh hằng.

Cho dù là chết, cũng tuyệt đối không né tránh!

Gã binh sĩ Jaban đã di động. Một mũi quét nhanh như điện từ dưới lên trên, giống như độc xà mà hướng tới ngực Nash.

Chát! Khẩu súng của Nash đã đánh lên lưỡi lê của đối thủ. Thế nhưng, ngoại trừ một tiếng kim loại ma sát chói tai ra, khẩu súng của đối thủ vẫn không mảy may di động, vẫn như trước men theo hướng cũ mà đâm tới.

Ngay khi Nash đã hoàn toàn tuyệt vọng, bỗng nhiên, một đóa hoa máu đã nở rộ trên đầu gã binh sĩ Jaban.

Máu đỏ lẫn lộn với óc trắng phun ra từ trên cái đầu đã bị mở to. Đầu gã binh sĩ Jaban này nghiêng mạnh sang một bên, tựa ở trên vách tường chống đạn tổ hợp của chiến hào, mềm oặt mà trượt xuống nền đất bùn.

Nash quay đầu lại theo phản xạ, chỉ thấy mấy chục người đang vọt ra từ bên trong khu rừng phía sau trận địa.

Chạy ở đầu tiên chính là Tôn Bình, hắn vừa chạy vừa dùng tư thế xạ kích khi di chuyển, khẩu súng vững vàng đặt trên vai, nhanh chóng bắn từng phát một. Ở bên cạnh hắn, Phùng lão tứ vừa chui ra khỏi rừng cây thì liền đứng lại, trong lúc lướt ngang theo đường gấp khúc, không ngừng dùng cây súng bắn tỉa trong tay hắn để bắn chết đám binh sĩ Jaban trong chiến hào, từng viên găm thịt. Ở phía sau bọn họ, bốn gã chiến sĩ Trenock khác cũng vừa chạy vừa nổ súng.

Sự huấn luyện nghiêm ngặt đã khiến cho hỏa lực của những chiến sĩ này tập trung lại cùng một chỗ, mau chóng hình thành sự càn quét trên trận địa, chặn đầu ba gã binh sĩ Jaban vừa mới xuất hiện khác ở trước trận địa.

Mà thu hút sự chú ý của Nash nhất, không phải là mấy gã bộ hạ cứu tinh này của mình, mà là một gã mập mạp chạy ở bên cạnh Tôn Bình!

Cái gã mập mạp kia trong tay không có súng tự động, thứ mà hắn cầm theo chỉ là một khẩu Mauser. Thế nhưng, chính là cái khẩu Mauser này, đơn giản là còn kinh khủng hơn cả một khẩu súng máy năng lượng p29. Bàn tay gã mập chỉ cần vung lên, đạn năng lượng liền giống như mưa rào xối tới trước mặt. Chỉ cần liếc mắt qua thôi thì mồ hôi lạnh của Nash đã toát hết cả ra. Cái gã mập mạp kia phảng phất như muốn bắn chết tất cả mọi người trên trận địa.

Sau khi hắn bắn chết một gã binh sĩ Jaban, Nash liền phát hiện ra, gã cấp dưới vừa mới đọ sức vật lộn với gã binh sĩ kia đã hoàn toàn bị làn đạn năng lượng kia bao phủ, dọa cho choáng váng. Khi gã binh sĩ Jaban ngã xuống với tấm thân thủng lỗ chỗ, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh táo lại của người chiến sĩ Trenock này chính là kiểm tra xem thân thể của mình rốt cục là có mấy cái lỗ. Kết quả chính là, hắn cư nhiên ngay cả da cũng không bị sứt một miếng nào. Ngoại trừ may mắn và kỳ tích ra, không còn giải thích nào khác.

Nash không biết cái gã mập mạp kia là từ đâu tới đây. Hắn chỉ biết là, hắn rất muốn cho gã mập này một trận! Vừa mới rồi, hắn thiếu chút nữa đã giết mất một gã chiến sĩ của mình.

Mà cái gã mập mạp kia, tuyệt đối là một con gà!

Hắn không chỉ nổ súng lung tung, vậy mà lại còn mặt một bộ quân phục thiếu tướng. Quân hàm thiếu tướng trên đầu vai của hắn, đơn giản là khiến cho trực tiếp trở thành một ngôi sao sáng trong đêm đen. Ánh sáng bắn ra bốn phía, chói hết cả mắt, ngu xuẩn cực độ!

Đám người Jaban chạy vào trận địa kia căn bản là không cần suy nghĩ chọn lựa. Hắn vừa xuất hiện, lập tức đã trở thành mục tiêu vây công.

May mắn là, tình huống như vậy không có duy trì bao lâu.

Phòng tuyến lung lay sắp đổ tựa hồ đã trở nên kiên cố hẳn lên. Sau khi nhìn thấy Thần thương Phùng lão tứ cùng với trinh sát binh lợi hại nhất đại đội Tôn Bình trở về , lại còn mang về hơn ba mươi quân nhân mặc quân phục màu xanh lam, các chiến sĩ Trenock trên trận địa nhất thời tinh thần đại chấn. Đám binh sĩ Jaban hầu như đã tràn vào trong chiến hào, vậy mà đã bị bọn họ mạnh mẽ đẩy ra bên ngoài.

Đối mặt với hỏa lực đột nhiên hung mãnh hẳn lên, quân Jaban hiển nhiên có chút không biết làm sao.

Nhất là đám binh sĩ Jaban chạy ở phía sau kia, khi nhìn thấy đồng đội mắt thấy sắp bước lên trận địa, lại bị địa hỏa hung mãnh bắn cho run rẩy cả người, mỗi người đều không tự chủ được mà thả chậm lại bước chân xông lên. Mà mấy chục gã viện quân đột nhiên xuất hiện, lại càng khiến cho các binh sĩ Jaban nằm rạp xuống ẩn nấp này biết được, đợt tấn công này không thể hạ được trận địa nữa rồi.

Dưới mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy trong kênh liên lạc, quân Jaban đã bỏ lại ít nhất năm mươi cỗ thi thể ở trước trận địa, dứt khoát rút lui về dưới sự yểm hộ của hỏa lực từ hậu phương.

Mặc dù có chút chật vật, có điều, khi lui lại, đội hình giăng ngang của đám người Jaban vẫn được giữ vững vô cùng hoàn chỉnh như cũ. Tuy rằng tính cách dân tộc và sự huấn luyện lục quân nổi tiếng vũ trụ của bọn họ khiến cho mỗi một binh sĩ của bọn họ đều cứng nhắc rập khuôn giống như máy móc. Thế nhưng, triết lý kỷ luật chiến đấu như tính mạng ít nhất đã khiến cho bọn họ rút lui đâu vào đấy, không hề vội vã.

Sau một lát, tuyến đầu trận địa đã không còn nhìn thấy bóng dáng của quân Jaban nữa rồi. Toàn bộ trận địa, sau khi bị hỏa lực của kẻ địch cày xới qua một lần, lại đã khôi phục lại sự yên bình.

Các binh sĩ ngồi lại nói chuyện với nhau ở phía sau trận địa.

" Con mẹ nó!" Nash túm lấy Tôn Bình, mặt mũi vặn vẹo: "Cái gã mập mạp chết tiệt kia tới cùng là ai? Đám người này ngay cả súng cũng không có, bọn hắn là khách du lịch chắc?!"

" Chết tiệt..." Tôn Bình còn chưa kịp trả lời, Nash đã thấy gã chiến sĩ suýt nữa bị gã mập bắn đánh thành tổ ong kia đang bình tĩnh đi về phía gã mập!...

Lời tác giả: Vốn nghĩ viết đến 4000 chữ, thế nhưng buổi tối tạm thời có việc, thế nên cho lên hình. Bây giờ mới về, xem lại một lần, phát hiện ra bị lặp lại một đoạn, liền mau chóng cắt bỏ. Tiếp tục cầu phiếu, còn cách phía trước không đến 100 phiếu nữa thôi. Cho moa ít nhất đầu tháng lên 2 hạng, hư danh một chút đi.
Bình Luận (0)
Comment