Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 541

Tháng 10 năm 2063, thủ đô Heidfeld - Phỉ Dương. Gió lạnh thấu xương, lá rụng tung bay.

Đợt tuyết đầu tiên đã tới một cách nhanh chóng, các bông tuyết bay loạn liền bao phủ cả thành phố, người đi trên đường phố cũng thưa thớt đi rất nhiều.

Đối với dân cư trong thủ đô của cái quốc gia siêu cấp lớn nhất loài người này mà nói, ảnh hưởng của chiến tranh đã bắt đầu hiển hiện ra. Giá cả của hàng hóa đã cao hơn không ít so với trước khi khai chiến, rất nhiều đồ vật đã bắt đầu có xu hướng cung không đủ cầu. Không ít nhà máy đã ngừng sản xuất, lưu lượng mậu dịch suy thoái trên diện rộng. Số dân cư thất nghiệp lần đầu tiên đã vượt qua mức cảnh báo trong gần trăm năm.

Những thứ này, cũng đã đủ khiến cho người ta dốc hết tất cả tinh lực còn dư thừa trong cuộc sống để tập trung quan tâm vào chiến tranh.

Tin tức TV, trên mạng, vả cả những phương tiện truyền thông khác, đều là nguồn cung cấp tin tức cho bọn họ. Mỗi một tin tức về chiến tranh đều được mọi người nghiền ngẫm tỉ mỉ nhiều lần, cũng được bàn tán truyền miệng. Đồng nghiệp, bạn học, người yêu, người nhà, bạn bè... Tất cả các chủ đề, ngoại trừ hàn huyên ra thì chính là về tình thế cục diện chiến tranh.

Ở cái thời đại tin tức phát triển cao độ này, đủ loại tin tức hỗn tạp bay loạn khắp trời. Cộng thêm lại được mọi người thêm mắm thêm muối, tin tức về việc bắt tù binh một binh sĩ hoặc là chết trận một binh sĩ, truyền miệng qua hơn mười người thì có thể từ một mà hóa mười, từ mười mà hóa trăm.

Tuy rằng sự khống chế nghiêm ngặt đối với truyền thông của chính phủ đã khiến cho mọi người thiếu đi rất nhiều con đường có thể thu được tin tức chân thực. Có điều, người tham dự vào cuộc đại thảo luận toàn dân này thực sự nhiều lắm. Thỉnh thoảng lại có những tin tức từ đủ các loại con đường lưu truyền tới, sau khi được người hữu tâm tập trung lại, vậy mà lại có thể không khác mấy so với cục diện chân thật.

Cuối tháng 9, Tây Ước ồ ạt phát động thế tiến công mùa đông. Trong hành động được mệnh danh là "Chém eo" này, các quốc gia thành viên chủ lực của Tây Ước đều có hành động lớn, điên cuồng tiến hành oanh tạc các mục tiêu chiến lược được chọn lựa. Vô số hạm đội xuất kích ra chung quanh, vô số binh sĩ robot đổ bộ lên tinh cầu mục tiêu. Cục diện giằng co giai đoạn trước, trong nháy mắt đã biến thành nguy cơ tràn ngập.

Trong vòng một tuần, liên quân Phỉ Minh đã vứt bỏ sáu điểm Bước Nhảy Không Gian quan trọng. Tuyến đường bay vũ trụ chính sớm vốn đã bị đứt đoạn đầu đuôi tách biệt, giờ phút này lại một lần nữa bị chia cắt. Con đường hậu cần bị cắt đứt, liên hệ với quân đồng minh bị cắt đứt... Điện báo cầu viện tựa như mưa tuyết bay về trong Bộ Thống soái liên quân.

Dân chúng bình thường đều nhìn thấy trong mắt, trong tòa nhà hội nghị liên hiệp của Phỉ Minh gần như là đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm. Quan viên đại biểu của các quốc gia, ai nấy đều xám cả khuôn mặt, hối hả qua lại. Ngay cả những nhân viên văn phòng bình thường, nghe nói cũng chưa hề về nhà trong một khoảng thời gian rất lâu rồi.

Chiến khu phía bắc báo nguy, chiến khu phía tây báo nguy, hạm đội Binalter hung hãn tiến công vào Tinh hà Carleston, ác chiến mấy trận, hạm đội chủ lực của Phỉ Dương tổn thất thảm trọng, lập tức tiến vào trạng phòng ngự toàn diện. Các quân khu lớn hủy bỏ nghỉ phép, khẩn cấp tập hợp.... Đủ các chủng loại tin tức tựa như từng nhát từng nhát búa tạ, nện cho mọi người mất hồn mất vía.

Ai cũng biết, tình thế chiến cuộc đang bất lợi cho Phỉ Minh. Thế nhưng, đang bất lợi như thế nào và đã tới mức độ nào thì không ai thể nói rõ được. Bầu không khí như thế này lại càng làm trầm trọng thêm sự lo lắng của mọi người.

Mà khiến cho dân chúng lo lắng nhất, không thể nghi ngờ chính là chiến cuộc ở Tinh hệ Reske.

Mikami Yujin của Jaban ám độ Trần Thương, tập kích vào Thương Lãng tinh, đây đã không còn là bí mật gì nữa.

Sau khi biết Thương Lãng tinh đã bị chiếm đóng, dân chúng đều ồ cả lên.

Trenock và Cộng hòa Phỉ Dương là hai nước đồng minh, cũng là nước láng giềng gắn bó với nhau như môi với răng. Mấy trăm năm qua, trong nội tâm của dân chúng Phỉ Dương, Trenock chính là một phòng tuyến vững chắc nhất. Chỉ cần có cái quốc gia này ở sau lưng, đế quốc Jaban và đế quốc Sous - hai con sói tham lam hung ác này vĩnh viễn cũng đừng hòng có cơ hội cắn lên người Phỉ Dương.

Thế nhưng bây giờ, toàn bộ Đông Nam đều đã nằm dưới sự khống chế của Sous và Jaban. Thương Lãng tinh của Reske cũng đã đánh mất. Nếu như Tây Ước đi qua thông đạo Đông Nam, tập trung lực lượng đánh tan Cộng hòa Trenock, như vậy có thể nói rằng, Phỉ Minh cho dù có giành chiến thắng ở Carleston, đồng thời lại giành chiến thắng ở cả chiến khu phía bắc và phía tây đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng chỉ có kết cục bại vong mà thôi.

Sau khi thông đạo Leray bị chiếm đóng, hạm đội Tây Ước ở tinh vực Đông Nam liền hoành hành không có trở ngại.

Nguyên bản việc Douglas tập kích vào tinh hệ Long Bow vẫn còn khiến cho mọi người hưng phấn một hồi. Thế nhưng Soberl chung quy cũng là một kỳ tài ngút trời, ngay khi một nước cờ độc của Hastings vừa mới bắt được tinh hệ Long Bow, hắn lập tức đã như lật tay làm phép mà biến ra hai hạm đội cấp Tượng của Humphrey và tập đoàn hạm đội số năm của Deseyker. Có thể nói, tập đoàn hạm đội số 19 của Douglas cơ bản là không có phần thắng.

Nếu như Humphrey chiếm được tinh hệ Long Bow, mở ra đường tấn công tinh hệ Reske thứ hai, đưa quân lên phía bắc, cục diện của toàn bộ Đông Nam sẽ mau chóng nát rữa, không thể vãn hồi.

Trong cái thời khắc hỗn loạn này, ngày 28 tháng 9, tin tức về chiến dịch Long Bow đã truyền về. Humphrey toàn quân bị diệt. Douglas chỉ huy tập đoàn hạm đội số 19 tiếp tục thủ vững tinh hệ Long Bow.

Tin tức này hơi có chút mơ hồ. Một thắng lợi trọng đại như vậy, vậy mà lại hoàn toàn không được đưa tin rầm rộ rõ ràng, tổng cộng cũng chỉ có lác đác mấy câu nói và mấy tấm ảnh chụp.

Một trận này tập đoàn hạm đội số 19 đã đánh như thế nào, thắng như thế nào, đều hoàn toàn không biết.

Thế nhưng tin tức dù sao cũng là do chính phủ công bố. Tất cả dân chúng Phỉ Minh đều rơi vào trong sự cuồng hoan. Nhất là những gia đình có con em đang phục dịch ở tập đoàn hạm đội số 19, lại càng là tràn ra đầu phố, đốt pháo hoa pháo trúc, tay vung quốc kỳ Trenock, hoan hô thắng lợi.

Chúng quan viên ở Hội nghị Liên Hiệp Phỉ Minh tựa hồ cũng nhờ vậy mà thở dài một hơi.

Sợi dây thừng treo trên cổ cuối cùng cũng chưa thể siết chặt lập tức. Tuy rằng ở các chiến khu khác, Phỉ Minh vẫn còn ở trong thế xấu, thế nhưng chỉ cần tinh hệ Long Bow và tuyến đường bay chính Đông Nam vẫn còn ở trong tay, chiến cuộc Reske chung quy vẫn còn cơ hội nghĩ kế xoay chuyển. Với khả năng động viên mạnh mẽ của Phỉ Minh, với binh lực của Trenock và Chamberlain ở Lôi Phong tinh hiện nay, Mikami Yujin tuyệt đối sẽ không có khả năng một hơi nuốt gọn Reske.

Mất đi hai hạm đội cấp Tượng của Humphrey, hai nắm đấm của Soberl ở tinh hệ Đông Nam đã bị chặt đứt một cái. Cho dù chiêu "minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương" của Mikami Yujin lần này có đẹp tới đâu, chẳng qua cũng chỉ là mua dây buộc mình mà thôi.

Bầu không khí ở đại sảnh hội nghị tựa hồ đã thả lỏng hơn rất nhiều so với lúc trước. Các cuộc họp thâu đêm cũng giảm bớt đi rất nhiều, sắc mặt của quan viên đại biểu các quốc gia đều khôi phục lại vẻ bình thường, khi thương thảo về thế cục cuối cùng cũng không còn phải quá mức nôn nóng bất an nữa rồi.

Ngày 2 tháng 10, bộ chỉ huy liên quân đã triệu tập hội nghị tác chiến liên hợp.

Hội nghị quyết định bổ nhiệm thượng tướng Trenock Trần Phượng Tây làm chỉ huy trưởng của liên quân, dẫn theo nhánh quân đầu tiên do Phỉ Dương, Liên bang Siliak và Trenock phái tới, tổng cộng bao gồm sáu hạm đội hỗn hợp, hai mươi sư đoàn thiết giáp, hai mươi sáu sư đoàn bộ binh cơ giới hóa tạo thành tập đoàn quân số 1 Reske, hành quân tiếp viện cho Lôi Phong tinh, sau đó tập hợp với quân đội liên quân ở chiến khu phía đông Trenock hiện nay, ổn định lại chiến cuộc Reske.

Đồng thời, sau khi đã nghiên cứu cục diện trước mắt, bộ chỉ huy liền thông qua lệnh bổ nhiệm Lý Phật làm tư lệnh tập đoàn quân số 2 chiến khu Ryan, suất lĩnh mười hạm đội cấp A, ba mươi sư đoàn thiết giáp, năm mươi sư đoàn bộ binh cơ giới hóa, vào một tháng sau sẽ tiến công Catalunya giành lấy tinh cầu Dây Trường Xuân, kiềm chế binh lực của liên quân Tây Ước, tạo cơ hội cho chiến khu Tinh hà Carleston.

Tin tức Lý Phật lĩnh binh xuất chinh lập tức như một tảng đá cuốn lên ngàn vạn cơn sóng, toàn bộ hai giới quân chính Phỉ Dương nhất thời bàn luận xôn xao.

Thân là người đứng đầu Ngũ Hổ thượng tướng, Lý Phật cùng với quân đội dưới trướng của y có vai trò gì, đồng thời xung quanh việc đề bạt y có liên quan gì tới gút mắt lợi ích và tranh giành đấu đá trong cao tầng Phỉ Dương, tất cả mọi người đều rõ ràng cả ở trong lòng.

Lý Phật vốn có danh dự cực cao trong dân gian. Cho tới tận bây giờ, lời đồn Lý Phật bị áp chế vẫn luôn đưa tới không ít tiếng nói phản đối trong dân gian. Những tiếng nói này, tại thời điểm Reske gặp nguy hiểm đã không thể áp chế nổi được nữa. Nếu không phải tinh hệ Long Bow vẫn còn ở trong tay, việc Lý Phật xuất kích Reske gần như chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Mà hiện tại, nguy cơ của Reske mặc dù đã có chút giảm bớt, thế nhưng nơi quan trọng nhất đối với Phỉ Dương, tinh hà Carleston lại gặp phải thế tấn công mạnh mẽ của đế quốc Binalter. Tiếng hô hào trong dư luận dân gian càng ngày càng mãnh liệt, lại thêm sự thúc đẩy của một số người về mặt chính trị, giờ đây đã không thể nào tiếp tục để Lý Phật nhàn tản ngồi không nữa rồi. Để cho y đến chiến khu Ryan, hiển nhiên là kết quả mà các bên đã thỏa hiệp với nhau.

Ngay khi mọi người còn đang vì việc đề bạt Lý Phật mà vui mừng khôn xiết, hoặc lo lắng ưu tư, hoặc là mừng thầm, hoặc là cảnh giác, các quan viên của các nước trong hội nghị liên hiệp Phỉ Minh cũng đã triệu tập một cuộc họp.

Bốn giờ chiều ngày 2 tháng 10, nghị sĩ Robert Corey của Hội nghị Liên hiệp đã đưa ra kiến nghị, yêu cầu làm rõ quyền sở hữu của hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng Binalter bị bắt giữ.

"Mars cũng không phải là quốc gia thành viên hay khu liên hiệp của Phỉ Minh. Cái gọi là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái của nó chỉ là lực lượng vũ trang địa phương của Mars, không có bất cứ quan hệ đồng minh hay phụ thuộc gì đối với Phỉ Minh. Đối với loại tổ chức dạng này, lập trường nhất quán của chúng ta, hoặc là tiêu diệt, hoặc là thu nạp. Mà theo tôi được biết, hạm đội vũ trang dưới trướng Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, hung hăng độc ác, công nhiên cướp bóc tàu buôn qua lại Mars, giết người cướp của không việc ác nào không làm."

Với mái tóc màu hung và khí chất hào hoa phong nhã, Corey đang thốt lên những lời lẽ đầy chính nghĩa: "Tôi không biết tình huống cụ thể của chiến dịch Long Bow như thế nào, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết là, bất kể bọn hắn làm chuyện gì thì đều không phải lý do để Phỉ Minh thông đồng làm bậy với bọn hắn, càng không phải là lý do để bọn hắn tiếp quản hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng! Chúng ta có thể cho bọn hắn một cơ hội, một cơ hội hối cải làm lại. Thế nhưng, nếu như bọn hắn vẫn như cũ khăng khăng muốn đứng tự do ngoài hệ thống Phỉ Minh, không muốn bị khống chế quản lý, như vậy, tôi nghĩ, chúng ta phải vì chiến khu Đông Nam, tiêu trừ một cái tai họa ngầm."

Lúc đó, trong đại sảnh hội nghị liền lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều biết chiến dịch Long Bow đã giành thắng lợi như thế nào, biết cái đám gọi là Phỉ Quân kia có mối quan hệ nói không rõ với Leray, cũng biết rằng hạm đội Phỉ Quân hiện đang đóng quân ở Lam Thạch tinh, cùng với hạm đội Leray "đột phá vòng vây" như kỳ tích kia, trên thực tế là do thượng tướng Liên Bang Leray Russell thống lĩnh.

Mà Leray, hiển nhiên là không có ý định giao chút binh lực còn lại này của bọn này vào trong tay bộ chỉ huy liên quân.

Corey hiển nhiên cũng biết tất cả những điều này. Chỉ có điều, hắn có thể làm bộ không biết mà thôi. Hắn không đề cập đến hạm đội Leray do Russell chỉ huy, chỉ hướng mũi thương nhắm ngay vào Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Một chiêu này, đích thực là vừa chuẩn vừa độc.

Phỉ Minh là một con quái vật lớn. Ở bên người con quái vật khổng lồ này, không thể nào cho phép tồn tại dạng lực lượng vũ trang như Phỉ Quân. Điểm này, trong con mắt đám quan viên Hội nghị Liên hiệp, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng là nhận thức chung của tất cả các nước thành viên ngoại trừ liên bang Leray ra.

Huống hồ, hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng, thật sự quá làm cho người ta đỏ mắt. Nếu để cho hai hạm đội này lấy danh nghĩa của cái gọi là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái mà tự do nằm ngoài tầm tay của Phỉ Minh, sợ rằng không có bất cứ ai có thể chấp nhận được.

Lời nói của Robert Corey tựa như một xô nước lạnh tạt vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục, nhất thời khiến cho đủ các loại âm thanh của cả Phỉ Dương đều ì xèo bắn tung tóe ra khỏi chảo dầu.


*******SPECIAL KIND OF HERO*******



Tinh hệ Long Bow, Lam Thạch tinh.

Trong thành phố, từng chiếc xe tải hạng nặng đang chở đầy vật tư, hoặc là bon bon qua lại trên đường cái, hoặc là dừng ở ngoài nhà máy sản xuất huyên náo mà tạo thành một hàng xe thật dài. Từng chiếc từng chiếc tàu vận tải đang bay lên bầu trời từ sân bay, trong tiếng ầm ầm của động cơ phản lực, xuyên qua màn cực quang như tơ như sợi trên tầng điện ly của bầu khí quyển, bay vào khoảng tinh không mênh mông vô bờ. Trong vũ trụ, từng cảng không gian sắt thép khổng lồ đang lẳng lặng mà lơ lửng. Các chiến hạm đội với hình chỉnh tề đang tới lui tuần tra canh gác bốn phía xung quanh. Từng đoàn tàu lấy quặng và tàu buôn nối liền không dứt, không ngừng ra ra vào vào.

Trải qua sự chiếm đóng của Sous và sự tiếp quản của Jaban, rồi lại tiếp tục bị Phỉ Dương tập kích, nay Tần mai Sở bao lần đổi chủ, Lam Thạch tinh hiện giờ lại một lần nữa tỏa ra sức sống bừng bừng .

Ánh tà dương đang nhuốm đỏ.

Russell đi đến phía sau Phương Hương, theo ánh mắt Phương Hương mà hướng tầm nhìn về phía chân núi. Thành phố Floak đang giữa quần sơn, náo nhiệt mà sôi sục hối hả.

"Thiếu tướng Phương Hương đang nghĩ gì vậy?"

Một mình đứng trên bãi đáp chiến hạm, ngơ ngẩn nhìn thành phố dưới chân núi, Phương Hương bỗng giật mình tỉnh giấc, quay đầu lại nghiêm trang hành lễ: "Tướng quân Russell."

Russell hoàn lễ, tiến lên một bước, chắp tay mà đứng. Bộ quân phục vẫn luôn phẳng phiu chỉnh tề, bờ tóc mai có chút hoa râm, ánh mắt dài nhỏ, thâm thúy rực rỡ tựa như tinh không, mơ hồ có điều suy tư, khiến cho vị danh tướng Gatralan này mang đầy vẻ nho nhã mà trầm tĩnh.

"Một hành tinh xinh đẹp." Russell hướng mắt nhìn về phía thành phố dưới chân núi cùng với quần sơn xanh rì kéo dài tới tận phương xa, nói: "Ở chỗ này, cô là chủ nhà, ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói tiếng cảm ơn với cô."

Phương Hương cảm xúc bập bềnh, rốt cuộc thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn thành phố dưới chân núi: "Ngài quá khách khí rồi, tướng quân."

Gió núi thổi qua, im lặng một lúc.

Hồi lâu, Russell nói: "Tin tưởng ta, tất cả những gì mà Lam Thạch tinh bỏ ra, đều sẽ có hồi báo."

Phương Hương theo bản năng mà gạt gạt tóc mai, quay đầu đối mặt với Russell.

"Ta biết cô đang lo lắng..." Russell mỉm cười: "Tinh cầu này sở dĩ có thể tỏa sức sống bừng bừng như bây giờ, dân chúng của nơi này sỡ dĩ không nhìn chúng ta với ánh mắt hận thù, đó chính là bởi vì bọn họ biết sự tồn tại của cô."

"Tướng quân..." Phương Hương thấp giọng nói.

Một cơn gió thổi qua, vạt áo khoác của Russell liền bay phất phới. Giọng nói của ông cũng trầm hùng mà rõ ràng trong gió.

"Ta biết, khi quốc hội Salerga ký vào hiệp ước bán nước, khi từng hạm đội của Salerga rời khỏi tinh hệ Long Bow, trái tim của bọn họ đều đã nguội lạnh cả rồi. Mà hiện tại, khi bọn họ biết học sinh của tướng quân Tolstoi, sĩ quan chỉ huy của hạm đội địa phương Long Bow đã từng liều mình xả thân vì tổ quốc, giờ lại trở về bên họ, nội tâm của họ lại một lần nữa ấm lên."

Viền mắt Phương Hương phiếm hồng, đôi môi run rẩy, rốt cuộc chỉ biết mím môi thật chặt.

"Ta tin tưởng, lúc này trái tim của người dân ở Lam Thạch tinh đang nóng cháy hơn bất cứ lúc nào khác." Russell nhìn vào ánh mắt Phương Hương: "Mà cô, chính là niềm hy vọng của bọn họ."

"Thế nhưng…" Phương Hương nói không ra lời.

"Cô sợ hy vọng của bọn họ sẽ tan biến!" Russell nhẹ nhàng khoát tay áo, tiếp lời Phương Hương: "Cô sợ bọn họ sau khi mất hết hy vọng thì sẽ càng thêm lạc lõng. Đồng thời, cô cũng sợ chúng ta sau khi thu lấy được những vật tư mà chúng ta cần, sẽ để lại một Lam Thạch tinh hoang tàn đổ nát, tùy ý cho kẻ địch của chúng ta chà đạp. Đúng không?"

Lời nói của Russell tựa như một nhát búa tạ, hung hăng nện vào trong lòng Phương Hương. Vị thiếu tướng xinh đẹp mê người này hít sâu một hơi, ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của Russell: "Đúng vậy, tôi sợ!"

"Hắn sẽ không làm như vậy!" Russell bình thản nói: "Ta cũng sẽ không!"

Nghe đến "hắn", nội tâm Phương Hương thoáng cái liền bình tĩnh lại. Ánh mắt, vậy mà lại có chút mơ hồ. Nỗi lòng nàng hiện giờ đã phiêu đãng tới một tinh hệ xa xôi.

"Trước đó, chúng ta phiêu bạt tứ xứ..." Russell nói: "Mà hiện tại, chúng ta đã có ngôi nhà thuộc về mình. Bất kể là tinh hệ Long Bow hay là tinh hệ Mars, đều là cội nguồn sức mạnh của chúng ta, là căn cứ địa của chúng ta. Nếu hắn đã giao lại nơi này cho ta, vậy thì, ta sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Ta không có lý do gì để buông tay..."

Nói rồi, Russell nở một nụ cười giảo hoạt: "Phỉ Minh cũng không được."

Nỗi lòng trầm trọng của Phương Hương đã nhẹ nhàng bị cuốn bay theo chiều gió trong nụ cười của Russell. Giờ khắc này, nàng cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh được.

Nàng biết, đây là lời hứa của Russell. Nơi đây sẽ trở thành căn cứ địa tương lai của Phỉ Quân. Mà Salerga, bắt đầu từ giờ phút này, cũng một lần nữa được nhen nhóm lên ngọn lửa hy vọng.

"Có hứng thú theo ta đi uống một tách cà phê không?" Russell mở lời.

"Hết sức vinh hạnh." Phương Hương yêu kiều cười đáp.

Hai người bước xuống khỏi bãi đáp, tiến về cuối bãi cập bến. Russell nói: "Hạm đội số 1 đã đến Mars chưa?"

Phương Hương gật đầu nói: "Ngày hôm qua tướng quân Chekhov đã đến căn cứ bí mật của quân ta. Công tác cải tạo chiến hạm đã bắt đầu tiến hành. Cảnh Tự Do Mars không bị hạm đội Sous ảnh hưởng, hiện nay, trung tá Barbarossa đã ban bố mệnh lệnh, khai mở tuyến đường bay Tự Do. Mặt khác, cũng đang tiến hành bàn bạc mua sắm quân sự với các quốc gia trung lập ở phương bắc.

"Một khởi đầu tuyệt vời." Russell mỉm cười nói.

"Đúng vậy!" Phương Hương cười nhẹ đáp: "Mars không thiếu nhân lực. Lại thêm sức sản xuất và tài nguyên của tinh hệ Long Bow, chỉ cần nửa năm, chúng ta có thể hoàn thành được công tác cải tạo phân thể cho các chiến hạm từ tàu tuần dương trở lên, cũng lắp đặt thiết bị tàng hình cho tất cả các chiến hạm. Công tác nghiên cứu của bộ phận nghiên cứu vẫn còn đang được tiến hành, theo tôi được biết, phần mô hình động lực mà Điền tướng quân cung cấp đã nghiên cứu đến giai đoạn then chốt, một khi thành công, sức chiến đấu của chiến hạm chúng ta sẽ được tăng cường ít nhất là 50%."

"Lưu lạc đến thế giới Tự Do đều là tinh anh trong cơ cấu nghiên cứu khoa học của các quốc gia." Russell thở dài: "Chỉ là những nghiên cứu của bọn họ không được pháp luật hoặc đạo đức cho phép, nên mới bị ép buộc phải lưu lạc đến thế giới Tự Do. Những người này là bảo bối của chúng ta, nhất định phải bảo vệ nghiêm ngặt nhất."

"Rõ, thưa tướng quân." Phương Hương gật đầu.

Russell nói tiếp: "Ta đã xem qua danh sách của bọn họ, trong đó có không ít người còn là nhà khoa học cấp quốc bảo, nắm trong tay không ít tuyệt mật quân sự của các quốc gia. Thân phận của bọn họ không được phép tiết lộ. Mặt khác, phải đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu robot đời mười hai của Binalter, công tác chế tạo robot của chúng ta cũng phải nhanh chóng hoàn thành, chiến tranh hiện đại cuối cùng vẫn cần đến lục quân hoàn thành bước chiếm lĩnh cuối cùng."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từng chiếc chiến hạm hùng tráng đang xếp thành hành dài trên bãi đáp, chậm rãi lùi về sau theo bước chân của hai người. Mấy viên cảnh vệ lái xe theo ở bên cạnh. Ở chỗ xa hơn, mấy chiếc robot trong trạng thái chiến đấu đang đề phòng bốn phía.

"Tập đoàn hạm đội số 12 của Trenock hiện tại đã có tin tức gì chưa?" Russell hỏi.

Phương Hương lắc đầu nói: "Sau khi bố trí phòng ngự xong, chúng ta đã phái bốn nhóm tàu điều tra tiến về tuyến đường bay chính Đông Nam, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì."

"Tăng cường tìm kiếm, mau chóng tìm ra bọn họ." Russell nói: "Đối với chúng ta bây giờ mà nói, bất cứ một chút sức chiến đấu nào cũng đêu cực kỳ quý giá."

"Ngài đang lo lắng...." Phương Hương không kìm được phải thả chậm bước chân.

"Ta không lo chuyện Tây Ước tấn công tinh hệ Long Bow." Russell lắc đầu: "Lo lắng của ta là, bọn họ sẽ tấn công tinh vực Atlantis. Đối với Leray mà nói, đó sẽ trở thành một thảm họa."

"Thế nhưng..." Phương Hương không thể tin được, nói: "Chúng ta đang ở ngay sau lưng bọn hắn, lẽ nào bọn hắn không sợ chúng ta cùng với Fischella tiền hậu giáp kích?"

"Nếu như đóng giữ ở điểm Bước Nhảy Newton là một vị tướng lĩnh Phỉ Dương khác, có thể ta sẽ không lo lắng." Cặp lông mày rậm của Russell nhíu lại: "Thế nhưng nếu như là Fischella, như vậy thì hắn ta tuyệt đối sẽ không tiêu tốn tinh lực của hắn ở điểm Bước Nhảy Newton."

"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Phương Hương hỏi.

"Đảo khách thành chủ..." Russell bình thản nói: "Không ngừng quấy rối tinh hệ Bermuda, lại tăng thêm một chút áp lực cho bộ chỉ huy Phỉ Minh. Khiến cho bọn họ ra mệnh lệnh rõ ràng, yêu cầu Fischella tiến hành phối hợp chiến lược. Chỉ có như vậy, quyền chủ động mới nằm trong tay chúng ta. Chúng ta mới có thể giữ được Fischella, điều động Tây Ước, khiến cho bọn họ khiêu vũ theo gậy chỉ huy của chúng ta."

"Đảo khách thành chủ." Phương Hương cả kinh: "Ý ngài là, chúng ta phải chủ động tấn công?"

Russell gật đầu khẳng định: "Chúng ta cần thời gian, vậy nên, tiết tấu chiến tranh phải do bàn tay chúng ta nắm giữ."

Phương Hương nghiền ngẫm cái từ tiết tấu này, trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng sủa khoáng đạt. Đáy lòng liền kính phục Russell không gì sánh được.

Đó cũng không phải là quyết định mà ai cũng có thể làm ra được. Dưới tình huống như vậy còn chủ động xuất kích, phải cần trí tuệ, cần ánh mắt và sự quyết đoán, chỉ có bậc danh tướng như Russell thì mới có đủ. Ở cái thời đại chìm trong khói lửa chiến tranh này, bọn họ mới là những tinh anh khuấy động sóng gió thiên hạ. Mỗi một quyết định điềm tĩnh tự nhiên của bọn họ, đều có thể tạo nên ngàn vạn cơn sóng triều, gió cuộn mây vần.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đi hết con đường trên bến tàu, rẽ vào nơi đóng quân.

Mấy bãi đáp khổng lồ cách đó không xa đã bị đổi thành sân huấn luyện. Mấy trăm chiếc robot đang cùng nhau tiến hành huấn luyện cận chiến. Tổng huấn luyện viên Vệ Kiến Sơn đứng ở bên sân, khoa chân múa tay giảng giải cho bảy tám gã chiến sĩ robot. Còn có rất nhiều cơ sĩ cao cấp của Phỉ Quân, hiện giờ cũng đang tiến hành phụ đạo thực chiến, tràng diện khí thế ngất trời.

Russell nghỉ chân nhìn qua từng hình bóng "mập mạp" màu xanh ở trên sân một chút, không khỏi cười khổ mà nói với Phương Hương: "Cái tên này, thật cũng không biết là nổi cái hứng gì nữa, phục chế ra một đống phiên bản của mình thì rất là khoái chí hay sao?"

Phương Hương cũng chỉ cười. Đối với hứng thú quái dị của mập mạp, nàng thực sự không còn lời nào để nói.

"Toàn bộ tám sư đoàn thiết giáp tiến hành nâng cao thao tác điều khiển. Tên này vậy mà lại vung tay bỏ đi, ném hết mọi chuyện lên đôi vai của ta. Chỉ riêng kế hoạch huấn luyện thì đã hành cho ba tham mưu của ta mệt đến bệnh luôn rồi." Russell cười nói: “Dạy hắn được không ít rồi, thế mà lại quên dạy cho hắn chăm chỉ một chút."

Nói rồi, Russell vừa đi về phía trước vừa nói: "Công tác trưng binh thế nào rồi?"

Phương Hương đuổi theo bước chân ông ta, trả lời: "Hết sức thuận lợi. Tình huống ở Lam Thạch tinh và Thorcress là tốt nhất, Khấu Huyền tinh thì kém hơn một chút, có điều vẫn là cực kỳ nhiệt tình, còn công tác trưng binh ở Mars thì sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, bên kia là nơi bổ sung binh lính chủ yếu cho sư đoàn thiết giáp lục quân của ta."

Russell gật đầu, bước lên bậc thang đi vào quán cà phê. Câu trả lời của Phương Hương nằm trong dự liệu của ông ta. Ngoại trừ sức hiệu triệu và sự ảnh hưởng của Phương Hương, các chính sách mà Phỉ Quân thực hiện ở tinh hệ Long Bow cũng đóng một vai trò trong đó.

Những quan viên bản địa trước đây bị Tây Ước giam vào trong ngục đều đã được thả ra, một lần nữa thành lập chính quyền tự trị, cũng có địa vị có thể giao thiệp bình đẳng với người chiếm giữ. Quan trọng hơn chính là, sinh hoạt của dân chúng bình thường cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Bất kể là trật tự xã hội hay trật tự kinh tế thì đều được duy trì rất tốt.

Mà đối với những nguồn cung binh lính chất lượng như dân binh, binh sĩ xuất ngũ, học viên trường quân đội hay cảnh sát, lính cứu hỏa vốn có trên tinh cầu này, tham gia vào đội quân cuối cùng theo chân Tolstoi chống lại Sous này chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Dân chúng Salerga cũng không thiếu dũng khí phản kháng và hy sinh, kẻ mất đi dũng khí, đó chính là cái đám chính khách kia.

"Nghe qua bản kiến nghị của nghị sĩ Corey trong Hội nghị Liên minh chưa?" Đi vào quán cà phê ấm áp, Russell tỏ ra rất thân sĩ mà kéo ghế ra cho Phương Hương, sau đó cởi áo choàng đưa cho Hamit.

"Đã nghe qua." Phương Hương gật đầu, có chút kỳ quái nói: "Tôi không hiểu nổi, lẽ nào bọn họ không biết bây giờ là lúc cần mượn hơi chúng ta nhất hay sao?"

"Vĩnh viễn đừng hy vọng tất cả mọi người đều lý trí." Russell ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói: "Lịch sử loài người chưa bao giờ thiếu sự đấu tranh. Mặc dù đối diện với nguy cơ mất nước, cũng vẫn có những kẻ vì lợi ích cá nhân mà giơ lên đồ đao với người bên cạnh. Ít nhất thì, vị tiên sinh Corey này trước đó vẫn còn cho Phỉ Quân một cái cảnh cáo và cơ hội."

"Thật không hiểu vì sao Hội nghị liên hiệp lại mở cuộc họp để thảo luận đặc biệt về cái đề tài này." Phương Hương căm giận bất bình mà dựa lưng vào ghế, hỏi: "Tôi chỉ hy vọng, ngu xuẩn không phải bệnh truyền nhiễm."

"Vậy thì phải xem ý tứ của Bộ chỉ huy liên quân và Bộ Thống soái liên quân." Russell bình tĩnh nói: "Hiện nay, ba cơ cấu lớn của liên quân đều đang kìm chế lẫn nhau. Quốc hội liên minh không thể nào chuyên quyền độc đoán. Mấy gã chính khách kia trong thời kỳ hòa bình thì còn có thể đảm nhiệm được sự vụ của liên minh, chứ ở thời kỳ chiến tranh, bọn hắn nếu như vẫn cứ giữ cái kiểu hành xử như trước, chỉ sợ bộ chỉ huy sẽ không cho bọn họ sắc mặt dễ nhìn đâu."

"Ta nghĩ..." Russell nhìn một vị nữ binh bưng tách cà phê đến, hơi ngừng lại một chút, chờ đến khi nàng đã rời đi thì mới nâng tách cà phê lên nói: "Chuyện này, mục đích của bọn họ cũng không chỉ dừng lại ở mặt ngoài kiến nghị của Corey. Bàn tay thúc đẩy phía sau màn có tính toán càng sâu hơn."

"Tính toán càng sâu hơn?" Phương Hương có chút không rõ ràng.

"Hãy nghĩ đến cô bạn tốt gọi là Margaret kia của cô..." Russell khuấy cà phê, thản nhiên nói: "Người sau lưng Corey, là muốn ép liên bang Leray tỏ thái độ... Đối với mấy chuyện ở trong quốc nội Phỉ Dương mà nói, quân đội của một nước đồng minh có hùng mạnh đến đâu thì cũng sẽ không tạo thành uy hiếp. Cho dù là Trenock và Cộng hòa Ryan thì cũng sẽ không tham gia vào trong tranh đấu nội bộ của Phỉ Dương. Mà với một nhánh quân đội có quan hệ rất mật thiết với Margaret, đồng thời lại có được thân phận tự do, vậy thì chỉ sợ sẽ làm cho người ta như ngồi trên đống lửa."

"Như vậy..." Phương Hương líu lưỡi: "Chúng ta phải làm như thế nào?"

"Cứ xem hắn thôi!" Russell mỉm cười: "Việc này, ta mặc kệ."


*******SPECIAL KIND OF HERO*******



Đoạn đường H23 của đường cái tài nguyên số 3 Thương Lãng tinh nằm trong quần thể núi bên bờ sông Karachi. Mặt đường màu trắng rộng một trăm mét, trải trên đó là mười đường kim loại từ lực, tựa như một dải ruy băng uốn lượn vào giữa núi non xanh tươi cao nhập tầng mây ở hai bên.

Ngay đầu mùa đông, gió khô vật khát. Bụi bặm đang tung bay trên con đường, che kín trời đất. Vô số robot, xe thiết giáp hạng nặng và pháo tự hành đang xếp hàng tiến lên. Tiếng động cơ rầm rầm không dứt bên tai. Dòng nước lũ sắt thép cứ cuồn cuộn lao đi, không ngừng bỏ lại sau từng ngọn núi xanh, từng cột hiệu chỉ đường cùng với những đội hình bộ binh màu xám dài ngoằng như hai con rồng ở hai bên đường.

Sắc trời đang dần u ám, mặt trời hạ xuống phía sau rặng núi trùng điệp, thỉnh thoảng mới lộ ra giữa hai ngọn núi một điểm sáng đỏ tươi. Ráng chiều như lửa. Màu vàng kim được phủ lên đỉnh núi bởi ánh tà dương còn sót lại đang tương phản sáng tối với sự âm u của sơn cốc, trông đặc biệt mê hoặc. Nếu như không có dòng lũ sắt thép ở trên đường cái, nếu không phải xa xa thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh bom đạn nổ vang, vậy thì cái khung cảnh tươi đẹp này thật khiến cho người ta lưu luyến đến quên đường về.

Tiếng bom nổ dày đặc tựa như tiếng sấm rền vang nơi chân trời. Một đội tù binh bị áp giải ở bên trái con đường đang đội lấy màn bụi bặm mù mịt, đối mặt với từng đội binh lính Jaban, ngược chiều mà tiến lên.

Trong đội ngũ bộ binh Jaban, một gã binh sĩ đi ngang qua đám tù binh liền nhặt lên một hòn đá ở ven đường, sau đó đánh lên người một tù binh Trenock, tạo ra những tiếng cười vang của đám đồng bạn ở bên canh.

Tiếng cười dần đi xa, gã tù binh giơ hai tay lên cao, cứ lặng im bị đánh cho một cú mà không biểu hiện ra bất cứ một sự phẫn nộ nào. Gã chiến sĩ Trenock cao to này, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của gã binh sĩ áp giải, chỉ trầm mặc mà lảo đảo đi tới, ánh mắt đờ đẫn.

Bỗng nhiên, ở phía sau hàng ngũ tù binh, không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên truyền đến một hồi xôn xao.

"Pằng!" Một tiếng súng vang lên. Một tù binh Trenock quần áo rách nát liền nhào ra khỏi hàng ngũ, đâm đầu ngã vào trong bụi cỏ ven đường.

Binh sĩ Jaban áp giải bỏ súng xuống, hướng về phía bụi cỏ mà nhổ một ngụm nước miếng, lại nhìn đám tù binh bên người rồi hùng hùng hổ hổ nói: "Đi nhanh lên, đừng gây phiền toái cho tao, nếu không, đây chính là kết cục của chúng mày!"

Hồi xôn xao ngắn ngủi rất nhanh đã trở lại bình thường. Dưới họng súng của binh sĩ áp giải, trong ánh mắt không có ý tốt của đám lính Jaban trên đường cái, các tù binh chỉ biết chết lặng mà đi về phía trước. Tựa như một đàn cừu bị ném vào giữa ổ sói đói.

Đội ngũ cứ trù trừ mà đi tới. Từng hàng xe tải robot, từng đội binh sĩ Jaban nhanh chóng vụt qua trên con đường cái. Ở đoạn cuối mù mịt bụi bay của đội ngũ, mấy chiến xe tiếp tế năng lượng và xe sửa chữa đang chở theo mấy gã binh sĩ Jaban đã trở thành hình ảnh cuối cùng mà các tù binh nhìn thấy.

Ồn ào náo động đã đi xa, con đường cái số 3 trở nên trống rỗng không bóng người, lại càng làm nổi bật lên sự vắng vẻ không gì sánh được của cả sơn cốc.

Tiếng bước chân đang vang lên hỗn độn. Đá vụn và cỏ dại bên nền đường cái thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng lạo xạo.

Đám tù binh lẳng lặng bước đi.

Bọn họ không biết điểm cuối cùng, nơi mà sinh mệnh mình kết thúc, có còn cách xa lắm hay không. Bọn họ vẫn biết người Jaban từ trước đến nay không bao giờ giữ lại tù binh. Trên con đường cùng nhau đi tới này, bọn họ cũng đã nhìn thấy rất rất nhiều thi thể của đồng đội. Bọn họ cũng muốn phản kháng. Thế nhưng, tay không tấc sắt mà hành sự lỗ mãng, đổi lấy chỉ có một tràng giết chóc thảm khốc mà thôi.

Một gã hạ sĩ Jaban đi ở cuối đội ngũ hơi ngừng lại, hắn móc bật lửa ra, châm lên điếu thuốc ngậm trong miệng.

Một gã binh sĩ Jaban đi trước mặt hắn quay đầu lại nhìn cấp trên của mình, ngay sau đó lại quay đầu đi, hung hăng đá một đá lên người một gã tù binh đang lão đảo muốn ngã, trong miệng không ngừng quát mắng.

Gã hạ sĩ châm thuốc rít một hơi thật sâu, vừa phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, đột nhiên, từ trong bụi cỏ trên sườn núi nơi đỉnh đầu, có một bóng dáng nho nhỏ đã lao thẳng xuống, nện thẳng vào đầu hắn.

Cái đầu của gã hạ sĩ trong giây lát bị vặn ngược 270°, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, lập tức ngã xuống trên mặt đất. Tàn ảnh trong võng mạc chiếu ra hình ảnh của một đứa bé tóc vàng, ngay sau đó là một tầng bóng tối vô biên vô hạn bao trùm lấy.

Rắm Thối lần mò đến cuối đội ngũ.

Từ sau khi xâm nhập được vào Thiên Võng Jaban, Rắm Thối vẫn luôn tìm kiếm con đường có thể phá vòng vây.

Từ các chỉ lệnh trên Thiên Võng, cùng với các tin tức mà bộ đội Jaban đưa lại trên Thiên Võng, Thối Thối có thể tìm ra không ít khe hở.

Theo nó, lợi dụng chênh lệch thời gian khi kẻ địch điều động, lợi dụng khe hở giữa vài nhóm bộ đội, trên lý thuyết là có thể lặng lẽ đội phá vòng vây được.

Thế nhưng, nó cũng biết, chiến trường dù sao cũng không phải là một bàn cờ điện tử. Cũng không phải tất cả mọi thứ đều có thể được đưa lên Thiên Võng.

Ví dụ như, khi đang phá vòng vây, lựa chọn một đoạn đường nào đấy thoạt nhìn là trúng vào khe hở của quân địch, thế nhưng trên thực tế, hoặc là đoạn đường này căn bản cũng không bí mật, hoặc là, con đường này thoạt nhìn có thể đi qua, thế nhưng bởi vì địa hình quá mức phức tạp, toàn bộ nhân viên nếu muốn đi qua thì phải hao tốn một khoảng thời gian cực lớn, thế cho nên không thể lợi dụng chênh lệch thời gian được... Những điều này, đều là trí mạng.

Màn sương mù chiến tranh dày đặc là thứ không phải chỉ dùng tính toán và lý luận là có thể xua tan được. Một binh sĩ dưới chân núi ngẩng đầu trông về phương xa, hay một tiểu đội quân địch tạm thời không cách nào liên lạc được với Thiên Võng, như vậy đã đủ để khiến cho mọi người bại lộ hành tung.

Vậy nên, Thối gia quyết định tự mình thăm dò lối đi.

Thế nhưng nào ngờ được, vung vẩy cặp chân ngắn ngủn chạy ra khỏi trận địa, dọc theo eo núi một đường tiến thẳng đến đây, vậy mà lại phát hiện ra đội ngũ tù binh này. Khi nhìn thấy đám đông binh lính đã đi xa, hơn hai trăm tù binh chỉ có mười gã binh sĩ Jaban áp giải, Rắm Thối cảm thấy có chút ngứa tay.

Cái thân thể này còn chưa được thể hiện ra uy lực đây!

Bowell cải tạo thân thể cho nó chính là dựa theo cỗ máy chiến đấu. Nội bọ là khung xương bằng kim loại sinh vật hai trạng thái, sợi siêu nhẹ bao quanh toàn thân, kháng lửa chịu lực, ngay cả hợp kim siêu cứng cũng có thể dùng tay không để phá vỡ. Trong thân thể có giấu hai khẩu súng máy năng lượng, ngay cả miệng cũng là vũ khí trí mạng. Thối Thối đã từng thử qua, cái miệng như miệng mãng xà này nếu há hết cỡ, chính là có thể cắn hết một quả bí đao.

Chỗ thiếu hụt duy nhất đó là khi chiến đấu thì năng lượng tiêu hao hơi lớn một chút. Ngoài ra cũng bởi vì bản thân nó không có cảm ứng thăng bằng, mọi sự thăng bằng đều phải dựa vào tính toán, về mặt linh hoạt uyển chuyển thì có hơi kém một chút.

Có điều, tốc độ chạy của thân thể này rất nhanh. Dù sao thì khi chạy có định hướng, những số liệu cảm ứng cần phải tính toán của thiết bị thăng bằng điện tử ít hơn rất nhiều so với khi xê dịch di chuyển, biến hóa trọng tâm trong nháy mắt.

Giết chết mười gã binh sĩ Jaban hẳn không phải là một việc khó khăn gì. Thối Thối quyết định ra tay làm một phát cho đã nghiền.

Bảy tám người đi ở cuối đội ngũ chỉ nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng vang rất nhỏ mà nặng nề. Một gã tù binh theo bản năng mà quay đầu lại, không ngờ rằng dưới chân liền lảo đảo một cái.

"Gì đó?!" Một gã binh sĩ Jaban áp giải lập tức nhấc họng súng lên, nhắm ngay vào gã tù binh thiếu chút nữa đẩy ngã người phía trước này, sắc mặt dữ tợn chực nổ súng.

Vành mắt đám tù binh như muốn nứt ra, đột nhiên, bọn họ cảm thấy bên cạnh chợt có một trận gió thổi qua. Ngay sau đó, bọn họ thấy một bóng người nhanh như chớp đã nhào lên người gã binh sĩ Jaban kia.

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cổ của gã Jaban kia đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng với máu thịt mơ hồ.

Hai phần ba cái cổ biến mất, ngay cả xương cốt cũng bị chặt đứt, khiến nó không thể nào chịu nổi sức nặng của cái đầu mang theo mũ giáp nữa, trực tiếp gãy đứt theo một góc độ vặn vẹo ghê người. Thân thể không đầu bị va đập lùi ba bước rồi mới ngã xuống đất. Máu tươi theo huyết quản trên cổ phun mạnh ra, tựa như một cái ống nước bị nổ tung.

Một đứa trẻ tóc vàng đáng yêu liền bò dậy từ trên thân thể gã binh sĩ Jaban. Nếu như không có máu tươi trên khóe miệng hắn mà nói.... Hắn quả thật chẳng khác nào một con búp bê đồ chơi...

Thế nhưng hiện tại, hắn lại càng giống với một gã ác ma hơn.

Nhìn một màn quỷ dị không gì sánh được ở trước mắt, cả đám tù binh đều choáng váng. Hết thảy đều xảy ra quá nhanh. Nhanh đến mức trong đầu bọn họ còn chưa kịp sinh ra bất cứ ý nghĩ nào.

Trong sự khiếp sợ cực độ, một gã tù binh thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng. Thế nhưng, cái miệng của hắn đã bị đồng đội bên cạnh bịt kín lại.

Gã tù binh gầy yếu này chuyển mắt, hoảng sợ nhìn sang người đồng đội của mình.

Người đồng đội khôi ngô cao lớn, vẻ mặt tái nhợt, thế nhưng, trong ánh mắt lại là vẻ kiên định và sắc bén như một con sói.

Đứa trẻ giơ ngón cái lên khen ngợi gã tù binh cao to. Ngay sau đó đi xuyên qua đội ngũ, vô thanh vô tức lần mò về phía một gã binh sĩ Jaban khác đang ở góc bên phải phía trước cái đội ngũ kéo dài hơn trăm mét này.

Lại một binh sĩ áp giải Jaban ngã xuống.

Số tù binh Trenock thấy được cái thân ảnh khủng bố này càng ngày càng nhiều.

Khi gã binh sĩ Jaban cuối cùng bị bẻ cổ một cách gọn gàng dứt khoát, đám tù binh Trenock vẫn còn như đang trong cơn mơ, mê mê hoặc hoặc không biết phải làm sao.

Một đứa trẻ hai ba tuổi mà lại giết chóc kinh khủng như vậy...

Trong sơn cốc vắng vẻ, những chiến sĩ thân kinh bách chiến này chỉ nghe thấy từng hồi tim đập kịch liệt trong lồng ngực của mình.

"Mười phút." Giết chết gã binh sĩ Jaban cuối cùng, Rắm Thối lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đám tù binh đang ngây người ra như phỗng: "Sau mười phút nữa sẽ có một tiểu đoàn thiết giáp Jaban đi qua."

Đứng ngẩn ngơ chốc lát, rốt cuộc đã có người nhanh nhạy lao ra khỏi hàng ngũ, cầm lấy súng của quân Jaban, kéo xác chết vào trong bụi cỏ và khe rãnh ở ven đường, nhanh chóng lấp đất đá lên, che khuất từng vũng máu tươi nhìn thấy mà giật mình kia.

Đã có người đi đầu, tất cả các chiến sĩ liền lập tức hành động.

Có vị sĩ quan nhanh chóng đứng ra, chỉ huy phân công.

Chỉ chưa đến hai phút đồng hồ, mọi vết tích đều đã được che kín bảy tám phần. Nếu như chỉ đi ngang qua, không quan sát tỉ mỉ thì căn bản là không thể nhìn ra được gì.

Mười phút sau, đám tù binh theo chân Rắm Thối chui vào trong rừng núi, sau đó dừng bước.

Dưới chân núi, tiếng robot và xe tải ầm vang đang ào ào lướt qua.

Sauk hi tiểu đoàn thiết giáp Jaban đã đi xa, đám tù binh mới hai mặt nhìn nhau, đột nhiên, mọi người ôm chầm lấy nhau, niềm vui tìm được đường sống trong chỗ chết đang trầm thấp sôi trào trong cổ họng bọn họ, tựa như sấm rền.

Cho đến tận bây giờ, bọn họ cũng không thể tin được, hơn hai trăm người này lại được một đứa trẻ hai ba tuổi, cứu thoát!
Bình Luận (0)
Comment