Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 552

Trong vùng rừng núi, hai trăm chiếc [Linh Miêu] đang lao nhanh như điện tới vị trí của tiểu đoàn 1 trung đoàn 1.

Tuyến đường đi đã trải qua nhiều lần suy xét tính toán, chỉ lệnh của tiểu đoàn 1 chính là, khi gặp phải công kích thì phải lập tức phòng ngự ngay tại chỗ. Cùng lúc khi tiểu đoàn 1 trung đoàn 1 gặp phải công kích, chỉ lệnh cho các tiểu đoàn khác cũng đã được phát ra. Hiện tại, các tiểu đoàn đang dựa theo kế hoạch mà xen kẽ về phía vị trí mục tiêu của mình. Chỉ cần chiếm lĩnh được các cứ điểm chiến thuật quan trọng ở xung quanh, quân địch cho dù có cánh cũng không thể chạy thoát được!

Nakayama Tsubasa cũng không hề lo lắng rằng quân địch sẽ chạy mất.

Đối phương quá cuồng vọng rồi, việc liên tiếp tập kích tiêu diệt thành công ba tiểu đoàn thiết giáp sẽ chỉ làm cho bọn hắn càng ngày càng điên cuồng. Bọn hắn tung ra mấy chục chiếc robot đi cứu viện tù binh, chính là để dời đi sự chú ý, muốn một phát ăn tươi tiểu đoàn 1 trung đoàn 1.

Bọn hắn cho rằng, khi sự chú ý của mọi người đều bị các robot giải cứu tù binh thu hút, bọn hắn có thể giống như ba lần phục kích trước đây, làm thêm một cú nữa! Dựa theo sức tấn công mà bọn hắn biểu hiện ra trước đây, chỉ cần nửa giờ, chậm nhất là không quá bốn mươi phút, bọn hắn đã có thể hoàn thành xong việc phục kích, rồi lại một lần nữa biến mất trong vùng núi rừng trùng điệp!

Thế nhưng, bọn hắn cuối cùng đã tính nhầm rồi!

Nakayama Tsubasa nhìn về phía máy tính robot của mình, trên màn hình, các báo cáo đang không ngừng cuộn lăn hiển thị. Trong đó, có báo cáo hành động của các tiểu đoàn khác, có tin tức tình báo của đơn vị tác chiến điện tử, có báo cáo phối hợp được các máy bay chiến đấu của không quân tận lực thu thập từ khu vực giao chiến. Mà tiểu đoàn 1 trung đoàn 1, vậy mà đã không còn có bất kỳ tin tức nào!

Bọn họ quả thực đã bị công kích điện tử áp chế. Năng lực công kích điện tử mạnh mẽ của đối thủ lại một lần nữa hiện ra uy lực. Tương tự như ba tiểu đoàn bị phục kích trước đây, sau khi gặp phải công kích, công kích điện tử tập trung toàn lực của đối thủ mặc dù không thể phá hủy được máy tính robot và các thiết bị điện tử, thế nhưng cũng đã đủ để cho tin tức của cả khu vực bị che đậy ở bên trong khe núi!

Robot đang chạy băng băng trong vùng rừng núi. Từng gốc đại thụ che trời cao mấy chục thậm chí mấy trăm mét đang không ngừng lui về đằng sau khoang điều khiển trong suốt. Tiếng gió rít do hai trăm chiếc [Linh Miêu] đang chạy với tốc độ cao nhất này tạo ra đang quanh quẩn trong rừng. Ở phía đằng sau, cuồng phong gào thét, cành lá khô trên mặt đất bị cuốn lên, bay khắp bầu trời.

Chưa đến mười phút đã vượt qua hai ngọn núi, chỉ cần thêm mười phút nữa thì cái đội ngũ này có thể chạy đến được cửa khe núi phía tây chếch về phía nam của vòng bao vây. Nếu như bộ đội thiết giáp Trenock định vượt qua nơi này, bọn hắn sẽ bị đánh chặn đầu.

Nakayama Tsubasa đang cười lạnh.

Khi quân địch lợi dụng công kích điện tử để che đậy tin tức, bọn hắn sẽ không ngờ được rằng, mình đã bố trí chính là hai cái bẫy một trước một sau! Mình căn bản không nghĩ rằng bọn hắn sẽ mạo hiểm đến cứu tù binh! Cái mà mình đang lợi dụng, chính là sự cuồng vọng của bọn hắn, là sự tham lam của bọn hắn! Khi bọn hắn muốn nhân lúc mình đang tàn sát tù binh mà ăn tươi một tiểu đoàn của mình, đồng thời cho mình thêm một cái bạt tai, bọn hắn đã hãm sâu xuống bùn rồi!

"Gia tăng tốc độ!" Nakayama Tsubasa dẫn đầu một mình lao ra khỏi sườn dốc, nhảy xuống phía dưới giống như một viên sao băng. Ở phía sau, hai trăm chiếc [Linh Miêu] cũng lao thẳng xuống như thác đổ.

Tìm ra bọn hắn, giết chết bọn hắn!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******


Bảy mươi chiếc [Linh Miêu] đang giống như thủy triều mà ào xuống dưới dốc núi.

Robot áp giải đứng ở dưới dốc núi đang giống như tảng đá ngầm trước dòng thác lũ, va chạm với dòng nước tạo nên bọt sóng tung bay đầy trời.

Lửa đạn đang đan xen lẫn nhau trên dốc núi. Thương vong của bộ đội áp giải đang không ngừng tăng lên. Ba mươi chiếc [Toyama] căn bản không phải là đối thủ của [Linh Miêu] đời thứ chín. Tuy rằng chỉ kém một đời, thế nhưng về mặt tính năng, [Linh Miêu] hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo.

Tốc độ nhanh hơn, máy tính robot và hệ thống điều khiển hỏa lực tiên tiến hơn, hỏa lực mạnh hơn, lồng bảo vệ năng lượng có dung lượng lớn hơn... Trong chiến đấu kịch liệt, sự chênh lệch này chính là đại biểu cho sống và chết. Huống hồ, bên tập kích còn nhiều gấp đôi bên robot áp giải!

Tiếng nổ lớn như sấm đang vang vọng trong khe núi, chấn động khiến cho các ngọn núi xung quanh giống như đang run rẩy. Các khối đá lớn nhỏ trên núi rơi xuống, va đập vào rừng cây, vào núi đá phía dưới, giống như núi đổ đất nứt. Mấy chục chiếc robot đồng thời nã pháo, ở trong cái khe núi tương đối khép kín này, âm thanh liền giống như mũi dùi khoan thẳng vào đầu, chỉ cần đứng hơi gần một chút thì đều đau rát màng nhĩ, đầu váng mắt hoa.

Trong khe núi, các tù binh đang chạy tứ tán giống như bầy chuột, chui vào cánh rừng hai bên. Khi vừa vào rừng thì tự nhiên đều tụ tập lại, đôi mắt trông mong nhìn vào cuộc chiến đấu trong khe núi.

Các robot Jaban có dấu hiệu màu đỏ trên người kia là đến để cứu đám người mình, hay là quân Jaban đang nội chiến?

Nếu như là người của phe mình, như vậy thì trong một khu vực nơi bốn phía đều là các dãy núi cao không thể leo lên, phía sau có trại tù binh, phía trước lại có trận địa xuất kích Jaban này, phát động tập kích như thế này thì có thể có tác dụng gì?

Bên tai là từng hồi pháo nổ đinh tai nhức óc, trong mắt là từng luồng ánh sáng lấp lóa chi chít. Từng chiếc robot Jaban vừa rồi còn diễu võ dương oai đã bị nổ cho nát bấy dưới màn lửa đạn, từng binh sĩ Jaban đã biến thành các mảnh thịt nát bay đầy trời.

Mặc dù dưới ánh mắt của rất nhiều chiến sĩ robot ở đây, những chiếc [Linh Miêu] đang lao xuống sườn núi kia đều có động tác cứng ngắc và kỹ thuật điều khiển kém cỏi đến không ngờ. Thế nhưng, bọn họ dù sao cũng chiếm ưu thế đánh bất ngờ cùng với về số lượng và tính năng. Chỉ ngắn ngủi vài phút, bộ đội cũng đã bắt đầu tan vỡ. Ba mươi chiếc [Toyama] chỉ còn lại có năm chiếc, bộ binh cũng chỉ còn lại có hai ba mươi người.

Mà quân tập kích vốn ỷ vào hỏa lực mạnh mẽ để đánh loạn một hồi, bản thân lại không hề có tổn thất gì.

Ngay khi bên tập kích đuổi theo tiêu diệt đội ngũ tàn dư, các tù binh liền liếc nhìn nhau, đang chần chờ chuẩn bị đi qua liên hệ, đột nhiên mặt đất đã truyền đến một hồi rung động.

Rung động lúc đầu rất nhẹ. Dần dần, theo âm thanh ở phương xa truyền đến, lập tức đã trở nên càng ngày càng kịch liệt. Đến cuối cùng, vậy mà lại giống như là động đất, người đứng trên mặt đất hoàn toàn không có cảm giác bàn chân đang dẫm trên đất, chỉ cảm thấy trọng tâm nghiêng ngả theo rung động, bàn chân không có lực giống như đang dẫm lên trên một đống bông.

Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng rung động truyền đến.

Sau một lát, hơn một trăm chiếc [Linh Miêu] có giáp bảo vệ đầu gối và khuỷu tay màu da cam đã chạy ra khỏi eo núi, lao nhanh mà đến.

Khe núi đang rung động theo bước chân của bọn họ, cuồng phong rít gào cát bụi đầy trời, sắc trời trong giây lát đã tối sầm lại, cả thế giới chỉ còn lại có dòng nước lũ sắt thép đang điên cuồng gầm thét này.

Tiểu đoàn đặc chủng của sư đoàn thiết giáp 172 Jaban!

Ngay khi nhìn thấy một trăm chiếc robot Jaban đang gào thét mà lao đến này, các tù binh liền biết được rằng đám quân tập kích kia đã xong đời.

Sư đoàn 172 Jaban, từ lúc đến vùng núi non này, vẫn luôn tác chiến tại tuyến đầu tiên. Những chiếc [Linh Miêu] có dấu hiệu màu da cam bắt mắt này, các tù binh đã được nhìn thấy không chỉ một lần.

Bọn hắn là mũi đao của sư đoàn 172, mỗi một lần bọn hắn xuất hiện thì đều mang đến thương vong thật lớn cho bộ đội Trenock. Trên tay bọn hắn đang dính đầy máu của các chiến sĩ Trenock!

Muốn đẩy lùi tiến công của bọn hắn, nhất định phải bỏ ra hy sinh nhiều hơn gấp mười lần so với khi đẩy lùi bộ đội thiết giáp Jaban thông thường. Đây là tinh nhuệ của sư đoàn 172, chỉ có chiến sĩ trong tiểu đoàn đặc chủng mạnh nhất của sư đoàn thiết giáp 13 mới có thể địch lại!

Hầu như có thể đoán được, dưới dòng thác lũ này, kết cục của mấy chục chiếc robot có dấu hiệu màu đỏ kia chính là tan xương nát thịt!

Rừng cây bị bao phủ trong bóng núi. Sương mù dày đặc, hơi nước trong không khí, giọt sương trên phiến lá cỏ, tất cả đang khiến cho cả khu rừng có vẻ âm u và ẩm ướt. Hơn hai nghìn tù binh với quần áo rách nát đang yên lặng tụ tập lại cùng một chỗ, ánh mắt ngây dại mà nhìn ra phía ngoài khu rừng. Dưới ánh nắng tươi sáng ở giữa lòng khe núi rộng lớn, hai nhánh bộ đội thiết giáp đang nhanh chóng tiếp cận nhau.

Một trận gió thổi tới, ở phía sâu trong rừng đã vang lên một hồi vang động như tiếng mưa xối xả. Đột nhiên, một viên hạ sĩ có quần áo mỏng manh liền run lên, như cảm thấy gì đó mà quay đầu nhìn vào sâu trong khu rừng.

"Mọi người nhìn kìa!"

Trong tiếng kêu của viên hạ sĩ, các tù binh liền quay ngoắt lại.

Giữa các gốc đại thụ, lùm cây và bụi cỏ rậm rạp, bọn họ đã mơ hồ thấy được ánh sáng bóng loáng của kim loại cùng với một màu đỏ đang lay động.

Mang theo dấu hiệu màu đỏ giống như các robot tập kích ở ngoài kia, từng chiếc robot [Chiến Tượng] hạng trung cùng với robot [Ác Long] hạng nặng đang giống như những bóng ma từ trong bóng tối, đi ra khỏi cánh rừng, xuất hiện ở trước mắt mọi người. Phía sau bọn họ, còn có ba chiếc robot điện tử [Hắc Phong].

Các tù binh kinh nghi bất định, hơn hai nghìn người mau chóng lấy các sĩ quan làm trung tâm, tập trung quanh một dốc núi nhỏ trong cánh rừng.

Hai viên thiếu tá là sĩ quan cao nhất trong cái đội ngũ tay không tấc sắt này. Mặc dù biết rõ, nếu như những robot này phát động công kích thì các chiến sĩ ở đây cũng không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho đối phương, khả năng chạy thoát cũng không quá 5%, thế nhưng, bản năng do huấn luyện liên tục trong thời gian dài tạo thành vẫn khiến cho bọn họ làm các chuẩn bị để chiến đấu.

"Ầm!"

Phảng phất như ngàn vạn đợt sấm sét đánh xuống, trong khe núi ngoài khu rừng đã bộc phát ra tiếng gầm thét mãnh mẽ còn hơn cả lúc trước của pháo năng lượng. Đó là va chạm mãnh liệt của hai nhánh bộ đội thiết giáp có loại robot giống nhau nhưng lại có dấu hiệu khác nhau!

Tiếng ầm vang kịch liệt đang bao phủ cả trời đất, không ngừng không nghỉ, khiến cho người ta không kìm được mà muốn phát điên phát cuồng, muốn cho thế giới này yên tĩnh trở lại, cho dù chỉ một giây đồng hồ thôi thì cũng được rồi.

Đối với tiếng súng và tiếng pháo nổ, các chiến sĩ sớm đã thành thói quen, không hề quay đầu lại nhìn. Bọn họ cứ thế nhìn chằm chằm vào các robot ở trước mặt, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, có sự đề phòng, và cũng có sự chờ mong. Cửa khoang lái của một chiếc robot hạng nặng mở tung ra, cánh cửa kim loại trong trạng thái khẩn cấp tách rời khỏi hệ thống thủy lực đã nặng nề rơi xuống trên mặt đất.

Một vị sĩ quan thiếu tá mặc quân phục Trenock đã đi ra dưới vòng vây của các chiến sĩ cũng mặc quân phục y như vậy.

"Tiểu đoàn trưởng!" Mấy chục tù binh Trenock bỗng nhiên nhốn nháo cả lên, chen ra khỏi đám người.

" Lý Vệ Quốc!" Theo một tiếng rống to, mọi người liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một gã thiếu tá có làn da ngăm đen đứng ở giữa sườn núi đột nhiên quát to một tiếng, đẩy chiến sĩ trước người ra, giống như cuồng phong mà lao xuống núi, chạy thẳng đến trước mặt vị thiếu tá kia, hung hăng ôm chặt lấy một cái!

"Lokita!" Lý Vệ Quốc tươi cười đấm gã thiếu tá ngăm đen một cái: "Con mẹ nó, ngươi vẫn còn sống!"

" Ngươi còn chưa chết, ta làm sao mà chết được!" Thiếu tá Lokita không chịu thiệt liền đấm lại một cái: "Ngươi còn nợ tiền ta... Lão tử cũng còn nợ ngươi một mạng!"

Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó lại ôm chặt lấy nhau, viền mắt đều ngấn lệ.

Bọn họ vào trường quân đội từ năm mười tám tuổi, vẫn luôn là bạn tốt nhất của nhau, sau khi tốt nghiệp vốn bị phân vào đơn vị khác nhau, ai mà biết được đổi tới đổi lui lại đều vào sư đoàn thiết giáp 13!

Từ lúc khai chiến đến nay, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 trung đoàn 2, Lý Vệ Quốc, cùng với phó ban tác chiến điện tử của sư đoàn, Lokita, vẫn luôn sánh vai cùng nhau chiến đấu. Lý Vệ Quốc còn từng cứu mạng Lokita. Hai người tuyệt đối là bạn hữu sinh tử!

Trên đường chạy trốn, đơn vị của bọn họ cách nhau rất xa, mỗi người đều tự theo đội ngũ mà chạy về phía tây, vẫn không hề được thấy mặt nhau.

Sau khi phòng tuyến thứ nhất bị chiếm đóng, binh hoảng mã loạn, cơ cấu tổ chức đều rối loạn. Rất nhiều người bởi vì không kịp chạy ra khỏi vòng vây vu hồi của bộ đội thiết giáp Jaban mà bị bắt, bọn họ cũng là một trong số mấy nghìn tù binh. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nhau nữa, ai mà biết gió đổi chiều, vậy mà lại gặp lại nhau dưới tình huống này.

"Tiểu đoàn trưởng! Tiểu đoàn trưởng!" Các chiến sĩ chen ra khỏi đoàn người, nhanh chóng vây quanh đám người Lý Vệ Quốc.

Những chiến sĩ của tiểu đoàn 1 trung đoàn 2 này kích động đến đỏ mắt, vừa mới đi vòng qua miệng vực sâu, khi nhìn thấy cấp trên của mình thì liền giống như được nhìn thấy cha anh của mình vậy. Cổ họng mấy chiến sĩ nghẹn ngào nói không ra lời.

"Đừng có làm lão tử mắt mặt!" Với viền mắt đỏ hoe và nước mắt mông lung, Lý Vệ Quốc trừng mắt quát: "Binh lính tiểu đoàn 1 trung đoàn 2 của lão tử đã khóc bao giờ chưa?!"

Nói xong, Lý Vệ Quốc hung hăng vỗ vỗ vào đầu vai các chiến sĩ bên cạnh, tách ra khỏi đoàn người, đi lên sườn núi. Nhìn từng đôi mắt vui mừng kích động ở bốn phía, hắn lớn tiếng nói: "Các huynh đệ..."

Chỉ vừa hô lên một câu, giọng nói của Lý Vệ Quốc lại trở nên nghẹn ngào. Trận chiến này thực sự quá là gian khổ rồi. Bắt đầu từ lúc chạy trốn chết, tròn nửa tháng thời gian, hai sư đoàn thiết giáp đầy đủ biên chế cùng với các chiến sĩ trốn ra từ các căn cứ trong thành thị, các binh sĩ bộ đội địa phương gia nhập ở ven đường, tổng số hơn năm mươi nghìn người, vậy mà hiện tại ngay cả hai mươi nghìn cũng không đến.

Dọc đường đến đây, nơi nơi đều là thi thể, là trận địa cháy đen bị lột lên một tầng, là chân đứt tay cụt, là mảnh vỡ của robot và vũ khí. Vùng núi bên bờ sông Karachi này có thể nói là địa ngục trần gian. Mà ở trước mặt hắn, hơn hai nghìn tù binh này đã mệt mỏi rã rời đến cực điểm, suy yếu đến cực điểm.

Chỉ là, ánh mắt của bọn họ vẫn rực sáng như trước, trong cánh rừng âm u ẩm ướt này, giống như mấy nghìn vì sao sáng ngời!

"Thời gian không còn nhiều nữa!" Lý Vệ Quốc cắn răng nói: "Chúng ta phải chạy đi thôi! Hướng về phía đó!"

Ngón tay Lý Vệ Quốc mạnh mẽ chỉ về phía tây: "Chúng ta thiếu vũ khí, robot cũng rất ít, cần phải dựa vào đi bộ. Con đường tròn mười km này sẽ rất là gian nan."

"Trên hướng chúng ta tiến tới có một tiểu đoàn thiết giáp đủ biên chế của quân địch! Ở phía sau, quân địch đã trúng kế điệu hổ ly sơn của chúng ta, có thể rất nhanh sẽ phản ứng lại, lấy tốc độ hơn 100km/h để truy kích chúng ta!" Hắn nắm chặt nắm đấm, nhìn quanh bốn phía: "Mà chúng ta, chỉ có mấy chục chiếc robot này! Tính đi tính lại, binh lực không đến một đại đội sẽ hộ vệ bên cạnh các ngươi, mở đường cho các ngươi, đoạn hậu cho các ngươi, các ngươi có sợ không?!"

" Không sợ!" Viền mắt các chiến sĩ lấp lánh lệ quang, tiếng hô như sấm ầm vang trong rừng cây.

Chiến hữu đến cứu viện mình chỉ có không đến một đại đội với mấy chục chiếc robot mà thôi. Bọn họ nguyên bản có thể không đến, có thể giả như không thấy hai nghìn bộ binh có năng lực cơ động chậm như rùa này. Thế nhưng, bọn họ cuối cùng vẫn tới!

Ai cũng biết, có hai nghìn tù binh liên lụy, lộ trình mười km phía trước sẽ nguy hiểm như thế nào, gian khổ như thế nào.

Phía sau, tiếng nổ cùng tiếng pháo mãnh liệt lại gia tăng cấp độ, ngày càng kịch liệt và cuồng bạo hơn nữa. Các chiến sĩ thậm chí không dám nhìn ra ngoài khu rừng. Bọn họ sợ rằng khi mình quay đầu lại thì sẽ phải nhìn thấy chiến hữu của mình ngã xuống dưới sự tấn công của tiểu đoàn đặc chủng Jaban, sợ rằng khi quay đầu thì sẽ không cầm được nước mắt của mình!

Đồng sinh cộng tử! Đâu còn cái gì gọi là đường sống?

Những chiến hữu này đã đưa ra lựa chọn ngu ngốc không thể tả! Bọn họ cứ như vậy mà đi đến trước mặt mình, cùng với mình bước lên con đường đã định trước là không có đường về này.

" Vì sao lại đến cứu chúng ta?" Lokita nhìn chăm chăm vào mắt Lý Vệ Quốc, khàn giọng mà gầm nhẹ nói: "Các ngươi có thể không cần xuất hiện mà! Ngươi có biết là một đại đội robot, đối với sư đoàn trưởng mà nói, có ý nghĩa thế nào không hả?!"

" Yên tâm đi," Lý Vệ Quốc vỗ vỗ vai người chiến hữu sinh tử, Lokita là đang lo lắng cho mình. Hắn nhếch mép lộ ra một nét cười đắc ý: "Nhìn phía sau của ngươi đi..."

Lokita quay đầu nhìn ra ngoài khu rừng, ánh mắt các chiến sĩ cũng đồng loạt nhìn theo hướng đó.

Bụi bặm đầy trời, vô số luồng ánh sáng trắng đang ngang dọc tứ tung, hai nhánh bộ đội thiết giáp như hai con hắc long đang quấn lấy nhau. Bộ đội đặc chủng Jaban liều mạng xông lên trước, mà những robot có dấu hiệu màu đỏ thì lại vừa đánh vừa lui.

Một chiếc robot ầm ầm ngã xuống, hộ giáp màu da cam ở trên khớp xương trông thật là rực rỡ chói mắt. Lại một chiếc robot ngã xuống, tương tự là một mảng da cam trong lớp cát bụi tung bay... Bên cạnh các robot đang lần lượt ngã xuống này, mấy chục chiếc robot màu da cam cũng đồng loạt ngã xuống trên mặt đất. Rải rác trên mặt đất đều là mảnh khớp xương với một màu giống nhau!

Không sai, tất cả mọi người đều không có nhìn nhầm. Lui về phía sau là các robot có dấu hiệu màu đỏ, mà ngã xuống chính là đám bộ đội thiết giáp đặc chủng Jaban đang phát cuồng kia!

Bởi vì có mười bóng ảnh màu đỏ đang tung hoành ngang dọc trong đàn robot màu da cam.

Nơi bọn họ đi qua giống như là địa ngục. Từng chiếc từng chiếc robot màu da cam đã ngã xuống hoặc hóa thành từng quả cầu lửa trước mắt bọn họ. Dưới công kích nhanh như chớp giật của bọn họ, các robot đặc chủng tinh nhuệ nhất của Jaban cứ ngây ra như con rối. Mười chiếc robot màu đỏ liên tục phân tán, hội hợp, đan xen chia cắt vào trong đám robot!

Ngón tay của một chiến sĩ robot Trenock đang giật giật, rồi đột nhiên cứng lại, cả người lạnh buốt. Hắn mô phỏng chiến đấu trong vô thức, và kết quả đạt được chính là mình vậy mà không thể ngăn cản được ba chiêu của những chiếc robot màu đỏ kia! Nếu như là ở trên chiến trường, nếu như bị những robot màu đỏ này tiếp cận, sau ba chiêu, mình cũng đã là một người chết rồi!

Điều này sao có thể?! Trong lúc hoảng hốt, chỉ thấy năm chiếc [Linh Miêu] bắt đầu xung phong với thế không gì cản nổi, liên tiếp lao tới một chiếc robot màu đỏ.

Đồng bạn đều ở phía xa, vậy mà chiếc robot màu đỏ này lại không có ý định né tránh, trái lại lại không lùi mà tiến.

Chỉ thấy cánh tay thật dài của nó vung loạn lên đến hoa cả mắt, vậy mà lại cứng rắn bắt được một chiếc robot [Linh Miêu] màu da cam đang lao nhanh đến. Khi mấy chiếc robot Jaban vừa mới phóng người lên sau khi chạy đà, hắn đã hung hăng đem đối thủ thứ nhất của mình quăng trên mặt đất, sau đó đạp chân lên, trong chớp mắt bắn người lên không trung, hướng về một chiếc robot Jaban khác.

Trong nháy mắt này, các chiến sĩ đều có ảo giác như đây không phải là một chiếc robot, mà là một quả tên lửa đối không vừa được bắn ra, đâm vào một chiếc máy bay chiến đấu đang bay ở tầm thấp.

Hai chân chiếc robot màu đỏ đá liên tục, tốc độ đá chân rất nhanh, ngay cả không khí đều bị ép nổ vang.

Trong tiếng nổ lớn, chỉ nghe thấy một hồi tiếng kim loại va chạm dày như tiếng mưa rơi, chiếc robot Jaban trên không trung đã hóa thành một quả cầu lửa, chia năm xẻ bảy trong tiếng nổ lớn! Vô số mảnh vỡ rơi vãi ra bốn phía như thiên nữ tán hoa.

Mấy chiếc robot đang đan xen qua lại trong không trung.

Khi ba chiếc robot Jaban khác hạ xuống đất sau khi nhảy lên tấn công, chiếc robot [Linh Miêu] màu đỏ cũng đồng thời hạ xuống đất ở phía ngược lại.

Ngay khi hắn vừa chạm đến mặt đất, mọi người chỉ thấy cát bụi dưới đất bị khuấy động thành một vòng tròn, chiếc robot màu đỏ đã đạp chân một cái rồi mau lẹ quay người nhảy lên, giống như một viên đạn pháo bắn vào ba chiếc robot Jaban.

Tiếng gió rít liền nổi lên.

Vệt ảo ảnh màu đỏ chợt lóe, vậy mà đã đến ngoài năm mươi mét. Lật tay quất tới, hung hăng đánh vào ngực một chiếc robot Jaban màu da cam.

Bản thân robot còn đang ở trong trạng thái lao cực nhanh, một cú quất này vung ra lại càng nhanh hơn nữa. Chỉ có thể nhìn thấy một vệt sáng lóe lên trên không trung. Chiếc robot Jaban thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đánh bay ngược ra ngoài.

Khi nó nặng nề rơi trên mặt đất, trong khoang điều khiển ở trước ngực đã trở thành một cái lỗ to máu me lẫn lộn! Lúc này, âm thanh va chạm kịch liệt như sấm sét mới cuồn cuộn truyền đến.

Năm chiếc robot Jaban lao đến, trong nháy mắt đã bị hủy mất ba chiếc!

Khu rừng đang lặng ngắt như tờ. Trong cơn gió lạnh, hai nghìn chiến sĩ Trenock đang lẳng lặng nhìn mười bóng ảnh màu đỏ tung hoành ngang dọc không gì cản nổi.

Thực lực mà những chiếc robot màu đỏ thể hiện ra đã vượt quá kiến thức của bọn họ, cũng vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ như bờ đê kiên cố ngăn trở trước cơn hồng thủy, bất kể quân địch xung kích đánh vào thế nào, đều vững như núi Thái Sơn! Một khi xuất thủ, chính là giết chóc!

Quân địch ở trước mặt bọn họ, tựa như gà đất, tựa như chó cảnh!

Chỉ có thể mặc cho bọn họ chà đạp, mặc sức tàn sát!

Càng đáng sợ hơn chính là, những cao thủ không biết tên tuổi này không chỉ có kỹ thuật điều khiển cao tuyệt, còn có một bộ hợp kích thuật hoàn chỉnh.

Mặc dù lúc này thuần túy là lấy mạnh hiếp yếu, thế nhưng trong chiến đấu bọn họ vẫn phối hợp ăn ý một cách vừa tự nhiên mà vừa không tự nhiên. Trong đó, tám chiếc robot tác chiến ở chính diện như lực địch ngàn quân, mà hai chiếc robot khác, thì lại lượn lách trong đám robot như quỷ mỵ. Thường thường, khi robot đối thủ vừa mới chuẩn bị ứng đối mặt chính diện thì đã bị bọn họ sờ tới, nhất kiếm phong hầu.

Quân Jaban không chỉ phải ứng phó với công kích áp sát của mười chiếc robot màu đỏ, mà còn phải ứng phó với hỏa lực bao trùm của mấy chục chiếc robot ở xa xa. Năm sáu mươi chiếc [Linh Miêu] giống như hoàn toàn chắc chắn rằng đồng đội của mình có thể né tránh được hỏa lực. Bọn họ phân bố về bốn phía theo hình quạt, chỉ nổ súng một cách điên cuồng! Dưới hỏa lực của bọn họ, đã có ít nhất ba mươi chiếc robot màu da cam phải nằm xuống!

Một trăm chiếc robot tinh nhuệ nhất của sư đoàn 172 Jaban, hiện tại chỉ còn lại không đến ba mươi chiếc. Mà các robot màu đỏ, vậy mà chỉ tổn thất có bốn chiếc!

Sự bi ai đã như gió bay đi. Lòng tin lại bắt đầu nảy sinh! Theo lòng tin tăng lên, còn có lực lượng vô cùng!

Bên tai truyền đến giọng nói của thiếu tá Lý Vệ Quốc: "Chúng ta đã tiêu diệt được ba đại đội thiết giáp Jaban! Muốn ngăn cản chúng ta, bọn hắn phải bỏ ra cái giá lớn hơn nữa. Các huynh đệ, chúng ta trở về nhà thôi!"
Bình Luận (0)
Comment