Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 564

Dịch: tntkxx
Biên: godthai

Sau khi cửa ra đã bị phá, có muốn đóng lại cũng không được.

Dòng người cuồn cuộn đang chen chúc chui ra khỏi lỗ hổng. Hàng vạn binh sĩ Trenock hô to khẩu hiệu Trenock muôn năm, xông qua phòng tuyến đã vỡ vụn của Jaban. Hàng trăm robot dưới sự dẫn đường của các robot màu trắng đang tiến về phía trước, qua trái, rồi qua phải...

Toàn bộ phòng tuyến thị trấn Ôn Tuyền đã bị xé thành bảy tám mảnh. Đối mặt với dòng binh sĩ Trenock cuồn cuộn như một cơn sóng thần, đối mặt với các robot Trenock tựa như sát thần không ngừng tả xung hữu đột, không ngừng vu hồi chia cắt, không ngừng tiến hành tấn công xuyên thấu phạm vi lớn, quân Jaban lập tức lâm vào hỗn loạn.

Trong cuộc hỗn chiến thế này, hệ thống phối hợp chỉ huy đã không còn bất cứ tác dụng nào. Bộ đội thiết giáp Trenock được dẫn dắt mười chiếc robot màu trắng kia đang chia làm năm sáu đại đội, điên cuồng tấn công vào bất cứ nhánh quân Jaban nào xuất hiện trong tầm mắt. Bọn họ không cho robot Jaban có bất kỳ cơ hội tập kết nào, tụ tập ở chỗ nào, bọ họ sẽ tấn công vào chỗ đấy, cho đến khi đám cơ sĩ Jaban vừa tụ tập này lại bị đánh tan một lần nữa..

Lỗ hổng đang không ngừng mở rộng, sau khi thử cố gắng bao vây phản kích vài lần nhưng lại gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt, sự hỗn loạn của quân Jaban nhanh chóng lan tràn đến hai cánh trận địa. Khi càng nhiều binh sĩ Trenock xông được vào trong trận địa, lại dựa vào chiến hào để bắt đầu trút ra hỏa lực hung ác, trung đoàn thiết giáp Jaban sớm đã bị các robot màu trắng chém giết cho tan đàn xẻ nghé cũng bắt đầu tán loạn.

Nhìn xuống từ bầu trời, từ trận địa ở cửa trấn đến khu thành thị bên trong thị trấn Ôn Tuyền, tất cả đều là một khung cảnh chạy trốn hỗn loạn.

Binh sĩ Trenock mặc quân phục màu xanh lục tựa như một cơn sóng thần tràn vào thị trấn Ôn Tuyền, chia làm ba mũi tấn công đan xen về phía trước. Ở phía trước bọn họ là trung đoàn thiết giáp dưới sự chỉ huy của mười chiếc robot [Lôi Đình] màu trắng, mà ở phía trước trung đoàn thiết giáp, là đám robot và binh lính Jaban đang liều mạng chạy trốn.

Cục diện sau khi biến thành bỏ chạy tán loạn, quân Jaban căn bản là không thể ngừng bước chạy lại được. Tất cả các binh sĩ cố gắng tập trung lại một chỗ để tổ chức chống cự, kết cục cuối cùng, đều là bị mười chiếc robot màu trắng sau lưng đập tan trận hình mà bọn họ vừa ngưng kết được, xé nát nó thành mảnh nhỏ, sau đó bị dòng nước lũ cuồn cuộn bao phủ.

Khi đám người Bùi Lập Đồng chỉ huy robot tiến vào thị trấn Ôn Tuyền, toàn bộ thị trấn Ôn Tuyền đã rơi vào trong tay quân Trenock.

Từ khi đột phá đến lúc chiếm lĩnh toàn bộ thị trấn Ôn Tuyền, trước sau không đến hai mươi phút. Mất đi phối hợp thống nhất, mất đi ý chí chiến đấu, quân Jaban chỉ còn biết bỏ chạy tán loạn ra bốn phía. Toàn bộ thôn trấn tựa như bị một cơn sóng thần quét qua, nơi hai bên đi qua đều biến thành một cảnh tượng như địa ngục. Xác robot Jaban, thi thể binh sĩ Jaban rậm rạp khắp mặt đất.

Cánh trái trận địa bị đánh hạ... Tiêu diệt hai trung đội robot địch ở đường Balan... Bắt tù binh một đại đội robot ở khu D cánh phải, một gã tiểu đoàn trưởng Jaban... Tấn công quán rượu Ôn Tuyền, bắt tù binh được một gã đoàn trưởng, hai trung đội thiết giáp đầu hàng... Chiếm lĩnh căn cứ tuyến đầu, thu được lượng lớn robot và trang bị vũ khí...

Từng tin tức từng tin tức khiến cho lòng người phấn chấn đang không ngừng tập trung đến trên tay bộ chỉ huy. Tất cả mọi người đều kích động đến không sao kiềm chế được.

Bùi Lập Đồng và Balmer cũng không biết đã vỗ tay chúc mừng đến bao nhiêu lần, lão nguyên soái Lý Tồn Tín thì lại càng như trẻ ra hai mươi tuổi, trên khuôn mặt to lớn hồng hào là cặp mắt lòe lòe sáng rực.

Trận chiến đánh tới bước này, quân Jaban đã hết cách xoay chuyển trời đất. Tuy rằng hai trung đoàn thiết giáp Jaban chẳng qua mới chỉ bị tiêu diệt chưa đến phân nửa, thế nhưng, chung quy binh bại như núi đổ, một khi tạo thành thế vỡ trận, cho dù sĩ quan chỉ huy của bọn hắn có là thần tiên thì cũng không thể nào tập trung những binh sĩ đã mất hết can đảm và phân tán khắp bốn phương tám hướng này lại để một lần nữa tham gia chiến đấu.

Lối đi đã bị mở ra, từ giờ khắc này, cái đội ngũ vốn đã bị bức vào trong tuyệt cảnh này sẽ chạy ra được con đường sống. Vùng núi phía bắc với không gian xoay vòng chiến lược to lớn sẽ giúp cho đội ngũ có thể kiên trì được đến lúc Phỉ Minh phản công!

Mà một lượng lớn vật tư vũ khí trang bị và thuốc men lương thực thu được trong lần chiến đấu này, chính là như than ấm đưa tới trong mùa đông! Ở trong căn cứ bàn đạp của kẻ địch, chỉ riêng robot dùng cho tác chiến đã có tròn một tiểu đoàn. Các loại robot điện tử, robot vận tải khác thì lại càng là nhiều vô số kể. Có được bọn chúng, khả năng sinh tồn của đội ngũ sẽ nâng cao gấp bội.

Dưới mệnh lệnh của bộ chỉ huy, đội ngũ không hề ngừng lại một chút nào.

Hàng ngũ dài như một con rồng đang cuồn cuộn lao về phía tây. Bước tiến của mỗi chiến sĩ Trenock đều hết sức mạnh mẽ nhanh nhẹn.

Bọn họ vừa sải bước tiến nhanh, vừa vui sướng nhìn từng đội robot vừa tịch thu được chạy qua bên cạnh mình, cuốn lên từng trận bụi mù. Nhìn từng chiếc robot vận tải chở đầy vật tư, từng chiếc robot sửa chữa, robot công trình và xe tải hạng nặng từ đủ khắp nơi trên thị trấn Ôn Tuyền nối đuôi nhau gia nhập vào trong đội ngũ. Đội ngũ kéo dài gần sáu km, càng ngày càng khổng lồ.

Mà khi ánh mắt mọi người rơi vào trên mười chiếc robot màu trắng kia, trong ánh mắt bọn họ đều tràn ngập sự kính phục, tôn kính và sự tự hào không cách nào kìm nén.

Đây là robot của Phỉ Minh, đây là chiến sĩ phe mình. Trước mặt mười chiếc robot màu trắng này, quân Jaban đều phải tan rã. Có đồng đội như vậy ở bên cạnh, có không gian rộng rãi của vùng núi phía bắc, tương lai, còn có gì phải sợ nữa chứ!

Hướng tây, hướng bắc!

Tiến lên!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******


Thành phố Bắc Quan trên Thương Lãng tinh đã biến thành một doanh trại quân đội khổng lồ.

Một thành phố lớn với nhân khẩu gần hai chục triệu, lúc này đã giảm mạnh xuống còn chưa đến năm triệu. Là một vị trí quân sự chiến lược, người dân của thành phố Bắc Quan từ lúc mới bắt đầu khai chiến cũng đã biết được tình cảnh của mình. Kẻ có chút năng lực thì đều mang theo tiền của, dẫn theo gia quyến già trẻ ngồi phi thuyền rời đi. Kém hơn một chút, thì di chuyển đến một thành phố có vị trí địa lý không quan trọng lắm. Còn số còn lại, chỉ là những bình dân không thể rời khỏi cái thành phố này.

Chiến hỏa đan xen, bắt đầu từ lúc Sous xâm lược Reske, thành phố Bắc Quan đã bị tấn công nhiều lần. Thành phố đã sớm không còn dáng vẻ phồn hoa lộng lẫy trước kia, giữa những tòa nhà loang lổ vết thương là các khu phế tích hỗn tạp.

Có điều lần này, Thương Lãng tinh bị Jaban đánh lén, Bắc Quan lại không gặp phải tổn thương quá lớn.

Khi đó, liên quân Phỉ Minh đâng tập trung mọi sự chú ý lên Lôi Phong tinh, ngay lúc đang cho rằng có thể nhân lúc tinh thần đang lên mà tiêu diệt quân chủ lực Sous, triệt để đuổi bọn hắn ra khỏi Reske, thế nhưng lại không ngờ rằng binh lực bố trí mất cân bằng, bộ đội trú đóng ở Thương Lãng tinh chẳng qua chỉ là vài sư đoàn tàn tạ trở về nghỉ ngơi và khôi phục, bị Mikami Yujin lấy thế Thái Sơn áp đỉnh mà san bằng trong một đêm, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Trong thành phố, các kiến trúc vốn đang được xây dựng lại đã ngừng thi công, cửa hàng cũng đóng cửa hàng loạt. Một thành phố to lớn nhưng lại yên tĩnh tựa như chết.

Các cư dân đã quen với những ngày tháng trốn tránh trong nhà, quen với sự yên ắng này, cũng quen với từng đội binh sĩ Jaban trên con đường quạnh quẽ.

Đối mặt với đám ác ôn xâm lược quê hương mình và tùy tiện đốt giết cướp bóc mình này, ở phía sau mỗi một cánh cửa sổ đều là một đôi mắt tràn ngập hận thù.

Có điều, vào ngày hôm nay, khi các cư dân như thường lệ mà trốn phía sau rèm cửa, hướng ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, mọi người lại kinh ngạc phát hiện ra, bầu không khí của cái khu phố quen thuộc mà vắng vẻ kia dường như đã có một chút gì đó không bình thường.

Mỗi một ngã tư đầu đường của thành phố đều đã được sắp xếp trạm gác. Binh sĩ Jaban với vũ trang đầy đủ, sắc mặt thì âm trầm, lúc nào cũng là dáng vẻ như lâm đại địch. Robot vũ trang bên cạnh cũng không còn dáng vẻ lười biếng ngồi xổm bên đường nhìn chủ nhân hút thuốc khoác lác như trước. Động cơ nổ vang, robot xếp thành từng đội tuần tra qua các ngã tư đường, không bỏ qua bất cứ một mục tiêu khả nghi nào.

Rất nhiều tòa nhà đều đã bị biến thành pháo đài hỏa lực, công sự cũng bắt đầu được khẩn trương xây dựng ở khắp nơi. Trên đường phố thỉnh thoảng lại có từng đội robot vận binh chở đầy binh sĩ đi qua, pháo tự hành và robot vũ trang đi tới đi lui thì cũng nhiều vô số kể.

Nhất định là đã xảy ra đại sự!

Với khứu giác bén nhạy được rèn luyện ra từ trong chiến tranh, mọi người tựa như một đàn chuột tỏa ra khắp các hành lang, khu phố, lặng lẽ phân tán, tìm hiểu tin tức xung quanh.

Từ một số người trong đó, bọn họ biết được rằng đã có một lượng lớn tàu vận tải Jaban đáp xuống các căn cứ ở ngoại ô thành phố này, cũng có nhân vật rất quan trọng và lực lượng bộ đội tinh nhuệ khổng lồ đến đây. Từ một số người khác, họ lại biết được xung quanh cả thành phố cũng đã bắt đầu xây dựng công sự phòng ngự, một lượng lớn bộ đội đang được điều động, cuồn cuộn không ngừng theo đường cái số 5 di chuyển về vùng núi phía bắc.

Đủ loại tin tức vỉa hè và tất cả những gì nhìn thấy trước mắt đang đan vào nhau thành một câu đố. Khi mọi người càng bức thiết muốn giải câu đố này, lại càng chìm sâu vào trong đó.

Là đợt phản công của Phỉ Minh sắp tới hoặc đã tới, hay là quân phản kháng chưa hề ngưng nghỉ lại vừa làm dậy lên một đợt sóng mới, hay là đám người Jaban không có nhân tính này chuẩn bị đại khai sát giới, bố trí xong rồi sẽ vung lên đồ đao, hay là....

Mọi người lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoặc thù hận, hoặc thấp thỏm, hoặc kinh hoảng, hoặc phẫn nộ.... Đủ loại tâm tình đan vào cùng một chỗ, tựa như những đám mây âm u biến ảo trên bầu trời cái thành phố trong thời loạn lạc này.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua...

Đáp án cuối cùng cũng đã được giải đáp vào một buổi hoàng hôn.

Có không ít người có vị trí tốt được tận mắt chứng kiến, một nhánh quân Jaban trầm mặc đã tiến vào căn cứ ở ngoại ô phía đông.

Bọn họ cẩn thận miêu tả cái nhánh quân này. Đám người Jaban này xếp thành đội ngũ thật dài, lặng lẽ tiến lên. Trên robot và xe vận binh của bọn hắn đang phủ đầy bụi bặm và những vết cháy đen do pháo năng lượng bắn trúng. Rất nhiều robot bị cụt tay cụt chân, chỉ có thể nhờ xe tải và robot vận tải kéo đi. Phiên hiệu của đám bộ đội này không giống nhau, dường như là tới từ vài sư đoàn khác nhau.

Đây không phải là bộ đội điều tới từ nơi khác, cũng không phải một nhánh bộ đội bình thường, chỉ cần nhìn bầu không khí trầm mặc kỳ dị của cái đội ngũ này, nhìn bộ dạng phờ phạc mất hết sức sống của đám lính tráng, nhìn những bộ quần áo rách rưới, các robot cháy đen và đoàn xe cứu thương nối liền không dứt của bọn hắn, người chứng kiến có thể vỗ ngực đảm bảo - đây là một đám bại quân! Người Jaban, đã thua một trận đại bại!

Đây là sự thật!

Vào mấy tiếng đồng hồ sau đó, lời nói của những người chứng kiến đã được chứng thực.

Sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh cơ giới hóa số 51 của Cộng hòa vốn bị vây khốn ở bờ sông Karachi, gần như lâm vào tuyệt cảnh, lại như kỳ tích mà đột phá vòng vây. Mấy sư đoàn thiết giáp và sư đoàn bộ binh Jaban bị bọn họ hung hăng đánh cho một trận, hai trung đoàn robot chủ lực Jaban đóng ở thị trấn Ôn Tuyền thì lại càng bị bọn họ mạnh mẽ đập cho tan nát.

Hiện tại, bọn họ đã tiến vào vùng núi phía bắc, hoạt động ở khu vực địa giới rộng lớn phía tây thành phố Bắc Quan. Rất nhiều thành trấn đã xuất hiện bóng dáng bọn họ, rất nhiều tổ chức phản kháng ngầm sau khi nhận được tin tức, đều đã tập trung với nhau tiến về vùng núi phía bắc.

Gió thổi mây vần trước cơn bão... Không, đây là một viên thiên thạch vừa rơi vào giữa cánh đồng hoang đầy cỏ khô, sau tích tắc, ánh lửa đã nổi lên rợp trời!

Một đêm này, đối với mọi người là một đêm không ngủ.

Bọn họ uống rượu, thấp giọng trò chuyện. Bọn họ không dám hoan hô, không dám diễu hành trên đường phố, lại càng không dám giơ quốc kỳ Trenock chạy như điên trên đường, điên cuồng hò hét giữa dòng người. Thế nhưng, ánh mắt của họ có thể rực sáng, trái tim của bọn họ có thể sôi sục, dòng máu nóng của bọn họ, trong tin tức thắng lợi này, có thể càng ngày càng nóng cháy...

Cho đến sôi trào!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******


"Chinh phục...."

Bobbert đứng sát bên hàng lan can u ám dưới mái tòa nhà, nhìn đường nét mơ hồ của thành phố Bắc Quan bên dưới tòa thành vũ trụ cao hơn nghìn mét, nhìn rặng núi đen kịt trập trùng như sóng biển ở phía tây thành Bắc Quan, giọng nói lạnh lẽo như nước: "Mấy trăm năm qua, tổ tiên Jaban ta chăm lo việc nước, cần mẫn làm việc, chỉ mong có thể mở cửa tây tiến, giương oai vũ trụ. Cho tới ngày hôm nay, con đường mà các bậc tiền bối mở ra đang ở ngay dưới chân chúng ta, chỉ cần chúng ta bước lên, chỉ cần chúng ta hy sinh..."

Trên sân thượng, gió đêm như cắt. Ánh đèn đang phản chiếu bộ mặt của mười mấy gã sĩ quan Jaban đứng yên bất động lúc xanh lúc trắng. Trước mặt bọn hắn là một khoảng sân thượng rộng lớn, lan can xung quanh sân thượng ẩn vào trong bóng tối. Ánh mắt lướt qua bóng người đang đứng chắp tay bên cạnh lan can, thứ nhìn thấy, đó là ánh đèn lấp lóe khắp cả thành phố Bắc Quan.

Cái thành phố của người Trenock này, bây giờ đang nằm ở ngay dưới chân bọn hắn. Bọn hắn đã khống chế được thành phố này, lại không thể hoàn thành bước chinh phục cuối cùng. Nghĩ tới nhánh bộ đội Trenock đã bị buộc vào tuyệt cảnh kia, không ngờ lại có thể nhảy ra được khỏi vòng vây, trốn vào vùng núi phía bắc… Nghĩ tới các nơi trên Thương Lãng tinh, bởi vì vậy mà càng hiển hiện ra sự chống đối nở rộ như lửa lan đồng cỏ… Nghĩ tới dưới những ánh đèn nơi thành phố này, đám người Trenock kia đang vui cười hớn hở… Đủ loại tâm tình xấu hổ, phẫn hận, biệt khuất, đang cuồn cuộn bốc lên trong ngực những vị quý tộc Jaban này.

Đúng như lời thân vương nói, Jaban đã chờ đợi cái ngày này mấy trăm năm rồi. Tâm nguyện của các bậc cha chú tổ tông Jaban, cho tới hôm nay, đã tích lũy thành một vị thần linh phiêu đãng trên bầu trời Jaban. Tam sinh hữu hạnh, thế hệ của đám người mình đây có thể được trải qua cái thời đại này, có thể tự mình lãnh đạo quân đội Jaban tác chiến, thực hiện giấc mộng của bậc cha chú tổ tông. Thứ vinh quang này, đáng giá để bỏ ra cả sinh mạng!

Chỉ cần hy sinh mà thôi, chỉ cần hy sinh mà thôi!

Ánh mắt của các sĩ quan nhìn về phía hai gã sĩ quan đã bị lột quân hàm, mặt mày xám tro đứng bên cạnh. Tâm tình kích động, nhịn không được chỉ muốn tiến lên mắng chửi.

"Ở trong nước, hoàng đế bệ hạ tối ngày lo nghĩ việc nước, Bộ ngoại vụ không màng vất vả cực nhọc bôn ba khắp nơi, bách tính cả đêm tụ tập đồng thanh cầu khẩn, chính là vì một trận chiến này..." Trong bóng tối, sau khi ngừng lại một lúc lâu, giọng nói của Bobbert vẫn lạnh băng như trước: "Ở Reske này, thế công của tướng quân Mikami Yujin nhằm vào Lôi Phong tinh đã lấy được thành quả mang tính giai đoạn.”

Hiện tại, dưới sự công kích của hạm đội liên quân chúng ta, hạm đội Phỉ Minh chỉ có thể thoái nhượng lui binh. Tất cả các cảng vũ trụ và vị trí chiến lược xung quanh Lôi Phong tinh đều đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta. Mà lục quân của chúng ta trên Lôi Phong tinh, hiện vẫn đang liều mạng chiến đấu, cố gắng thành lập ưu thế tuyệt đối trước khi Phỉ Minh có bước hành động tiếp theo!..."

"Tướng quân Mikami đã đánh hạ tinh cầu này, giao cho các ngươi..." Bobbert quay người lại, đôi mắt tựa như hai lưỡi đao sáng chói trong đêm tối, đâm lên người hai gã sĩ quan chịu tội đang cúi đầu đứng nghiêm: "Các ngươi có lý do gì để chịu thất bại sỉ nhục như vậy?!"

Trong khoảng tĩnh mịch, ánh mắt Bobbert nhìn vào hai gã sĩ quan, con mắt lóe lên hàn quang: "Một vòng vây kín như tường đồng vách sắt, vậy mà lại để cho kẻ địch ung dung rời đi, ung dung đột phá trong phạm vi dài đến mấy trăm kilomet. Trận địa do hai trung đoàn thiết giáp phòng thủ, không ngờ lại bị một đám bộ binh đánh cho bay mũ giáp, không chỉ nhường đường mà còn vứt bỏ căn cứ và vật tư của mình, thiếu chút nữa không thể thu thập được...."

Một gã sĩ quan đang cúi đầu sắc mặt như đất, ngập ngừng nói: "Thân vương điện hạ, đối phương không chỉ có bộ binh, bọn họ còn có một trung đoàn thiết giáp, còn có mười chiếc robot siêu cấp, chúng tôi liều mạng cũng không có cách nào..."

Ono Hayato đứng bên cạnh gã sĩ quan này liền nhắm hai mắt lại, hắn thực sự không muốn nhìn cái tên ngu ngốc này nữa.

"Giải thích xong rồi?"

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bobbert.

"Điện hạ, ý tôi là...."

"Ngươi không cần nói nữa..." Giọng nói của Bobbert mang theo một tia dữ tợn: "Ném hắn xuống dưới."

"Điện hạ... Điện hạ.... Tha mạng... Điện hạ..."

Thanh âm của gã trung đoàn trưởng đã đánh mất thị trấn Ôn Tuyền kia đang xa dần ở bên tai, cứ mỗi một khoảng, thanh âm này lại trở nên thê lương thêm gấp bội, rồi cuối cùng biến thành một tiếng hét thảm rơi thẳng xuống dưới.

Tiếng kêu thảm thiết đang quanh quẩn trên khoảng sân thượng thoáng đãng, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi. Tuy rằng không thể nghe thấy tiếng thân thể đập lên mặt đất, thế nhưng mỗi người ở đây đều có thể tưởng tượng ra cái khung cảnh khi một vật rơi tự do từ độ cao hơn nghìn mét tiếp đất là như thế nào.

Cho dù là kẻ có ý chí kiên cường như Ono Hayato cũng không khỏi run rẩy cả người.

Kẻ chịu tội, bây giờ cũng chỉ còn một mình hắn!

"Từ khi kẻ địch đột phá thị trấn Ôn Tuyền đến bây giờ đã tròn bốn mươi tám giờ đồng hồ."

Trong giọng nói của Bobbert không nghe ra bất cứ sự biến hóa nào, tựa như thứ mà hắn vừa hạ lệnh ném xuống chỉ là một con búp bê vải.

"Trong bốn mươi tám giờ đồng hồ này, tần suất tập kích nhằm vào chúng ta ở khắp nơi trên Thương Lãng tinh đã tăng năm mươi lần. Mà đội quân hiện đang ẩn nấp trong vùng núi phía bắc kia, đã liên tiếp tập kích ba thành trấn, đoạt được một lượng lớn vật tư, ven đường còn có hàng ngàn hàng vạn kẻ kháng cự gia nhập.... Hừ, bọn hắn đã trở thành anh hùng và trụ cột tinh thần của tất cả đám dân Trenock!"

"Điện hạ!" Vài gã quan quân của phòng giám sát kích động tiến lên một bước.

Bobbert chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, một khuôn mặt u ám dần dần lộ ra dưới ánh đèn. Hắn khoát tay áo ngăn mấy gã bộ hạ đang kích động lại, lớn tiếng ra lệnh: "Căn cứ tình báo, đợt phản công của Phỉ Minh đang ở trước mắt, chúng ta phải hoàn toàn khống chế tinh cầu này trong vòng bốn mươi tám giờ đồng hồ. Nơi này là căn cứ bàn đạp của chúng ta, không thể có sơ sót. Ta sẽ đích thân chỉ huy chiến dịch lần này."

Hắn đi tới trước mặt Ono Hayato, lạnh nhạt nói: "Thiếu tướng Ono, đang có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, có được không?"

"Tôi?!" Trái tim Ono như co rút lại, sau một khắc, đầu óc của hắn đã hoàn toàn chìm trong sự cảm kích và mừng rỡ như điên. Hắn quỳ rạp xuống đất: "Điện hạ, xin hạ lệnh đi, tôi sẽ dùng tính mạng để hoàn thành mệnh lệnh của ngài."

"Ta sẽ lấy thân làm mồi nhử, còn ngươi, phải quét sạch tất cả các thành trấn từ phía tây Bắc Quan, chọc giận hắn, dẫn hắn tới gặp ta." Bobbert cười lạnh, bước về phía cầu thang thủy tinh trong suốt trên sân thượng.

Với hiểu biết của mình về cái tên kia, hắn nhất định sẽ mắc câu.

Một kẻ theo chủ nghĩa hòa bình quý trọng sinh mạng, không nên tham gia vào dạng trò chơi như chiến tranh này.

Nơi này, là sân nhà của ta!
Bình Luận (0)
Comment