Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 571

Dịch: tntkxx

Biên: godthai

"Gã mập mạp này! Đúng là thích thể hiện!"

Nhìn chiếc robot màu trắng đang nhảy tới nhảy lui giữa hai đoàn quân chém giết nhau dưới sườn núi, Lý Tồn Tín chống tay vào hông, miệng cười vui vẻ mà mắng.

Bộ chỉ huy của nhánh quân thứ nhất và thứ hai đã hội hợp lại với nhau, các sĩ quan đang hăng hái đứng trên sườn núi, khoanh tay mà nhìn. Nghe thấy tiếng cười mắng của Lý Tồn Tín, Bùi Lập Đồng khẽ cụp mí mắt xuống, các sĩ quan nhìn nhau, sắc mặt đều có chút cổ quái.

Tính tình của lão nguyên soái đây, không ai hiểu rõ hơn bọn họ được nữa. Giọng điệu này đừng nói là người bình thường, cho dù là thượng tướng Lý Hồng Vũ con trai ông ta cũng chưa bao giờ được hưởng qua. Nhìn bộ dạng vui vẻ của lão gia tử, liền biết ông ta quan tâm đến cái gã mập mạp suốt ngày trừng mắt lớn mắt nhỏ với ông ta kia thế nào.

Tựa như ông nội nhìn thấy đứa cháu nghịch ngợm của mình! Cho dù mắng một hai câu, cũng vẫn mang theo vẻ cưng chiều tiếp tay cho giặc.

Cuộc chiến bao vây tiêu diệt sư đoàn thiết giáp 221 Jaban đã tiến vào giai đoạn cuối. Hơn ba nghìn chiến sĩ robot Jaban đã bị nhánh quân thứ nhất cầm chân ở chỗ này, mấy lần cưỡng ép xung phong không thành công, tổn thất mất một phần tư. Hơn hai nghìn chiếc còn sót lại, dưới sự giáp kích từ hai mặt của nhánh quân thứ nhất và nhánh quân thứ hai, phần thì chết phần thì đầu hàng, chỉ còn không đến ba trăm chiếc vẫn còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự. Mà ba trăm chiếc robot này, hiện tại đã bị hai tiểu đoàn thiết giáp robot đan xen qua lại cắt vụn thành từng mảnh, bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trận chiến này đánh thật là nhanh gọn!

Đánh tan sư đoàn thiết giáp 221, tựa như đã mở ra cánh cửa tươi sáng cho một tương lai không thể lường trước được!

Nói thật, trước đó, không ai có lòng tin đối với kế hoạch của mập mạp.

Ở giữa vòng vây tầng tầng lớp lớp của ba mươi sư đoàn, vậy mà lại không lùi mà tiến, lại dùng binh lực hai sư đoàn cắm thẳng vào khu vực then chốt của kẻ địch, chặt đứt đường lui, khóa kín ba mươi sư đoàn tại vùng núi phía bắc, một kế hoạch như vậy, bất kể nhìn thế nào, cũng đều là vô cùng mạo hiểm và điên cuồng.

Không ai ngờ được, cái gã mập mạp với khuôn mặt béo tròn hoàn toàn vô hại suốt ngày lẽo đẽo theo sau nịnh nọt Mễ Lan này, khi phải liều mạng, lại dám đưa ra một kế hoạch điên cuồng không thể dùng lời lẽ nào để hình dung như vậy. Mà càng vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người chính là, đối với bộ kế hoạch gần như là truyện nghìn lẻ một đêm này, lão nguyên soái Lý Tồn Tín không ngờ lại tán thành tuyệt đối không chút chần chừ.

Toàn bộ kế hoạch, chính là do hai tên điên một già một trẻ vô pháp vô thiên thích làm xằng làm bậy này cùng nhau thúc đẩy tạo thành.

Bây giờ nghĩ lại, chính bản thân các sĩ quan cũng không biết mình tại sao lại đồng ý với một kế hoạch điên cuồng như vậy, lại còn chấp hành kiên quyết như thế nữa.

Có lẽ bởi vì hành vi tàn sát của đám người Jaban đã đốt lên ngọn lửa căm phẫn trong lòng bọn họ, có lẽ là bởi vì lòng tin đối với mập mạp, hoặc cũng có thể là vì trong tận xương cốt của bọn họ, vốn trời sinh đã có một loại bản tính thích mạo hiểm. Chỉ có điều, cái bản tính hầm hập như dung nham này vẫn luôn bị lý trí đè nén trong cốt tủy, chỉ có đến thời điểm không thể nào kìm chế nữa thì mới có thể phun trào ra!

Là một người quân nhân, sinh ra ở cái thời đại lớn gió nổi mây vần này, ai mà không có chí hướng nam nhi muốn kiến công lập nghiệp lưu danh sử sách! Cuộc đời trăm năm, thoáng qua liền tắt, nếu đã tới, ai lại không muốn ở trong cái thời đại này, ở trên mảnh quốc thổ này, khắc xuống cái tên sắt đá của bản thân.

Sống và chết, đối với quân nhân ở cái thời đại này mà nói, đã không phải là thứ gì quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng chính là, cho dù chết, thì cũng phải chết cho lừng lẫy, chết cho có giá trị, chết cho kinh thiên động địa!

Mọi người đều ôm quyết tâm tất phải chết mà bước lên con đường hướng lên phía bắc này!

Thế nhưng, trận đầu bắc thượng đại thắng, hiện tại cũng đã bày ra trước mắt!

Bộ đội chia ra làm ba đường, tấn công ba thành trấn để đánh rắn động cỏ, lôi kéo bộ đội Jaban bao vây thay đổi tuyến đường mà tụ tập về ba hướng, ngay sau đó lại phá hủy Thiên Võng, bao trùm bộ đội Jaban bên trong tấm màn đen điện tử, một đêm hành quân gấp hoàn thành hành động đâm xuyên, tiêu diệt sư đoàn 221 mà địch bố trí ở vòng ngoài thành phố Bắc Quan... Tất cả tựa như một giấc mơ vậy. Những bước này đều hoàn toàn nằm trong bản kế hoạch của cái gã mập mạp kia, không hề sai lệch một chút nào!

Nhất là trận chiến giáp công sư đoàn 221 này, bắt đầu từ việc nhánh quân thứ nhất bày ra trạng thái bất ngờ đụng độ, đón đầu đánh vào con đường tiến lên của sư đoàn 221, đến việc lựa chọn địa điểm ngăn chặn, xây dựng trận địa, các bước phân phối binh lực, phối hợp tấn công điện tử, nắm bắt thời cơ mấy đợt phản kích của tiểu đoàn thiết giáp, rồi đến thời điểm nhánh quân thứ hai nhập cuộc, trong bản kế hoạch của mập mạp, tất cả đều được liệt kê rành mạch.

Có thể nắm bắt cục diện chiến đấu trong tay chính xác đến mức độ này, thực sự khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt. Khi so sánh tình hình chiến đấu bây giờ với phương án giả lập lúc trước, mọi người thậm chí còn có một cảm giác ảo diệu như thời không xoay chuyển, phảng phất như là quang cảnh trước mắt cũng đã sớm xảy ra trong một thời không nào rồi, gã mập mạp này chẳng qua là đưa tất cả những thứ này vào trong quỹ đạo, trình diễn lại một lần nữa mà thôi!

Trận thắng này đã khiến cho lòng tin của đội ngũ tăng cao. Trận còn chưa đánh xong, các sĩ quan chỉ huy của các trung đoàn tiểu đoàn đã hỏi thăm về tình huống của nhánh quân thứ ba và sư đoàn thiết giáp 232 địch trên kênh chỉ huy. Lòng cầu chiến không nói cũng rõ.

Loại sĩ khí này, lòng tin không sợ hãi này, chỉ có trên những sư đoàn bách chiến bách thắng mới có thể thấy được! Không ai tin được rằng cái đội ngũ này lại là một nhánh bộ đội đang trốn chết giữa trùng trùng vòng vây của ba mươi sư đoàn thiết giáp Jaban!

Hiện tại, nhánh quân thứ ba đã vu hồi về từ phía đông, dẫn dụ sư đoàn 232 vốn được bố trí song song với sư đoàn 221 đến vị trí sáu mươi km về phía đông khu nông nghiệp Frings. Sau khi tiêu diệt sư đoàn 221, trong vòng một tiếng đồng hồ, nhánh quân thứ nhất và thứ hai liền có thể vu hồi đến cánh trái và phía sau sư đoàn 232, đột nhiên phát động công kích, bao vây tiêu diệt cái sư đoàn này.

Giữa tầng tầng vây khốn mà còn có thể diệt sạch hai sư đoàn thiết giáp có binh lực còn mạnh mẽ hơn mình, chiến tích như vậy, đặt ở bất kỳ quốc gia nào cũng đều là chiến công hiển hách kinh thiên động địa!

Dòng suy nghĩ đã bị cắt đứt bởi những tràng hoan hô càng lúc càng vang dội.

Mọi người ngưng mắt nhìn lại. Không biết từ lúc nào, mập mạp đã cùng với Hargrove và Wagstaff đồng loạt giết vào nhóm chỉ huy trung ương của sư đoàn thiết giáp Jaban.

Nguyên bản, nhóm chỉ huy trung ương của sư đoàn 221 đáng ra sẽ không nằm ở đây. Song bởi vì hệ thống Thiên Võng bị phá hủy, quyền khống chế điện tử lại đang nằm trong tay quân Trenock, vậy nên bộ chỉ huy đã bị ép phải di chuyển. Khi nhánh quân thứ hai đột nhiên xuất hiện từ mặt phía nam, bộ chỉ huy sư đoàn 221 ở vị trí cách tiền tuyến chưa đến ba km bị cưỡng ép đuổi cho chạy tới tận đây.

Vị sư đoàn trưởng sư đoàn 221 vốn tự cho là đã bắt được quân chủ lực Trenock và muốn mò tới một chiến tích lớn kia, lúc này đã trở thành cá trong chậu.

Ở vòng ngoài, nhóm robot màu đỏ đang đều đặn phát động công kích, không ngừng bao vây chia cắt. Ở chính giữa, ba chiếc robot màu trắng đang tung hoành ngang dọc giữa hơn một trăm chiếc [Linh Miêu], đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Các robot Jaban dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự, chỉ có thể vây quanh đoàn robot chỉ huy ở trung tâm, cố gắng duy trì hoàn chỉnh trận hình phòng ngự hình tròn. Mà nhóm chiến sĩ robot ở vòng ngoài hầu như là ngã xuống từng lớp từng lớp một. Thân máy robot bị nghiền nát đang chồng chất thành từng tầng, không biết là đã chất đến bao nhiêu nữa. Các vụ nổ tàn thi thoảng lại xuất hiện, phản chiếu khiến cho cả bầu trời cũng trở nên đỏ rực.

Gần như đã là thế thua không thể vãn hồi, người Jaban vẫn không hề có ý định muốn phá vòng vây nào. Các robot ở vòng ngoài thì đang liều mạng chống cự, còn chiếc robot chỉ huy màu trắng ở trung ương được vây quanh bởi hơn bốn mươi chiếc [Linh Miêu] màu đen thì vẫn chỉ trầm mặc vận động theo trận hình, đề phòng cẩn thận, tập trung hết mọi sự chú ý lên ba chiếc robot màu trắng kia, đối với những đồng bạn liên tiếp ngã xuống ở vòng ngoài kia, đến nhìn cũng không nhìn một cái.

Ba chiếc robot màu trắng cách robot chỉ huy được bảo vệ tầng tầng ở chính giữa càng lúc càng gần.

Một quyền đánh chết một chiếc [Toyama], robot của mập mạp đạp mạnh trên mặt đất một cái, máy đẩy phụ trợ sau lưng và cánh phi hành ngắn cùng mở ra, tựa như một quả đạn pháo đâm thẳng vào trong vòng phòng ngự phía trong cùng!

Cùng lúc đó, chiếc [Linh Miêu] đang bảo vệ bên cạnh robot chỉ huy cũng bắt đầu chuyển động!

Song phương đánh giáp lá cà! Mấy chiếc [Linh Miêu] tựa như một bàn tay, đột nhiên nắm lại, bao vây mập mạp ở trung ương.

Một chiếc Linh Miêu ở phía trước nhất tung người nhảy lên, thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, chân trái tựa như một cái búa lớn vạch ra một vòng tròn trên không trung, hung hăng nện xuống. Dưới chân chiếc [Linh Miêu] này, ba chiếc [Linh Miêu] khác cũng đồng thời chuyển mình lao lên, hoặc là tung quyền, hoặc là xuất cước, hoặc dùng đao laser chém mạnh vào đầu, bốn chiếc robot phối hợp tác chiến, đồng thời công kích vào chỗ hiểm của mập mạp, hung mãnh mà hết sức ăn ý.

Kỹ thuật tác chiến cự ly gần của cơ sĩ Jaban trước nay luôn đi đầu trong rất nhiều quốc gia. Khi những chiếc lồng năng lượng càng ngày càng mạnh mẽ đang thống trị chiến trường, khi các chiêu số tấn công tầm xa đang dần dần xuống dốc, những chiếc [Linh Miêu] chuyên dùng cho tác chiến cự ly gần liền được sinh ra. Đối với kỹ thuật chiến đấu cự ly gần và phối hợp trận hình, người Jaban cũng đã bỏ ra công sức không nhỏ.

Bốn chiếc robot này có động tác chuẩn xác, nắm giữ thời cơ không sai một chút nào, vị trí tấn công tự chọn lựa không hề quấy nhiễu mà lại bổ sung cho nhau, vừa phát động liền tựa như bốn tia sấm sét bao phủ trời đất đan xen tạo thành một tấm lưới ánh sáng kín không kẽ hở, muốn tránh cũng không thể tránh, có thể nói là mẫu mực trong việc phối hợp công kích phạm vi nhỏ. Rất hiển nhiên, những cơ sĩ ở vòng trong này chính là cao thủ hàng đầu của cái sư đoàn thiết giáp này!

Đối mặt với bốn chiếc robot đồng thời công kích, mập mạp lại không lùi mà tiến. Robot chợt lách người, lập tức xuất hiện trước mặt bốn chiếc robot Jaban. Chỉ thấy hai cánh tay máy kim loại của [Lôi Đình] vung lên cực nhanh, khói bụi trong không khí đột nhiên co rút rồi xoay chuyển. Ở bên cạnh robot, bốn vòng xoáy có thể nhìn thấy rõ ràng tựa như vừa hiện lên từ trong hư không.

"Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Coong!" Tiếng kim loại va chạm liên miên dồn dập dội vào màng tai, đòn tấn công phối hợp như mưa xối của bốn chiếc robot Jaban đều đã bị dòng xoáy khói bụi kia ngăn lại kín kẽ.

Một giây tiếp theo, mập mạp bắt đầu phản kích. Chân của [Lôi Đình] bắn ra, thân thể robot gấp thành hình một chiếc bum-mê-răng, thân thể to lớn kéo theo tiếng gió gào rít mà lao tới, một chân quét vào người một chiếc [Linh Miêu] bên trái. Giữa tiếng vang ầm ầm, toàn bộ thân thể phía bên phải chiếc [Linh Miêu] bị đá trúng đã hoàn toàn bị lõm vào, cả người tựa như một quả bóng gôn bị đánh trúng bay ngược ra đằng sau, đâm sầm vào giữa nhóm robot vòng ngoài.

Trong nháy mắt khi chiếc robot này bay ra ngoài, thế lao tới của Lôi Đình vẫn không ngừng lại, thân thể đang gấp khúc một cách cổ quái trên không trung chợt xoay một vòng, lập tức xoay tròn bắn tới trước mặt một chiếc Linh Miêu khác.

"Ầm" một tiếng thật lớn, sóng xung kích của vụ va chạm liền cuốn bay bụi bặm, vẽ ra một vòng tròn trên mặt đất, mãnh liệt khuếch tán về bốn phía. Lôi Đình nắm lấy hai tay của chiếc Linh Miêu vừa bị đâm cho choáng váng, hung hăng giằng xé, vậy mà đã xé toạc thân thể Linh Miêu ra thành hai mảnh!

Chỉ trong nháy mắt, không đợi hai chiếc Linh Miêu còn lại kịp phản ứng, Lôi Đình liền duỗi người bật lên, vung mảnh xác robot trong tay, hung hăng nện lên người hai chiếc Linh Miêu này.

Chợt nghe một tiếng ầm vang khiến cho ngươi ta buốt hết cả răng, nhìn hai chiếc Linh Miêu trong nháy mắt bị đập thành sắt vụn, trên trận địa khắp nơi đều là những tiếng hít lạnh.

Từ lúc đón đỡ đến lúc phản kích, toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong khoảng thời gian hai ba giây ngắn ngủi. Bốn chiếc robot Jaban, không chiếc nào may mắn thoát nạn.

Chênh lệch giữa tính năng robot và năng lực của cơ sĩ ở trong hai ba giây này đã được bộc lộ ra một cách rõ ràng. Trước mặt chiếc Lôi Đình nhanh như tia chớp kia, bốn chiếc robot Jaban hợp kích sau khi công kích không thành công, thậm chí còn không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.

Ngay khi mập mạp đánh chết bốn chiếc Linh Miêu, ở hai phương hướng khác, Hargrove và Wagstaff cũng đồng thời đánh chết các robot Jaban vây công mình.

Nhìn từ đỉnh núi, trong khoảnh khắc đó, giữa đàn robot Jaban tựa như đang nở ra ba đoán hoa tươi nhụy trắng cánh đen. Mười hai chiếc robot Jaban hoặc là nổ tung, hoặc là bị ném bay, hoặc là vỡ nát, kích thích thị giác gây ra cho mọi người hoàn toàn là chấn động!

Robot phát triển đến bây giờ, hình thức chiến đấu đã có sự thay đổi sâu sắc. Khi năng lực trung hòa của lồng bảo vệ năng lượng càng ngày càng mạnh mẽ, tốc độ robot càng ngày càng nhanh, rồi công kích tầm xa đang dần dần xuống dốc, tất cả đã tuyên bố cho sự hưng thịnh thời đại cận chiến. Mà ở trong thời kỳ bản lề của sự thay đổi này, ba vị Chiến thần robot ở đây đã chân chính thuyết minh cho cái gì gọi là cận chiến!

Một khi bị bọn họ xông vào trong nhóm robot, các cơ sĩ bình thường căn bản là không có sức đánh trả!

Tốc độ tay của bọn họ, kỹ thuật điều khiển của bọn họ, khiến cho robot của bọn họ như thật sự sống lại. Những chiêu thức robot mà mọi người quen thuộc khi được họ sử dụng ra đều không hề có một sự cứng nhắc của máy móc.

Khi bọn họ di động, bước chân nhanh nhẹn của robot khiến cho người khác căn bản không thể bắt được bóng dáng. Chỉ cần bọn họ muốn, dưới chân bọn họ thậm chí sẽ không vẩy lên một chút bụi bặm nào.

Khi bọn họ tung quyền, sức mạnh toàn thân robot đều chảy theo khớp nối và thanh truyền, tập trung lại với nhau, kết hợp với quán tính của robot, quả thực là không gì cản nổi. Khi đánh tới mức cực nhanh, nắm tay đã không còn là chiếc búa tạ nữa, mà như đã hóa thành một mũi gai nhọn âm thầm vượt lên trước cả tiếng gió rít gào. Khi đối thủ nghe thấy âm thanh, thường thường đã là lúc robot bị phá hủy.

Mỗi một động tác của họ đều lưu loát ưu mỹ. Khi cơ sĩ bình thường hoàn thành xong một động tác thì bọn họ đã hoàn thành được ba, năm, hay thậm chí là mười động tác. Ở trên chiến trường, đây là chênh lệch quyết định sự sống và cái chết!

Giữa đàn robot Jaban, sau khi mười hai chiếc Linh Miêu ngã xuống, ba bóng dáng màu trắng lại không thèm để ý chút nào đến các robot xung quanh, đều dựng cả người lên, tựa như ba con rồng xuyên qua khe hở giữa các robot mà xông về phía trước.

Tất cả mọi người chỉ càm thấy một luồng ánh sáng trắng chợt lóe qua trước mắt, ba chiếc robot giống như quỷ mỵ đã xuất hiện ở trước mặt chiếc robot chỉ huy.

"Ầm" một tiếng vang kinh thiên động địa. Trước mắt bao người, nắm đấm sắt của ba chiếc Lôi Đình từ ba phương hướng đã đồng thời đánh lên thân thể của robot chỉ huy.

Khi ánh lửa hừng hực cuốn lên trời, chiếu sang đám robot Jaban đang ngây người xung quanh lúc sáng lúc tối, trong lòng mọi người đều chỉ còn lại một suy nghĩ - tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu phiên hiệu bộ đội bị xóa tên dưới quả đấm của đám người kia!

...

Tiếng pháo ở khu thu hoạch sợi bông đã dần dần dịu lại. Ở trong vùng rừng núi xa xa vẫn là một khung cảnh sương mù mờ ảo, chỉ có khói đen cuồn cuộn bốc lên phía sau vùng rừng núi là vẫn còn đang nhắc nhở mọi người rằng, ở cái phương hướng kia vừa xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa.

Là đội quân trong lời đồn kia sao?

Trong cuộc chiến chỉ nghe tiếng thôi cũng khiến cho người ta kinh tâm động phách này, bọn họ đã phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch?

Thắng, hay là đã thua rồi?

Đủ loại nghi vấn đang xoay chuyển trong lòng các cư dân khu nông nghiệp Frings.

Đứng ở đầu phố của khu thị trấn nhỏ chỉ có mười con phố, nhìn những người hàng xóm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ở xung quanh, trong mắt của tất cả mọi người đều không thể giấu được vẻ buồn rầu.

Người Jaban chắc chắn sẽ không tự mình đánh nhau. Bất kể là nhánh bộ đội đang chiến đấu ở bên kia là ai, bọn họ đều cách thành phố Bắc Quan quá gần.

Một trăm hai mươi km, đó gần như là gần ngay sát nách. Nếu nhận được tin tức, bộ đội Jaban đóng quân ở trong thành phố Bắc quan muốn tập kết rồi di chuyển đến nơi thì chỉ mất không đến ba giờ. Đường cái số 5 chính là đi qua khu nông nghiệp Frings!

Phụ nữ, trẻ em và người già đều đã tập trung lại, sơ tán vào trong khe núi ở phía đông thị trấn. Ở đó có phòng làm việc và kho máy móc mà người trong thị trấn vẫn thường trú lại trong những ngày làm việc bình thường.

Còn với đám đàn ông, tất cả đều tự lấy ra vũ khí mạnh nhất có trong nhà, tập trung bên ngoài tòa nhà cao tầng ở cửa thị trấn.

Những vị hán tử mặc áo khoác và trang phục lao động này đang yên lặng cầm lấy vũ khí trong tay.

Đủ loại vũ khí, có súng năng lượng kiểu cũ, có cung tên dao găm dùng để săn bắt, có mũi lao thể thao dùng để thi đấu, có bom xăng tự chế, cũng có súng thuốc nổ kiểu cổ được sưu tầm cất giữ. Thậm chí còn có mấy chiếc robot nông nghiệp và hai chiếc robot công trình. Mấy thứ này nói là dùng để chiến đấu, không bằng nói là dùng để cho bản thân mình chết một cách hoành tráng hơn một chút thì đúng hơn.

Khu nông nghiệp Frings không phải là con đường thông thương chiến lược gì, cũng không có của cải tài nguyên gì khiến cho người ta thèm thuồng, nơi đây chưa bao giờ được người ta coi trọng. Những người ở nơi này, từ lúc chiến tranh bắt đầu tới bây giờ, mặc dù có không ít người chết dưới ngọn lửa chiến tranh, thế nhưng cái thị trấn nhỏ này vẫn còn được giữ gìn hoàn chỉnh. Chỉ cần kẻ xâm lược không có hứng thú gì với nơi này, nơi đây vẫn sẽ là mảnh đất thần tiên giữa thời loạn thế.

Thế nhưng hiện tại, chiến hỏa đã cháy đến tận cửa nhà.

Đám người Jaban kia lúc bình thường có thể sẽ không có bất kỳ hứng thú gì đối với cái thị trấn nhỏ này, thế nhưng khi bọn hắn đã nổi điên lên, bọn hắn sẽ bắn bỏ bất cứ người Trenock nào xuất hiện trước mặt bọn hắn, hủy diệt bất cứ tòa kiến trúc nào. Đám khốn nạn đáng chết này thực sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì để trút cơn giận của mình.

Thay vì để mặc cho bọn chúng đồ sát như giết trâu giết bò, chi bằng cứ liều mạng đánh một trận.

Trong xương tủy của bất kỳ một người đàn ông Trenock nào thì đều có dòng máu chiến đấu. Cái dòng máu này dù là trong những năm tháng hòa bình cũng chưa bao giờ bị mất đi. Đây là một dân tộc trung thành với gia đình. Để bảo vệ quê nhà và vợ con mình, để bảo vệ vinh quang và sự tôn nghiêm của dân tộc, cho dù là dùng thân thể máu thịt để chống lại robot, bọn họ cũng đều sẽ không hối tiếc.

Đây cũng là nguyên nhân người Jaban vẫn liều mạng truy kích đến cùng khi hai sư đoàn tàn tạ của Trenock trốn vào trong vùng núi! Đối với những kẻ xâm lược này mà nói, mỗi ngày bọn hắn đều phải đối mặt với ánh mắt hận thù ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của người Trenock. Đây là một sức mạnh bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Mà hai sư đoàn Trenock kia, ở một thời khắc nào đó, có thể sẽ trở thành mồi lửa châm ngòi cho sức mạnh này!

Thời gian, mỗi khi chờ đợi đều trở nên dài dằng dặc.

Người Jaban! Trạm gác trên đỉnh tòa nhà đã hô lên một tiếng tuyệt vọng.

Trong sự trầm mặc, những người đàn ông chậm rãi đứng dậy. Sau một lát, trên gò núi xa xa đã xuất hiện bóng dáng mấy chiếc robot. Từ đường nét có thể phân biệt được, đó là robot của người Jaban.

Ta đi trước! Một người trung niên len ra khỏi đoàn người.

Ông ta đi nhanh tới trước cửa thị trấn, ông ta là trấn trưởng của cái thị trấn này. Giờ phút này, ông ta vẫn không quên trách nhiệm trên vai mình.

Nếu như có thể khiến cho quê nhà không bị hủy hoại dù chỉ thêm chốc lát nữa, ông ta cũng sẽ dùng hết mọi cách để thực hiện. Nếu như ông ta chết đi, ông ta tin chắc rằng, những con người phía sau lưng mình đây cũng sẽ không chút do dự mà cầm lấy vũ khí của mình, chiến đấu với mỗi một gã Jaban bước chân vào cái thị trấn nhỏ này.

Vị trấn trưởng men theo con đường nhỏ, đi xuống sườn dốc ở cửa trấn, tiến đến trước mặt đám robot đang đi tới.

Khoảng cách càng ngày càng gần. Hình dáng của robot cũng dần dần rõ ràng hơn ở trong mắt ông ta. Dưới chiếc lồng bảo vệ năng lượng màu xanh đậm, lớp vỏ giáp ngoài kia cũng có thể thấy được một cách rõ ràng.

Đột nhiên, ông ta liền đứng sững lại. Ông ta há to miệng, kinh ngạc mà phát hiện rằng trên một chiếc robot Jaban đang xông tới, rõ ràng lại vẽ lên dấu hiệu của Trenock! Đó là một con hùng sư đang gầm thét, đỏ rực như lửa, lông tóc dựng ngược!

Một chiếc rồi lại một chiếc robot nhanh chóng lướt qua bên cạnh ông ta.

Phía sau robot, đó là hàng vạn binh sĩ. Những binh sĩ mặc trên mình bộ quân phục màu xanh lục này đang mỉm cười phất tay với ông ta, sau đó rẽ vào một con đường khác ở cửa trẩn, ùn ùn không ngừng hành quân hướng về phía đông bắc.

Vị trấn trưởng quay đầu lại, nhìn đoàn người càng lúc càng nhiều ở cửa trấn, cũng với một nét mặt trợn mắt há mồm y hệt nhau, ông ta liền biết được, bản thân không phải hoa mắt, cũng không phải là đang nằm mơ!

Bên cạnh mình đây, chính là quân đội của cái quốc gia này!

Bọn họ ào ào không ngừng vượt qua bên cạnh. Quần áo của bọn họ có chút rách nát, trên người bọn họ phủ đầy khói thuốc súng và bụi bặm, trong bọn họ có rất nhiều người còn đang quấn băng. Thế nhưng trên khuôn mặt của đám người trẻ tuổi này, tất cả đều là nụ cười tươi rói tự tin, tinh thần phấn chấn. Bọn họ đang vẫy tay với vị trấn trưởng, cuộc chiến đấu vừa rồi có vẻ như không hề lưu lại nửa điểm vết tích trên khuôn mặt họ.

Đúng vậy, đây là nhánh quân đó! Là đội quân ở vùng núi phía bắc đã quấy phá cho người Jaban đứng ngồi không yên.

Bọn họ vẫn còn đang chiến đấu!

Bọn họ cùng nhau đi tới. Hơn hai mươi ngày ròng rã, đối mặt với vô số bộ đội Jaban luân phiên truy kích, đối mặt với tầng tầng vòng vây của ba mươi sư đoàn, vậy mà trên khuôn mặt của bọn họ vẫn mang theo nụ cười chẳng hề để ý. Một sức mạnh nào mới có thể khiến cho nụ cười trên khuôn mặt những người trẻ tuổi này biến mất, một sức mạnh nào mới có thể đánh bại đội ngũ tràn ngập tinh thần này!

"Đánh thắng phải không!" Trấn trưởng cảm giác như mình bỗng biến thành một gã choai choai. Hắn nhìn một vị binh sĩ trẻ tuổi đi qua bên cạnh mình hỏi.

"Đánh thắng!" Chiến sĩ làm một dấu tay thắng lợi với hắn, bước nhanh đi.

"Các ngươi muốn đi đâu?!" Ánh mắt đuổi theo bóng lưng thoải mái của chiến sĩ, trấn trưởng lớn tiếng hỏi.

"Đi đánh tiếp!" Chiến sĩ quay đầu lại phất phất tay với hắn.

Đây là một đáp án tuyệt vời cỡ nào. Trấn trưởng nở nụ cười. Hắn cười ha ha xắn tay áo lên, lại biến thành vị trung niên vui vẻ ngày trước, có một bà vợ hung hãn,cùng với hai đứa con trai nghịch ngợm thích gây sự.

Không ai có thể chinh phục Trenock.

Ai cũng không thể!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******



"Tiếp cận Thương Lãng tinh."

Tàu sân bay kỳ hạm [Hermod] cao tới trăm mét, đại sảnh chỉ huy chia làm năm tầng, giữa những âm thanh điện tử của Thiên Võng, bận rộn tấp nập.

Tô Phỉ và Feric đồng thời đứng dậy, nhìn về phía màn ảnh chính diện đại sảnh chỉ huy.

Ở ngoài ô cửa sổ khổng lồ bên cạnh màn hình, từng chiếc từng chiếc chiến hạm Trenock và Phỉ Dương, trong tinh không rực rỡ vô thanh vô tức vây quanh tàu [Hermod]. Ở phương hướng những mũi tàu khổng lồ chằng chịt chỉ đến, một viên tinh cầu màu trắng lam, thông qua máy quan sát, dần dần phóng đại trên màn hình chính.

Trải qua hành trình hai ngày, sau mấy lần động tác giả đi về hướng Lôi Phong tinh và hai lần giao chiến quy mô nhỏ, Thương Lãng tinh, đã ở ngay trước mắt!

Phỉ Minh, sẽ kéo mở tấm màn chiến dịch Reske trên tinh cầu này!

Bình Luận (0)
Comment